Hoàng Hôn Phân Giới Bản Dịch


Dù sao cũng phải có sự hiểu biết nhất định đối với thế giới này, thì mình mới có thể thả lỏng được, bây giờ chẳng bằng lấy bất biến ứng vạn biến.

"Ha ha, đến cùng hắn ta vẫn là thiếu gia, cháu của bà bà, kiêu ngạo đến mức không thèm để ý đến chúng ta! "
Thấy Hồ Ma nãy giờ không nói gì, đám tiểu đồng bạn cũng không có hào hứng, một lát sau, mới có người nhỏ giọng tính toán thời gian quay về thôn, có thể ăn vật gì, cũng có người tính sang năm đầu xuân đi bái Thái Tuế, mình có thể đi theo kiếm bao nhiêu tiền, làm mấy năm thì có thể cưới vợ, thỉnh thoảng có mấy lời trêu chọc "Ngươi thích Đổng gia tỷ tỷ", "Ngươi lại cứng rồi", tiếng cười huyên náo, rồi dần dần tiến vào trong mộng đẹp.

Hồ Ma vẫn luôn giả vờ ngủ từ nãy giờ, nhưng thật ra là yên lặng nghe bọn hắn, cố gắng hiểu rõ hơn tình hình trong thôn.

Thẳng cho đến khi chung quanh đều yên tĩnh trở lại, mới yên lặng sắp xếp lại đồ đạc, sau đó lực chú ý chuyển tới đạo phù được vẽ lên ngực của mình.

Hắn có thể cảm giác được sau khi có đạo phù này, nhiệt khí trong thân thể đã không còn tản mát ra bên ngoài cơ thể, mà là chậm rãi tồn trữ lại.

Dần dần chồng chất, thân thể liền có cảm giác căng ra.

Mà Hồ Ma cố gắng ổn định tâm pháp, dựa theo dặn dò của Nhị gia, lưỡi chống đỡ lên hàm, nửa ngủ nữa tỉnh, dụng tâm dẫn dắt cỗ nhiệt khí này, từ đạo phù dẫn từng chút nhiệt khí vào bên trong bụng, sau đó từ từ chuyển vào “Lô hỏa” của mình.

Chỉ mới thử một lần, Hồ Ma đúng là có chút kinh nghi.


Dựa theo lời nói của Nhị gia, bước đầu tiên này gọi là hành công, là cần phải từ từ thích ứng làm quen
Bởi vì dương khí nhân thể tán loạn yếu ớt, cần dẫn đạo từng tia một, lúc đầu không quen, rất khó bắt lấy cảm giác vi diệu kia.

Nhưng Hồ Ma vừa thử, cảm giác nội hỏa lực cuồn cuộn, cực kì tràn đầy.

Cơ hồ không tốn sức lực gì, liền nhanh chóng theo đạo ấn phù âm lãnh kia, từng bước dẫn nhiệt khí vào bên trong lô hỏa.

Quá trình cực kì dễ chịu, chỉ chốc lát, hắn liền cảm giác ở vị trí bụng dưới nóng hổi, trung khí mười phần.

Trung khí đã đầy, dũng khí cũng tráng.

Từ khi Hồ Ma chuyển sinh đến nay, lúc nào cũng lo lắng bất an, cảm giác bó tay bó chân, bây giờ những cảm giác đó đã biến mất.

Nghĩ đến đêm đen bên ngoài kia, hắn thậm chí còn dám đi ra ngoài để đi tiểu!
! Thôi vẫn là quên đi.

Nhưng phát hiện này, cũng làm cho hắn mừng rỡ không thôi.

"Đây mới thực sự là pháp môn hữu dụng? Bà bà vì sao không cho ta tới đây sớm hơn một chút?"
Hắn kinh hỉ cảm thụ được, nhớ tới tà ma mà trước đó mình gặp, thậm chí là tại Lão Hỏa Đường Tử, cảm giác thân thể mát lạnh, ảo giác quỷ dị tùy theo mà tới.

Theo bản năng, liền để hắn nghĩ tới, tựa hồ trong thân thể mình bây giờ sinh ra hỏa ý, cùng cảm giác mát lạnh kia là hoàn toàn khác biệt.

Thân thể nóng đương nhiên sẽ không sợ lạnh, lô hỏa vượng, thì có tà ma nào dám quấn lấy mình?
Biện pháp này, tựa hồ so với Lão Hỏa Đường Tử còn tốt hơn!
Cầu ngoại vật, còn không bằng dựa vào nội tình mạnh mẽ của mình sẽ còn tốt hơn?
Bà bà nếu sớm để cho mình đến học pháp môn này, chỉ sợ mình đã sớm không sợ những tà ma kia, chẳng lẽ!
! Bà bà thật sự chỉ là lo lắng nếu mình học pháp môn này, trong thời gian ngắn tìm không được cháu dâu hay sao?
Những vấn đề này tạm thời nghĩ không ra đáp án, nhưng Hồ Ma nhưng cũng là sau khi đi tới thế giới này, lần đầu tiên đã có lực lượng.

Lần đầu hành công, liền có hiệu quả bực này, vậy chờ lô hỏa của mình mạnh lên thì đi đâu mà không được?

Trong lòng, đúng là sinh ra một chút cuồng hỉ cùng yên ổn trước nay chưa từng có, cho nên hắn “Hành công” không biết mệt là gì.

Đem lô hỏa ở trong bụng của mình, càng đốt càng vượng.

Sau đó!
!
"Hô" một tiếng thở dốc gấp rút, Hồ Ma chợt bị đánh thức.

Vô thức ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy ngoài cửa sổ còn đen ngòm, cũng không biết là canh mấy sáng.

Chung quanh các thiếu niên cùng tuổi vẫn con đang ngon giấc, có người đang nghiến răng, có người uể oải nói chuyện hoang đường, còn có người trở mình, hai chân kẹp chặt quần, không ngừng ma sát.

Thời tiết bây giờ đã là cuối mùa thu bắt đầu vào mùa đông, để trần bắp đùi cùng nửa người, các thiếu niên hỏa lực tráng kiện, cũng không sợ lạnh.

Nhưng Hồ Ma lại bị lạnh làm cho tỉnh giấc.

Bình thường hắn ngủ rất tốt, chăn mền thật dày vẫn quấn ở trên người.

Nhưng thân thể lại lạnh giống như một khối băng, khí lạnh yếu ớt từ toàn thân, chậm rãi thẩm thấu vào bên trong thân thể của mình.

Chỉ khi đến vị trí bụng dưới, thì hàn khí này mới thoáng bị xua tan, phảng phất như bị tan đi trong lô hỏa, trong lô hỏa dường như chỉ còn sót lại mấy khối lửa than, tản mát ra ánh lửa yếu ớt.


"Không đúng! "
Hồ Ma càng cảm nhận trạng thái của mình lúc này, thì trong lòng càng thêm bất an.

Nhị gia không phải nói, sau khi đốt lò cho mình, thân thể lúc nào cũng phát ra nhiệt khí, sau đó đều sẽ bị phong bế lại hay sao?
Dẫn những nhiệt khí này tập trung ở bụng dưới, chính là một đám lửa.

Đúng ra lửa này phải không ngừng lớn mạnh, tích lũy tháng ngày, nhưng vì sao, đoàn lửa này của mình dường như đang dần dần thu nhỏ?
Vì sao, thân thể của mình phát ra không phải là nhiệt khí, mà lại là hàn khí?
Đột nhiên xuất hiện cảm giác khác thường, khiến cho Hồ Ma không dám ngủ, hắn nghiêng người về phía trước, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỉ thấy bầu trời đêm là một màu tối đen, chẳng biết lúc nào đã lặng yên phủ lên một dãi ánh sáng bạc, nơi xa, không biết ở đâu nuôi gà trống, đột nhiên cất tiếng gáy.

"Các tiểu tử, dậy chạy bộ! "
Bên ngoài, bỗng nhiên vang lên tiếng gọi vang dội của Nhị gia.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận