Đêm hôm đó hắn lại ôm nàng ngủ trong chăn của mình, hôn cũng hôn, sờcũng sờ, mè nheo nửa ngày, nàng lại ngủ, hai người cái gì cũng chưa xảy ra.Trong mơ mơ màng màng có một nam nhân tựa hồ khàn khàn nói với nàng:Ta sẽ không bỏ qua hắn, tuyệt đối sẽ không.
Hắn không buông tha người nào? Người đó có quan hệ gì với nàng sao?Thần Quang tìm một tư thế thoải mái hơn trong lòng hắn, ngủ say...
Thần Quang bấm ngón tay tính toán, Triêu Mặc đã liên tục ăn cần thái mườingày, có thể dừng lại một trăm ngày rồi, ở trong một trăm ngày này, bất kỳnữ nhân xảy ra quan hệ với hắn đều rất khó mang thai, nàng có thể hơi yêntâm.
Thật ra thì nàng cũng rất muốn sinh con, chỉ là, nếu như có thể lựa chọn, nàngtình nguyện sau khi trở thành chánh thê, hài tử của nàng tốt nhất là vừa sanhra liền có hào quang con trưởng lấp lánh ánh vàng.
Hiện nay, Triêu Mặc cơ hồ cách mỗi sáu bảy ngày đều có thể gặp mặt DiệuĐảm, tuy nói hiệu quả ngừa thai của cần thái rõ rệt, nhưng không phải trămphần trăm, Thần Quang cảm thấy bất an, suy đi nghĩ lại, không bằng mau sớmthêm cho Triêu Mặc một nha đầu thông phòng. Cứ như vậy, cơ hội thụ thaicủa cả hai đều rớt xuống, cơ hồ là số không.
Thanh Đồng dáng dấp xinh đẹp nhất, có mấy lần Triêu Mặc tới sương phòngnói chuyện phiếm với nàng, mắt cũng không phải không có nhìn qua, ngay lậptức Thần Quang hoàn toàn có thể hào phóng thuận nước đẩy thuyền, thànhtựu chuyện tốt của hắn, nhưng lại nghĩ
đến Thanh Đồng là người kín đáo, lailịch kín kẽ, ngộ nhỡ là mật thám của La Trường Khanh, chẳng phải phiền toáilớn rồi. Vì vậy, liền giả bộ không biết, tiếp tục tâm sự với Triêu Mặc.
Lúc ăn trưa Thần Quang theo thói quen gắp mắt cá cho Triêu Mặc, hết lòngchia thức ăn cho hắn, “Điện hạ, hôm nay nô tì nghe ma ma trong phủ nói đếđô mới có mấy nữ tử phương Nam tới, có mặn mà, mập ốm, cái gì cần có đều có. Nô tì vẫn cảm thấy điện hạ thiếu một nha đầu cận thân, không bằngnhân cơ hội này mua một người, ngày sau đi xa nhà cũng có thể chiếu cố lẫnnhau, nô tì ở nhà cũng không cần lo lắng điện hạ ăn no không, mặc ấmkhông.”
Thuận Thiên quốc xác thực có tập tục này, nam tử ra ngoài, cùng nô tỳ xinhđẹp động lòng người bên cạnh để vẻ vang, ít mang thê thiếp, trừ phi thê thiếpđặc biệt được sủng, xinh đẹp vô cùng.
Nếu lo lắng, vì sao ngươi không tự đi theo? Triêu Mặc khẽ cau mày, lời đếnkhóe miệng lại trở thành,
“Tùy ngươi thôi.”
Vừa rồi còn cảm thấy mùi vị thịt cá không tệ, bây giờ lại trở nên vô vị tẻ nhạt,Triêu Mặc đẩy thức ăn Thần Quang đưa qua bên cạnh, buồn bực ăn cơm.
Thái độ đối phương không tốt lắm, Thần Quang cũng thức thời im lặng, yênlặng ăn cơm.
Gần đây hắn hơi lạ, có thể là áp lực quá lớn. Thần Quang biết hắn khôngngốc, thậm chí rất thông minh, nhưng thế cục bắt buộc, hiểu được đạo trungdung[1] thì mới thật sự là người tài tỏ vẻ đần độn. Nàng nghĩ, có lẽ vào ngàyhoàng hậu và thái tử chết, Triêu Mặc sẽ hiểu đạo lý này.
“Tại sao không nói chuyện.” Không nghĩ tới vừa trầm mặt lại dọa nàng sợ,Triêu Mặc có chút không thích ứng, trong tiềm thức vẫn thích Quang nhi dàidòng với hắn một chút, như vậy hắn sẽ cảm thấy nàng thật rất quan tâm hắn.
“Ăn không nói, nô tì là người thấp kém, luôn không quản được miệng lảmnhảm, mới vừa chọc điện hạ mất hứng, trong lòng áy náy.”
“...” Triêu Mặc buông chén xuống, mặt đen lại đứng dậy, chỉ nói một câu ănno liền rời đi.
“...” Thần Quang tức cười.
Sau giữa trưa, Thần Quang mặc quần áo cũ lúc trước của Triêu Mặc, đảomắt biến thành một vị thiếu niên đẹp nhẹ nhàng, mang theo Thanh Liễu tản bộkhắp các thị trường giao dịch trong đế đô, đi ngang qua Túy Yên lâu thìThanh Liễu đè nén kêu lên 1một tiếng, “Nương nương, ngươi xem điện hạ...”
Thần Quang theo phương hướng Thanh Liễu chỉ, người đang bị bà chủ mặtmũi tràn đầy tươi cười kéo vào ngưỡng cửa không phải Triêu Mặc thì làngười nào?
Dù là nữ nhân hiền huệ nhất Thuận Thiên quốc cũng sẽ không tán thànhtrượng phu đi vào kỹ viện, lúc này Thần Quang biến sắc, Thanh Liễu cho lànàng muốn nổi giận, vội vàng khoác cánh tay nàng:
“Nương nương bớt giận,ngàn vạn lần không thể đi lên quậy, điện hạ không có mặt mũi, trở về sẽkhông cho chúng ta sống tốt.”
“... Ta không sao.” Hít một hơi thật sâu, chuyện cười, bất kể có tình cảm vớiTriêu Mặc hay không, hắn đều là trượng phu trên danh nghĩa của nàng, nếu đichơi, chơi ra bệnh hoa liễu, gián tiếp bị người hại chẳng phải chính là nàng!Thần Quang chợt nghĩ đến dáng vẻ rục rịch chộn rộn mấy hôm nay của TriêuMặc, không khỏi rùng mình một cái, hắn tới đây mấy lần rồi, sao mình khônghề hay biết?
“Thanh Liễu, hôm nay mang theo bao nhiêu tiền?”
“Quản sự vừa nghe nói mua nha đầu cho điện hạ, lập tức chi ba miếng vàng lá.”
“Đi, chúng ta đi mua nữ nhân xinh đẹp nhất!”
Bên này bà chủ Túy Yên lâu lại dùng bảng hiệu hoa khôi của Chỉ Lạc, khoác vai
cười nịnh, “Điện hạ thật là xấu, hai ngày nay Chỉ Lạc của chúng ta luôn khóc
nhớ người, nói là điện hạ ôm được đệ nhất mỹ nhân đế đô vào ngực liền quên
nàng.”
“Đệ nhất mỹ nhân không phải là Chỉ Lạc sao?” Triêu Mặc phe phẩy cây quạt, cợt
nhã cười một tiếng.
Trải qua tầng tầng suy dtính, Thần Quang cuối cùng xác định một người xinh đẹp
nhất, thân thể sạch sẽ, tuổi gần 15, cùng lứa với Triêu Mặc. Tiểu nha đầu gọi
Đào Diệp, rất cơ trí, cũng rất đơn thuần, luôn đáng thương nhìn nàng, cho đến
lúc nàng chọn trúng nàng ấy, khóc lên, lúc này quỳ xuống trước nàng.
Nhìn dáng vẻ này, đã chịu không ít khổ.
Thần Quang nói, “Tốt lắm, bắt đầu từ bây giờ ngươi rốt cuộc không cần lo lắng
bị bọn buôn người khi dễ, cũng không cần sợ hãi bị người tai to mặt lớn có tiền
mua về làm đồ chơi. Ở mặc vương phủ ăn ngon mặc đẹp, Ngũ hoàng tử trẻ tuổi xinh
đẹp tuyệt trần, ngươi phải giữ khuôn phép phục vụ hắn, khuyên can hắn cần cù
hướng lên, hắn tự sẽ tốt với ngươi.”
Đào Diệp dập đầu tạ ơn, khóc để nàng kéo đi, bọn buôn người lại giả uy hổ đẩy
nàng một cái, “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, khóc nữa, cẩn thận người ta không
nhớ ngươi.”
Nghe vậy, Đào Diệp lập tức không lên tiếng.
Sau đó, Đào Diệp tự nhiên biết thần tiên công tử mua nàng thật ra là thần tiên
tỷ tỷ, là nữ nhân tốt nhất nàng từng gặp, là thê tử hiền huệ nhất, cũng là
người cả đời này Đào Diệp sùng bái nhất, sùng bái đến có thể coi thường việc
tay nàng từng dính máu tanh.
Phân phó tiểu Đào Diệp tắm sạch sẽ, Thần Quang chọn vài món trang sức và y phục
xinh đẹp, thưởng nàng, đây là một nha đầu đơn thuần, không nên tốn hao quá
nhiều hơi sức, liền cảm phục trong thủ đoạn có đủ ân uy của nàng. Còn dư lại tự
có ma ma an bài, bà sẽ dạy nàng hầu hạ Triêu Mặc thế nào.
Đào Diệp trong sạch động lòng người, Thần Quang cũng không tin lại kém nữ tử
nơi bướm hoa, nàng nhíu mày, đầu không bỏ được bộ dạng Triêu Mặc đi dạo thanh lâu,
trong lòng không thể nào không khó chịu, phát hiện rõ ràng mình lại không thể
nào nắm giữ nhất cử nhất động của hắn...
Đào Diệp mặt hồng tim đập nghe ma ma nói, tâm thần bất định bất an chờ phu quân
đó, nàng không biết gì về Ngũ hoàng tử, nàng chỉ là một nha đầu nông thôn cái
gì cũng không hiểu, nhưng thần tiên tỷ tỷ, không, trắc phi nương nương nói
hoàng tử đẹp mắt, thì nhất định đẹp mắt, nàng tin nàng ấy.
Triêu Mặc ngáp một cái, chán đến chết đẩy cửa phòng ra, nghĩ ngợi có nên mời
Quang nhi tới đây hay không, lại cảm thấy không ổn, gần đây mình biểu hiện quá
cần nàng, thậm chí mang theo vài phần lấy lòng, nghĩ tới việc nàng mua nha đầu
cho mình lại cảm thấy tức giận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...