“Huyễn đại hiệp... Lần trước cám ơn huynh giải độc giúp ta!” Ta lúng túng nói, thật ra thì chủ yếu là do ta thật sự không biết nói gì thôi.
“Sao không hỏi nguyên nhân vừa rồi vì sao ta trêu ghẹo ngươi? Vì sao không hỏi ta tại sao lần trước chia tay?” Huyễn Ngâm Phong vẫn lạnh lùng như trước, hơn nữa giọng điệu lại có chứa chút chất vấn, ta không dám nhìn Huyễn Ngâm Phong.
“Ha ha, chắc tại Huyễn đại hiệp say rượu nên vừa rồi mới làm vậy với ta, hơn nữa lần trước Huyễn đại hiệp âm thầm từ biệt cũng có thể là do có chuyện khác phải làm thôi.”
“Ngươi thay ta tìm ra lí do đàng hoàng thật đấy.”
Huyễn Ngâm Phong nói xong, ta chợt ngẩn ra, tại sao hắn phải nói như vậy? Tại sao? Ta ngạc nhiên nhìn hắn, ánh mắt của hắn không phải lạnh lùng băng giá mà dường như là tràn đầy thống khổ.
“Lần trước ta rời đi chẳng qua là không muốn chịu trách nhiệm thôi, mà lần này cũng không phải do có nguyên nhân gì khác, chỉ là bỗng nhiên muốn trêu đùa ngươi!”
Nghe Huyễn Ngâm Phong nói xong, ta nghe như có sấm sét bên tai, vô lực lui về phía sau hai bước, ánh mắt có đôi chút mờ đi, nước mắt trào ra nơi khóe mắt, chẳng lẽ ta đã sai khi tin Huyễn Ngâm Phong? Chẳng lẽ ta lại nhìn lầm, sao lại muốn làm tổn thương ta, Huyễn Ngâm Phong?
Tại sao?
Ta lấy hết dũng khí, đi tới trước mặt Huyễn Ngâm Phong, hung hăng cho hắn một cái tát, hắn không hề tránh né cũng không đánh trả, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào ta.
“Ta hận ngươi!!” Ta thống khổ gọi lên ba chữ, mà Huyễn Ngâm Phong cũng đúng lúc đó nói ra ba chữ.
“Ta yêu nàng.”
Tại sao Huyễn Ngâm Phong đột nhiên nói ra lời này? Ta không thể tin được, vừa mới khiến ta đau lòng, bây giờ lại như vậy? Rốt cuộc hắn đang làm gì vậy? Ta muốn đem cả đời giao phó cho hắn, chẳng phải hắn đã cự tuyệt ta sao? Lần trước không chịu trách nhiệm cũng là do hắn nói, mới vừa rồi cợt nhã cũng không vì bất cứ lí do gì không phải là từ miệng hắn sao? Hắn rốt cuộc muốn thế nào đây?????
“Đủ rồi, đừng đùa giỡn ta nữa, ta thật sự không chịu nổi nữa rồi!!” Ta thống khổ nói.
“Ta vốn không muốn lấy thân phận này để yêu nàng, ta hi vọng nàng hận ta, nhưng ta lại không cách nào khống chế được tình cảm của mình...” Huyễn Ngâm Phong không còn mang dáng vẻ lạnh lùng nữa mà ngược lại tràn đầy nỗi thống khổ.
Thân phận này? Vậy...
“Ý của huynh là?”
“Điệp nhi đừng hỏi ta, nàng chỉ cần biết ta yêu nàng là được rồi.” Huyễn Ngâm Phong kích động nói xong thì ôm chặt lấy ta.
Đầu óc ta trở nên mịt mù, hỗn loạn, lòng ta vui ư? Xúc động ư? Ta không rõ ràng lắm, ta chỉ hi vọng Huyễn Ngâm Phong nói lời yêu thật lòng là được rồi!
Ta và Huyễn Ngâm Phong không thể gần nhau nữa, vì hiện giờ ta là Lam Hàn Lâm, mà hắn cũng có quá nhiều bí mật, hiện giờ ta chỉ mong hắn thực lòng yêu ta, khiến lòng ta lay động...
Huyễn Ngâm Phong ôm chặt lấy Lam Điệp Nhi, trong mắt lại tràn đầy thống khổ, bất đắc dĩ, hắn bây giờ chỉ có thể dùng thân phận này để ở cùng Lam Điệp Nhi.
Hắn hôn nhẹ lên trán rồi lên môi Lam Điệp Nhi, trên người hắn tỏa ra mùi thơm ngát cùng với mùi rượu khiến Lam Điệp Nhi mê loạn, bản thân Lam Điệp Nhi cũng đã uống chút rượu khiến người không được tỉnh táo, hơn nữa hiện giờ Huyễn Ngâm Phong dịu dàng hôn càng thêm khiến cho cả người Lam Điệp Nhi trở nên vô lực.
Huyễn Ngâm Phong ôm Lam Điệp Nhi đến bên giường, nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng mịn, nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve: “Điệp nhi, lần trước là vì ta phải giải độc cho nàng, bây giờ nói cho ta biết, nàng tình nguyện giao mình cho ta chứ?”
Lam Điệp Nhi bị Huyễn Ngâm Phong hỏi như vậy càng thêm đỏ mặt, nàng cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ biết ngượng ngùng gật đầu.
Thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Lam Điệp Nhi, đối với Huyễn Ngâm Phong lại vô cùng kích thích, hắn nhất thời căng thẳng, không kịp chờ đợi lập tức đặt nụ hôn lên môi nàng...
Bên trong phòng tràn ngập mùi vị tình ái. Trên giường, hai thân thể đang dây dưa, hương rượu thơm tràn ngập ở Huyễn Ngâm Phong hòa quyện với lửa nóng từ cơ thể.
Lam Điệp Nhi nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, cảm nhận những nụ hôn nóng rực của Huyễn Ngâm Phong lên khắp người nàng. Trong cơ thể, ngọn lửa dục vọng càng lúc càng mãnh liệt, cứ như đang muốn thiếu đốt hết tất cả mọi suy nghĩ trong đầu nàng. Trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, nàng chỉ có thể vô thức gọi tên người yêu: “Phong, phong...”
Bên tai quanh quẩn tiếng gọi ngọt ngào của Lam Điệp Nhi, trong lòng Huyễn Ngâm Phong bỗng gợn lên một loại cảm giác trống rỗng, vì hắn hy vọng hơn rằng lời từ tiếng gọi của Lam Điệp Nhi không phải ‘Phong’, mà là...
Hắn tràn đầy yêu thương hôn nàng, lưu luyến không hề muốn rời đi, từ nơi mềm mại tròn trịa kia đến nơi bằng phẳng phía dưới. Dùng lửa nóng đầu lưỡi vẽ vòng tròn lên bụng nàng, tựa như nói lại một câu một câu ‘Ta yêu nàng’.
Hôn một đường dài trượt dần tới nơi bí ẩn hấp dẫn của nàng. Ngọn lửa dục vọng đốt sáng đôi mắt vốn lạnh lùng băng giá kia, hắn tựa đầu chôn sâu ở giữa hai chân nàng, dùng đầu lưỡi linh hoạt nơi nhị hoa đầy mê hoặc kia, ngón tay mảnh khảnh không ngừng không ngừng trêu đùa nơi đó.
“A!” Sự kích thích này khiến Lam Điệp Nhi không khỏi rên rỉ ra ngoài, nàng cảm giác giữa hai chân có một dòng nước ấm, như có làn sóng hướng nàng vỗ tới, cả người run run, nàng chỉ có thể nắm chặt khăn trải giường.
Nghe được âm thanh rên rỉ hấp dẫn của Lam Điệp Nhi, Huyễn Ngâm Phong không khỏi phát ra một tiếng thở gấp. Lửa dục xen lẫn khoái cảm trong cơ thể hắn sôi trào. Hắn nghĩ phải tăng gấp bội để cảm nhận nàng!
Huyễn Ngâm Phong khẩn cấp đem thứ dục vọng căng cứng kia vào trong cơ thể Lam Điệp Nhi, kích thích này càng khiến cho Lam Điệp Nhi thêm mê loạn.
Nàng sợ mình sẽ phát ra tiếng khó nghe kia, nhanh chóng dán đôi môi mềm mại vào môi Huyễn Ngâm Phong, nhưng theo sự gấp gáp của Huyễn Ngâm Phong, nàng vẫn phát ra những tiếng rên rỉ.
“Ta yêu nàng, Điệp nhi.” Theo sau lời yêu tràn đầy nhu tình, hắn không nhịn được phát ra cả tiếng gầm nhẹ.
Mà Lam Điệp Nhi - ý thức trong đầu như dần dần mất đi, giống như cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh trắng xóa...
Vì mới vừa rồi trải qua một màn kích tình, Huyễn Ngâm Phong vẫn còn thở hổn hển, mà Lam Điệp Nhi đã sớm chìm vào giấc ngủ, hắn thương yêu ôm ấp lấy Lam Điệp Nhi, chỉ sợ vừa buông tay, Lam Điệp Nhi sẽ biến mất không còn nữa...
Ta nhắm hai mắt, nhưng không cách nào ngủ, lồng ngực Huyễn Ngâm Phong thật ấm áp, ta hi vọng hắn cho là ta đã ngủ, vì giờ khắc này ta không cách nào đối mặt với hắn, mới vừa rồi cùng hắn kích tình, nhưng trong đầu ta không chỉ có hình ảnh Ngâm Phong, mà còn có Bạch Nguyệt Diệu...
Ta đang nghĩ, hiện giờ Bạch Nguyệt Diệu cùng Hồng Uyển Nghi liệu có đang làm chuyện giống như ta và Huyễn Ngâm Phong không, trong lòng ta ngàn vạn lần trách mắng mình, rõ ràng đang cùng một người đàn ông, mà trong đầu vẫn còn nghĩ tới một người đàn ông khác, đây chẳng phải là loại nữ tử bịp bợm xấu xa hay sao?
Ta rốt cuộc là thế nào vậy? Ta rõ ràng yêu Huyễn Ngâm Phong mà, rõ ràng Huyễn Ngâm Phong cũng nói yêu ta! Ta hi vọng Huyễn Ngâm Phong có thể giúp ta xóa sạch chút bối rối kia, nhưng vẫn không thể, hiện giờ ta ngược lại hoàn toàn mắc nợ Huyễn Ngâm Phong.
Lúc đầu ta vốn cao ngạo mà cho rằng, nếu đã yêu, trong lòng sao có thể dung nạp hai người đàn ông, bạn học thời đại học cho rằng ta hạ tiện, hóa ra không sai! Ta quả nhiên rất hạ tiện!
Ta nghe tiếng hít thở đều của Huyễn Ngâm Phong, lúc ngủ, hai tay của hắn vẫn như cũ ôm thật chặt ta, ta tựa đầu dựa sát vào ngực Huyễn Ngâm Phong, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi.” Huyễn Ngâm Phong, ta cầu xin huynh, khi tỉnh lại hãy để ta vẫn nhìn thấy khuôn mặt này, ta tin rằng mỗi ngày cùng huynh sát cánh, ta sẽ có thể tinh lọc tâm hồn mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...