Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Ngồi trong đại sảnh đầu óc Bạch Nguyệt Diệu có chút hỗn loạn, mình sai rồi sao? Bạch Nguyệt Diệu tự hỏi tận đáy lòng mình, khi nãyBạch Nguyệt Diệu định mở miệng nói cho Lam Điệp Nhi vết máu trên giường chỉ là máu trên ngón tay mình cắt ra, nhưng nhìn vẻ kiên trinh kia của Lam Điệp Nhi còn cả ánh hào quang trong mắt, Bạch Nguyệt Diệu lại muốn để cho hiểu lầm tiếp tục diễn ra, thật ra thì Bạch Nguyệt Diệu có ý nghĩ này...

Chính là muốn thuần phục Lam Điệp Nhi!! Kiểu nữ tử nào Bạch Nguyệt Diệu chưa từng gặp qua? Ôn nhu, kiều mỵ, khả ái, phong tao, nhưng Bạch Nguyệt Diệu hết lần này tới lần khác chưa gặp qua nữ tử như Lam Điệp Nhi!

Nếu Lam Điệp Nhi đúng là xuyên không mà đến, Bạch Nguyệt Diệu muốn nhìn xem nữ tử đến từ tương lai sinh tồn như thế nào ở quốc gia cổ đại này!!

“Gia...” Là thị nữ vừa đưa Lam Điệp Nhi xuất cung.

“Đi rồi sao?”

“Đúng vậy gia, nhưng vị công tử kia cũng không nhận lấy ngân phiếu. Cung nữ kia nói xong lại đem ngân phiếu giao cho Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu nhận lấy ngân phiếu hơi mỉm cười, lập tức phất tay bảo các thị nữ trong đại sảnh lui xuống.


Sau khi những thị nữ kia rời đi, khóe miệng Bạch Nguyệt Diệu vẽ lên một đường cong, hắn không ngờ Lam Điệp Nhi không ngừng kiên trinh cứng cỏi, quá mức đến nỗi đối mặt với tiền cũng không dao động, nữ tử như vậy, lần đầu tiên khiến Bạch Nguyệt Diệu dấy lên một chút quý trọng...

“Đã lâu rồi không ai gọi mình là Bạch Nguyệt Diệu nữa...” Bạch Nguyệt Diệu lầm bầm lầu bầu nói xong lại thở dài, từ khi Bạch Nguyệt Diệu ra đời đến khi bảy tuổi, chỉ có mẫu thân của hắn gọi tên hắn, kể từ khi mẫu thân mất đi, không còn ai gọi cái tên Bạch Nguyệt Diệu của hắn nữa, thậm chí ngay cả Bạch Nguyệt Diệu cũng quên mất tên của mình rồi, cho nên mỗi khi Lam Điệp Nhi la lên tên của hắn, Bạch Nguyệt Diệu không một chút tức giận, ngược lại trong lòng cảm thấy được chút ấm áp cùng tưởng nhớ.

“Nhị hoàng huynh!” Bạch Tinh Ngân vào, cắt đứt suy nghĩ của Bạch Nguyệt Diệu.

“Hoàng đệ có chuyện gì?”

“Chuyện kia... Lam đệ, không, Lam Điệp Nhi đâu rồi?” Bạch Tinh Ngân gọi tên Lam Điệp Nhi ấp a ấp úng rất khẩn trương.

Nghe xong lời của Bạch Tinh Ngân, Bạch Nguyệt Diệu thầm nghĩ: Thì ra nàng tên Lam Điệp Nhi, Điệp nhi, à... Bạch Nguyệt Diệu từ lúc gặp Lam Điệp Nhi cũng chưa từng hỏi tên Lam Điệp Nhi...


“Nàng ấy đi rồi...” Bạch Nguyệt Diệu không quan tâm nói.

“Đi rồi? Nhị hoàng huynh! Chuyện kia đã điều tra xong rồi sao?”

“Ừ, đại khái là ta trách lầm nàng ấy”

Nghe lời nói của Bạch Nguyệt Diệu xong Bạch Tinh Ngân rốt cục thở phào nhẹ nhỏm, nhưng vừa nghĩ tới Lam Điệp Nhi hiện giờ đã đi rồi, trong lòng có một chút mất mát: “Lam cô nương cũng không phải là người ở thời đại ta, nàng ấy đi rồi phải sống thế nào đây?”

Thấy Bạch Tinh Ngân kích động lo lắng, Bạch Nguyệt Diệu mỉm cười nói: “Hoàng đệ, chẳng lẽ đệ xem trọng nữ tử đó?” Sự quan sát cùng phán đoán của Bạch Nguyệt Diệu cực kỳ chính xác, cho nên dù Bạch Tinh Ngân chỉ có một chút biến hóa, Bạch Nguyệt Diệu cũng có thể phát giác ra. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Bạch Nguyệt Diệu lại có chút hối hận.

Nghe xong câu hỏi của Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Tinh Ngân cười nói, trong lòng rất hốt hoảng, trầm tư một lúc hắn lại trả lời câu hỏi của Bạch Nguyệt Diệu: “Cũng không phải vậy, Nhị hoàng huynh quá lo lắng rồi, hoàng đệ cáo từ trước.” Bạch Tinh Ngân khẩn trương nói xong đã nhanh chóng rời khỏi tẩm cung Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu thở phào một cái.

Bạch Tinh Ngân sau khi rời đi thì nhanh chóng trở lại tẩm cung của mình đổi đồ thường xuất cung, lần trước cùng gặp gỡ Lam Điệp Nhi cũng chính là Bạch Tinh Ngân vi phục xuất tuần du ngoạn, hắn hy vọng lần này có thể gặp Lam Điệp Nhi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui