Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Sau khi Bạch Nhật Uyên rời đi, Bạch Tinh Ngân vẫn như cũ bao bọc ta trong hồ nước.

“Tam hoàng tử?” Ta nhẹ giọng gọi Bạch Tinh Ngân.

“Thật xin lỗi.” Bạch Tinh Ngân giọng điệu buồn rầu, đây đã là lần thứ hai ta nghe hắn xin lỗi từ khi ta rơi vào hồ nước, hắn xin lỗi ta cái gì? Cũng đâu phải do hắn đẩy ta xuống đâu chứ?

“Tam hoàng tử, cũng không phải lỗi của huynh mà.”

“Không phải vậy, là lỗi của ta, Nhị hoàng huynh trước khi đi đã ngàn lần căn dặn ta chăm sóc nàng thật tốt, nhưng ta vẫn để nàng bị Đại Hoàng Huynh khi dễ, là ta vô dụng.” trong mắt Bạch Tinh Ngân tràn đầy sự tự trách, hắn đang tự trách mình đã không làm tốt lời căn dặn của Bạch Nguyệt Diệu ư? hay là đang tự trách mình đã không bảo vệ tốt cho ta? Bất kể như thế nào, cũng có một điều chắc chắn là Bạch Nguyệt Diệu trước khi đi đã rất lo lắng cho ta! Hắn như vậy làm sao ta có thể quên hắn được đây?!!! “Lam cô nương, để nàng phải ở trong nước chịu ướt thế này, chờ một lát ta đi kiếm quần áo cho nàng, chờ ta.” Nói xong, cả người ướt nhẹp, Bạch Tinh Ngân chạy vội về tẩm cung của mình.

Còn ta vẫn đang bồi hồi bên trong hồ nước lạnh, hồi tưởng lại dáng vẻ của Bạch Nguyệt Diệu, từng cái nhăn mày, từng nụ cười...

“Cô nương, nàng làm sao vậy?” Tiếng vừa phát ra vô cùng dịu dàng, ta nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại.

Là một nam tử ước chừng hai mươi mấy tuổi, người mặc áo dài màu lam, làn da trắng nõn nà, hai hàng lông mày đậm, đôi mắt lộ vẻ nhu hòa, rõ ràng là lần đầu tiên thấy hắn nhưng ta không khỏi có cảm giác thân thiết, hơn nữa có cảm giác dáng vẻ của hắn cũng rất quen thuộc.

“Ta không phải cô nương.” Ta lúng túng nói.

Hắn khẽ mỉm cười rồi cởi áo trên người ra, sau đó đưa tới cho ta: “Đã bị như vậy rồi cũng đừng ngại mà mặc vào đi.”

Ta không biết tại sao, cũng không phải do bị vẻ ngoài anh tuấn của hắn làm cho mê muội, mà là không có lí do nào để từ chối ý tốt của hắn, ta vươn tay nhận lấy rồi khoác lên người.

Khi ta xoay người lại thấy hắn đưa tay ra trước mặt ta, ta cũng không từ chối đưa tay đặt vào trên tay của hắn, hắn lập tức kéo ta lên bờ.

“Cám ơn.” Mắt ta không chớp nhìn chăm chú vào hắn, hắn cũng không chớp mắt nhìn chăm chú vào ta, hai người bọn ta cứ như là cố nhân gặp lại nhau vậy.

“Cô nương, nàng bao nhiêu tuổi vậy?”

“Ta đã nói rồi ta không phải cô nương.”

“Ha ha, tiểu huynh đệ, vậy đệ bao nhiêu tuổi?”

“19 tuổi.” Nghe ta nói hết, nam tử kia giống như nhớ tới cái gì đó, càng cẩn thận quan sát ta.

“Ta liệu có được phép hỏi đệ một điều, trong nhà đệ vẫn còn cha mẹ chứ?”

“Ta...”

“Lam hàn lâm!” Vừa đúng lúc ta định trả lời người con trai kia thì âm thanh vụt đến của Bạch Tinh Ngân cắt ngang ta. Hắn đang lo lắng chạy tới.

“Tam hoàng tử điện hạ.” nam tử kia lễ phép chào hỏi Bạch Tinh Ngân.

“Là Lam Vân Triệt à.” Nghe Bạch Tinh Ngân nói vậy, ta mới bừng tỉnh hiểu ra, nam tử mặc áo lam này chính là con trai độc nhất của Lam gia: “Ha ha, hôm nay ngươi có việc gì mà vào cung vậy?”

“Thưa, phụ thân hạ thần mấy ngày gần đây sức khỏe không tốt, nên sai ta đến gặp Hoàng thượng nhậm chức Thái sư.” Lam Vân Triệt nói xong lại ôn hòa khẽ mỉm cười.

Chức vị Thái sư là chỉ thua mỗi thừa tướng thôi đó, Lam Vân Triệt này mới tầm hai mươi tuổi mà có thể lên làm Thái sư rồi. Ha ha, xem ra Vân Long quốc đã có người mới thay người cũ, không thể nghi ngờ Vân Long quốc là hội tụ nhân tài trẻ tuổi trong thiên hạ.

“Ha ha, vậy sau này ngươi và Lam hàn lâm sẽ tiếp xúc nhiều rồi.”

“Lam hàn lâm?”

“Các ngươi không biết sao? Ta nghĩ mấy người các ngươi đều biết rồi chứ?”


Nghe Bạch Tinh Ngân nói vậy, ánh mắt sắc sảo của Lam Vân Triệt lập tức nhìn về phía ta: “Đệ chính là...”

Ta lúng túng cười, xem ra đã bị Lam Vân Triệt nhìn thấu thân phận con gái rồi, bây giờ lại nói với hắn ta là Lam hàn lâm, hắn nhất định là có chút ngạc nhiên: “Xin chào, ta tên Lam Điệp.”

“Xin chào...” Sau đó ta cùng với Lam Vân Triệt lại nhìn chăm chú vào đối phương hồi lâu, cuối cùng ta cảm thấy như có chỗ không đúng lắm, ánh mắt không thể rời khỏi Lam Vân Triệt.

Cho đến tận lúc Bạch Tinh Ngân nói ra ta mới biết nguyên nhân: “Ta cảm thấy diện mạo hai người các ngươi giống như là huynh muội vậy.”

Thảo nào ta cảm thấy tuy đây là lần đầu tiên gặp Lam Vân Triệt mà lại không có cảm giác xa lạ, không khỏi cảm thấy thân thiết, đừng nói là Lam Vân Triệt, ngay cả lúc gặp Lam Thái sư ta đều cảm thấy rất thân thiết. Nguyên nhân là gì đây? Ta cảm thấy trong đôi mắt Lam Vân Triệt cũng khó hiểu như ta nhưng sau khi nghe câu nói của Bạch Tinh Ngân, mọi chuyện có vẻ như được hóa giải.

“Lam công tử, Hoàng thượng đã đợi ngài rất lâu tại Ngự Thư Phòng.” Sự xuất hiện của thị vệ mới cắt đứt ánh mắt nhìn nhau của ta và Lam Vân Triệt.

“Tại hạ cáo từ trước.” Lam Vân Triệt nói xong vội nhanh chóng tiến về Ngự Thư Phòng, lúc rời đi hắn vẫn không quên quay đầu lại nhìn ta một cái. Mà ta cũng nhìn chăm chú vào bóng lưng Lam Vân Triệt cho đến lúc khuất hẳn.

“Lam cô nương, Lam cô nương?” Bạch Tinh Ngân gọi ta, ta nhanh chóng nhìn về hắn: “Lam cô nương, sao cứ nhìn chăm chú vào Lam Vân Triệt vậy?”

“Ta cũng không biết, cảm giác thấy Lam công tử cứ như là thân quen từ lâu lắm. Tại sao lại có cái loại cảm giác này nhỉ, thật là kỳ quái!”

Nghe ta nói vậy, biểu tình của Bạch Tinh Ngân có chút không vui.

“Trước tiên mặc quần áo này vào đi đã.” Bạch Tinh Ngân nói xong cũng đưa quần áo trong tay hắn cho ta.

“Không cần đâu, Tam hoàng tử, ta đã có rồi.” Ta phát hiện lời này của ta càng làm cho Bạch Tinh Ngân lộ vẻ không vui, hình như là lỗi của ta. Tẩm cung của Bạch Tinh Ngân rõ ràng cách hồ nước rất xa, nhưng hắn vẫn cố gắng thật nhanh trở lại vậy mà bây giờ ta còn từ chối ý tốt của hắn. Vì vậy lúc Bạch Tinh Ngân định thu tay lại thì ta giành lấy quần áo trong tay hắn, nói: “Cái áo này cũng bị ướt rồi, đành phải mượn quần áo của Tam hoàng tử dùng tạm vậy.” Ta không do dự đem bộ quần áo mặc vào người, lúc này, Bạch Tinh Ngân mới hơi nở một nụ cười.

Không nói thêm nhiều, ta và Bạch Tinh Ngân tách ra, lúc ta từ Hàn Lâm viện ra ngoài đang định về nhà, trùng hợp lại gặp Lam Vân Triệt.

“Lam hàn lâm, lên xe ngựa đi, ta tiễn ngài về.” Lam Vân Triệt từ cửa sổ thò đầu ra dịu dàng mời ta.

Ta do dự một chút, sau đó an vị lên xe ngựa của hắn, không biết vì sao ta cảm thấy có một loại tình cảm từ ánh mắt của Lam Vân Triệt. Mà ta cũng cảm thấy giữa ta và hắn có một loại hấp dẫn nào đó khó cưỡng lại, nhưng tình cảm này không phải là tình yêu, cũng không phải tình bạn, vậy là cái gì đây?

“Nhà Lam hàn lâm ở đâu?” Lam Vân Triệt hỏi xong ta lập tức nói cho hắn biết địa chỉ, sau đó hắn quay sang nói với người phu xe rồi lại cùng ta hàn huyên rất nhiều chuyện. Từ chuyện quốc gia xã tắc, đến an nguy của bá tánh, xem như không chỗ nào không nói.

“Rầm!”

Xe ngựa dường như bị thứ gì đó va phải, cả xe ngựa đều khẽ nghiêng ngả, khiến ta té vào trong ngực Lam Vân Triệt, ở trong ngực hắn, ta không hề có ý muốn né tránh, ngược lại cảm thấy rất quen thuộc, rất hoài niệm, hai tay của Lam Vân Triệt ôm ta cũng không có ý muốn buông ra.

Ta và hắn rõ ràng là lần đầu tiên gặp nhau, vì sao lại có hành động lớn mật như thế này vậy?

“Lam hàn lâm, ngài là nữ tử đúng không?” Lam Vân Triệt hỏi xong cũng hơi buông hai tay của hắn ra, mà ta cũng chầm chậm rời khỏi ngực của hắn.

“Đúng vậy.” Vốn nên tiếp tục giấu giếm nhưng ta vẫn không tự chủ được gật đầu một cái.

“Lam hàn lâm trong nhà có cha mẹ không?”

“Có cha mẹ!” Nghe câu trả lời của ta vẻ mặt Lam Vân Triệt có chút mất mát, hắn trầm tư một chút lại hỏi.

“Lam mỗ mạo muội hỏi thăm, cha mẹ của Lam Hàn lâm có phải là cha mẹ ruột?”

Tại sao Lam Vân Triệt hỏi thế? Hắn làm sao biết cha mẹ của ta không phải là cha mẹ ruột? Hơn nữa lúc ta nói ta có cha mẹ, tại sao hắn có biểu tình mất mát như vậy? Ta càng ngày càng không thể hiểu nổi!

“Không phải.”

“Thật tốt quá.” Lam Vân Triệt nghe ta nói vậy thì kích động nắm lấy hai tay của ta, đối với vẻ vui sướng của hắn ta có chút khó hiểu, Lam Vân Triệt dường như cũng nghĩ đến lời nói của bản thân có chút không ổn vội vàng nói: “Lam hàn lâm, Lam mỗ không hề có ý gì xấu, nhưng Lam mỗ còn có một yêu cầu quá đáng.”


“Ngài nói đi.”

“Lam mỗ...” Lời nói mới chỉ được một nửa, vẻ mặt Lam Vân Triệt đã có chút xấu hổ: “Lam mỗ muốn xin phép Lam hàn lâm cởi áo trên người xuống.”

...

Nghe xong thỉnh cầu của Lam Vân Triệt, ta nhanh chóng rút tay ra khỏi tay hắn, mặc dù ta cảm thấy Lam Vân Triệt quả thật cho ta cảm giác rất thân thiết nhưng... Thôi đi, làm sao có thể vì hắn mà cởi bỏ áo trên người chứ?

“Có thể không? Lam hàn lâm.” Lam Vân Triệt nói xong, lại đến gần ta, ta nhất thời có chút hốt hoảng, vội vã di chuyển người ra phía sau, lúc này Lam Vân Triệt đã không kịp bỏ quần áo ta ra rồi.

“Ngươi làm gì đấy?!” Ta có chút tức giận nắm lấy hai tay hắn.

Nhất thời Lam Vân Triệt sực tỉnh: “Xin lỗi, Lam hàn lâm, Lam mỗ cũng không có ý cợt nhã, Lam mỗ chỉ muốn xem vai phải của Lam hàn lâm mà thôi.”

“Vai phải?”

“Đúng, vai phải, có phải trên đó có một cái bớt hình con bướm?”

...

Làm sao hắn biết trên vai phải của ta có bớt hình bướm? Chuyện này vốn chỉ có Huyễn Ngâm Phong và Bạch Nguyệt Diệu biết mà thôi, hơn nữa cái bớt này, cũng chỉ xuất hiện khi ta xuyên không về Vân Long quốc, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Đầu ta cũng loạn lên hết rồi.

“Lam hàn lâm, rốt cuộc có hay không?!” Vẻ mặt Lam Vân Triệt càng lúc càng kích động, hoàn toàn trái ngược với vẻ dịu dàng ban đầu của hắn, hơn nữa hai tay của hắn nắm chặt bả vai của ta, thậm chí cũng có chút làm ta đau.

Ta khủng hoảng nhìn hắn, hắn cũng nhất thời cảm thấy hành vi của hắn quả thật quá mức.

“Xin lỗi, lam hàn lâm, ta đã dọa ngài rồi.”

“Xin hỏi, ngài hỏi ta có bớt hay không để làm gì?”

“Thật ra thì...”

“Thiếu gia, đã đến nơi ngài nói.” Thông báo của người đánh xe cắt đứt lời nói của Lam Vân Triệt.

Lam Vân Triệt vén rèm lên, sau đó nhìn về phía ta: “Lam hàn lâm, đã đến nhà của ngài, hôm nay Lam mỗ đối với lam hàn lâm đã đắc tội, xin được lượng thứ.”

“Không có gì... Không sao, ta còn phải cám ơn quần áo của ngài nữa là, đợi sau khi tắm xong, ta sẽ cầm quần áo trả trở về cho ngài.” Nói xong, ta cũng xuống xe ngựa.

“Thật chứ? Lam hàn lâm, nhất định phải đưa đến phủ cho ta nhé.”

“...” Lam Vân Triệt lúc này lại hơi có vẻ kích động, nhưng ta vẫn đáp ứng yêu cầu của hắn.

Sau đó, hắn lập tức theo xe ngựa rời đi, mà ta cũng trở về phủ.

Bước vào nhà rồi, ta nhanh chóng vọt vào phòng ngủ, cởi quần áo xuống, dùng gương đồng soi vai phải, ta rõ ràng phát hiện, cái bớt hình con bướm kia càng thêm rõ ràng, giống như một loại hình xăm vậy.

“Tỷ tỷ.” Liễu Nhi nhanh chóng đi vào phòng của ta.

Trong khoảng thời gian này, tình cảm của ta cùng với Liễu Nhi tăng tiến rất nhiều, chúng ta thường xuyên tán gẫu, hơn nữa tình cảm còn tốt hơn cả tỷ muội.


Nghĩ lại ở hiện đại chưa từng có một ai thật lòng với ta, giờ đây ở cổ đại bạn bè ta càng ngày càng nhiều, một kẻ chưa bao giờ hưởng qua tư vị tình yêu như ta đây, cũng đã hiểu rõ thế nào là tình cảm, dường như, nơi đây đã trở nên quen thuộc, dường như ta vốn thuộc về nơi này. Ở hiện đại ta vốn không có bất kỳ quan hệ nào tốt. Cơ mà nghĩ tới việc tình yêu đau đớn thế, ta lại muốn trở về hiện đại rồi, ha ha. Đây chính là mâu thuẫn.

“Oa, tỷ tỷ, da của tỷ thật là trắng thật là mềm đó.” Liễu Nhi hâm mộ nhìn ta.

“Ha ha, Liễu Nhi, da của muội cũng rất trắng.”

“Nào có, muội chưa từng thấy tỷ tỷ mặc quần áo nữ tử, muội khẳng định nhất định là cực kỳ xinh đẹp đấy!”

“Ha ha...”

Nữ tử và nữ tử nói chuyện phiếm, có khi là chuyện nhà, có khi là cách chăm sóc sắc đẹp, hoặc là vấn đề tình cảm, mà nữ tử vốn không có cách nào đàm luận những thứ này cùng nam tử, vì nam tử đều sẽ cảm thấy rất phiền. Điểm tốt của việc có bạn nữ chính là đây.

Ta cùng với Liễu Nhi trò chuyện rất lâu, ăn xong bữa cơm, chúng ta lại trở về phòng của mình, chuẩn bị ngủ, ta mới vừa nằm xuống, chợt nghe thấy có chút động tĩnh trong phòng khách, sau đó có tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến tới gần phòng của ta, ta không hề đứng dậy, vẫn nằm ở trên giường giả bộ ngủ.

Đúng lúc này cửa phòng ta bị đẩy ra, ta híp mắt suy nghĩ thấy một bóng đen, đang dần dần tiến tới gần, ta nhanh chóng ngồi dậy, hướng về người kia mà đánh tới, chợt ta dừng lại, vì bóng đen kia, chính là Huyễn Ngâm Phong.

Huyễn Ngâm Phong tới vào lúc này sao?

Ha ha, ta đã lâu không gặp Huyễn Ngâm Phong rồi, nhưng giờ phút này thấy sự xuất hiện của hắn, ta lại không có chút vui sướng nào, mà trong lòng lại tràn đầy áy náy, cùng ảo não.

Kể từ sau khi Bạch Nguyệt Diệu ra đi, ta nghĩ có thể lợi dụng mấy tháng này để quên hắn đi, toàn tâm toàn ý nghĩ tới Huyễn Ngâm Phong, nhưng không ngờ trong mấy tháng này đối với Huyễn Ngâm Phong ta không hề nghĩ tới, còn đối với Bạch Nguyệt Diệu tình cảm càng ngày càng sâu đậm.

Ta thật sự là thay lòng đổi dạ rồi, có mấy lời sớm muộn cũng sẽ phải nói với Huyễn Ngâm Phong, vừa đúng lúc hắn tới, ta đành phải nói với hắn thôi.

Ta đi tới trước bàn, đốt cây nến lên, sau đó nhìn về phía Huyễn Ngâm Phong: “Huyễn đại hiệp.”

“Lam cô... Điệp nhi.”

“Huyễn đại hiệp, ngồi xuống đi.” Ta nói xong Huyễn Ngâm Phong lập tức ngồi ở bên cạnh ta, nhưng ánh mắt của hắn lại có vẻ lạ, không lạnh như băng, ngược lại có vẻ khẩn trương nhiều hơn.

“Điệp nhi...”

“Huyễn đại hiệp...”

Ta và Huyễn Ngâm Phong gần như cùng lúc nói ra, sau đó hai ta đều lúng túng nhìn đối phương.

“Nàng nói trước đi.”

“Huynh nói trước đi.”

“...”

“...”

“Điệp nhi, nàng... yêu ta không?” Huyễn Ngâm Phong hỏi như vậy khiến ta khẽ ngẩn người, ta quả thực đã từng yêu Huyễn Ngâm Phong, mong nhớ ngày đêm, lại hai lần cùng Huyễn Ngâm Phong có quan hệ xác thịt, nhưng, có lẽ khi đó chỉ là cảm tình, ta căn bản không hiểu thế nào là yêu, cho nên mù quáng yêu Huyễn Ngâm Phong, càng về sau này, ta mới hiểu rõ người ta thật sự đang yêu là Bạch Nguyệt Diệu. Nhưng ta cũng hiểu, bất kể thế nào, ta cũng không thể ở cùng Bạch Nguyệt Diệu, đã từng thống hận Bạch Nguyệt Diệu cướp đi lần đầu tiên của ta, sau lại may mắn phát hiện lần đầu tiên là dành cho Huyễn Ngâm Phong, mà bây giờ ta lại hy vọng Bạch Nguyệt Diệu đã thật sự lấy đi lần đầu tiên của ta! Cho nên tất cả đã thành định cục, có lẽ, ta nên thuận nước đẩy thuyền, tiếp tục ở cạnh Huyễn Ngâm Phong, nhưng như vậy thì quả là có lỗi với Ngâm Phong!

“Thật xin lỗi... Huyễn đại hiệp, Điệp nhi đã từng rất yêu Huyễn đại hiệp, nhưng... Hiện giờ trong lòng Điệp Nhi đã có đối tượng khác rồi, có lẽ, Huyễn đại hiệp cảm thấy Điệp nhi là một dâm phụ, Điệp nhi căn bản không xứng với Huyễn đại hiệp, cho nên...”

“Là ai?” Huyễn Ngâm Phong kích động nắm lấy tay ta, ánh mắt của hắn không có bất kỳ mất mát nào, ngược lại còn có chút mong đợi cùng vui sướng, đây là ý gì vậy?

“Xin lỗi, Huyễn đại hiệp, người kia ta không muốn nói, vì hắn thật sự rất xa vời, ta hiểu ta theo hắn căn bản là không thể, nhưng ta vẫn rất yêu hắn.” Ta nói xong cũng đem tay rút trở lại.

Nhưng vẻ mặt Huyễn Ngâm Phong không có bất kỳ biến hóa nào, sau đó do dự một chút hỏi: “Liệu đó có phải là hoàng tử?”

Tại sao Huyễn Ngâm Phong lại đoán như vậy? Ha ha, chẳng lẽ vì ta thường nhắc tới Bạch Nguyệt Diệu khi ở cùng hắn hay sao?

“Đúng vậy.” Ta hơi gật đầu một cái.

“Nếu hoàng tử đó cũng yêu nàng thì sao?”

Thế này là thế nào? Huyễn Ngâm Phong sao lại tích cực như vậy? Hơn nữa hôm nay ánh mắt của Huyễn Ngâm Phong không hề lạnh như băng, không hề giống với Huyễn Ngâm Phong thường ngày: “Huyễn đại hiệp? Huynh không sao chứ?”


“Không sao, ta chỉ muốn hỏi Điệp nhi một chút, rằng nếu hoàng tử kia cũng yêu Điệp nhi, Điệp nhi có thể đáp ứng hay không?.”

“Ha ha, chưa kể đến thân phận, Điệp nhi vốn dĩ không cách nào xứng với hắn, huống chi...” Hắn còn có thê tử rồi.

“Huống chi cái gì?”

... Sao ta lại có cảm giác, Huyễn Ngâm Phong dường như so với ta còn tích cực hơn đây? “Không có... Không có gì.”

“Điệp nhi, nếu hoàng tử đó nguyện ý vì nàng buông tha tất cả, nàng có đồng ý theo hắn không?”

Nghe Huyễn Ngâm Phong nói vậy xong, ta hơi nhíu mày, sau đó nhanh chóng nhìn lại, không đúng! Không đúng! Hắn không phải Huyễn Ngâm Phong, trên người hắn không có mùi hương nhàn nhạt của hoa nhài, hơn nữa ánh mắt của hắn không giống, tiếng nói chuyện cũng không, hắn là ai?

“Ngươi là ai?” Ta nhất thời nghiêm túc nét mặt, chất vấn cái tên Huyễn Ngâm Phong giả trước mặt.

Hắn lúng túng cười, sau đó nói: “Điệp nhi, ta chính là ta mà.” Nói xong Huyễn Ngâm Phong nắm lấy tay ta.

“Đừng đụng vào ta!” Ta nhanh chóng đứng lên, tức giận nhìn tên Huyễn Ngâm Phong giả trước mặt: “Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao phải giả trang Huyễn đại hiệp?”

“Điệp nhi... Nàng nói gì vậy?” Huyễn Ngâm Phong cũng đứng lên rồi từ từ tiến lại gần ta.

Nhưng vào lúc này, ta nhanh chóng đưa tay lột mặt nạ Huyễn Ngâm Phong trước mặt, xuất hiện ở trước mắt ta lại chính là Bạch Tinh Ngân

Tại sao Bạch Tinh Ngân muốn giả trang Huyễn Ngâm Phong?

“Tam hoàng tử... huynh sao?”

“Điệp... Lam cô nương.” Ánh mắt Bạch Tinh Ngân xuất hiện vẻ áy náy: “Xin lỗi, Lam cô nương, ta không phải cố ý lừa gạt Lam cô nương, ta chỉ...” Bạch Tinh Ngân nói rồi bước hai bước tới gần ta, sau đó hắn bắt được hai tay của ta kích động nói: “Ta yêu Lam cô nương, ta tình nguyện vì Lam cô nương mà bỏ tất cả quyền lợi, hoàng tử mà Lam cô nương yêu đó có phải là ta không? Ta rất muốn biết lòng của Lam cô nương thế nào?”

...

Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao Bạch Tinh Ngân lại đột ngột nói yêu ta? Ta căn bản không nhận ra được, đã từng có người nói, nam và nữ không thể nào làm bạn vĩnh viễn, vì nam tử chỉ biết cùng nữ tử hắn thích trở thành bạn tốt sau đó sẽ thành người thương mà thôi.

Ta cho là Bạch Tinh Ngân vẫn luôn coi ta là bạn, nhưng ta quá ngu ngốc sao? Không hề nhận ra? Còn nữa Bạch Tinh Ngân cũng không hề rõ ràng! Nếu ta biết trước Bạch Tinh Ngân có ý với ta, ta sẽ sớm cách xa hắn rồi, để tránh vì chuyện tình cảm mà làm hắn đau lòng, hiện giờ hắn đang mong đợi đáp án của ta, chuyện ta yêu hoàng tử không phải là giả, nhưng người kia là Bạch Nguyệt Diệu. Giờ đã thành chuyện đã rồi, xem ra dù không muốn ta vẫn phải làm tổn thương Bạch Tinh Ngân thôi, trên thế gian vốn dĩ không phải lúc nào cũng có chuyện tình cảm trọn vẹn.

“Thật xin lỗi...” Lời của ta con chưa nói hết Bạch Tinh Ngân đã lấy tay che miệng ta lại.

“Đừng nói, haiz... Ta hiểu rõ rồi, ha ha, ta không biết nên hâm mộ nhị hoàng huynh, hay là nên cười nhạo nhị hoàng huynh đây, tốt lắm, Lam cô nương, ta đi nha.” Nói xong Bạch Tinh Ngân lại nở một nụ cười khổ, rồi nhanh chóng rời đi.

Ta ngây ngốc đứng tại chỗ không nhúc nhích, sau này Bạch Tinh Ngân liệu còn có thể tiếp tục làm bạn của ta nữa không? Tâm lý của ta đã đủ phiền toái, tại sao lúc này còn có thêm sợi dây tình cảm quấn vòng quanh ta chứ?

Hơn nữa hắn nói cười nhạo Bạch Nguyệt Diệu là có ý gì?

-

Bạch Tinh Ngân nhanh chóng rời khỏi phủ của Lam Điệp Nhi, trong lòng hắn đau đớn như có ngàn vạn mũi tên châm, lần đầu tiên yêu một nữ tử, tỏ tình đã bị cự tuyệt, hắn cảm thấy vô cùng vô cùng thống khổ.

Lần này hắn giả trang Huyễn Ngâm Phong là để thử dò xét tình cảm của Lam Điệp Nhi, từ Bạch Nguyệt Diệu hắn biết Lam Điệp Nhi yêu Huyễn Ngâm Phong, nhưng hắn vẫn muốn xác định lại.

Nhưng ai có thể tưởng, hắn nghe Lam Điệp Nhi nói yêu người khác, vốn định hỏi xem hoàng tử đó có phải là mình hay không, hắn có chút vui sướng, nhưng lại nghĩ liệu có phải là nhị ca không đây?

Khi Lam Điệp Nhi nói ra, hắn biết, xem ra người Lam Điệp Nhi yêu đúng là nhị ca rồi, bởi vì, mang theo mặt nạ che mặt mà Lam Điệp Nhi còn có thể phân biệt ra được thật giả, xem ra Lam Điệp Nhi vô cùng hiểu rõ Huyễn Ngâm Phong rồi. Nhưng hắn còn thử dò xét tâm ý nàng nữa, khi hắn nghe được Lam Điệp Nhi xin lỗi, tim của hắn cũng tan nát...

“Một đôi ngu ngốc!” Bạch Tinh Ngân nhẹ giọng thốt lên, rồi lại lộ ra một nụ cười khổ.

Nếu Lam Điệp Nhi có thể phân biệt ra được Huyễn Ngâm Phong thật giả, chẳng lẽ không xác định được Bạch Nguyệt Diệu chính là Huyễn Ngâm Phong sao? Bạch Tinh Ngân cảm thấy hai người bọn họ đều thật ngu ngốc!

Hiện giờ, Bạch Tinh Ngân biết, Lam Điệp Nhi hoàn toàn đã yêu Bạch Nguyệt Diệu rồi, nếu Bạch Nguyệt Diệu biết, chắc chắn sẽ hết sức vui mừng.

Nhưng...

Trong lòng Bạch Tinh Ngân xuất hiện một chút suy nghĩ đen tối, hắn không muốn nói cho Bạch Nguyệt Diệu biết chuyện này, hắn không muốn Lam Điệp Nhi và Bạch Nguyệt Diệu trở thành đôi, dù hiện giờ Lam Điệp Nhi không yêu mình, nhưng ít nhất mình còn có cơ hội, ngược lại Lam Điệp nhi và Bạch Nguyệt Diệu đến được với nhau, một chút cơ hội cũng không còn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui