Hoàng Huynh

Cao Ca ước chừng phải nằm trên giường tới ba ngày mới khiến nguyên khí khôi phục lại được. Hiện tại y đã bị Cao Thiên bí mật đem vào trong cung. Vốn tẩm cung của y, Ngự Tú cung nay đã bị Cao Thiên đường hoàng chiếm lĩnh, thân phận của y từ chủ lại trở thành khách. Điều này khiến y ngoài phẫn hận còn cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Năng lực của Cao Thiên cao minh lãnh khốc tới không ai có thể nghi ngờ được. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi ba ngày sau khi bức vua soán vị, tình hình hỗn loạn đã nhanh chóng bình ổn, hết thảy lại bắt đầu tiếp tục các công việc trước đó. Không có gì thay đổi, chẳng qua trên ngôi long ỷ kia đã thay đổi người ngồi mà thôi.

Việc này càng làm cho Cao Ca thập phần buồn bực, nghĩ thầm, y tốt xấu gì cũng từng là một bậc đế vương, như thế nào liền nhanh chóng bị quên lãng như vậy? Thêm vào đó tuyệt nhiên không có bóng dáng một thần tử nào vì mình mà bất bình với hành vi của tên hỗn đản Cao Thiên, thật đáng buồn, đáng tiếc a~

Bị giam cầm trong Ngự Tú cung, mỗi ngày ngoài việc nằm trên giường thì lại chính là ngồi trên giường. Bởi tên Cao Thiên kia thập phần “quan tâm” đến bệnh tình của y, mỗi khi nghe ngự y nói sức khoẻ của y đang có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, là lập tức cặp mắt lang sói kia bắt đầu loé lên tinh quang, khiến cho Cao Ca nhìn thấy mà kinh hồn táng đảm. Cho nên, y chỉ còn cách nằm ì trên giường, tỏ vẻ đau đớn khôn cùng.

Có điều lão thiên gia đối với y tựa hồ đối nghịch. Vốn muốn giả bộ vài ngày, tới trưa ngày thứ ba, y chợt nghe thấy một tên thái giám ở bên ngoài hướng Cao Thiên bẩm báo: “Hoàng thượng, về việc xử trí Quế vương gia, Người xem có nên hay không hạ quyết tâm? Người biết rõ, Quế vương gia cùng tiền Thái tử điện hạ có quan hệ rất gần gũi a. ”

Bởi chỉ lên ngôi trong vòng không quá mười ngày, cho nên hầu hết các nô tài tâm phúc của Cao Thiên đều chỉ xưng y là “tiền Thái tử”. Đơn giản bởi Cao Thiên thấy chữ “Tiên hoàng” nghe thật không may mắn, mà “tiền Hoàng đế” thì lại càng khó nghe. Cũng may, trong sử sách cũng có không ít tiền thái tử, ít ra còn dễ nghe một chút.

Cao Ca giật mình sợ hãi. Quế vương gia chính là đệ đệ Cao Vân của y. Trữ Hội đế có tổng cộng mười lăm người con, nhưng có thể sống đến nay lại chỉ có ba người bọn họ. Huynh đệ khác của bọn họ vốn sinh ra thể trạng không tốt, đều nhiễm bệnh mà chết. Theo các thái y lén đồn ra ngoài, do Trữ Hội đế đam mê đan dược, dùng quá nhiều dẫn đến nhiễm độc trong cơ thể, bởi vậy các con của Người cũng bị ảnh hưởng.

Cao Ca là con cả, khi đó Trữ Hội đế còn chưa tu đạo luyện đan, bởi vậy y có thể khoẻ mạnh lớn lên. Về phần Cao Thiên cùng Cao Vân có thể sống sót, đó chính là do lão thiên gia đã nhẹ tay chiếu cố họ rồi. Bởi vậy mà Cao Ca phá lệ hết sức trân trọng hai đệ đệ của mình, đó chính là tình cảm mà thiên hạ gọi là xem huynh như cha. Vì Cao Thiên có tâm tư khác thường đối với y, nên y mới bắt đầu gây sự. Còn thiếu niên Cao Vân khờ khờ dại dại, dù thế nào vẫn là máu thịt của y. Vừa nghe xong tên thái giám kia nói, không khỏi khiếp sợ một phen trong lòng.

Vì thế mà cũng không để ý việc sẽ bị thái giám kia chê cười, y vội vàng bước ra ngoài, cầm lấy tay Cao Thiên hiện đang trầm tư lay lay: “Thiên… Thiên nhi, ngươi… ngươi cũng không nên tuyệt tình như vậy a. Vân nhi, Vân nhi chính là đệ đệ của ngươi, là đệ đệ thân thiết của ngươi, ngươi… Ta biết ngươi không phải là một người lãnh huyết tới cực điểm. Ngươi… ngươi hay là buông tha hắn đi. Hắn chỉ là một đứa nhỏ, cái gì cũng không hiểu, hắn… hắn cũng sẽ không gây trở ngại gì cho ngươi a.”

Cao Thiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn y, thản nhiên nói: “Đệ đệ thân thiết? Hắn bất quá cũng chỉ là một đệ đệ cùng cha khác mẹ với ta, tựa hồ chẳng có tới mức thân như vậy.” Khoé miệng chợt lộ ra một mạt ý cười: “Hoàng huynh lúc đó chẳng phải cũng là huynh trưởng của ta sao? Ta đối với ngươi có điểm nào lưu tình? Cái gọi là vô độc bất trượng phu (Không ác thì không phải là trượng phu), rõ ràng là một cái mầm tai hoạ, chẳng lẽ ta lại cứ bảo thủ ôm cái gọi là thân tình lưu trữ sao? Hoàng huynh, ngươi hẳn là quá rõ đi, trong vương cung hoàng triều, không có cái gì gọi là phụ tử huynh đệ hết.”

“Ngươi… ngươi vì sao có thể nói như vậy?” Cao Ca nóng nảy, giơ tay lên muốn cấp Cao Thiên một cái bạt tai, lại bị hắn trong giây lát bắt được, nghe hắn nói một câu lạnh lẽo: “Ta vì sao lại không thể nói như vậy? Hoàng huynh bình thường ôn nhu, dễ gần, hiện giờ chỉ nghe tới “Cao Vân” hai chữ liền động thủ với ta hay sao? Hừm, được lắm, ta đây đang nghĩ không thể tha cho hắn được. Lúc trước ngươi với hắn qua lại thân thiết như vậy, khó bảo toàn tên kia sẽ không vì ngươi mà báo thù ta a, có đúng hay không?”

Huyết sắc trên mặt Cao Ca lập tức biến mất sạch sẽ, chỉ có thể yếu ớt lên tiếng: “Thiên nhi, ngươi… ngươi không thể làm như vậy. Ca… ca ca cầu ngươi, Vân nhi… hắn còn nhỏ, hắn không hiểu việc này là gì đâu, hắn nhất định không thể uy hiếp được ngươi, ta cầu ngươi còn không được hay sao?” Y đau khổ cầu xin, không giống một Cao Ca lúc trước, dù thế nào cũng bất vi sở động.

“Bây giờ thì hắn còn nhỏ, nhưng hắn cũng sẽ trưởng thành, không phải sao? Tới lúc đó, hắn lại hướng Nhị ca ta đây để báo thù. Về phần ngươi…” Hắn nhìn về phía Cao Ca, trong lòng dâng lên một tia tức giận, thầm nghĩ, ngươi cũng chỉ vì Cao Vân mà gấp như vậy, nếu đổi lại hôm nay là Cao Vân giết ta, liệu ngươi có đau khổ mà cầu xin hắn như thế không? Càng nghĩ càng hận, hắn nghiến răng nói: “Ngươi cầu xin ta thế nào đây? Không có thành ý như vậy, ngươi dựa vào cái gì muốn ta buông tha cho kẻ mang họa lớn như vậy?”

“Soạt” một tiếng, Cao Ca không nửa phần do dự, quỳ gối thẳng tắp trên mặt đất, con ngươi từ lúc nào đã đỏ hồng lên: “Như vậy đã đủ chưa? Nếu không đủ, ngươi còn điều kiện gì, cũng nói ra đi. Chỉ cần ta có thể làm được, ta sẽ thực hiện. Hay mang ta đi thiên đao vạn quả cũng được, như vậy liệu đã đủ hay chưa? Thiên nhi, vậy đã đủ để ta mua cho Vân nhi một mạng hay chưa?”

“Ngươi cho ngươi là ai? Ngươi còn tưởng tằng ngươi là hoàng đế hay sao?” Cao Thiên vỗ án đứng dậy. Cao Ca càng như vậy, hắn càng phẫn nộ. Hắn từng bước từng bước đi gần tới bên cửa sổ, vừa bước vừa thì thào mắng, rồi nổi giận đùng đùng nói: “Được, ngươi muốn cứu Cao Vân phải không? Ngươi cái gì cũng nguyện ý trả giá để giữ cho hắn một mạng phải không? Được lắm, được lắm. Ta muốn ngươi từ nay về sau đều phải nghe theo ta, ngươi có làm được không? Vô luận ta bắt ngươi làm gì, ngươi không được có nửa điểm phản kháng, nguyện ý không? Nếu ngươi không đáp ứng, ta lập tức hạ lệnh giết Cao Vân.”

Hung hăng hạ xuống một quyền, chậu hoa lan tinh mỹ nhất đặt trên cửa sổ bỗng tan tành dưới đất.

“Ta đáp ứng ngươi, ta nguyện ý.” Cao Ca mừng rỡ. Y thầm nghĩ, cho dù không phải vì Vân nhi, hiện tại ta cũng không có cách nào phản kháng được ngươi, tồi tệ nhất sự tình đã bị ngươi một chiêu thực hiện, ta liệu còn sợ cái gì? Cùng lắm coi như bị một con chó cắn nhiều lần. Trọng yếu vẫn là, tính mạng của Vân nhi được bảo toàn.

Cao Thiên hung tợn xoay đầu lại, thanh âm xót xa nói: “Ngươi nghe cho rõ đây! Đừng nghĩ hiện tại làm vậy để thoả hiệp với ta, đợi Cao Vân an toàn liền làm trái lời hứa.” Hắn nói xong, nhìn Cao Ca không do dự gật đầu liền xoay người nói với thái giám đứng bên cạnh: “Truyền ý chỉ của trẫm, phong Quế Vương gia thành Trữ Phiên vương, toàn bộ Hoa đào Châu đều thuộc về hắn. Đất ở đâu người ở đó, lập tức lên đường.”


Cao Ca thở một hơi nhẹ nhõm: tốt quá rồi, tốt quá rồi, một mạng của Vân nhi, cuối cùng cũng có thể được bảo toàn. Lau tầng mồ hôi lạnh trên trán, y dự định đứng lên, mới phát hiện trong nháy mắt mồ hôi đã ướt sũng bàn tay.

Cao Thiên tiến lại gần, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nham hiểm hung ác, khàn đặc giọng nói: “Ngươi đừng nghĩ từ nay về sau có thể vô tư, một khi ngươi làm trái lời hứa hôm nay, ta lập tức hạ lệnh sát thủ ngàn dặm đi giết Cao Vân. Cao Vân tuy có là Phiên vương cao quý, nhưng ngươi nên biết, trong mắt thủ hạ của ta, lấy đầu hắn cũng không khác việc lấy một thứ đồ trong túi là mấy đâu.”

Cao Ca hít sâu một hơi, thì thào: “Ta… ta đã biết, dù sao… hiện tại đối với ngươi, ta cũng như cá nằm trên thớt, đâu còn dư lực để mà phản kháng nữa.” Miệng nói như vậy, ánh mắt lại hướng về đâu đó xa xăm.

Cao Thiên hoài nghi nheo mắt nhìn, trong trí nhớ, mỗi lần Cao Ca nói như vậy, con ngươi y sẽ hiện lên tinh quang lấp lánh, sau đó khoé miệng nhếch lên một mạt cười khổ, tuyệt đối không phải bộ dạng mất hồn mất vía như hiện tại. Hắn tiến lên một bước, Cao Ca không có phản ứng. Lại bước tiếp bước nữa, y vẫn không có phản ứng. Cuối cùng hắn ôm chặt lấy hai bờ vai đối phương, hung tợn hỏi: “Nói, ngươi lại thả hồn vào cõi thần tiên thiên ngoại nào? Rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?”

“A, ta đang nghĩ, Vân nhi ngốc nghếch kia ngàn vạn lần đừng có nghĩ tới chuyện báo thù a, ngoan ngoãn làm cái gì Phiên vương kia đi, cứ tiêu dao, khoái hoạt là tốt rồi. Bởi hắn đầu óc đơn thuần, vĩnh viễn không bao giờ đấu lại tên ác lang như Thiên nhi đâu a, ai…” Y lại thở dài, nhìn nhìn một chút rồi bỗng mở to hai mắt: “A a a, ngươi… ngươi thế nào lại không phải… Lô công công…”

Y đưa tay bụm chặt miệng: không xong rồi, sao tự nhiên lại đem hết gan ruột ra nói như vậy, thời điểm nào rồi mà cứ mơ mơ hồ hồ, lão thiên gia thật đúng là không muốn y có quá một ngày yên bình.

Cao Thiên chỉ còn một chút nữa là giận phát điên, đại hoàng huynh của hắn dù có thực ngốc nghếch hay giả ngốc nghếch, thì vốn cũng chỉ là một tên đầu heo. Hắn hít sâu một hơi vào trong lòng, nuốt vào thì khó chịu mà nói thì không nói ra được. Chỉ còn cách duy nhất để phát tiết là dùng ánh mắt trừng trừng loạn phiêu chung quanh.

Một phen chộp lấy cổ áo Cao Ca, rít lên: “Ngươi không phải hứng khởi phấn khích nói dù khổ sở thế nào cũng đều nguyện ý hay sao? Ngươi không phải đã chấp nhận dù ta nói gì cũng đều làm theo hay sao?” Hắn kéo Cao Ca hướng vào phòng trong, khiến cho y lập tức hiểu được, tên đệ đệ không bằng cầm thú này của mình hiện đang muốn làm gì.

“Đúng vậy, loại tra tấn thống khổ nhất thế gian này ta cũng đã trải qua rồi, còn có cái gì so với loại hình này mà thống khổ hơn đâu?” Cao Ca cười khổ, lần này y không phản kháng, bởi Cao Vân vẫn còn chưa rời khỏi kinh thành. Cao Thiên muốn mạng của hắn, cũng chẳng tốn chút công sức nào. Sau này, chỉ cần chọc giận Cao Thiên chút thôi, là đầu của Cao Vân cũng dễ dàng chuyển vị trí, Cao Ca vô luận thế nào cũng không dám mạo hiểm với tên đệ đệ này.

Ngoài ý định, Cao Thiên đột nhiên dừng mọi hành động. Ánh mắt của hắn vẫn vằn đỏ, ngực càng lúc càng phập phồng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi thực sự nghĩ, bị ta làm loại hình chuyện này, chính là tra tấn thống khổ nhất thế gian hay sao? Hừm, ngươi quả thật là một bậc vương gia sung sướng, chưa từng nếm mùi thống khổ của nhân gian a.” Hắn vỗ vỗ tay: “Tốt, ngươi đã nguyện ý theo ta, vậy trước hết ta cho ngươi thể nghiệm một chút tư vị thống khổ nhất trong nhân gian, đến lúc đó, ta chờ xem ngươi cầu xin ta tha thứ thế nào a, hoàng huynh.”

Cao Ca co rúm cơ thể, thầm nghĩ, tên này có khi nào đem mình ra lăng trì hay không? Kia đau đớn thể xác có lẽ khó mà chịu đựng nổi. Đang nghĩ tới đây, đã thấy Cao Thiên kêu vào một thái giám, đẩy Cao Ca xuống nói: “Đem tiền Thái tử ra khu khai thác đá ở vùng ngoại ô kinh thành làm nô dịch, cho y nếm thử một chút, cái gì gọi là tư vị của nô dịch.”

Cao Ca chợt thở một hơi nhẹ nhõm, nghĩ thầm, hoá ra là cho ta đi làm nô dịch a, này có vấn đề gì đâu, tuy trước nay ta sống an nhàn sung sướng, nhưng tốt xấu gì từ nhỏ cũng đã luyện tập võ thuật, võ công tuy không cao cường, nhưng đập đá hay gì gì đó vẫn có thể làm được a. Y nhìn về phía Cao Thiên, thấy hắn đã xoay lưng lại, trên mặt không khỏi khẽ cười, thầm nghĩ, Cao Thiên dù thế nào vẫn như đứa trẻ, sẽ không hiểu được đau đớn về thể xác làm sao so sánh được với đau đớn trong tinh thần, đó mới chính là sự tình thống khổ nhất a.

“Điện hạ, thỉnh đi.” Tiếng nói của thái giám kéo Cao Ca về thực tại, y tiêu sái, thống khoái nhìn một lượt Ngự Tú cung tinh xảo, thanh tĩnh này khiến lão thái giám không khỏi hoảng sợ, thầm nghĩ, vị tiền Thái tử điện hạ này có phải bị dọa sợ phát điên rồi hay không, Hoàng thượng bắt y đi làm nô dịch, y lại tỏ ra bộ dáng cao hứng như vậy, khoé miệng… khoé miệng còn lộ ra nét hoan hỉ vui mừng. Thiên a, vị… vị tiền Thái tử này cũng quá một quái nhân a.

“Tiền Trung!” Cao Thiên kêu hắn quay lại, âm trầm nửa ngày không mở miệng, khiến thái giám Tiền Trung sợ tới mức thở cũng không dám thở, mắt cũng không dám chớp. Vị chủ tử hỉ nộ bất thường cuối cùng cũng thốt ra một câu: “Bí mật lệnh cho lũ quản nô ở mỏ đá. Bất cứ khi nào y xin tha, liền nhanh chóng đuổi y về đây. Chỉ cần y lộ ra một chút khổ sở muốn xin tha, dù không mở miệng, cũng phải lệnh cho bọn chúng dẫn dắt y, đưa y trở về, ngươi hiểu rõ ý trẫm chưa?”

Tiền Trung khom lưng, cúi đầu: “Dạ dạ, nô tài đã hiểu rõ. Nô tài sẽ phân phó lũ quản nô hảo hảo trông coi điện hạ.” Nói xong, như nhớ tới một chuyện, hắn liền đánh bạo hỏi: “Nếu… nếu điện hạ ở tại khu mỏ đá đó liền cảm thấy rất tốt thì sao ạ?” Không thể trách hắn nhiều chuyện a, khi nhìn thấy biểu tình của tiền Thái tử lúc đó, Tiền Trung cho rằng mình cần phải biết rõ được đáp án của vấn đề này.

“Không thể nào!” Vị chủ tử liền nổi giận đùng đùng, một chưởng chém bay cái bàn, Tiền Trung sợ tới mức chân đã đứng không vững, bên tai lại nghe Cao Thiên hung tợn nói: “Y nếu ở cái nơi dành cho chó lợn đó mà hảo hảo sống, thì cứ để y sống ở đó cả đời đi, cả đời cũng không cho quay trở lại.” Nói dứt câu lại xuất một chưởng, cả cái ghế dựa bên người cũng dập nát.

Tiền Trung lĩnh chỉ, khúm núm rời khỏi Ngự Tú cung. Đưa Cao Ca tới mã phòng, kêu một chiếc xe ngựa, tự mình đưa y tới khu mỏ đá ở ngoại ô cách kinh thành năm mươi dặm. Sau đó, đem toàn bộ khẩu dụ của Hoàng thượng tới tai đám quản nô, tỉ mỉ phân phó, không nửa điểm quên, rồi mới ngược về trong cung hướng Cao Thiên phục mệnh.


Cao Thiên đang phê chuẩn tấu chương dở dang, nghe hồi báo biểu hiện của Cao Ca khi tới mỏ đá, hắn thản nhiên lên tiếng lệnh cho Tiền Trung lui xuống. Đợi cho người đi khuất, chiếc bút lông sói hắn đang nắm trong tay cũng bị tuyên án tử hình.

Hoàng thượng gần đây tựa hồ có chút không yên, đây chính là ý kiến thống nhất của toàn bộ các đại thần trong triều. Tỷ như khi ở trên triều nghe các đại thần nghị sự, hắn còn thật sự chăm chú, nhưng khi về tới thư phòng, lại lộ ra bộ dáng thất thần, ánh mắt loạn phiêu ra ngoài cửa sổ. Một tiểu thái giám tiến vào dâng lên một bát canh hạt sen, đều khiến hắn nở nụ cười. Nhưng chỉ cần tiểu thái giám đó khuất dạng, hắn lại lập tức khôi phục biểu tình sương lạnh. Các đại thần cũng không thể hiểu được, bắt đầu từ khi nào, bọn họ lại không bằng một tiểu thái giám như vậy.

Cao Thiên ngày ngày chờ tin tức từ khu mỏ đá truyền về, thế nên cứ có cung nữ hay thái giám tiến vào dâng trà kính nước, là hắn lại tràn đầy hy vọng bọn họ từ trong miệng thốt ra cho mình một vài tin tức tốt. Có điều, mười ngày trôi qua, hai mươi ngày trôi qua, cuối cùng một tháng cũng trôi qua, nhưng tuyệt nhiên không có người nào đề cập đến tình hình của Cao Ca với hắn, làm cho hắn hoàn toàn hiểu được thế nào là thẹn quá hoá giận.

Ngày nguyên lão nhị triều Cát Triều Sa sáu mươi đại thọ, văn võ bá quan quần thần đồng loạt dự yến mừng thọ ông. Cao Thiên vốn không thích một vị cựu lão thần như vậy, nhưng Cát Triều Sa thái độ làm người vô cùng khéo léo, do vậy Cao Thiên đối ông cũng không có mấy ác cảm, huống chi đây lại là ngày đại thọ của ông. Thêm vào đó, cứ ở trong cung chờ đợi cũng sinh phiền muộn, bởi vậy hắn liền sai người chuẩn bị một phần hậu lễ. Y trang đơn giản, chỉ mang theo thái giám Tiền Trung cùng vài thị vệ, lặng lẽ hướng tới Cát phủ.

Hoàng thượng đích thân dự yến, đó chính là một sự kiện trọng đại vinh quang đối với bất kỳ thần tử nào. Trong nháy mắt, tin tức đã truyền đến tai các thần tử, họ đều tràn ra tận cửa nghênh đón. Cát phủ rộng lớn là vậy, cũng không đủ chỗ cho người người quỳ rạp, hô vang vạn tuế. Cao Thiên tâm tư bất định, muốn ra khỏi cung để giải sầu, ai ngờ vừa nhìn thấy sắc mặt nhóm thần tử của mình, trong lòng càng cảm thấy không vui, tuỳ ý nói vài câu, liền bước vào trong.

Yến hội qua đi, cũng chỉ những điệu múa, khúc ca cũ, càng coi càng cảm thấy không dằn nổi. Cao Thiên ngóng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng, âm thầm tính ngày. Hắn nghĩ, đã qua gần một tháng từ khi đưa Cao Ca tới mỏ đá kia làm nô dịch, tại sao đến nay vẫn chưa có tin tức gì của người nọ. Không rõ y ở nơi đó sống thế nào, có để thân thể gầy yếu hay không, liệu có bị thương hay không, chắc không đến mức đó đi.

Càng nghĩ càng cảm thấy hốt hoảng trong lòng, lại nghĩ, tốt nhất là không phải lũ quản nô xao nhãng công tác đi, mặc cho Cao Ca xin tha chúng cũng không thèm để ý tới, hay y đã gặp phải hạng người gian giảo điêu ngoa, cố tình man báo, còn bản thân mình lại ngây ngốc hồ đồ ngồi chờ ở nơi này. Nếu Cao Ca không chịu nổi nỗi nhục kia mà đi đời nhà ma, vậy không phải hắn đã tự tạo cho mình một tình huống không có lối thoát hay sao, khiến cả hoàng huynh và bản thân đều chết một cách oan uổng. Nghĩ tới đây, rốt cuộc hắn ngồi không nổi nữa, gọi thái giám Tiền Trung tới nói: “Ngươi đi tập trung thị vệ lại, bãi giá xuất cung!” Sau liền gọi đám thần tử cùng cựu thần Cát Triều Sa lại nói rằng có công chuyện không thể tiếp tục nán lại, bọn họ cứ tiếp tục ở lại dự yến ngoạn nhạc, không cần bồi hắn. Tất nhiên các đại thần nhất định không chịu, nhưng Cao Thiên trước nay nói một không nói hai, ý hắn đã quyết, các đại thần cũng không dám nhiều lời, chỉ tề tựu nơi cửa phủ tiễn hắn đi.

Cao Thiên cùng thái giám Tiền Trung mỗi người một ngựa lên đường hướng đến khu mỏ đá, chỉ đem theo vài thị vệ. Đi được khoảng năm mươi dặm, liền thấy ngay một ngọn núi cao, xung quanh có nhiều tảng đá nhô ra, hõm vào, mọi người đều biết đó chính là khu mỏ đá.

Cao Thiên kéo cương ngựa. Đã đi đến tận đây, cảm giác tâm tình càng thêm kích động. Chỉ một chút nữa thôi là có thể nhìn thấy Cao Ca, không biết y lúc này trông ra sao, nghĩ tới đó hắn liền cảm thấy toàn thân mồ hôi túa ra. Đang định thúc ngựa đi tiếp, chợt nghe phía sau có thanh âm run rẩy vang lên: “Ôi ôi Hoàng thượng của thần, Người tha lão nô được không? Nô tài năm nay đã hơn năm mươi tuổi, không chịu được xóc nảy như vậy đâu a~” Thanh âm nghe có vẻ khó thở, đó chính là thái giam tâm phúc Tiền Trung của Cao Thiên.

Cao Thiên quay lại, chỉ thấy sắc mặt lão thái giám đã chuyển màu đổ đậm, đang há miệng hớp không khí không ngừng, thân mình ngồi trên ngựa tựa hồ không vững, khuôn mặt nhăn nhúm như trái khổ qua. Hắn cười ha hả: “Phải rồi, Tiền Trung, ngươi tuổi tác cũng cao rồi. Cũng được, Lưu Vỹ, ngươi ở lại cùng thái giám Tiền Trung, sau đó bồi hắn từ từ lên núi, ta cùng mọi người lên trước.” Nói xong không đợi mọi người nhiều lời, hắn nhanh chóng thúc ngựa hướng núi phóng lên.

Thiên tử giá lâm mỏ đá, đây thực sự là chuyện xưa nay chưa từng có, khiến cho quan viên lớn nhỏ tại đây sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, nơm nớp lo sợ quỳ gối tiếp giá. Họ đoán không ra hôm nay Thiên tử giá lâm rốt cuộc là vì nguyên do gì? Đến bắt gian tế chăng?

Cao Thiên một câu cũng không nói, bình tĩnh quét một lượt quanh các gương mặt, khiến cho bọn họ đã sợ nay càng thêm run rẩy. Nhẩm tính thấy việc thị uy với quan viên tại đây đã đủ, lúc này hắn mới mở miệng: “Cách đây không lâu, trẫm lệnh cho thái giám Tiền Trung đem tới đây một gã nô dịch. Cùng lúc ấy, trẫm cũng truyền khẩu dụ rằng một khi gã nô dịch đó xin tha hoặc chỉ cần hơi hé ý niệm hối ý, các ngươi đều phải nhanh chóng hồi báo lại cho trẫm. Kết quả tới nay trẫm đợi đã lâu, vẫn không thấy có chút tin tức nào. Trẫm không nghĩ những mệnh quan triều đình như các ngươi, lại chưa phải chức to địa vị lớn, mà đã dám xao nhãng công việc hay sao?”

Quan viên ở dưới chỉ nghe thấy bốn chữ “xao nhãng công việc” cũng đã sợ đến nỗi mặt mũi xám ngoét, run rẩy nửa ngày cũng không nói được một câu. May thay lúc đó thái giám Tiền Trung tiến vào, hướng tên đầu lĩnh nói: “Ngươi đứng đó run rẩy làm gì, đem mọi thông tin về người kia nhanh chóng cấp báo cho Hoàng thượng.”

Hắn nói xong, tên quan đầu lĩnh mới như tỉnh mộng, vội vàng kêu oan: “Hoàng thượng minh giám, quả thực không phải do chúng thần xao nhãng công việc. Ngày đó Tiền công công đã dặn dò không ít, chúng thần có mang gan hùm cũng không dám trái lệnh thiên tử. Thực sự người kia, y… y tuyệt nhiên không xin tha, cũng… cũng chưa lộ chút ý muốn xin tha nào…”

Không đợi hắn nói xong, Cao Thiên liền vỗ án đứng dậy, nổi giận quát: “Nói bậy, y từ nhỏ đã an nhàn sung sướng, sao có thể thích ứng được với cuộc sống ở đây chứ? Cho dù y có tỏ ra cứng rắn không chịu xin tha, nhưng trong lòng khẳng định đã rất hối hận rồi, các ngươi vì sao không quan sát kỹ lưỡng. Lôi lý do không trọn vẹn này ra để che mắt trẫm ư?”

Trong tâm tên quan viên không khỏi nghĩ thầm, Hoàng thượng không còn gì để chơi sao, nếu biết y là người được sống an nhàn, sung sướng, lại không chịu được khổ, cớ gì đưa y tới đây chứ? Mà đã đưa tới rồi, cớ gì lại luyến tiếc như vậy? Này… này cũng làm khó người ta quá a~ Nói gì thì nói, hoàng đế bệ hạ à, lão nhân gia ngài muốn chơi liền chơi đi a, cớ gì làm liên luỵ tới lũ nô tài chúng thần, này… này không phải quá đáng sao?


Trong lòng không khỏi oán hận, ngoài miệng đương nhiên không dám nói như vậy, chỉ cười cười nói: “Hoàng thượng, quả thực không phải chúng thần qua loa tắc trách, thật sự là người nọ chưa bao giờ lộ ra nửa phần hối hận ạ…”

Lời nói còn chưa dứt, ở dưới đã vang lên thanh âm của một người vốn được cho là thẳng thắn ở đây: “Đâu chỉ là không lộ ra nửa phần hối hận. Theo như hạ quan thấy, y ở đây sống còn rất tốt. Tuy lúc đầu các phạm nhân có bài xích y, nhưng sau một thời gian không rõ y vung ra thứ phép thuật gì, y liền hoà hảo được với các phạm nhân khác. Mỗi ngày đều nói chuyện đùa giỡn, lúc thì ha ha cười to, lúc cùng làm việc, cùng ăn cùng ngủ, thực sự tiêu dao vô cùng.”

Cao Thiên vừa sợ vừa giận, lớn tiếng nói: “Cái gì? Y…. Y chẳng những không kêu khổ kêu mệt, còn… còn cùng lũ tiện nô ăn ngủ cùng một chỗ sao?” Nhìn đám quan viên bên dưới nhất loạt gật đầu, hắn rốt cuộc ngồi không yên được nữa, đứng dậy đi đi lại lại mấy vòng, sau đó gào thét: “Đưa ta qua đó, đưa ta đi xem y thế nào, nhanh lên một chút.”

Đám quan viên không dám trái lệnh, vội vàng đi lên phía trước dẫn đường, cười cười nói: “Hoàng thượng, lúc này là thời gian bữa cơm tối, các nô dịch đều tập trung ở đó. Cơm nước xong xuôi, bọn họ sẽ tiếp tục làm việc thêm nửa canh giờ nữa, đến lúc đó Hoàng thượng sẽ thấy lời chúng thần nói nửa điểm không sai.”

Cao Thiên vẻ mặt băng lãnh, không nói nửa lời, đi theo tên quan viên kia một đoạn đã tới gần khu mỏ đá. Kỳ thật khu mỏ là một vùng trũng sâu giữa núi. Có một mặt là tảng núi cao vạn dặm, ba mặt còn lại được giăng lưới kín mít cùng những cọc gỗ cao vút để phòng ngừa phạm nhân chạy trốn. Bình thường để di chuyển ra vào khu mỏ chỉ có một địa đạo duy nhất. Đồ ăn nước uống cũng là thông qua địa đạo này mang vào.

Lúc này mặt trời còn chưa lặn hẳn, Cao Thiên đứng ở bên ngoài những cọc gỗ cao cao. Hắn là người luyện võ nên nhãn lực tinh thông vô cùng. Chỉ nhìn lướt qua đám phạm nhân ở dưới là có thể thấy ngay được bóng dáng Cao Ca. Phút chốc, trái tim tựa hồ co rút một trận mãnh liệt, hai tay không tự chủ được nắm chặt lại.

Cao Ca ở trước mắt hắn đầu tóc hơi rối, có vài sợi loà xoà được y vén đằng sau tai. Khuôn mặt trắng nõn mịn màng ngày trước nay đã bị thay bằng khuôn mặt dính đầy tro bụi, quần áo lam lũ toàn miếng vá. Không những thế, trước ngực sau lưng còn có một vài chỗ rách, khiến Cao Thiên có thể nhìn thấy những mảng da thịt bên trong.

Y ngồi ở giữa một đám phạm nô, trong tay còn cầm một cái bát lớn. Bộ dáng của một hoàng tử khí chất tao nhã thong dong hiện tại đã mất sạch. Dù đứng xa như vậy vẫn có thể nghe thấy tiếng cười sang sảng phóng khoáng của y. Cao Thiên chăm chú lắng nghe, hoá ra người này đang kể Tam Quốc Diễn Nghĩa cho đám phạm nô nghe. Mỗi lần kể xong một hai câu, y lại lùa một miếng cơm thật to vào miệng, sau đó nhồm nhoàm nhai rồi nuốt xuống, không còn chút gì khí độ của một hoàng tử ngày xưa.

Đám phạm nô cũng không khác gì y, tay cầm bát to, ăn uống nhồm nhoàm, chăm chú nghe Cao Ca kể chuyện, càng khiến y hứng khởi. Tiếng cười nói vang vọng, mỗi khi kể tới đoạn cao trào, từng chữ từng chữ cứ như quanh quẩn xung quanh sơn cốc này, phía xa xa bầu trời đã ngả ráng chiều. Một Cao Ca tuy nghèo túng nhưng phóng khoáng như vậy, trong mắt Cao Thiên tựa hồ như tăng thêm bao nhiêu phần mị hoặc.

Đám quan viên đứng xung quanh Cao Thiên ho cũng không dám chứ đừng nói lên tiếng, chỉ dám trong lòng thầm nghĩ: Hoàng đế bệ hạ ngài tận mắt nhìn thấy chưa? Ngài xem xem, người kia rõ ràng là không có tới nửa điểm hối hận a. Hơn nữa ở trong này, y nghiễm nhiên trở thành lãnh đạo của đám phạm nô, người làm sao lại nghĩ y muốn trở về, đây… đây không phải là nằm mơ sao?

Đang nghĩ ngợi, chợt thấy nhân ảnh bên cạnh nhoáng lên một cái, nguyên lai Cao Thiên do giận dữ không để ý hậu quả liền bay xuống dưới. Việc này khiến đám quan viên sợ kinh hồn táng đảm, xong nghe thái giám Tiền Trung trấn an: “Không sao không sao, Hoàng thượng khí chất bất phàm, đám phạm nô kia nhất định không dám mạo phạm thiên uy.” Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng hắn vẫn quay đầu phân phó thị vệ nhảy xuống hộ giá.

Đám phạm nô đang nghe tới đoạn thú vị, lại thấy một người từ trên trời bay xuống không khỏi giật mình. Nhanh chóng đứng dậy quan khán, chỉ thấy người đó y phục đẹp đẽ quý giá vô cùng, khuôn mặt lại anh tuấn xuất sắc, tuy nhiên dường như ẩn chứa một cỗ cường đại tức giận vô cùng, khiến hắn nhìn thoáng qua trông giống như chiến thần trong truyền thuyết, làm đám phạm nô sợ tới cứng người.

Chợt nghe hắn hét lớn một tiếng: “Cao Ca, ngươi… ngươi sống cũng tốt quá a, a?” Cuối cùng cũng thốt ra được một câu. Cao Thiên ẩn nhẫn nỗi giận trong lòng, sải bước tới gần con người có gương mặt đã muốn xanh xao, quần áo tơi tả, là tên đầu sỏ khiến hắn hồn phách không yên hai mươi ngày nay.

Cao Ca thấy người kia liền lập tức ngây dại, lúc này thấy Cao Thiên nổi giận đùng đùng hướng mình đi tới không khỏi co rúm người thối lui mấy bước, nhưng vẫn bị hắn kéo tay áo, bên tai văng vẳng từng chữ từng chữ hung hăng của hắn: “Thoạt nhìn ngươi sống cũng tốt lắm a, Hoàng huynh!”

Mọi người ồ lên. Có nghĩ cao xa thế nào cũng không nghĩ tới, phạm nô đầy một bụng kinh thư sử sách kia lại chính là Tiền thái tử, bọn họ còn tưởng y cùng lắm cũng chỉ là một tên tội quan gì đó thôi.

Nhất thời tiếng bàn tán xôn xao khắp tứ phía, trong khi đó Cao Ca vẫn tiếp tục rụt đầu, ngập ngừng một lúc sau một câu cũng không nói nổi, cuối cùng chỉ hắc hắc cười: “Uhm, tốt… tốt quá a, hôm nay… hôm nay thức ăn rất ngon, còn có cả thịt nữa, Thiên nhi muốn hay không… muốn hay không nếm thử một chút?”

Y rụt rè đem chiếc bát to tới gần Cao Thiên, bên trong chiếc bát quả thật có một miếng thịt mỡ mỏng tang.

Cao Thiên biết rõ thói quen này của Cao Ca. Từ nhỏ, hoàng huynh của hắn đã có thói quen để dành miếng ngon tới cuối cùng. Xem ra, thói quen đó của y đến giờ vẫn không thay đổi, hơn nữa trông nét mặt của y, việc phải dâng lên cho hắn khối thịt ngon cuối cùng này khiến y thập phần đau lòng.

Trong nháy mắt, lửa giận đột nhiên pha trộn chút đau lòng thương tiếc. Cao Thiên không biết mình nên phát hoả mới tốt hay gào thét mắng mỏ người này một trận mới tốt. Trong mấy khắc mà nét mặt hắn không ngừng biến đổi, rồi mới thở dài nói một tiếng: “Quên đi, chuyện trước đây ta không truy cứu nữa, ngươi lập tức theo ta trở về”


“Trở về? Trở về làm gì?” Cao Ca hỏi xong, ngay lập tức liền hận tới mức không thể tự cắn vào đầu lưỡi mình một phát. Trở về làm gì? Này còn phải hỏi sao? Dùng ngón chân cũng biết.

Y sợ tới mức lập tức rút tay về, bắt đầu diễn trò mình sở trường nhất: giả bộ hồ đồ.

“A, Thiên nhi, kia… Sắc trời cũng đã tối, ngươi… ngươi hiện giờ là Hoàng đế, nên lấy thân thể làm trọng. Nhanh nhanh trở về đi. Ngươi có nhiều cừu gia như vậy, nhỡ có…a, không… không phải… ý của ta là…”

Không đợi y nói xong, Cao Thiên đang hằm hè theo dõi y liền nghiến răng nghiến lợi nói: “Ý của ngươi chính xác là không muốn theo ta trở về đúng không? Ngươi thà rằng ở lại nơi này, mặc y phục rách nát, ăn loại thức ăn mà ở trong hoàng cung đến cẩu cũng không thèm liếc mắt, ngươi thà rằng ở lại nơi này cùng đám tiện nô cười cười nói nói, cao đàm khoát luận cùng không chịu theo ta trở về, có phải hay không?”

Cao Ca thụt người lại, y biết Cao Thiên lúc này đã hoá thành mãnh thú có thể phun lửa. Có điều, chính xác là y mong muốn như vậy, nên không còn cách nào khác, rũ mi mắt nói: “A, ta… ý của ta là… Đúng vậy, ta đúng là có ý như vậy.” Đoạn y ngẩng đầu lên: “Thiên nhi, ngươi đã đem ta tới nơi này, chính là muốn nhìn thấy bộ dạng chật vật khổ sở của ta, không phải sao? Hiện tại đã thấy rồi, ngươi nhất định là sẽ cao hứng a, ngươi nhìn coi cuộc sống của ta hiện nay có biết bao khổ cực, ta…”

“Câm miệng, ta chỉ hỏi ngươi, theo ta trở về hay tiếp tục ở lại đây làm tiện nô, cho ngươi lựa chọn!” Cao Thiên cười lạnh, bày ra bộ dáng “ta đang tôn trọng ý kiến của ngươi”, biểu cảm rộng lượng, nhưng đôi tay được tà áo che phủ lại đang nắm chặt giận dữ.

Cao Ca thập phần kinh hỉ, nhảy nhót hỏi: “Thật vậy ư? Vô luận ta chọn cái nào ngươi cũng đều đáp ứng?” Nhìn thấy Cao Thiên gật đầu, miệng của y không nhịn được lộ ra một vẻ hân hoan vui mừng: “Ta… ta chính là muốn ở lại nơi này, kỳ thật ở đây cũng rất tốt, tuy rằng điều kiện thiếu thốn nhưng mọi người đều rất tốt…”

“Tốt ở chỗ, tại đây không có người đối với ngươi như hổ rình mồi, không có người bức ngươi làm chuyện ngươi không thích, không có người khiến ngươi ba ngày ba đêm không xuống được giường, có phải hay không?” Cao Thiên âm trầm nở nụ cười, hai nắm tay đã nghiến tới mức muốn bật máu.

Cao Ca vui sướng gật đầu, nhưng sau khi thấy nụ cười của Cao Thiên, y lập tức hiểu rằng mình đã phạm phải sai lầm chết người rồi, liền vội vàng hoảng sợ lắc đầu, hơn nữa phía sau cũng đã hết đường lùi, khiến y chỉ còn cách lắp bắp: “Không… không phải… ta… không… không phải…”

Cao Thiên không còn đủ nhẫn nại ở đây nghe y giả bộ nữa. Tiến lên hai bước, hắn túm lấy cổ tay của Cao Ca, lúc này mới phát hiện nơi đó chỉ còn da bọc xương, trong lòng đột nhiên một cỗ thương xót vọt lên khiến hắn nín thở hét lớn: “Ngươi ít nói những lời vô nghĩa, theo ta trở về, ngoài ra, ngươi không còn con đường nào khác!” Rống xong, không nói hai lời kéo Cao Ca ra khỏi sơn cốc.

Tình cảnh này khiến y nhớ tới lúc cũng bị Cao Thiên lôi như vậy từ trong hoàng cung tới phủ đệ của hắn, sợ lịch sử tái diễn, dù đang bị lôi kéo thất thểu nhưng y vội vàng nói: “Thiên… Thiên nhi, không có… không có con đường thứ hai, nhưng chắc sẽ có con đường thứ ba chứ? Chúng ta thương lượng một chút đi… Con đường thứ ba ta cũng nguyện ý đi mà. A… Đau quá, ngươi… ngươi siết tay ta đau quá Thiên nhi…”

Cao Thiên đã bị tên ca ca ngốc nghếch này khiến cho tức giận tới mức không phân biệt được phương hướng. Có điều khi nghe đối phương kêu đau, hắn vẫn bình tĩnh nới lỏng một chút lực tay, lạnh lùng nói: “Không có con đường thứ ba. Theo ta hồi cung, lập tức, ngay bây giờ, không có gì phải thương lượng hết!” Hắn bỗng nhiên xoay người, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Cao Ca: “Ngươi nên biết, ta đã quyết định thì không ai có thể thay đổi!”

Cao Ca thở dài, biết rằng sự tình mình lo lắng vẫn sẽ xảy ra, trong lòng liền nhanh chóng đổi chủ ý. Bỗng nhiên linh quang chợt loé, y thầm nghĩ: đúng rồi, Thiên nhi ghét nhất là bị người ta hạ thấp, đả kích hắn, ta nếu muốn yên yên ổn ổn ở lại đây, nhất định phải đả kích hắn khiến hắn tức giận, như vậy có lẽ hắn mới buông tha ta.

Nghĩ vậy, Cao Ca vội khụ hai tiếng, lộ ra trên mặt một biểu cảm châm biếm, khinh khỉnh nói: “Ta hiểu rồi, Thiên nhi. Ngươi căn bản là thích ta đúng hay không? Lúc trước ngươi đem ta tới đây, là muốn nhìn thấy bộ dạng khổ sở của ta. Hiện giờ thật sự nhìn thấy ta biến thành như vậy, ngươi lại hội đau lòng. Kỳ thật ngươi cứ thoải mái nói ra, nếu ngươi thừa nhận thì việc cùng ngươi hồi cung có là gì, phải hay không?”

Cao Thiên hừ một tiếng, quét một ánh mắt thâm sâu khó lường lên người Cao Ca, cao thấp đánh giá một phen, sau đó mới âm trầm mở miệng: “Hoàng huynh, ngươi thật biết cách làm người khác khó mà nhìn thấu được. Lúc thì khôn khéo như hồ, lúc thì vụng về như heo. Cũng chính vì như thế cho nên ta vẫn không biết làm thế nào để đối phó với ngươi.”

Cao Ca trong lòng thầm hoan hô một phen: đúng rồi, ngươi chính là không biết đối phó ta thế nào nên ta mới có thể thoát khỏi ma chưởng của ngươi. Có điều ngay sau đó, một câu nói của Cao Thiên khiến tâm tình đang nhảy múa của y toàn bộ triệt tiêu sạch sẽ.

Cao Thiên lộ ra một cỗ châm chọc tươi cười, từ từ nói: “Có điều hiện tại ta hiểu rồi, đối phó với người như ngươi, chính là không cần phải xem xét thái độ của ngươi, cứ dựa theo tâm ý của chính mình là xong xuôi.” Hắn một tay kéo mạnh Cao Ca tới trước mặt mình, cùng y mặt đối mặt, hai chóp mũi còn khẽ chạm vào nhau, từng chữ từng chữ thốt ra: “Đúng vậy, chính là như vậy, ta căn bản không cần để ý xem suy nghĩ của ngươi thế nào, bởi vô luận ta có làm gì, ngươi đều không phản kháng được!”

Nói xong, hắn buông Cao Ca ra, tà mị cười: “Ngươi vừa rồi không phải mới nói ta có rất nhiều cừu gia sao? Nói vậy nhất định ngươi muốn trên đường hồi cung có thể gặp một vài tên a? Vậy tốt lắm, ta đưa ngươi trở về, một khi thực sự có thích khách đến ám sát ta, ta sẽ đem ngươi làm lá chắn phía trước, đó không phải một chủ ý hoàn hảo sao?”

Đoạn quay qua đám thị vệ đang trợn mắt há miệng ra lệnh: “Được rồi, các ngươi chuẩn bị nước ấm, ta muốn đem người này gột rửa sạch sẽ, sau đó hồi cung!”

Hắn lại nhìn thoáng qua vẻ mặt cầu xin của Cao Ca, cười lạnh nói: “Ta ở trong cung tự dày vò cả ngày lẫn đêm, ngươi lại muốn ở đây sống cuộc sống tiêu diêu tự tại sao? Hừ, làm sao ta có thể để cho ngươi có cơ hội như vậy được, ngốc tử!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui