Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Anh biết điều đau đớn nhất là gì không? Em đứng từ phía sau nhìn anh tay trong tay với người khác. Nếu như có thể hận không thể lấy dao ghim vào ngực trái của anh...

Đại Ngọc lần này theo chân Tuấn Anh với danh nghĩa bạn gái không khỏi phải khoác lên một bộ y phục lộng lẫy. Mà vóc dáng của cô nếu chấm theo thang điểm 10 thì cũng đạt cỡ 8 9 rồi. Muốn lòi muốn lõm chỗ nào đều có, nhất là cái vòng eo nhỏ nhắn xinh xinh.

Cả buổi tối hôm đó ngoài dự kiến cô được nghe thêm vài tin tức về anh:

- Nghe nói là lần này Khôi Vĩ trở về để nhận lệnh từ chủ tịch, không chừng có thể bị tước chức tổng giám đốc trong tay. Lần này chủ tịch giận không ít vì bản hợp đồng lớn bị huỷ rồi..

Những lời sau đó đều không phải tin tốt lành, cô chỉ biết lần này Lý Khôi Vĩ gặp hạn rồi. Bản hợp đồng trên tay như thế lại bị người khác cướp như chơi, nếu là cô thì cũng sẽ nổi giận. Hèn gì anh trông có vẻ mệt mỏi, áp lực nhiều đến thế mà...

- Tuấn Anh, không cần nói nữa

Chỉ là tất cả đều đâu liên quan đến cô?

Tuấn Anh mím môi nhìn người bên, hàng mi của cô rũ xuống che đi đôi mắt buồn, hắn chỉ thở dài một tiếng thật nhỏ. Đưa tay đặt lên vai cô như một lời an ủi thầm lặng vậy.

Cả buổi tối hôm đó không nhìn ra Đại Ngọc có điểm nào khác thường cả, rất chuyên nghiệp trở thành một bình hoa đi bên cạnh Tuấn Anh. Trong lòng Tuấn Anh không khỏi cảm thán, đây mới là Đại Ngọc thường ngày. Dù cho trời đất có sập, trong lòng ngổn ngang bộn bề nhiều thứ nhưng nụ cười trên môi không tắt.

- Thật đáng tiếc năm đó nên sống chết vẫn phải kéo mày theo tao.


Tuấn Anh nuối tiếc nói bên tai cô. Đại Ngọc chỉ cười nhẹ lại nghe hắn nói tiếp:

- Giọng hát hay thế mà...

- Đều là quá khứ rồi.

Cô đáp lại, không nhanh không chậm như đang nhớ lại hồi ức. Tuấn Anh cũng chỉ cười không tiếp tục chủ đề này nữa. Nhớ lại năm đó trước khi đăng kí thi đại học, đối với Đại Ngọc là một quãng đường đầy khó khăn. Không có gia thế đằng sau nên cô chỉ có thể cố gắng học ngày học đêm để thi, rồi sau đó là đi ra nước ngoài định cư. Năm đó không nhớ nỗi đã bao lần nằm xuống bàn học khóc không thành tiếng rồi ngủ thiếp đi. Cô nghĩ rằng với giọng hát của mình ít nhiều cũng sẽ có một chút thành công. Nhưng ba cô đã dặp tắt đi ước mơ nhỏ này:

- Không được, ba cấm con.

Chỉ ngắn gọn thế thôi, Đại Ngọc kể từ đó đã không còn cầm micro hát nữa.

Nghĩ đến một đoạn quá khứ này cô không khỏi buồn cười

- Nhớ đến khi đó còn nhỏ suy nghĩ không sâu, chọc giận bố già một trận lại còn bị ăn đòn sau đó tuyệt thực mấy ngày liền.

Tuấn Anh nhìn Đại Ngọc, chân mày hơi chau lại. Cô ngừng một chút rồi nhìn sang, giọng lưu manh:

- Nhưng hiện tại không phải đã có người bạn làm trong ngành này rồi sao? Có thể hít được một ít tiếng thơm cũng ok mà.

Hắn bị cô chọc cười vui vẻ.

Sau buổi sự kiện hôm đó, Đại Ngọc ở lại Paris thêm hai ngày còn Tuấn Anh thì bay về nước. Cô hưởng thụ không khí mùa đông ở thành phố này, quả thật thì cô chỉ ngửi thấy mùi bánh mì thơm phức trên phố thôi. Còn cái mùi vị tình yêu thì thôi cho xin.

Cô còn chụp hình lại gửi cho phụ huynh ở nhà, sau đó thì nhận được cuộc điện thoại thế này:

- Không cần con báo cáo, hình của con với thằng nhóc Tuấn Anh đầy trên báo lá cải rồi kìa. Đi du lịch mà còn gây hoạ được à?

Cô nào gây hoạ chứ, chẳng qua là mượn danh người ta vào ăn miễn phí một bữa thôi mà.

Dĩ nhiên tiếp theo đó là một màn dạy dỗ của mẹ rồi, cô chỉ có thể giả làm con gái ngoan thôi. Nhưng mà đâu vẫn vào đó, từ chối lời về nhà của mẹ, Đại Ngọc tiếp tục hành trình khám phá vùng đất mới.

Đứng trước sân bay, Đại Ngọc đắn đo không biết mình nên ở lại tiếp hay đổi địa phương khám phá đây. Tuy nhiên cuộc gọi tiếp theo đã giúp cô lựa chọn nhanh chóng:


- Trần Đại Ngọc, thời gian của em đã hết rồi...

- Trương thiếu, cần chi mà vội vàng.

- Đại Ngọc, tôi không có kiên nhẫn đùa với em, hoặc là em tự lăn về đưa cho tôi còn không tôi không ngại đến Pháp bắt người đâu.

Sau đó Đại Ngọc tức tốc mua vé máy bay khởi hành sớm nhất, chạy trốn.

Ngồi trên máy bay, cô vẫn đang bối rối về việc Trương Quy Hoàng có chạy đến bắt người hay không. Đại Ngọc không khỏi nhìn xuống chân mình, môi hơi mím lại.

Rốt cuộc thì con chip đó chứa gì, vì sao hắn ta phải đuổi cùng giết tận như vậy?

Đến khi cô ngây ngốc bước xuống sân bay thì mới nhìn lại tấm vé trên tay.

Ặc, ngu ngu ngốc ngốc thế nào mà lại đến Đức rồi????

Đại Ngọc khóc ròng...

Sau khi 7749 lần tự mắng mình, Đại Ngọc bắt một chiếc taxi đi tìm khách sạn để nghỉ lại. Phải nói đây là một đất nước không thể chê vào đâu được, nhất là cách cư xử của họ.

Vậy tại sao người kia sống ở đây lâu như vậy mà hành xử cứ như mấy tên lưu manh ấy nhỉ?


Nằm trên giường khách sạn, cô bỗng chợt nhận ra một điều mà mấy năm nay mình vẫn luôn khắc ghi trong lòng: Lý Khôi Vĩ ở Đức...

Bật dậy như một cái lò xo, Đại Ngọc trợn tròn hai mắt lên. Tiếp theo đó là lấy cái gối úp vào mặt, hét một tiếng.

- Trần Đại Ngọc mày là con bò

Cô đã tự sỉ vả mình như thế đó.

Nhưng thật ra thì nhớ lại, cái lúc bị Trương Quy Hoàng hù đến mức đầu óc đình trệ cô nghe loáng thoáng trên TV phát gì mà Lý thị gì gì đó. Có lẽ là tình yêu đã hút cô chọn nước Đức sao??

Phun nước bọt, vớ vẩn

Để rửa sạch cái suy nghĩ đó, Đại Ngọc liền đi tắm rồi đi dạo một vòng. Nghĩ đi nghĩ lại, nước Đức lớn thế này làm sao mà chạm mặt nhau được. Haha, nghĩ thế tinh thần cô phấn chấn không ít.

Lần đầu tiên đặt chân đến đất nước này mặc dù vài năm nay có đi công tác cô đều né nhưng không khỏi có phần thích thú. Nhưng người tính không bằng trời tính, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa Đại Ngọc rất nhanh đã chạm mặt người quen vào ngày thứ hai ở đây.

- Ố ồ, chẳng phải là người tình bí ẩn nước Pháp của Võ Tuấn Anh đây sao?

Thật sự lúc đó cô rất muốn giết người, thật đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận