Bạch Nguyệt Diệu ôm cả Thanh nhi lẫn Thúy nhi, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà mị: “Bổn hoàng tử có thói quen để hai người cùng hầu hạ rồi!” Bạch Nguyệt Diệu nói ra những lời này, Hồng Uyển Nghi đã hiểu tất cả, nàng khoác quần áo lên che lấy thân thể mình, chạy đến cạnh Bạch Nguyệt Diệu.
“Điện hạ, Uyển Nghi đã làm gì sai sao?” Vẻ mặt Hồng Uyển Nghi đầy thương tâm, trông thật tội nghiệp.
“Bổn hoàng tử có nói ngươi sai gì sao? Bổn hoàng tử tuy không được phép lựa chọn phi tử, nhưng cũng có quyền lựa chọn yêu chiều nữ tử nào chứ?”
“Điện hạ... Nhưng mà hôm nay là ngày cưới của chúng ta.” Hồng Uyển Nghi hết sức cầu khẩn Bạch Nguyệt Diệu.
Nhưng Bạch Nguyệt Diệu vẫn không chút cử động, hắn ra hiệu cho Thanh nhi và Thúy nhi đợi mình ở cửa ra vào, sau đó hắn đóng cửa phòng lại, Hồng Uyển Nghi lập tức có chút vui mừng. Bạch Nguyệt Diệu lộ ra một nụ cười khinh bỉ: “Nghi phi, chúng ta đã mấy năm rồi không gặp nhỉ? Không ngờ ngươi có thể giả bộ đáng thương cùng thanh cao đến vậy!”
Lời của Bạch Nguyệt Diệu vừa dứt, Hồng Uyển Nghi lại ngẩn người ra. Đúng là vào năm Bạch Nguyệt Diệu khoảng mười tuổi đã từng gặp Hồng Uyển Nghi một lần, đáng nhẽ ra hai người tuổi tác tương đồng nên sẽ rất dễ dàng gần gũi mới đúng, nhưng lúc đó Hồng Uyển Nghi đang có mong muốn dành lấy ngôi vị hoàng hậu, nên tỏ ra xa lánh Bạch Nguyệt Diệu, chỉ tiếp cận Bạch Nhật Uyên. Bạch Nguyệt Diệu và Bạch Nhật Uyên thường tranh đấu gay gắt, cho nên dần dần Bạch Nguyệt Diệu mới sinh lòng căm ghét Hồng Uyển Nghi, cho rằng Uyển Nghi là loại nữ tử nịnh nọt.
Hồng Uyển Nghi vẫn cho rằng sẽ được gả cho Bạch Nhật Uyên và cai quản hậu cung, nào ngờ Bạch Nhật Uyên lại lấy con gái của Tử thừa tướng nên hiện giờ, hy vọng duy nhất của nàng chính là Bạch Nguyệt Diệu.
Hồng Uyển Nghi thu hồi bộ mặt vừa rồi, nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu: “Điện hạ, phụ thân đã dặn dò Uyển Nghi sau này người có bất kỳ động tĩnh gì đều phải báo lại cho phụ thân.”
“Tại sao ngươi nói với ta chuyện này? Ngươi không sợ ta sẽ đề phòng ngươi sao?” Bạch Nguyệt Diệu nói xong thì ngồi xuống ghế.
Hồng Uyển Nghi tiến lên trước hai bước, ôm lấy Bạch Nguyệt Diệu từ phía sau lưng: “Điện hạ, mục đích của Uyển Nghi chỉ có một, cho nên Uyển Nghi sẽ không bán đứng điện hạ, cũng sẽ không cấu kết với Đại hoàng tử làm việc xấu, thậm chí có thể phản bội!”
“A, nữ tử xảo trá, nhưng đáng tiếc cho ngươi, giúp ta xưng đế cũng không đến lượt loại nữ tử như ngươi.” Lời của Bạch Nguyệt Diệu rõ ràng dứt khoát, hơn nữa trong lời nói có hàm ý nếu như lấy Lam Điệp Nhi so sánh cùng Hồng Uyển Nghi, hai người tuy đều thông minh. Nếu xét về đấu trí, Lam Điệp Nhi có thể sẽ thua Hồng Uyển Nghi, nhưng nếu xét về làm việc lớn, Hồng Uyển Nghi hẳn sẽ thua Lam Điệp Nhi, vì suy nghĩ của Hồng Uyển Nghi quá mức nông cạn.
“Điều đó không sao cả, hiện giờ Uyển Nghi đã là chính phi của điện hạ rồi, nếu điện hạ có yêu mến nữ tử nào khác thì chỉ có thể nạp làm trắc phi, chỉ cần điện hạ tin tưởng Uyển Nghi trung thành.” Nói xong Hồng Uyển Nghi dùng đôi môi ướt át của mình khẽ liếm lấy vành tai Bạch Nguyệt Diệu.
Bạch Nguyệt Diệu tự hỏi có loại nữ tử nào mà hắn chưa từng gặp qua? Nếu đã muốn dùng cách quyến rũ như vậy, hắn cũng không thèm đếm xỉa nữa.
Bạch Nguyệt Diệu nở nụ cười tà mị, đảo mắt nhìn về phía ánh mắt đầy dụ dỗ của Hồng Uyển Nghi, khinh thường hỏi: “Ngươi chỉ có bản lĩnh làm những thứ này thôi sao?”
Hồng Uyển Nghi khẽ ngẩn người, sau đó mau chóng đưa đôi tay theo hướng bụng dưới Bạch Nguyệt Hiệu đi xuống, khi nàng chạm đến nơi chất chứa dục vọng của Bạch Nguyệt Diệu, Hồng Uyển Nghi mới biết mình cố tình tỏ vẻ quyến rũ tà mị chỉ là phí công thôi, vì hiện giờ Bạch Nguyệt Diệu không có bất kỳ dục vọng nào.
“Đã hiểu rồi chứ? Ta nói rồi, ngươi không thể.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong thì đi tới bên giường, sau đó rút ra môt cây dao găm trích một giọt máu lên tấm chăn: “Nếu ngươi muốn yên ổn với vị trí hoàng phi của mình, tốt nhất là phối hợp cùng ta diễn trò đi, mặc dù ta không có quyền cự tuyệt ngươi làm phi tử, nhưng ta nhất định có quyền phế bỏ ngươi!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong, hung hăng đạp cửa đi ra.
“Hoàng tử...” Thanh nhi cùng Thúy nhi đã chờ sẵn ngoài cửa.
Bạch Nguyệt Diệu một tay ôm lấy hai nha hoàn vào ngực, lộ ra nụ cười: “Một nữ tử quả nhiên không thể thỏa mãn bổn hoàng tử.” Hắn phóng túng nói xong, ánh mắt nhìn về phía một góc của tẩm cung, nơi có một người đang nhìn về hắn, người nọ nghe xong lời của Bạch Nguyệt Diệu lập tức quay gót rời đi.
Thấy người kia đã đi, Bạch Nguyệt Diệu mới buông Thanh nhi và Thúy nhi ra, vẻ mặt nghiêm túc:
“Thanh nhi, Thúy nhi, ta đột nhiên cảm thấy không thoải mái, các ngươi đi ngủ đi.”
“Hoàng tử, ngài không sao chứ?”
“Không có gì đáng ngại, ta chỉ cần nghỉ ngơi là ổn.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong đã bước nhanh vào một gian phòng, trong phòng đó, từ trong rương, lấy ra một bộ quần áo...
Ta và Hắc Mạc Dực trở về phủ của mình, sau đó Hắc Mạc Dực cũng về gian phòng của hắn, ta nằm trên giường không cách nào ngủ được, cảm thấy trong ngực có một cảm giác khó chịu, không thở nổi, mới vừa rồi lúc ở trong cung, ta suýt không kìm được muốn xé bỏ chữ hỷ kia.
Ta tự hỏi mình ngàn vạn lần, hiện giờ thực sự là thế nào?
Nhưng ta vẫn không có cách nào đưa ra cho mình đáp án.
Ai giúp ta thoát ra khỏi đống mịt mù này đi!!
Ta lấy từ dưới gối ra miếng ngọc bội Huyễn Ngâm Phong tặng, hiện giờ chỉ có khối ngọc này có thể đem trái tim ta trở về trạng thái vốn có, ta yêu Huyễn Ngâm Phong, không sai!!!
Nắm chặt ngọc bội trong tay, nước mắt ta chảy xuống, nước mắt này đang vì người nào mà chảy đây?
“Ai?” Ta đột nhiên nghe được âm thanh lạ trong phòng, lập tức nhanh chóng lau lau nước mắt rồi ngồi dậy, định chạy đi đốt cây nến nhưng một bóng đen kéo tay ta lại, sau đó bóng đen kia dùng sức lôi ta ôm vào trong ngực hắn, ta ngửi thấy mùi rượu rất đậm trên người hắn, nhưng trừ mùi rượu ta mơ hồ còn ngửi được mùi hương hoa nhài.
Là Bạch Nguyệt Diệu? Không, không, hiện giờ hắn còn đang động phòng mà, chẳng lẽ là Huyễn Ngâm Phong? Không thể nào, sao hắn lại ôm ta? Thế này là sao, ta rốt cuộc làm sao vậy, nếu là trước kia ta sẽ nhớ tới Huyễn Ngâm Phong đầu tiên, vậy mà bây giờ lại nhớ Bạch Nguyệt Diệu trước nhất.
“Ngươi là...” Lời của ta còn chưa dứt, bóng đen kia đã đem môi của hắn đặt lên môi ta, hai tay hắn ôm ta rất chặt, ta dùng sức thoát thân, sơ ý một chút nên đánh rớt ly trà trên bàn, phát ra tiếng động giữa đêm, Hắc Mạc Dực vừa lúc nhảy vọt vào phòng của ta.
“Kẻ nào tập kích Lam Hàn Lâm?”
Bóng đen kia không nói gì, vẫn không ngừng hôn ta, Hắc Mạc Dực nhanh chóng thắp nến, trong nháy mắt ánh sang lan tỏa khắp phòng, ta thấy rõ người hôn ta chính là Huyễn Ngâm Phong.
Tại sao Huyễn Ngâm Phong lại hôn ta? Môi của hắn dần dần rời khỏi môi ta, ta không kịp hỏi Huyễn Ngâm Phong lí do tại sao, nhìn về phía Hắc Mạc Dực: “Hắc huynh...”
“Ta biết rồi.” Hắc Mạc Dực cắt lời ta mà nói... sau đó liếc nhìn Huyễn Ngâm Phong, rồi ra khỏi phòng ta.
Gương mặt ta có chút nóng lên, ta không biết phải đối mặt thế nào với Huyễn Ngâm Phong, ta cũng không dám hỏi hắn lí do vì sao hôn ta, không khí trong gian phòng sau khi Hắc Mạc Dực rời đi lại vô cùng lúng túng xấu hổ.
Huyễn Ngâm Phong không hề nói gì, chỉ đứng bất động tại chỗ.
Cuối cùng ta đành phá vỡ bầu không khí lúng túng này...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...