Socécher dắt thanh đoản đao ở bên hông, nhanh chóng quẫy đuôi ra khỏi Thủy cung, hướng thẳng phía bắc mà bơi đi.
Càng đến gần nơi thầy Louis ở, không khí và mực nước càng âm u khó chịu, các loài cá sống ở đây không phải cá quỷ cũng là những loài cá đến cả con người cũng chưa từng tưởng tượng đến, suy cho cùng hình dáng của chúng thật sự rất quái dị.
Bơi qua vách đá, cậu đã phải phanh gấp lại, một con cá răng cưa to lớn bơi qua, ánh mắt nó sắc lạnh quan sát cậu từ đầu đến chân, khi đảo đến thanh đoản đao bên hông, mắt nó dừng lại một chút rồi rời đi, cảm thấy cậu không gây hại gì tới liền bơi mất, không quên tạt một ít rong rêu vào người cậu rồi mới lúc mắc đuôi rời đi.
Cậu bất lực mỉm cười vòng qua nó bơi đến hang đá đằng xa, nơi thầy Louis thường xuyên chế thuốc.
Áp suất nước nơi này cực kỳ thấp, u tối, nếu không phải có cá đèn pin cùng san hô có khi cậu chẳng thể nhìn thấy đường để mà đi. Gần đến nơi, một giọng nói the thé vang lên, “Ôi chà, Socécher đã đến chăng? Ta đã đợi con rất lâu rồi! Bơi nhanh cái đuôi xinh đẹp của con lại đây cho ông già này nhìn cái nào!”
Tuy thầy Louis tự xưng là ông già nhưng hình dáng và khuôn mặt của gã trông đặc biệt trẻ trung, thân dưới của hắn là bạch tuộc, xúc tu màu mận chín tràn ra khỏi hang, vươn dài ra quấn lấy eo thon của cậu rồi kéo mạnh vào hang đá.
Trong này ánh sáng rất tốt, người đầu tiên cậu nhìn thấy là một con cá đuôi rồng, là một giống loài rất lạ, chắc hẳn là thầy Louis lại chế thuốc để tạo ra chúng nó rồi, người đàn ông bạch tuộc xuất hiện sau tường, thân hình tam giác ngược săn chắc, cơ bắp cân đối, tuyệt đối là thân hình mà bất cứ anh chàng con người nào cũng mong muốn có được, cơ bụng múi nào ra múi ấy, khuôn mặt góc cạnh, đuôi mắt sếch lên cao, khoé môi lúc nào cũng cong lên đầy ngả ngớn, mũi cao mà thẳng, ngón tay thon dài, khớp xương cũng lộ ra, đôi mắt tựa đá obsidian, liếc mắt một cái thôi, bao nhiêu sự lẳng lơ quyến rũ đều bộc lộ hết ra, khuyết điểm duy nhất mà hắn có chắc hẳn là giọng nói rồi, chất giọng the thé đặc biệt chói tai người nghe.
Quả thật, khuôn mặt được ưu ái nhưng giọng nói thì không, được cái này mất cái kia, bởi vì giọng nói nên có lẽ suốt mấy trăm ngàn năm nay gã mới đơn độc sống cô đơn tịch mịch ở nơi này, chứ nếu đã có vợ thì ai sẽ sống ở nơi u tối như thế này cơ chứ.
“Socécher của ta đây rồi! Đã lớn thế này rồi sao? Quả nhiên đôi mắt rất giống với Anrie, càng ngày càng tinh xảo hơn rồi.” Gã nhìn khuôn mặt của cậu, không ngừng cảm thán cũng tiện thể nhìn đôi mắt của cậu để tưởng nhớ người bạn cũ, “Cha con đã nói chuyện cho ta biết rồi, Socécher, con cũng biết con người trên đất liền ra làm sao rồi đấy, cũng sẽ có vài tộc khác cải trang để hòa nhập với lối sống của con người, chỉ riêng tộc Nhân Ngư, con chính là người đầu tiên của tộc bước lên đất liền.”
“Nào, Socécher mau lại đây!” Gã vẫy tay ý bảo cậu lại gần nhưng cậu chưa kịp động đuôi thì xúc tua vừa rồi còn quấn eo cậu ngay lập tức kéo cậu sát bên gã, gã giơ lên bình thuốc màu xanh, mặt trên còn đang nổi bong bóng, đưa đến trước mặt cậu, “Đây chính là thuốc biến đổi đuôi cá thành chân người, ta cũng chưa thử nghiệm lên cá khác, con là người đầu tiên dùng, có lẽ khi đứng lên và bước đi sẽ hơi đau, nhưng cũng chỉ như kim chích mà thôi, không vấn đề gì.”
“Còn đây chính là quần áo.” Gã giơ một bọc trong tay lên đưa cho cậu, ghé sát vào tai cậu thì thầm, “Ta đã sai lũ hải âu chỉ biết ăn cá của ta lấy của con người đấy, đảm bảo đã giặt sạch sẽ rồi!”
“Con cũng nên nhớ, khi lên bờ, việc sử dụng năng lực của con sẽ có hạn như kiểu điều khiển nước này, chỉ những nơi có nước thì con mới sử dụng được, mái tóc của con vẫn sẽ dài như vậy, tốt nhất đừng cắt đi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến con sau này khi biến lại thành người cá, lọ thuốc con chỉ cần uống một chút thôi, đừng uống hết!”
“Và con nên nhớ, không được lại gần tộc Tinh Linh, cái lũ chết bầm đấy, ha! Cả tộc cáo và tộc xà nữa! Chúng là lũ điêu ngoa xảo trá nhất mà ta biết!!” Gã khi nhắc đến ba tộc kia, đôi mắt đen như phun ra lửa, thở phì phò tức giận lắm sau đó bỗng nhiên gã quay đầu lại đối diện với cậu, nghiêm túc nói, “Socécher, tuyệt đối không thể để con người biết con là nhân ngư, con rõ rồi chứ?”
“Con hiểu rồi.” Cậu vốn định nói có người biết rồi nhưng khi đôi mắt chất chứa tang thương của gã đối diện với cậu, câu nói đảo quanh đầu lưỡi rồi bị nuốt xuống, vẫn là không nên nói ra nếu không với tính cách nóng hơn lửa của thầy Louis, chắc hẳn sẽ lên bờ giết cả cửu tộc của người ta để bảo vệ bí mật này mất.
“Được rồi, để ta ngắm nhìn con thêm chút nữa nào!” Tay gã vươn ra, nhẹ nhàng xoa mái tóc của cậu, đôi mắt đầy trìu mến, giọng gã dịu dàng, “Khi lên bờ phải chú ý an toàn có biết không? Ta không muốn lần tiếp theo gặp mặt là sẽ gặp con trong vỏ sò đưa tiễn đâu! Lên đến trên đất liền rồi, con sẽ phải học rất nhiều thứ, con sẽ giống như con người vậy, không thể thở được dưới nước nữa đâu nên đừng tìm cách quay về, khi nào đến thời điểm thích hợp, chúng ta sẽ đón con về! Đừng để bản thân nổi bật quá, sẽ không tốt cho con một chút nào, cả đôi mắt này nữa, khi lên đó, chúng sẽ pha lẫn thêm một chút sắc tố đen nữa, chúng nó sẽ không nhận ra con đâu!”
“Socécher De Lellardrie, sống trên đó có phải thật vui vẻ và bình an đấy biết chưa? Ta sẽ luôn dõi theo con đấy! Lên đó rồi con sẽ phải tự làm nhiều việc, không còn các hầu cận bên cạnh nữa, sẽ rất vất vả đấy nhưng ta tin ở con! Chúc con thuận buồm xuôi gió, được Đấng chúc phúc bình an! Đi đi, Socécher!”
Gã đẩy cậu ra khỏi hang, nhìn bóng lưng của cậu cùng đàn cá nối đuôi nhau, lúc này gã mới ngớ người ra, từ lúc cậu đến đây chỉ nói duy nhất một câu, còn lại đều là gã nói!
Lúc này gã rầu rĩ không thôi, xoa xoa cái đầu trọc lóc của mình, thở dài, chốc chốc hốc mắt đã đỏ hoe.
Lần này tạm biệt chẳng biết bao giờ tái ngộ nữa.
Chỉ mong con được bình an.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...