Hoàng Huynh Biết Mọi Thứ


Thẩm Trăn Trăn theo tầm mắt hắn cúi đầu.

Cổ rộng của chiếc áo ngoài đen không biết từ lúc nào đã nới lỏng ra.

Bộ ngực mềm mại và béo ngậy của cô dưới chiếc yếm xanh cũ kỹ lại rung lên, phơi bày trước mặt nam tử mà cô chỉ mới gặp một lần.

Thật xui xẻo ······Sao nàng có thể bất cẩn như vậy!Thẩm Trăn Trăn vội vàng thu dọn tốt quần áo, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lại chạy đến bàn thờ và lấy ra một bộ quần áo cũ.

Nàng phủi lớp bụi bám trên quần áo, ra vẻ bình tĩnh nói: “Ngụy huynh, ta lập tức đổi bộ khác mặc, ngươi chờ một chút"Người phía sau không ý kiến, nhưng tầm mắt hắn vẫn dõi theo nàng chưa bao giờ rời đi.

Ngôi miếu đổ nát không lớn, một gian nhà ở vuông vức, dưới đất hỗn độn mảnh vụn cùng bụi đất chất đống, nhưng không có chỗ nào có thể cản tầm mắt.

Chỉ có ở góc bàn thờ, ba mặt giáp tường, còn xem như có thể che khuất một chút.


Thẩm Trăn Trăn chạy đến góc bàn thờ, đang chuẩn bị cởi quần áo.

Nhưng tầm mắt phía sau sáng quắc, thật sự làm nàng không thể bỏ qua.

“Ngụy huynh, ngươi chẳng lẽ không biết tránh đi chỗ khác sao?”Thẩm Trăn Trăn do dự, cuối cùng ôm chiếc áo choàng cũ xoay người, không nói nên lời.

Ít nhất hắn cũng nên quay người lại, dù sao cũng là cô nương thay quần áo.

Hắn may mắn quá rồi, thoải mái rộng lượng mà liền nhìn nàng không dời mắt.

Rốt cuộc là hắn quá mức vô sỉ, vẫn là cảm thấy hắn thấy lợi chưa đủ?Vệ Lang nghe vậy nhướng mày, lộ ra một tia nghi hoặc.

Thẩm Trăn Trăn bị vẻ mặt ngây thơ của hắn tức giận đến mở miệng: “Nói như thế nào ta đều là cái nữ hài tử, ngươi ··· ngươi phải quay sang chỗ khác, chẳng lẽ muốn ta ở trước mặt ngươi thoát quần áo, không thể như vậy được?”Trên người nàng ngoại trừ áo ngoài của hắn, chỉ còn có một bộ đồ lót.

Nếu cởi áo ngoài này, chỉ sợ toàn thân đều bị hắn thấy chứ đừng nói là bộ ngực.

“Ta không thể xem?”Vệ Lang híp mắt, chỉ chỉ chính mình, dường như là nghe chuyện khôi hài vậy.

Nhưng vừa nói ra những lời này, hắn đột nhiên ý thức được có điều không đúng.

Thần sắc hắn khó coi lên, tiếp theo trầm mặc xoay người, đưa lưng về phía Thẩm Trăn Trăn nhìn mưa to ngoài phòng.

Nước mưa bắn tung tóe rơi xuống chân hắn.

Vết thương trên eo truyền đến đau đớn làm cả người Vệ Lang tỉnh táo lại.

Đúng vậy, hắn hiện giờ không thể xem, lại càng không nên xem.


“Ai dạy ngươi lúc cô nương thay quần áo, một đại nam nhân như ngươi nên nhìn ······”Thẩm Trăn Trăn còn ở nơi đó lẩm nhẩm oán giận.

Vệ Lang lại mặt không biểu cảm nhìn ngoài phòng mưa rơi không ngừng, suy nghĩ.

Đương nhiên là ngươi.

Ở trước mặt ta cởi quần thay áo, quyến rũ ta và sau đó đẩy ta ra.

Lúc ngươi ta mặn nồng, ngươi thường dùng cách này làm nũng.

Mưa càng lúc càng lớn.

Vệ Lang nghĩ đến vòng eo mảnh khảnh từng được hắn ôm trong lòng bàn tay, cũng nghĩ đến nữ nhân nằm trong lòng hắn mê man gọi Hoàng huynh, tâm tình hắn nhất thời trở nên cực kỳ không tốt.

Không thể như này được nữa! Không thể lại tùy ý đắm chìm trong đó được ······Hắn ấn ấn lồng ngực có chút khó chịu, trầm giọng nói: “Được chưa?”Thẩm Trăn Trăn đã thay áo ngoài một nửa.

Khi nàng chạm vào chất liệu áo ngoài của nam tử, nàng cảm thấy mềm mại và mịn màng, nàng chưa từng thấy qua đồ tốt này trong tiệm vải dưới núi.


Nàng càng thêm khẳng định nam nhân này không phải nhân vật bình thường.

“Được rồi.

Ngụy huynh.

”Thẩm Trăn Trăn muốn đem quần áo trong tay đưa qua, lại thấy nam tử bởi vì đứng ở cửa rất lâu, trên người máu loãng sớm đã theo quần áo chảy tới trên mặt đất.

Ngay cả lúc này, người nam nhân cao lớn với mái tóc đen ướt đẫm cũng chỉ trầm mặc tiếp nhận đồ đạc.

Giống như cùng nàng giận dỗi, hắn cũng không thèm nhìn tới nàng, tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống.

---------------------------------------------------------------------------------------Edit: Blueberry4657.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận