Hoàng Huynh Biết Mọi Thứ


Hở? Hở? Hở?Hắn nói vớ vẩn gì vậy?Thẩm Trăn Trăn lập tức rút tay về, má nàng nóng đến mức không thể che giấu được nữa.

Nhưng nhiệt độ trên cơ thể nam tử dường như dính vào đầu ngón tay nàng.

“Muốn thì đưa cho.

”Vệ Lang hờ hững buông cổ tay nàng ra, ném bình sứ tráng men cho nàng.

Thì ra là nói cái này! Thẩm Trăn Trăn vừa mới bị nam sắc mê hoặc, vội vàng nắm lấy lọ dược.

Nàng còn tưởng rằng hắn nói chính là ······ Thẩm Chước nói quả nhiên không sai, nàng toàn nghĩ những chuyện lung tung.

Không biết là thất vọng hay là cảm giác gì, Thẩm Trăn Trăn không dám nhìn sắc mặt Vệ Lang nữa, xấu hổ ngồi sang một bên.

Nàng không dám nhìn Vệ Lang, nhưng Vệ Lang lại thoải mái đánh giá nàng từ đầu đến chân.


Hắn càng xem càng nhíu mày.

Chỉ nhìn mỗi quần áo cũ nát kia của Thẩm Trăn Trăn, hắn nhịn không được mở miệng: “Ngươi là một cô nương, sao không mặc quần áo sáng màu hơn mà lại mặc đồ xám tro này?"Hắn nhớ rõ nàng cực thích mặc những trang phục cung đình có màu sắc rực rỡ.

Đỏ thanh lịch, xanh lục tục tĩu.

Nhưng tiểu cô nương ở tuổi này, dù nàng mặc gì cũng có vẻ tươi đẹp động lòng người, không cần trang điểm, trông rất điệu đà.

Thẩm Trăn Trăn khó chịu co rúm người lại, khảy một chút lửa, mới nói: “Trưởng bối trong nhà nuôi sống ta lớn lên đã thực không dễ dàng.

Chỉ cần có thể lấp đầy bụng là được.

”Đặt ở ngày thường, nói lên những lời này, nàng một chút cũng sẽ không cảm thấy mất tự nhiên.

Nhưng không biết vì sao, Thẩm Trăn Trăn không muốn ở trước mặt người này lộ ra vẻ rụt rè.

Nhưng càng không muốn, nàng càng biểu hiện ra rõ ràng.

Vệ Lang không nói nữa, ánh mắt nặng nề nhìn ngọn lửa không biết suy nghĩ cái gì.

Bên ngoài trời dần dần tối.

Mưa lại không thấy ngớt chút nào.

Trong khoảng thời gian dài im lặng, Thẩm Trăn Trăn lại trộm liếc nhìn Vệ Lang một cái.

Nửa người trên của nam tử trần trụi, làn da trắng nõn bị ngọn lửa nhuộm một màu mật ong ấm áp.


Hắn khép hờ đôi mắt phượng, thần sắc bất định nhìn chằm chằm ngọn lửa.

“Ngụy huynh, trời không còn sớm.

Đệm giường chia cho ngươi một nửa, nghỉ ngơi sớm một chút.

”Trong lòng Thẩm Trăn Trăn còn cảm thấy xấu hổ, nàng đem mặt đất quét tước sạch sẽ, trên lót đống rơm, lấy khăn trải giường trải lên một tầng.

Nhìn bộ dáng nam tử này liền biết hắn không phải là người có thể tự tay làm những việc này, cho nên nàng thuận tay cũng làm giúp hắn.

Vệ Lang không ý kiến, mặc dù có chút ghét bỏ nhưng vẫn dời đến "giường" mà Thẩm Trăn Trăn đã làm, coi như là "giường" ngủ yên đêm nay.

Hắn cách Thẩm Trăn Trăn không xa, nhưng vẫn không nhìn nàng.

Thấy hắn lại bộ dáng giận dỗi, Thẩm Trăn Trăn không dám nói chuyện, chỉ mặc quần áo nằm xuống.

Vốn dĩ cùng nam tử xa lạ chung phòng, cho dù hắn có đẹp đến đâu, trong lòng nàng vẫn có chút đề phòng.

Nhưng căn phòng bị ánh lửa làm cho mờ mịt, cách đó không xa có một mùi thơm kỳ dị từ nam nhân truyền đến, nàng phòng bị lại như vậy ngủ thiếp đi.


Những cành khô dưới ngọn lửa thỉnh thoảng kêu "răng rắc".

Vệ Lang vẫn không nhúc nhích, thỉnh thoảng dùng ánh mắt nhìn thiếu nữ nặng nề ngủ quay lưng về phía mình.

Cho đến khi nàng hô hấp bình ổn, hắn cuối cùng chịu không nổi nữa, nhẹ nhàng đến lại gần, cùng nàng mặt đối mặt, cứ như vậy nằm trên đống rơm.

Trăn Trăn của hắn······Vệ Lang nhịn không được dùng ngón tay miêu tả dung mạo của Thẩm Trăn Trăn.

Thiếu nữ ngủ thiếp đi hoàn toàn không có chút phòng bị nào, hàng mi dài rủ xuống, vô tội lại chọc người trìu mến.

Đầu ngón tay Ngụy Lãng nhẹ nhàng lướt qua lông mày, đôi mắt, cuối cùng dừng lại trên đôi môi hơi khô nhưng mềm mại của nàng.

Thiếu nữ thở ra hít vào, hơi thở mềm mại ấm áp phả vào đầu ngón tay hắn, cào xé trái tim Vệ Lang, hắn không kìm được mà nhích lại gần.

Nếu chỉ là một nụ hôn thì không sao đúng không?---------------------------------------------------------------------------------------Edit: Blueberry4657.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận