Hoàng Hôn Nơi Chân Trời
Tịnh Thi đi xuống lầu , vừa hay thấy mẹ Tiểu Vân đang ngồi ở phòng khách ăn trái cây xem tivi.
Thấy Tịnh Thi xuống mẹ Tiểu Vân vỗ tay vào chỗ ngồi kế bên muốn cô lại ngồi cạnh bà , Tịnh Thi ngồi xuống lấy một miếng táo được gọt cắn một miếng.
Tịnh Thi và mẹ Tiểu Vân vừa ăn bánh vừa xem tivi , [ - Cô bị điên à ! cô biết Hee Jin là con gái thất lạc của chủ tịch mà dám giả mạo để bước chân vào tài phiệt nhà họ Kim sao chứ.
- Thế thì đã sau chứ , dù sao Hee Jin cũng đã sống quen ở cô nhi viện rồi tôi thì không thể nào chịu nỗi mấy đứa dơ bẩn ở đó nữa , bọn họ rất thối và phát ra mùi khiến tôi ghê tởm.
Hắn ta dồn cô gái vào chân tường ở cuối hành lang lối thoát hiểm cầu than bộ , bóp cổ cô gái khiến cô mặt đỏ bừng không thể thở nỗi.
- Chủ tịch mà biết sự thật sẽ không tha cho cô đâu , tốt nhất cô nên dừng lại trước khi quá muộn.
Cô gái mặt đỏ bừng như sắp chết ngạt , cố gắng gượng trả lời hắn ta.
- Tại sao tôi phải dừng lại lại chứ , giám đốc Kang ông thì biết cái gì chứ , không biết thì câm miệng và làm tốt chức vụ giám đốc của mình đi , đừng nên lo chuyện bao đồng của người khác.
Cô hét vào mặt hắn ta , hắn ta càng bóp thật chân cổ cô , cô sắp không thở nỗi.
- Nếu cô không chịu dừng lại tôi sẽ vạch khuôn mặt giả tạo của cô cho cả Đại Hàn Vương Quốc tới lúc đó cô muốn dừng lại cũng không kịp nữa rồi.
Từng lời nói của ông ta nói ra luôn có hàm ý đe doạ cô , bỗng điện thoại ông ta reo lên.
- Ba đây Bom à.
Đầu dây bên kia là giọng một đứa bé tầm mười tuổi.
- Hôm nay ba nhớ về sớm để ăn cơm cùng con và mẹ nhé.
Ông buôn cô gái ra bước lại thành cầu thang vịnh vào tay cầm cầu thang.
Cô gái được buôn ra ho vài cái.
- Được hôm nay ba sẽ về sớm ăn cơm tối cùng Bom và mẹ vì vậy con hãy ở nhà ngoan nhé.
Hắn ta cúp máy định quay lại thì cô gái nhào tới đẩy hắn ta lăn xuống cầu thang , cô nhìn ông ta lăn xuống máu chảy rất nhiều nhưng ánh mắt không hối lỗi mà ngược lại rất hả hê.
- Tôi là ai cơ chứ Kim Su Ah con gái duy nhất của Chủ tịch Kim Tea Un.
Cô quay lưng đi lên tầng trên , quay đầu lại.
- Đáng đời ]
Tịnh Thi xem phim chăm chú nhưng không quên cảm thán
" Những kẻ như Su Ah chắc sẽ không có tương lai tốt đẹp đâu , xinh đẹp mà độc ác ".
Mẹ Tiểu Vân vẫn chăm chú xem , cầm miếng táo cắn một miếng.
" Nếu cô ta biết suy nghĩ cho tương lai thì đã không giết giám đốc của công ty ba mình , không nghĩ sẽ được phú quý suốt đời mà chỉ muốn phú quý nhất thời thật là con người suy nghĩ nông cạn , nãy giờ bác quên nói với con chuyện này nữa "
Tịnh Thi bỏ miếng táo trên tay xuống đặt vào đĩa để tay lên đùi hướng về mẹ Tiểu Vân , mẹ Tiểu Vân nắm lấy tay cô.
" Hôm nay bác trai đi Bắc Kinh hợp về cuộc thi đại học sắp tới , thật ra còn một chuyện nữa.
Thấy mẹ Tiểu Vân ngắt không nói nữa cô cũng hơi tò mò.
" Là chuyện gì thế bác ? quan trọng lắm ạ ".
Mẹ Tiểu Vân gật gật đầu cười nhẹ nhàng xoa xoa đôi tay thô ráp của cô.
" Văn Thương ngỏ ý nhờ bác trai vì sự quen biết muốn bác trai giúp kiếm xuất học bỗng cho Tịnh Kỳ đi học đại học , còn có vụ sẽ tài trợ cho việc chữa bệnh tim của con nữa ".
Tịnh Thi nở nụ cười rất tươi đẹp như thiên thần vậy , cô vui đến nỗi mặt cười mà mắt khóc , mẹ Tiểu Vân ôm cô vào lòng xoa xoa vai của cô , làm cô khóc nấc lên.
" Tịnh Kỳ mà được xuất học bỗng này dù con có đánh đổi tất cả con cũng sẽ chấp nhận , con bé đã khổ vì gia đình con lắm rồi phải để em ấy tìm cha mẹ ruột của em ấy ".
Mẹ Tiểu Vân xoa xoa đầu cô ôm chặt cô vào lòng , vì Tịnh Kỳ trong lòng cô thế nào chỉ có cô mới hiểu rõ người khác chỉ biết cô rất thương đứa em gái nuôi này.
" Đúng vậy , với học lực và trí tuệ của Tiểu Kỳ phải đến một nơi xã hội cao quý không phải chôn chân ở đây".
Tịnh Kỳ vừa hay nghe được cuộc nói chuyện cô định xuống lầu đi vệ sinh , cô ngồi khụy xuống khóc nấc lên , mặc dù cô rất muốn tìm lại cha mẹ ruột nhưng không nỡ rời xa gia đình mình gắn bó hơn mười năm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...