Hoàng Huynh Biết Mọi Thứ


“Này này này, ngươi muốn làm gì?”Toàn thân Thẩm Trăn Trăn suy yếu, nàng không còn chút sức lực nào để giãy giụa.Nam nhân kia một bước thắng nàng vài bước, nhẹ nhàng và dịu dàng ôm cô vào khoảng đất trống giữa đám lau sậy.Hắn đem nàng đặt trên hòn đá, vẫn không đáp lời, duỗi tay kéo cổ áo nàng ra.Có lẽ là do chất liệu của quần áo đã cũ, cũng có thể là do nam nhân sức lực quá lớn, "phịch" một tiếng, đạo bào từ cổ nàng liền tuột xuống, bị hắn xé rách đến eo.Chiếc cổ trắng nõn của Thẩm Trăn Trăn lộ ra, từ lúc nàng sinh ra tới nay chưa bao giờ có người thứ hai xem qua bộ ngực của nàng, vậy mà lại để lộ bộ ngực qua chiếc yếm xanh trước mắt người nam tử mới vừa gặp.Nam tử không rảnh nhìn nàng, nắm cánh tay của nàng rồi cúi người xuống, đôi môi đỏ ngậm lấy bả vai nàng không chịu nhả ra.“Ngươi ······”Ngốc nghếch như Thẩm Trăn Trăn cũng nhận ra rằng hắn chỉ muốn giúp nàng loại bỏ chất độc.Chỉ là độ ấm của nam nhân xa lạ vừa đến gần, quần áo ướt sũng cùng mái tóc đen của hắn liền dán vào người nàng, khiến nàng không thoải mái.Điểm chết người vẫn là môi hắn chạm vào làn da nàng, ấm áp lại có chút thô ráp.“Câm miệng!”Nam nhân hút một ngụm máu độc phun ra, còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn nàng.Trong mắt đen của hắn có sắc xanh, vẻ mặt vẫn u ám như khi hắn nhìn thấy nàng trong đám lau sậy vừa rồi.Trên môi bởi vì dính máu nàng, càng thêm màu đỏ tươi, khiến sắc mặt hắn tái nhợt hơn.Thẩm Trăn Trăn nhìn thoáng qua cũng không dám lại lên tiếng.Con rắn đen nhỏ có hoa văn rực rỡ như vậy, nhất định độc tính rất mạnh.Lặp lại như thế nhiều lần, môi nam tử hôn lên nàng vai lại dời đi.Mãi cho đến khi đầu tóc ướt sũng của hắn đem đạo bào không thể lại cũ hơn của nàng cũng dính ướt, hắn mới đứng dậy, lau đi vết máu độc trên môi, cẩn thận nhìn nàng.Hắn đứng, nàng ngồi.Thiếu nữ ôm vai không biết làm sao, nhưng cảnh xuân trước ngực lại bị hắn liếc mắt nhìn thấy tất cả.Bộ ngực đã từng hắn tùy tiện nhào nặn trong tay yêu thích không biết bao nhiêu lần, giờ đây, trước mắt hắn, gợn sóng mềm mại nổi lên từ chiếc yếm cũ, để lộ ra bộ ngực tinh tế quyến rũ hắn.Nam tử hầu kết trên dưới giật giật, tay nâng lên lại rơi xuống, cuối cùng vẫn là nắm tay đặt ở bên cạnh người.“Đa tạ huynh đài.”Cho dù là người gỗ bị hắn nhìn không kiêng nể gì như vậy cũng sẽ chú ý tới.Thẩm Trăn Trăn vùi đầu xuống thấp hơn, thẹn thùng lại xấu hổ, cô chỉ có thể nhỏ tiếng nhắc nhở.Nàng không thể mặc quần áo nữa, nhưng nàng cũng không thể trách hắn, dù sao hắn cũng đã cứu nàng.“Mặc vào trước đi.”Nam tử đem áo chính hắn ướt dầm dề áo ngoài cởi ra,mặc cho Thẩm Trăn Trăn.

Thẩm Trăn Trăn nhận lấy, ít nhất nàng có thứ gì đó để che thân, như vậy có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút.Nàng đứng dậy, vẫn không dám nhìn hắn, chỉ nhìn gợn nước dưới chân nói: “Huynh đài đại ân đại đức, tiểu nữ tử suốt đời khó quên, chỉ ta không có tiền, kiếp sau nhất định kết cỏ ngậm vành*, để báo đáp ơn cứu mạng của huynh đài.”Kết cỏ ngậm vành: nguyện báo đáp ơn sâu“ kết cỏ ” và “ ngậm vành ” xuất phát từ hai điển tích khác nhau.

“ Kết cở ” liên quan tới câu chuyện của tướng Nguỵ Khoả thời Xuân Thu.

Cha của ông là Nguy Thù có người thiếp xinh đẹp tên Tố Cơ.


Trước khi mất , vì sợ Tố Cơ rơi vào tay kẻ khác nên Nguỵ Thù đã dặn con chôn sống nàng theo mình.

Nguỵ Khoả vốn giàu lòng nhân từ nên đã trái lời cha mà tha cho cô gái trẻ.

Về sau tướng Tần là Đỗ Hồi đem quân đánh nhà Tấn , Nguy Khoả được lệnh ra chống giặc.

Trước sức mạnh của nhà Tần , ông ngày đêm trăn trở không biết làm sao.

Chợt ông chiêm bao thấy có người mách nước giao chiến với quân Tần trên đồng cỏ xanh.

Nguỵ Khoả nghe theo , quả nhiên giữa chiến trận xuất hiện bóng một ông lão thấp thoảng kết những cây cỏ lại làm vướng chân giặc.

Quân của Đỗ Hồi vì thế mà đại bại.


Đêm ấy Nguỵ Khoả chiêm bao thấy ông lão ở sa trường , ông xưng là cha của Tố Cơ , vì nhớ ơn Nguỵ Khoả ngày xưa tha chết cho con ông nên nay kết cỏ ngăn giặc để đáp đền .Còn “ ngậm vành ” xuất phát từ chuyện của cậu bé Dương Bảo thời Đông Hán.

Một hôm , khi đang đi chơi trong rừng , Dương Bảo phát hiện một con chim sẻ vàng bị chim cắt đánh rơi xuống , gãy cánh , què chân , rên la đau đớn vô cùng.

Động lòng thương , cậu đem chim về chăm sóc đến khi mạnh khoẻ hẳn thì thả cho bay đi.

Một hôm có chàng trai tuấn tú , mặc áo vàng đến nói với Bảo :- Tôi là sứ giả của bà Tây Vương Mẫu , chẳng may gặp nạn , may nhờ ông cứu , ơn ấy chẳng quên.

Vậy xin dâng ông bốn vòng ngọc quý , chúng sẽ làm cho bốn đời nhà ông được hưởng vinh hoa.


Dương Bảo nhận lấy vòng , chưa kịp tạ ơn thì chàng trai áo vàng biến mất.

Quả nhiên về sau , họ Dương bốn đời đều giàu sang phú quý , và những chiếc vòng trở thành biểu trưng nhắc nhở con cháu họ đời đời làm điều thiện .Từ đó về sau , người ta dùng thành ngữ “ Kết cỏ ngậm vành ” để chỉ việc đền ơn đáp nghĩa.

(Thành ngữ này cũng có trong Truyện kiều của Nguyễn Du)Nếu như đây là vận mệnh, định đoạt nàng phải gặp gỡ Giản vương thế tử, phải cùng hắn dây dưa không rõ......Nhưng Thẩm Tăn Trăn vẫn muốn đấu tranh một lần nữa."Chưa biết tên họ của ta, liền muốn hẹn ướcsau với ta sao?"Giọng nói khàn khàn của nam tử nghe có vẻ giễu cợt.Thẩm Trăn Trăn tiếp tục cúi đầu trong sự hổ thẹn.Hiện tại nàng phải quỵt nợ thế nào đây? Nếu không phải hắn ở phía trước, nói không chừng nàng đã phát hiện con rắn kia, cũng không cần bị nó cắn.Mạng nhỏ quan trọng nhất, vì rời xa sát tinh, da mặt có thể không cần.Nhờ nằm ​​mơ, nàng mới biết hắn là Giản vương thế tử, hơn nữa nàng bị tà tinh đánh trúng, bằng không chỉ sợ ở trước mặt hắn nàng thật sự khó thoát một kiếp.

Nếu không phải hắn, với vẻ đẹp mê hoặc nhân tâm này, thật khiến người ta xao xuyến.Nam tử kia đi nhanh một bước, lại gần đây.Hắn mặt mày nặng nề, tiếp tục mở miệng: “Có phải hay không chỉ cần có người cứu ngươi, ngươi ngay lập tức phải đem kiếp sau hứa cho hắn?”Thẩm Trăn Trăn bị giọng điệu u ám của hắn dọa tới mức gan run lên, vội nói: “Huynh đài nói đùa, ta còn chưa biết cao danh quý tánh* của huynh······”Cao danh quý tánh: tên họ ( ai xem nhiều phim kiếm hiệp thì sẽ biết :-D )Nam tử nghiến răng, thấy nàng không những không dám ngẩng đầu, còn không dám đáp lời hắn, giơ tay nhéo cằm nàng, buộc nàng ngửa đầu lên nhìn hắn.Đáy mắt hắn nặng nề, hắn nhìn thẳng vào mắt náng với một loại tình cảm mà Thẩm Trăn Trăn không thể hiểu được.“Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta họ Vệ, tên có duy nhất một chữ -- Lang”-----------------------------------------------------------------------------Edit: Blueberry4657.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận