Huyện thái gia cùng với mấy tên quan sai bị ta tố cáo kia, toàn bộ bị áp ở dưới công đường, đáng tiếc bọn họ dẫu có chết cũng không chịu nhận tội của mình, Bạch Nguyệt Diệu phản đối dùng hình với bọn họ, mà khóe miệng cũng cười châm biếm.
Hắn giơ cao kinh đường mộc, sai rồi, hôm nay Bạch Nguyệt Diệu đập không nên gọi kinh đường mộc mà phải gọi là ‘Tá triều cương’, ‘Kinh đường mộc’ trong tay người không cùng thân phận, cách gọi cũng không giống nhau. Hoàng đế dùng ‘Kinh đường mộc’ gọi là ‘Chấn núi sông’, tỏ rõ ông ấy là Chủ của giang sơn. Thừa tướng và quan nhất nhị phẩm dùng ‘Kinh đường mộc’ gọi là ‘Tá triều cương’, ý là phụ tá, trợ giúp triều đình chấn hưng kỷ cương. Nguyên soái, tướng quân quan viên cao cấp trong tay cũng có khối gỗ nhỏ, mọi người gọi là ‘Kinh gan hổ’, chỉ có trong tay quan viên bình thường khối gỗ nhỏ kia mới gọi là ‘Kinh đường mộc’. Sở dĩ ta biết nhiều như vậy, vẫn là câu nói, cha ta là người nghiên cứu lịch sử cổ đại!
Tá triều cương trong tay Bạch Nguyệt Diệu rơi xuống, đơn giản uy hiếp cả nha môn, không biết vì sao rõ ràng hắn cùng với Huyện thái gia gõ vẫn là cùng một khối gỗ, nhưng Bạch Nguyệt Diệu gõ ra cảm giác có uy lực chấn nhiếp.
“Bổn hoàng tử sẽ tự mình xét xử khiếu cáo của dân chúng về Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng, nhưng...” Bạch Nguyệt Diệu nói được một nửa, con ngươi hướng vào ta, tròng mắt của hắn nhất thời lạnh như băng, cảm giác lạnh như băng, khiến ta hít vào một ngụm khí lạnh, không biết vì sao, ta cảm giác Bạch Nguyệt Diệu giờ phút này cũng giống như con người băng giá của Huyễn Ngâm Phong. Không! Không! Ta hôm nay làm sao vậy, hai lần cảm giác Bạch Nguyệt Diệu là Huyễn Ngâm Phong, ta không nên vũ nhục Huyễn Ngâm Phong, cảm giác Bạch Nguyệt Diệu kia lạnh như băng nhất định là ảo giác của ta thôi, nhất định là vậy! “Nhưng, nếu chuyện này được xác minh ra, ngươi nhất định phải chịu tội vũ nhục mệnh quan triều đình! Ngươi có tiếp tục cáo trạng Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng không?!” Bạch Nguyệt Diệu dùng khẩu khí lạnh như băng chất vấn ta.
“Thảo dân sẽ không lùi bước, cho dù nếu tra rõ, thảo dân là vu cáo, dù đầu rơi xuống thảo dân cũng quyết không hối hận!” Ta nói xong lại lộ ra ánh mắt kiên định nhìn Bạch Nguyệt Diệu, ta tin tưởng, trận kiện tụng này tuyệt đối không thất bại! Chỉ cần... Bạch Nguyệt Diệu thật sự là hoàng tử tốt.
“Được, bổn hoàng tử chính thức thụ lý án này, trước tiên đem Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng cùng với bộ phận quan sai vào phòng giam, án này dời đến ngày mai tiếp tục thẩm lý!!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lập tức đứng lên, nhưng ta thấy rõ ràng Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng thở phào một cái, tại sao? Tại sao hắn lại thở phào? Chẳng lẽ thời gian vụ kiện càng kéo dài càng bất lợi cho ta sao?
Sau đó ta vô tội được thả ra, nhưng ngày mai ta còn phải tới quan nha thẩm vấn, ta cũng hướng về Bạch Nguyệt Diệu thi lễ, nhưng cái quỳ này, ta cũng không phải phát ra từ trong lòng, ta chỉ muốn xem, ngày mai, Bạch Nguyệt Diệu hắn có khả năng gì thụ lý án này, nếu hắn thật sự là hoàng tử tốt, xế chiều hôm nay hắn nên thu thập chứng cứ chứng minh Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng ăn hối lộ!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...