Huyễn Ngâm Phong gắt gao mút đôi môi mềm mại của Lam Điệp Nhi, vội vàng mang theo chút thô bạo, khiến cho lưỡi Lam Điệp Nhi mềm mại múa cùng hắn.
Khoảng cách với Huyễn Ngâm Phong gần đến thế, Lam Điệp Nhi rõ ràng ngửi được, mùi hương thoang thoảng trên người Huyễn Ngâm Phong, càng thêm ý loạn tình mê.
Không biết do tác dụng của thuốc, hay là tác dụng của việc Huyễn Ngâm Phong tràn đầy trêu chọc hôn triền miên, Lam Điệp Nhi nhất thời tay chân mềm nhũn, tê liệt ngã vào ngực Huyễn Ngâm Phong.
Lam Điệp Nhi cũng không cách nào khống chế được ham muốn trong lòng mình nữa rồi, nàng đã vứt tất cả ra đằng sau, tận lực tự nói với mình rằng Huyễn Ngâm Phong chẳng qua là giải độc giúp mình thôi, cũng không phải thích mình, vì nàng có thể cho Huyễn Ngâm Phong được gì đâu?
Đôi môi nóng bỏng của hai người bọn họ dán thật chặt lại với nhau, Huyễn Ngâm Phong đem lưỡi mềm mại đưa vào trong miệng Lam Điệp Nhi, Lam Điệp Nhi đồng ý mút đầu lưỡi của Huyễn Ngâm Phong, đồng thời cũng đem đầu lưỡi của mình đưa vào trong miệng Huyễn Ngâm Phong, hai người cảm xúc mãnh liệt hôn căn bản không cách nào tháo bỏ lửa nóng trong lòng cùng với dục vọng của mình.
Huyễn Ngâm Phong vì nụ hôn kia, bụng căng thẳng, dục vọng từ từ bành trướng lên, hắn nhẹ nhàng đem Lam Điệp Nhi nằm ở trên giường, tròng mắt của hắn nhất thời cũng đã bị dục vọng lấp đầy, hắn nhẹ nhàng cỡi áo bào của Lam Điệp Nhi ra, chỉ trong chốc lát trên người Lam Điệp Nhi đã không mảnh vải che thân.
Nhìn ngực Lam Điệp Nhi phập phồng không yên, môi Huyễn Ngâm Phong nhẹ nhàng vỗ về mỗi tấc da tấc thịt của Lam Điệp Nhi, môi của hắn chạm vào Lam Điệp Nhi vì dục vọng mà ngực cũng trở nên tròn trịa. Một tay khác của hắn nhẹ nhàng vuốt ve ngực Lam Điệp Nhi.
Lam Điệp Nhi căn bản không cách nào chịu đựng được kích thích như vậy, không tự chủ rên nhẹ, nhưng tiếng này phát ra khiến Lam Điệp Nhi áy náy vô cùng, nàng nhanh chóng cắn ngón tay, tận lực khiến mình không phát ra âm thanh mất thể diện như thế.
Nhưng tiếng Lam Điệp Nhi rên nhẹ càng kích thích Huyễn Ngâm Phong, hắn hơi ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào gương mặt trắng nõn của Lam Điệp Nhi: “Điệp Nhi, ta muốn nghe tiếng của nàng vì ta.” Nói xong Huyễn Ngâm Phong lấy ngón tay Lam Điệp Nhi cắn ra, mà Lam Điệp Nhi vì ngượng ngùng cũng không dám nhìn vào Huyễn Ngâm Phong.
Ngay tại lúc này, Huyễn Ngâm Phong đem quần áo của mình toàn bộ cởi ra, đồng thời cũng chầm chậm đem dục vọng của mình khắc sâu vào trong cơ thể Lam Điệp Nhi.
“A...” Lam Điệp Nhi vì đau đớn mà thống khổ rên lên, nhưng Lam Điệp Nhi có chút ngạc nhiên, mình bây giờ không còn là xử nữ nữa rồi, tại sao lại cảm thấy đau? Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều nữa, vì Huyễn Ngâm Phong bước vào, nhiệt trong cơ thể Lam Điệp Nhi đã tản đi một nửa.
“Điệp Nhi nhẫn nại một chút.” Huyễn Ngâm Phong êm ái nói xong, lại thêm vào một bước tấn công Lam Điệp Nhi, Lam Điệp Nhi khẽ nhíu mày, nhưng cũng hoàn toàn đón nhận dục vọng của Huyễn Ngâm Phong.
Huyễn Ngâm Phong vì muốn giảm bớt đau đớn của Lam Điệp Nhi, một bên hôn nhẹ lên môi Lam Điệp Nhi, một bên không ngừng chạy nước rút, Lam Điệp Nhi không cách nào kiềm chế dục vọng, lớn tiếng rên rỉ, mấy tiếng rên rỉ của Lam Điệp Nhi không thể nghi ngờ khiến cho Huyễn Ngâm Phong đạt tới đỉnh điểm.
Mà tất cả dục vọng trong lòng Lam Điệp Nhi cũng khống chế không được phát hết ra ngoài: “Ta thích chàng, ta thích chàng, Phong... Ta yêu chàng.” Nàng thật sự không muốn nói những câu bày tỏ tình yêu với Huyễn Ngâm Phong, nhưng Lam Điệp Nhi lúc này đầu óc đã mất đi lý trí, nàng mê loạn nói xong, cùng Huyễn Ngâm Phong yêu lần cuối...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...