Ba ngày trôi qua rất nhanh, ba ngày này Hồng Uyển Nghi không ngừng sai người đi dò xét chuyện phòng the của Bạch Nguyệt Diệu và Lam Điệp Nhi. Vốn là trong ngày đầu tiên, Hồng Uyển Nghi cho là gian kế của mình được như ý rồi, nàng biết Bạch Nguyệt Diệu và Lam Điệp Nhi ở bên trong động phòng vô cùng đau khổ, vui mừng không kìm nén được, nhưng đến ngày thứ hai, ngày thứ ba, tình cảm của hai người đó lại biến chuyển, khiến Hồng Uyển Nghi giận sôi máu.
“Thật không ngờ loại nữ tử bẩn thỉu như vậy mà Thái tử cũng muốn!!” Hồng Uyển Nghi khinh bỉ nói xong, mama bên cạnh vội lên tiếng.
“Nghi phi nương nương, ngày sau sợ rằng tiểu yêu tinh đó sẽ mang trong mình long thai đấy” Đây là mama đã đỡ Hồng Uyển Nghi hôm bái đường, cũng chính là nhũ mẫu đã nuôi lớn Hồng Uyển Nghi.
Nghe lão mama nói vậy, trong lòng Hồng Uyển Nghi run lên, nàng biết, hiện giờ nàng và Lam Điệp Nhi ngồi ngang hàng. Nhưng sau lưng Lam Điệp Nhi còn có chỗ dựa vững chắc là Lam Thái sư, tuy hiện giờ ngoài phụ thân mình còn có Bạch Nhật Uyên và Tử thừa tướng làm chỗ dựa, nhưng nàng cũng biết, ba người họ đã biết trong lòng mình có suy nghĩ khác rồi. Nếu cứ tiếp tục như thế, Lam Điệp Nhi sẽ có con trước, sau này vị trí Hoàng hậu nhất định là của Lam Điệp Nhi đây!
Nàng không cam lòng, ngồi một mình trong căn phòng vắng lạnh, Hồng Uyển Nghi một lần nữa nghĩ kế hoạch đẩy Lam Điệp Nhi xuống bờ vực thẳm!
“Rời giường thôi.” Hôm nay đã là ngày thứ tư rồi, ta thật sự cùng Bạch Nguyệt Diệu ở trên giường ngẩn ngơ ba ngày rồi.
“Đang ngủ mà.” Nói xong Bạch Nguyệt Diệu lại kéo ta vào trong ngực.
Nhìn da thịt trắng nõn của Bạch Nguyệt Diệu cùng với hình dáng tuyệt mĩ, nếu hắn là nữ tử, nhất định là khuynh quốc khuynh thành. Có điều như vậy thì ta đã không bị hắn mê hoặc rồi. Ta khẽ ngồi dậy, đem môi kề bên tai hắn: “Dậy đi nào!!!” Sau khi nghe tiếng hét to của ta, Bạch Nguyệt Diệu mở to mắt nhìn chăm chú vào ta, dường như mới vừa rồi đã bị ta làm cho sợ hết hồn.
“Điệp nhi...” Bạch Nguyệt Diệu bất đắc dĩ ngồi dậy, sau đó đứng dậy cầm quần áo: “Phi tử của người ta thì hận không nhận được nhiều sủng hạnh, nàng thì tốt rồi, lại hận không thể đá ta ra ngoài ngay.” Bạch Nguyệt Diệu lúc này tỏ vẻ oán trách.
Có một số việc ta không cách nào thay đổi được, ha ha, khi ta còn làm quan chuyện tốt duy nhất có thể làm là đề ra phương án cho dân chúng tự cung tự cấp, nhưng cuối cùng ta lại không thể dùng thân phận nữ tử mà ra mặt. Hiện giờ ta cũng đã bước vào trong thâm cung rồi, ta chỉ còn cách cầu xin Bạch Nguyệt Diệu ban phúc cho dân chúng, cầu xin Bạch Nguyệt Diệu hoàn thành tâm nguyện còn dang dở kia mà thôi.
“Mau mặc quần áo vào đi.” Bạch Nguyệt Diệu vẫn cầm nguyên quần áo trong tay, ta thúc giục hắn, hắn lại xoay người cười xấu xa nhìn ta.
“Điệp nhi chẳng lẽ không biết, chuyện bản thái tử mặc quần áo, phải giao cho nàng mà.” Nói xong, hắn lại đưa quần áo của hắn cho ta.
“Chàng không tự mặc được sao?” Không thèm để ý tới hắn, ta đã mặc quần áo xong nên xuống giường, còn hắn vẫn trước sau không rời. Bất đắc dĩ, ta đành lấy quần áo trong tay hắn mặc vào cho hắn.
Mặc quần áo xong, ta ngồi ở trước gương đồng, định chải đầu nhưng...
Ta căn bản không ngờ Bạch Nguyệt Diệu đột nhiên từ phía sau lưng ôm lấy ta, sau đó cầm lược lên: “Để ta.” Hắn nói xong cũng nhẹ nhàng chải đầu cho ta.
“Thái tử điện hạ, Điệp phi nương nương bọn nô tỳ có thể vào không?” Ngoài cửa, các cung nữ đã sớm chờ lâu.
“Có thể.”
Các cung nữ cầm đồ dùng rửa mặt bước vào phòng, thế nhưng khi những cung nữ kia thấy Bạch Nguyệt Diệu và ta, một người trong đó đột nhiên đánh rơi bồn rửa mặt xuống đất.
Ta nhất thời giật thót mình.
Trong gương ta thấy chân mày Bạch Nguyệt Diệu khẽ nhíu lại.
“Thái tử điện hạ, Điệp phi nương nương, xin tha lỗi cho nô tỳ.” Cung nữ kia rưng rung nước mắt.
“Ra ngoài! Sau này không có ta phân phó không ai được bước vào phòng của Điệp phi!” Bạch Nguyệt Diệu lúc này tràn đầy lửa giận, ta không hiểu hắn đang tức giận chuyện gì.
Những cung nữ kia run rẩy ra khỏi phòng, ta chú ý thấy Liễu Nhi cũng ở trong đó, ánh mắt muội ấy vẫn chăm chú vào ta và Bạch Nguyệt Diệu.
Sau khi các cung nữ đã rời khỏi, biểu tình của Bạch Nguyệt Diệu mới chậm rãi hóa giải.
“Sao lại phải tức giận đến thế?” Ta không hiểu hỏi Bạch Nguyệt Diệu.
“Ai bảo bọn chúng tay chân vụng về, làm Điệp nhi của ta hoảng sợ!” Nói xong Bạch Nguyệt Diệu khẽ mỉm cười: “Được rồi, được rồi.” Nhìn vẻ mặt dịu dàng của Bạch Nguyệt Diệu trong gương đồng, nghĩ lại lúc cung nữ kia làm rơi bồn rửa, nguyên nhân Bạch Nguyệt Diệu cau mày chính là vì ta, vì cung nữ kia làm ta giật mình.
Ta không biết nên nói thế nào đây? Hắn quá mức cưng chiều ta, hắn có biết có bao nhiêu hôn quân vì cưng chiều phi tử mà bị người đời phỉ nhổ không? Lại có bao nhiêu hôn quân vì cưng chiều phi tử mà mất đi giang sơn? Ta thật sự sợ, tình yêu của Bạch Nguyệt Diệu đối với ta sẽ bị người đời phỉ nhổ.
Rửa mặt xong, Bạch Nguyệt Diệu chuẩn bị rời đi, vừa đi đến cửa, hắn quay đầu lại nhìn về phía ta, giờ phút này ánh mắt của hắn vô cùng nghiêm túc: “Điệp nhi, cách xa Hồng Uyển Nghi một chút.” Hắn nói xong lập tức ra khỏi phòng, để lại ta một mình ngẩn ngơ, có lẽ Bạch Nguyệt Diệu còn chưa tiếp xúc với Hồng Uyển Nghi, cho nên mới bảo ta cách xa Hồng Uyển Nghi một chút, nếu hắn tiếp xúc nhiều hơn...
A, mâu thuẫn quá, ta thật sợ Bạch Nguyệt Diệu tiếp xúc nhiều với Hồng Uyển Nghi, sợ hắn sẽ yêu thương tỷ ấy, nhưng ta lại cảm thấy tỷ ấy thật đáng thương.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ!” Liễu Nhi thần thần bí bí bước vào phòng ta. Sau khi bước vào muội ấy vẫn không quên nhìn xung quanh.
“Sao lại thần bí như vậy?” Ta tò mò hỏi Liễu Nhi.
“Thái tử điện hạ đã hạ lệnh, không có sự phân phó của ngài, không cho ai bước vào phòng của tỷ tỷ mà, nhưng Liễu Nhi vẫn mạo hiểm không sợ bị chém đầu.”
Tiểu nha đầu này luôn tinh quái như vậy, ta nhìn muội ấy rồi khẽ mỉm cười: “Ngồi đi, Liễu Nhi.”
“Không dám, không dám, Liễu Nhi đến tìm tỷ tỷ, là vì muốn nói cho tỷ tỷ một chuyện.” Liễu Nhi ghé sát ta nhỏ giọng nói.
“Chuyện gì?” Ta tò mò hỏi Liễu Nhi.
“Tỷ tỷ biết vì sao vừa rồi cung nữ kia lại đánh rơi bồn rửa mặt không?”
“Không biết.”
“Hì hì, nói thật, không chỉ mình nàng ấy giật mình, ngay cả muội cũng sợ choáng váng.”
“Rốt cuộc là sao?”
“Nam tử Vân Long quốc chải đầu cho thê tử là biểu hiện sự khuất nhục, cả đời sẽ sợ vợ!!” Liễu Nhi nói xong cũng khanh khách cười.
...
...
Nghĩ lại đây cũng không phải lần đầu Bạch Nguyệt Diệu chải đầu cho ta, lần đầu tiên chải đầu cho ta cũng khiến cho Hắc Mạc Dực vô cùng kinh ngạc, còn lần này thì lại khiến các cung nữ...
Thì ra nam tử Vân Long quốc chải đầu cho vợ là thể hiện sự khuất phục? Bạch Nguyệt Diệu là thái tử thì không phải tin này mà truyền đi sẽ càng làm trò cười cho mọi người sao? Nhưng ta cảm thấy việc đó có gì đâu chứ? Xã Hội Phong Kiến đúng là Xã Hội Phong Kiến!
“Tỷ tỷ, muội ra ngoài trước nha.”
“Đợi chút, Liễu Nhi, cùng theo ta ra ngoài tản bộ một chút.” Ở liền trong phòng ba ngày khiến ta cảm giác có chút ngột ngạt.
Ta cùng với Liễu Nhi đi ra khỏi phòng, đột nhiên phát hiện ánh mặt trời vô cùng chói mắt, Kim Loan điện hùng vĩ tráng lệ phía nơi xa.
“Không phải tỷ tỷ muốn đi đón thái tử điện hạ lâm triều về chứ?” Liễu Nhi nói xong, ta mới phát hiện, bước tiến của ta là hướng về Kim Loan điện, ha ha, ta vẫn còn muốn làm quan ư, hôm nay đã là ngày thứ tư làm vợ Nguyệt Diệu rồi, hiện giờ ta cảm thấy vô cùng nhàm chán, cứ thế này sau này chắc khó mà chịu nổi.
Nhàm chán chết đi được! Ta bước nhanh tới Ngự Hoa Viên, bẻ một nhành cây rồi múa máy mấy đường kiếm.
“Tỷ tỷ thật là lợi hại!” Liễu Nhi ở một bên reo lên, ta càng thêm phần vui vẻ, ngay cả khi có vô số ánh mắt nhìn ta chăm chú ta cũng không hề hay biết.
“Thế này còn ra thể thống gì!!!!” Một câu rống giận vang lên làm ta giật mình quay lại, nhành cây trong tay vung ra ngoài.
Là Hoàng thượng ư? Hơn nữa còn có Bạch Nguyệt Diệu, Lam Vân Triệt ca ca cùng Hắc Mạc Dực?? Còn có mấy đại thần nữa!! Sao lại tụ tập ở đây thế này? Sao nhằm đúng lúc vậy? Đúng lúc này lại chen chúc tới Ngự hoa viên này.
Nhưng đúng lúc này cành cây trong tay ta văng ra bay thẳng về phía Hoàng thượng.
“Mau tránh ra.” Ta hét lớn một tiếng, nhưng đoán chừng là đã quá chậm.
May sao Hắc Mạc Dực đã tung người tóm được nó, ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Vi thần tham kiến hoàng thượng.” Nói xong ta lập tức quỳ gối trên đất, nhất thời khiến mọi người cười to, ta mới phát hiện, giờ ta đã là nữ tử, vội nhanh chóng đứng lên, rồi theo lễ nghi của nữ tử: “Tham kiến phụ hoàng.”
Ta ngẩng đầu nhìn, Hoàng thượng có vẻ rất tức giận, mà Bạch Nguyệt Diệu và Lam Vân Triệt ca ca đang mím môi nhịn cười.
“Hoàng nhi, con quản giáo phi tử của con thế này sao???” Hoàng thượng tức giận chất vấn Bạch Nguyệt Diệu.
“Phụ hoàng bớt giận, Điệp nhi mới vừa vào cung, nhiều lễ nghi cần phải từ từ học.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong cũng đi tới bên cạnh ta, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nàng được lắm, ở Ngự Hoa Viên múa kiếm, sợ người khác không biết mình có võ công sao?” Thôi đi, ta nào biết sẽ có nhiều người như vậy chứ!! Bình thường lúc này vẫn đang trên triều mới đúng, giờ lại toàn tụ tập ở đây, chắc là tới Ngự thư phòng. Ta không thèm để ý Bạch Nguyệt Diệu, nhìn chăm chú vào hoàng thượng.
“Tham kiến phụ hoàng.” Lúc này Hồng Uyển Nghi cũng trùng hợp xuất hiện, ta liếc mắt thấy vẻ mặt Bạch Nguyệt Diệu lộ vẻ nặng nề.
“Tham kiến Nghi phi nương nương.” Trong ngự hoa viên trừ người của Bạch gia, toàn bộ đều hướng về Hồng Uyển Nghi hành lễ, quả nhiên ta không bằng Hồng Uyển Nghi, bất kể từ khí chất đến sự uy nghiêm.
“Vừa đúng lúc Uyển Nghi tới, trẫm nhớ bên cạnh con có một mama phải không?” Hoàng thượng đối với Hồng Uyển Nghi nhu hòa không ít.
“Bẩm phụ hoàng đúng thế ạ.”
“Tốt lắm, con lập tức bảo mama của con dạy cho Lam Điệp Nhi lễ nghi của hoàng gia đi!”
“Không cần đâu! Phụ hoàng, nhi thần sẽ tự dạy lễ nghi cho Điệp Nhi, không cần người khác dạy.” Bạch Nguyệt Diệu kích động nói. Ta nhìn chăm chú thấy Hồng Uyển Nghi giờ phút này vô cùng lúng túng.
“Hoàng nhi, con có biết ba ngày con cưng chiều Điệp phi đã gây xôn xao dư luận rồi không, con bây giờ còn có công dạy Lam Điệp Nhi lễ nghi? Hoàng nhi, con...”
“Đa tạ ý tốt của phụ hoàng, Lam Điệp Nhi chắc chắn sẽ cố gắng học tập lễ nghi với mama của Nghi phi nương nương.” Ta nói xong, Bạch Nguyệt Diệu lập tức tỏ ra mất hứng, ba ngày cưng chiều Điệp nhi, haiz, ta biết ngay, sau này sẽ thành chuyện mà, Bạch Nguyệt Diệu đừng vì ta mà bị mắng nữa, học lễ nghi với ai cũng như nhau thôi mà.
Nghe ta nói xong hoàng thượng mới cùng các đại thần rời đi, còn Bạch Nguyệt Diệu quay lại nhìn cảnh cáo Hồng Uyển Nghi.
Ta nhìn ra được thái độ của Hoàng thượng đối với ta là chán ghét, trước kia ta không quan tâm, nhưng bây giờ dù sao cũng là cha chồng, ít nhiều cũng hi vọng được yêu mến.
“Muội muội.” Hồng Uyển Nghi nói xong lại khẽ mỉm cười với ta.
“Nghi phi nương nương.”
“Ha ha, sau này chúng ta là tỷ muội, cho nên muội gọi ta là tỷ tỷ được không?”
Ta đáng để được nhận làm tỷ muội sao? Nói thì dễ dàng, nhưng ta vốn thua Hồng Uyển Nghi quá nhiều, ta xứng để gọi nàng ấy là tỷ tỷ sao? Có lẽ nàng ấy vốn không hề có ý phân biệt, hào phóng như vậy chỉ khiến ta cảm thấy mình ti tiện hơn.
“Tỷ tỷ.” Ta chân thành gọi một tiếng tỷ tỷ.
“Ừ, ha ha, muội muội, Lý mama vốn là người tốt, nhưng tính khí không phải dễ chịu, sau này muội học lễ nghi sợ rằng sẽ phải chịu khổ rồi, nếu không chịu được thì nói Hoàng thượng đổi người nhé.”
“Không quan trọng, thầy tốt thì trò mới giỏi được, muội có thể nhẫn nại.” Bất kể như thế nào, Lý mama là người của Hồng Uyển Nghi, ta tin rằng cũng sẽ rất tốt, bất luận nghiêm khắc thế nào, ta cũng sẽ không yêu cầu Hoàng thượng đổi người, nếu không hoàng thượng nhất định sẽ ghét ta hơn!
Hồng Uyển Nghi cùng ta và Liễu Nhi trở về tẩm cung, ta về phòng của ta và Bạch Nguyệt Diệu...
Thật ra thì cũng không thể nói là phòng của ta và Bạch Nguyệt Diệu, vì đều là chính phi, cho nên phòng của ta và phòng của Hồng Uyển Nghi đều là phòng của Bạch Nguyệt Diệu mà, ha ha, phòng của ta cách phòng Hồng Uyển Nghi cũng không xa.
Đây là lần đầu tiên ta bước vào phòng của nàng ấy, ta cảm giác có chút vắng lạnh, có lẽ đây chính là nỗi khổ chốn hậu cung khi nữ tử không được sủng ái, mặc dù nàng ấy không bị cho vào lãnh cung, nhưng cũng không khác biệt là bao.
“Lý mama.” Hồng Uyển Nghi gọi, ta lập tức thấy một lão mama chừng năm mươi tuổi tiến đến, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn dáng vẻ rất nghiêm nghị, không biết vì sao ta đột nhiên nghĩ đến Dung mama trong ‘Hoàn Châu cách cách’, hi vọng chỉ là giống bề ngoài, chứ trong lòng khác biệt.
“Tham kiến Nghi phi nương nương, Điệp phi nương nương.”
“Bà khỏe chứ, Lý mama.” Ta khách sáo khẽ mỉm cười với Lý mama.
“Lý ma ma, hoàng thượng phân phó bà dạy Điệp phi chút lễ nghi, cho nên Lý mama hãy dạy muội ấy thật tốt nhé!” Ặc, không biết vì sao, ta nghe Hồng Uyển Nghi nói xong câu đó, cả người không tự chủ được rùng mình một cái.
Nghe Hồng Uyển Nghi nói xong, lão mama cũng nhìn về phía ta: “Điệp phi nương nương, lão nô là người không để ý đến chuyện tình cảm cũng như thể diện, lão nô sẽ không bận tâm người là nương nương hay thân phận có gì đặc biệt, không biết nương nương còn muốn cùng lão nô học tập lễ nghi không?”
“Muốn chứ, muốn chứ.” Ha ha loại xu nịnh vỗ ngựa là ta ghét nhất rồi, xử lí mọi việc công bằng mới là bậc cao nhân.
“Vậy bắt đầu đi.”
“Tỷ tỷ...”
“Chát!” Liễu Nhi chưa dứt lời, đã bị lão mama kia hung hăng cho một bạt tai, nhất thời, ta có chút không biết làm sao.
“Làm nha hoàn của nương nương, không được phép gọi người là tỷ tỷ, phải là Điệp phi nương nương hoặc chủ tử!” Lý mama tỉ mỉ nói xong, Liễu Nhi chỉ biết ôm mặt.
Lúc này, trong gian phòng không khí có chút xấu hổ, Hồng Uyển Nghi vội vàng tiến lên nói: “Được rồi, được rồi, Lý ma ma, tiểu nha đầu kia không hiểu chuyện, bà không cần phải tức giận, đúng rồi, Hỉ nhi.”
“Hỉ nhi nghe lệnh.”
“Ngươi đưa nha hoàn của Điệp phi nương nương sang phòng khác, cũng dạy nàng ấy chút lễ nghi đi.”
“Vâng” Hỉ nhi nói xong lại khẽ mỉm cười, chạy đến bên Liễu Nhi, Liễu Nhi tràn đầy lo lắng lui về phía sau hai bước, cái tát này muội ấy phải chịu oan rồi, vì ta cũng là kẻ không hiểu lễ nghĩa.
Ta tỏ ý bảo muội ấy đừng lo lắng, cuối cùng muội ấy bị Hỉ nhi mang đi.
Ta cùng Lý mama và Hồng Uyển Nghi vào phòng chuẩn bị huấn luyện lễ nghi.
Lý mama đem một quyển sách đặt ở đỉnh đầu của ta, sau đó lại dùng một sợi dây cột vào chân ta, khẽ chừa lại một chút khe hở. Ta biết cái này gọi là huấn luyện đi bộ, đi bộ muốn đúng kiểu, phải bước không quá lớn, trước kia ta vẫn đi theo kiểu nam tử.
Cứ như vậy, ta khẽ bước hai bước, sách trên đầu đột nhiên rơi xuống, Lý mama cầm chổi lông gà lập tức quất vào trên người của ta.
“A.” Tuy nhẹ nhưng vô cùng đau, ta kinh hô ra ngoài.
“Lý mama.” Hồng Uyển Nghi thấy tình huống như vậy nhanh chóng bước tới: “Lý ma ma, muội muội là phi tử mà thái tử điện hạ sủng ái, nếu bà đánh muội ấy bị thương, thái tử điện hạ chắc chắn sẽ giận dữ.”
“Nếu cái này mà Điệp phi nương nương đã không chịu nổi, lão nô không cách nào dạy Điệp phi nương nương lễ nghi rồi.”
“Không có... Không sao, tỷ tỷ, Lý mama là vì muội thôi.” Ta nói xong, Hồng Uyển Nghi trìu mến nhìn ta một cái, ta cảm thấy Hồng Uyển Nghi đúng là tỷ muội tốt.
Cả buổi chiều ta đều chịu khó học tập, chỉ là ta đúng là không có tiền đồ, rước lấy không ít đau đớn cho da thịt, Lý mama quả thật là người thiết diện vô tư, đánh ta cũng không chút thương tình, nhưng ta không trách, vì cũng là tốt cho ta mà thôi.
“Tốt lắm, Điệp phi nương nương, nghỉ ở đây đã.”
“Cám ơn Lý mama.”
“Muội muội, thương thế của muội...” Hồng Uyển Nghi tràn đầy áy náy nhìn ta, ha ha, thật ra thì cũng không phải do nàng ấy.
“Không sao đâu.”
“Nếu vết thương này muội muội để thái tử điện hạ thấy, thái tử điện hạ chắc chắn sẽ tới tìm ta vấn tội.” Nói xong Hồng Uyển Nghi lại thương tâm mà rơi nước mắt.
“Là lão nô đánh Điệp phi nương nương, nếu thái tử điện hạ bất mãn, có thể tìm lão nô hả giận.” Lý mama nói chuyện lớn tiếng doạ người, không chút khủng hoảng.
“Yên tâm đi, muội tuyệt đối sẽ không để thái tử điện hạ nhìn thấy, cho nên tỷ tỷ không cần lo lắng, muội biết hôm nay Lý mama vì muội mới làm vậy, mới có thể đánh muội, không phải là thầy tốt thì trò giỏi sao được.” Ta hết nói lại cười trấn an Hồng Uyển Nghi, lúc này nàng ấy mới có vẻ yên tâm.
Ra khỏi phòng của Hồng Uyển Nghi, ta thở phào một cái, ta chỉ cảm giác sau lưng nóng hừng hực, lúc này, Liễu Nhi cũng đúng lúc đi ra, ta thấy hai mắt Liễu Nhi còn vương nước mắt, đoán chừng muội ấy chắc cũng bị đánh rồi.
Ta dỗ dành Liễu Nhi rất lâu, Liễu Nhi mới dừng khóc, nghĩ lại, đối mặt với Bạch Nguyệt Diệu phải dấu chuyện này thế nào đây?
Đẩy cửa ra, Bạch Nguyệt Diệu đã ở trong phòng, thấy ta vào, hắn khẩn trương chạy đến chỗ ta: “Hồng Uyển Nghi có khi dễ nàng không?”
“Ha ha, tỷ tỷ rất tốt, không khi dễ thiếp đâu mà.” Ta nói xong, chân mày Bạch Nguyệt Diệu lập tức nhăn lại.
Hắn kéo ta đến bên giường, lộ ra nụ cười xấu xa hỏi: “Điệp nhi, ban ngày không thấy ta, có nhớ ta không?”
“Không hề.”
“Không?” Bạch Nguyệt Diệu nói xong, lại đem ta kéo đến giường, sau đó xoay người đè trên ta.
Nhất thời sau lưng tiếp xúc với giường cảm thấy vô cùng đau nhói, chân mày nhăn lại nhưng ta vẫn cố không phát ra tiếng kêu đau đớn: “Hôm nay thiếp hơi mệt chút, không có tâm tình!” Nét mặt của ta tràn đầy vẻ không vui, thật ra thì cũng không phải do bất mãn gì Bạch Nguyệt Diệu, mà vì vết thương sau lưng.
Ta đã nói thế... mà hắn vẫn không hề ngừng lại, trực tiếp hôn lên môi ta, tay khẽ hoạt động dưới thân thể ta, sau đó tay hắn lại hướng về phía lưng ta, hôm nay hắn sao thế? Sao lại có chuyện tấn công chỗ vết thương của ta vậy? Ta không nhịn được một tay đẩy hắn ra, sau đó quát: “Thiếp đã nói hôm nay không có tâm tình rồi mà!!!!”
Ta vừa hét lên, vẻ mặt của hắn cũng tràn đầy nghiêm túc: “Nàng rốt cuộc có coi ta là phu quân của nàng không vậy?”
“Nếu không coi chàng là phu quân sao có thể quan hệ thân thiết như vậy chứ?” Với tính cách của Bạch Nguyệt Diệu, nếu hắn thấy được thương thế của ta, nhất định sẽ giận dữ đi tìm Hồng Uyển Nghi tính sổ. Ta không muốn như vậy, không muốn vì ta mà càng tăng thêm thành kiến của Bạch Nguyệt Diệu với Hồng Uyển Nghi, ta không phải loại nữ tử thích mách lẻo, hi vọng Bạch Nguyệt Diệu đừng trách ta hôm nay cự tuyệt hắn.
“Ý ta không phải thế!!!” Bạch Nguyệt Diệu tức giận đi xuống giường: “Thôi, đi dùng bữa nào.”
Vậy ý Bạch Nguyệt Diệu là gì? Hắn luôn có ý khác, mà ta không cách nào hiểu được: “Hôm nay thiếp rất mệt, không muốn ăn, thiếp muốn đi ngủ.” Nói xong ngay cả quần áo cũng không cởi, ta nằm luôn trên giường, Bạch Nguyệt Diệu cũng không thèm khuyên ta mà tức giận xô cửa đi ra.
-
Sau khi Lam Điệp Nhi vào phòng, sắc mặt có chút không tốt. Bạch Nguyệt Diệu liếc mắt đã biết ngay Lam Điệp Nhi bị chỉnh, hắn cũng nghĩ chuyện thân thiết với nàng hôm nay là không thể rồi. Hắn chỉ hi vọng Lam Điệp Nhi có thể đem chuyện liên quan đến Hồng Uyển Nghi tâm sự với hắn, hắn cảm thấy mình là phu quân của Lam Điệp Nhi, mà sao nàng không thèm khóc lóc kể lể với mình chứ? Không thèm dựa vào mình sao? Lại còn tự mình che giấu.
Đối với chuyện Lam Điệp Nhi cố chấp như thế, bất đắc dĩ, Bạch Nguyệt Diệu chỉ còn cách đem một chút thức ăn vào cho nàng nhưng vì quá mệt mỏi, Lam Điệp Nhi đã lăn ra ngủ say như chết rồi.
Bạch Nguyệt Diệu vội cởi áo của nàng ra, hắn muốn xác nhận xem phần lưng có phải bị thương hay không, vì hắn thấy rõ ràng, khi hắn đè Lam Điệp Nhi ở trên giường, nàng đã nhíu mày, hơn nữa vẻ mặt còn ra chiều thống khổ.
Khi hắn cởi áo của nàng xuống nhất thời phát hiện sau lưng Lam Điệp Nhi có vô số vết lằn màu đỏ.
Giờ phút này, lòng hắn như bị xé nát, nhìn nữ tử mình yêu bị người khác khi dễ thành ra như vậy, cơn giận dữ xông thẳng tới tim.
Hắn khẽ hôn xuống lưng nàng, rồi đến chỗ hòm thuốc mang tới chút thuốc bôi, sau khi đắp chăn cho Lam Điệp Nhi lại hung hăng xông đến phòng của Hồng Uyển Nghi.
Bạch Nguyệt Diệu vừa tới cửa đã một cước đạp bay cửa phòng của Hồng Uyển Nghi, khiến cho Lý mama và Hồng Uyển Nghi bên trong giật mình run rẩy.
“Uyển Nghi tham kiến thái tử điện hạ.”
“Lão nô tham kiến thái tử điện hạ.”
Bạch Nguyệt Diệu tràn đầy tức giận đi tới chỗ Hồng Uyển Nghi, vung một bạt tai: “Ta đã nói nếu ngươi dám làm tổn thương Điệp nhi, ta sẽ giết ngươi!” Đôi mắt Bạch Nguyệt Diệu giờ phút này tràn đầy sát ý!
“Thái tử điện hạ bớt giận, là lão nô đánh Điệp phi nương nương, Nghi phi nương nương không hề liên quan.”
“A.” Bạch Nguyệt Diệu hừ nhẹ một tiếng, không thèm để ý tới lời của Lý ma ma: “Nhớ cho kĩ, sau này bất kể người nào dám khi dễ Điệp nhi, tất cả đều đổ lên đầu ngươi, Hồng Uyển Nghi!” Bạch Nguyệt Diệu biết, không có Hồng Uyển Nghi ra lệnh, lão mama đó căn bản không dám đánh Lam Điệp Nhi, hắn cũng biết phải nghiêm khắc trị Hồng Uyển Nghi mới bảo vệ được Lam Điệp Nhi.
“Không sao cả, thái tử điện hạ cứ tùy ý đánh ta đi, nếu Hồng Uyển Nghi còn là chính phi một ngày, ta sẽ khiến con hồ ly tinh kia không thể sống vui vẻ dù chỉ một ngày!” Hồng Uyển Nghi tin rằng Bạch Nguyệt Diệu sẽ không dám đưa nàng vào lãnh cung, dù sao Bạch Nguyệt Diệu và Lam Điệp Nhi mới cưới, nếu đem Hồng Uyển Nghi vào lãnh cung, chính là tự chuốc tai tiếng!
“Ngươi...” Bạch Nguyệt Diệu lúc này tức giận không nói nên lời.
Hồng Uyển Nghi càng đắc ý hơn, nàng khẽ mỉm cười: “Thái tử điện hạ, nếu muốn sau này Lam Điệp Nhi không phải chịu khổ, hôm nay hãy ngủ lại phòng Uyển Nghi đi, Uyển Nghi bảo đảm ngày sau sẽ không gây hại Lam Điệp Nhi nữa, thế nào?”
Bạch Nguyệt Diệu nhất thời cau mày, nữ tử qua tay hắn thì đếm không xuể, kẻ như Hồng Uyển Nghi không nhiều nhưng cũng không hề thiếu. Nhưng từ khi có Lam Điệp Nhi, Bạch Nguyệt Diệu chưa hề nghĩ đến ai khác, cho nên lần này...
“Ngươi tưởng ta dễ bị loại nữ tử như ngươi uy hiếp sao? Nực cười!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lập tức phất tay áo đi ra, hắn biết lần này hắn từ chối thỏa hiệp với Hồng Uyển Nghi, ngày sau Lam Điệp Nhi sẽ còn phải chịu không ít thiệt thòi. Nhưng nếu hắn chấp nhận thì lòng hắn sẽ vô cùng hổ thẹn với Điệp Nhi, cho dù nàng không yêu mình đi nữa...
Nghĩ lại, lúc làm quan Lam Điệp Nhi khôn khéo là thế, lần này lại bị Hồng Uyển Nghi lừa gạt đủ trò, Bạch Nguyệt Diệu cảm thấy mười Lam Điệp Nhi cũng không lại một Hồng Uyển Nghi. Dù sao Lam Điệp Nhi trời sinh tính thuần lương, không có tâm kế, lại càng không hiểu rõ lòng dạ đàn bà nhiều khi còn hiểm ác hơn đàn ông gấp trăm ngàn lần.
Ra tới cửa, Bạch Nguyệt Diệu chợt thấy Liễu Nhi, nhất thời ngẩn người, Liễu Nhi ở cửa phòng Hồng Uyển Nghi đã nghe được tất cả, lúc này Liễu Nhi nhìn thấy Bạch Nguyệt Diệu, trong lòng không khỏi dấy lên một ít gợn song. Liễu Nhi và Bạch Nguyệt Diệu đối mặt không chỉ một lần, quả thật dáng vẻ Bạch Nguyệt Diệu rất tuấn tú, oai phong. Liễu Nhi biết rõ, đó là phu quân của tiểu thư nhà mình, nhưng mà giờ phút này, Liễu Nhi lại động lòng với chính người đó, vì nàng chưa từng thấy nam tử nào như thế, huống chi hắn còn là thái tử.
“Ngươi đã nghe thấy hết?” Bạch Nguyệt Diệu hỏi Liễu Nhi.
Liễu Nhi lúc này mới bình tĩnh lại: “Dạ, đúng vậy.”
“Ngươi là nha hoàn thân cận của Điệp Nhi, nên hãy nói cho Điệp nhi biết, ai là người tốt, ai là người xấu!” Bạch Nguyệt Diệu căn bản không thể nói cho Lam Điệp Nhi biết rằng Hồng Uyển Nghi có nhiều điểm xấu, dù sao hắn cũng là nam tử, không thể xen ngang vào chuyện nữ tử tranh đấu. Nhưng, hắn lại không muốn để Lam Điệp Nhi chịu bị khi dễ, còn không biết ai tốt, ai xấu, chỉ đành phải nhờ Liễu Nhi báo cho Lam Điệp Nhi vậy!
Liễu Nhi dường như đã hiểu rõ ý của Bạch Nguyệt Diệu, hơi gật đầu một cái, lại đưa mắt nhìn Bạch Nguyệt Diệu rời đi. Hồng Uyển Nghi chú ý tới ánh mắt Liễu Nhi nhìn Bạch Nguyệt Diệu, nàng ta khẽ mỉm cười, sau đó đi ra khỏi gian phòng của mình. Liễu Nhi không nhận thấy Hồng Uyển Nghi đi tới, nhất thời để Hồng Uyển Nghi phát tiết mọi bực bội lên người.
Hồng Uyển Nghi nắm lấy tóc của Liễu Nhi: “Vì sao không hành lễ với bổn cung?! Xem ra hôm nay ngươi học còn chưa đủ phải không?” Hồng Uyển Nghi dữ tợn nói, hôm nay Liễu Nhi học lễ nghi bị đánh không ít, mà cũng đã khóc lóc kể lể với Lam Điệp Nhi. Nhưng Lam Điệp Nhi cũng chưa từng làm chủ cho mình, nàng đã vì Lam Điệp Nhi chịu đau đớn đâu có kém gì? Nghĩ đến đó Liễu Nhi lại càng cảm thấy mất mát.
“Nghi phi nương nương.” trong hốc mắt Liễu Nhi lại có chút nước mắt. Nàng thống khổ gọi Hồng Uyển Nghi.
Hồng Uyển Nghi nhìn theo hướng Bạch Nguyệt Diệu đi, sau đó nhìn về phía Liễu Nhi: “Nếu muốn lên làm bậc bề trên, nếu muốn lấy được người thương yêu, ngươi phải không chừa thủ đoạn nào! Nếu không, chỉ có thể chịu nhục thôi!” Lời của Hồng UYển Nghi không khác nào liều thuốc mê hoặc với Liễu Nhi, muốn không bị khi dễ, muốn có được tình yêu của Bạch Nguyệt Diệu thì không được chừa thủ đoạn nào. Hồng Uyển Nghi đang cố lợi dụng mối quan hệ giữa Lam Điệp Nhi và Liễu Nhi.
“Nghi phi nương nương, nô tỳ không hiểu.”
“Không hiểu? Ngươi phục vụ tận tình từ ăn uống đến ngủ nghỉ, vậy mà ngươi bị đánh, bị chửi, mà nàng ta chỉ biết nằm trên giường cao gối mềm cùng nam tử nàng ta yêu, còn ngươi thì ở một bên thèm khát. Liễu Nhi! Làm nữ tử, hoặc là cả đời làm nha hoàn, hoặc là làm nữ tử trên đầu thiên hạ, ngươi hiểu chưa?” Hồng Uyển Nghi nói xong cũng buông lỏng Liễu Nhi ra, nhất thời trong lòng Liễu Nhi bắt đầu lay động...
Bạch Nguyệt Diệu trở về phòng của Lam Điệp Nhi, nằm bên cạnh nàng, mỗi lần nhìn thấy thương thế của nàng, tim hắn lại càng đau đớn, ôm Lam Điệp Nhi, hắn không biết Lam Điệp Nhi còn có thể chịu đựng những gì nữa, hắn cố đem Lam Điệp Nhi lấy được vào hoàng cung, rốt cuộc có phải là sai lầm lớn không?
Lam Điệp Nhi và Lý mama tiếp tục học không ít lễ nghi, nhưng mỗi lần học xong trở về, trên người lại xuất hiện sẹo mới, là người trung thực, vì để tránh cho Bạch Nguyệt Diệu trách tội Lý ma ma, nàng chỉ đành phải tránh Bạch Nguyệt Diệu. Bạch Nguyệt Diệu không trách nàng cự tuyệt mình, ngược lại trời vừa tối sau khi Lam Điệp Nhi ngủ say sẽ bôi thuốc cho nàng, đó là điều duy nhất hắn có thể làm, hắn lại càng thêm thương yêu Lam Điệp Nhi. Có lúc hắn thậm chí cảm thấy Lam Điệp Nhi có chút ngu ngốc, nhưng mà loại ngu ngốc này ngược lại là ngu ngốc một cách đáng yêu.
Ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn trong đêm tối một vầng trăng sáng, Bạch Nguyệt Diệu cảm giác mệt mỏi quá, ngoái đầu nhìn lại Lam Điệp Nhi một chút, haiz, hắn thật sự rất muốn mang Lam Điệp Nhi đến một nơi không ai biết, rồi hai người sẽ sống một cuộc sống bình lặng.
Kể từ khi Lam Điệp Nhi vào cung, không còn tiếp xúc chuyện trong triều, nàng cũng cả ngày học tập lễ nghi, căn bản không rảnh mà hỏi thăm Bạch Nguyệt Diệu.
Trong triều đình, tuy bộ phận lớn mọi người đều đứng về phía Bạch Nguyệt Diệu, nhưng Bạch Nguyệt Diệu đã mất đi huynh đệ quan trọng nhất, đó chính là Bạch Tinh Ngân.
Sau lễ thành hôn của Bạch Nguyệt Diệu và Lam Điệp Nhi, Bạch Tinh Ngân cả ngày buồn buồn không vui, cố ý tránh né Bạch Nguyệt Diệu, cuộc sống hiện giờ cũng bắt đầu thảm hại, nâng cốc một mình không cười không nói, hơn nữa còn ngày đêm vui với ca nữ, không khác gì Bạch Nguyệt Diệu ngày xưa.
Bạch Nguyệt Diệu cho rằng sự thay đổi của Bạch Tinh Ngân trong thời gian qua chính là do hắn, hắn nghĩ nếu có một ngày Bạch Tinh Ngân muốn ngôi vị thái tử của mình, hắn sẵn sàng nhường cho, nhưng Lam Điệp Nhi, hắn tuyệt đối sẽ không nhường!
Mặc cho Bạch Nguyệt Diệu vốn dĩ mạnh mẽ cũng khó mà chịu nổi trong ngoài tấn công, trên triều đình người lừa gạt không nói, hậu cung thì Hồng Uyển Nghi cố tình khi dễ nữ tử mình yêu. Hắn biết, hoàng hậu còn chưa ra tay, nếu hoàng hậu ra tay, không biết Lam Điệp Nhi còn gặp nỗi khổ gì. Hắn mệt mỏi, hắn quá mệt mỏi, thứ duy nhất có thể giải trừ phần mệt nhọc kia là nhìn Lam Điệp Nhi ngủ.
Đúng lúc này Liễu Nhi đi qua cửa sổ, nhất thời gương mặt có chút ửng đỏ, nửa tháng nay, Liễu Nhi quả thật chịu không ít khi dễ, nhưng Lam Điệp Nhi không hề có chút quan tâm Liễu Nhi, khiến trong lòng nàng ấy cảm thấy cô đơn. Có lẽ là Lam Điệp Nhi không nhận ra nàng ấy bị khi dễ, nhưng nàng lạnh lùng như vậy đã làm tổn thương Liễu Nhi.
“Thái tử điện hạ.”
Thấy Liễu Nhi hơi đỏ mặt, Bạch Nguyệt Diệu khẽ nhíu mày, hắn không hy vọng Liễu Nhi nhìn thấy mình sẽ toát ra vẻ mặt như thế, vì Liễu Nhi hiện giờ là tâm phúc duy nhất của Điệp Nhi, nếu Liễu Nhi có tình cảm với mình, sẽ chỉ làm khổ Điệp nhi mà thôi, hắn biết, nữ tử có thể vì người mình yêu mà làm ra bất kỳ chuyện gì!
“Ngươi không nói với Điệp nhi chuyện Hồng Uyển Nghi?”
Bạch Nguyệt Diệu hoặc là không nói chuyện với Liễu Nhi, hoặc là nói chuyện với nhau thì nói về Điệp nhi, Liễu Nhi không hiểu tại sao Bạch Nguyệt Diệu không thèm hỏi mình một câu về cuộc sống trong hoàng cung chứ?
“Đã nói, nhưng Điệp phi nương nương hoàn toàn không tin.” Liễu Nhi đang nói dối! Đây không thể nghi ngờ là đang nói dối, vì nàng ấy chưa từng nói với Lam Điệp Nhi, không biết Liễu Nhi muốn thế nào, chẳng lẽ thật sự đã bị Bạch Nguyệt Diệu đoán trúng? Nữ tử vì người mình yêu, có thể làm ra bất kỳ chuyện gì? Không ngờ Liễu Nhi bây giờ đã có lòng dạ khác với Lam Điệp Nhi rồi.
“Vậy sao.” Bạch Nguyệt Diệu không nhìn ra Liễu Nhi đang nói dối, hắn chỉ biết gật đầu.
Liễu Nhi nói xong thì nhanh chóng đi tới phòng mình, sau đó cầm món áo choàng muốn đưa cho Bạch Nguyệt Diệu, lúc này, đợi nàng đi rồi, Bạch Nguyệt Diệu cũng đóng cửa sổ lại, nàng nhất thời cảm thấy mất mát, xuyên qua khe cửa, nàng nhìn thấy Bạch Nguyệt Diệu đang ôm chặt Lam Điệp Nhi đang ngủ.
Nàng vô cùng khát vọng người nằm trên giường không phải Lam Điệp Nhi mà là nàng. Dù chỉ một lần, một lần cũng được.
Bạch Nguyệt Diệu phát hiện ngoài cửa sổ có người, hắn thậm chí có thể đoán ra là ai, nhưng hắn hi vọng muốn nói cho người đó biết, trong tim hắn chỉ có Lam Điệp Nhi, tuyệt không thể có người thứ hai!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...