Hoàng Hậu Xinh Đẹp Siêu Anh Tuấn
EDIT: TỬ SA
“Lời này trả nguyên lại cho ngươi, ta vốn không phải là người không hiểu phong tình, mỹ nhân tự nhiên là không nên bắt buộc nàng, chỉ cần ngươi có thể làm được, ta tự nhiên cũng có thể làm được.”
Đông Mộ Ngạn cũng không muốn chuyện đêm nay lại lần nữa xảy ra với Vương Tâm Doanh.
Dù sao bản thân cũng không thể ngày ngày thủ ở đầu tường nhà nàng.
Nếu người này còn đi, mình chẳng phải là rất chịu thiệt sao, cho nên hôm nay định hạ ai cũng không thể đêm hôm đến đánh úp nàng nữa.
Hắn mới có thể yên tâm.
“Được, nhất ngôn ký xuất.”
“Tứ mã nan truy.”
Hai người cùng ứng thanh đồng ý, rồi tự chạy về hướng ngược lại.
………………………………………………………….
Vương Tâm Doanh tự nhiên sẽ không biết rằng đã được hai nam nhân mà mình từng trêu cợt qua.
Không những chán ghét nàng, ngược lại đối với nàng càng có hứng thú.
Nàng mấy ngày nay ngày ngày cùng thần tiên ca ca của mình đi lại khắp nơi.
Bận đến không có thời gian để ngủ.
“Doanh Nhi, dậy thôi.”
Trời còn chưa sáng, Vương Lam Phòng liền đến khuê phòng của nàng kêu nàng rời giường.
Vương Tâm Doanh lọ mọ ổ chăn chui đầu ra nhìn nhìn bên ngoài cửa sổ.
Trời a, trời còn chưa sáng liền đến quấy rầy mộng đẹp của người khác.
Nàng biết ca ca thân là thừa tướng.
Tự nhiên là đã quen thức khuya dậy sớm rồi.
Nhưng nàng bất quá chỉ là một con sâu lười tùy tâm sở dục, muốn nàng dậy sớm vậy làm chi chứ.
Quả thực là đòi mạng mà.
“Ca ca, trời còn chưa sáng, huynh để ta ngủ thêm chút đi, thế nào mới sớm vậy lại kêu người khác rời giường chứ, ta sẽ suy nhược thần kinh đó.”
Vương Tâm Doanh lại che đầu ngủ tiếp.
Vương Lam Phong nghiêm như sấm nhanh như gió kéo mở chăn của nàng, đem nàng từ trong chăn bế ra.
Thả xuống trên ghế.
“Các ngươi tiến vào lập tức sơ tẩy cho tiểu thư.” Vương Lam Phong hạ lệnh một tiếng.
Đội ngũ nha hoàn chỉnh tề nối đuôi nhau mà vào.
Cầm theo các dụng cụ rửa mặt như chậu nước khăn lông muối trúc vân vân…
Vương Tâm Doanh phát huy bản mặt dày của nàng, lại ở trên ghế giả bộ ngủ.
Bọn nha hoàn tay mang khăn lông, đều không biết nên làm cái gì?
Vương Lam Phong nheo mắt lại, nhìn nàng đang mơ màng buồn ngủ, cảm thấy phi thường thất bại.
Hắn tiếp lấy khăn lông trên tay nha hoàn.
Nhúng vào nước, từng chút nhẹ nhàng lau trên mặt nàng. (Tử Sa: chị này sướng wa’ ế T_T)
Nước lạnh cóng khiến Vương Tâm Doanh không tỉnh cũng không được.
Hơi hơi mở mắt ra, ảo não nhìn hắn: “Ca ca, quấy rầy người khác ngủ sẽ bị lừa đá đó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...