Tiếng khóc sụt sùi đáng thương từ trong miệng Vu Kính truyền ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vương đầy nước mắt trong suốt long lanh, nàng đứng giữa đại sảnh, động cũng không động.
Nha hoàn cùng thị vệ đứng xung quanh nàng bỗng nhiên đồng loạt quỳ xuống, chỉ có nàng là vô tư không phát hiện hoàn cảnh xung quanh thay đổi, vẫn cứ tiếp tục khóc nức nở.
"Tại sao nàng còn chưa thay y phục?"
Giọng nói lạnh lùng kèm theo một tia không hài lòng truyền vào trong tai nàng, Vu Kính cũng không trả lời, vẫn tiếp tục thương tiếc cho cảnh ngộ của chính mình.
Người nói chuyện lông mày nhăn chặt, không vui nâng đầu đang cúi xuống của nàng lên.
"Đau. . . . . ." Vu Kính kêu đau một tiếng, từng giọt nước mắt trong suốt không tiếng động lập tức rơi xuống trên tay hắn.
Đau?
Hắn nắm tay của nàng, không chút kiên kỵ kéo ống tay áo của nàng lên; một làn da đen như mực, phát ra nhàn nhạt một mùi kỳ lạ, nhưng cẩn thận nhìn lại, sẽ phát hiện "Người đâu, cho truyền ngự y, ngoài ra tìm cho ta cung nữ đã phục vụ nàng tắm rửa." Hắn đột nhiên hạ lệnh.
Hắn không thể nào nghĩ được, mấy cái nô tài này cư nhiên phá hư một làn da trơn mềm, hoàn mỹ làm nó giờ đây loang lổ vết máu.
Khó trách hắn vừa đụng nàng liền kêu đau, không cần nhìn cũng biết toàn thân cao thấp của nàng nhất định bị mất đi một lớp da.
Nhìn khuôn mặt ngây thơ ngăm đen của nàng vương đầy nước mắt, hắn lại không khỏi cảm thấy. . . . . . Đau lòng.
Vu Kính trợn to mắt, hắn chính là Vương Thượng. . . . . . Long Tiếu Thiên? Vương của Quốc gia này?
"Tôi muốn về nhà. . . . . ." Mẹ, Kính Nhi thật là đau ....!
"Nàng không thể về nhà."
"Tại sao?"
"Bởi vì nàng xuất hiện ở trong khu rừng kia." Chỉ với điều này, hắn đã có đầy đủ lý do chém cái đầu nhỏ trước mặt này rồi.
"Kính Nhi là theo Ly Ly tới, những con rắn kia không phải là do Kính Nhi đuổi tới. Kính Nhi phải về nhà. . . . . ."
Nàng khóc không ngừng, bộ dáng đáng thương lạ lẫm nhéo đau tim của hắn.
Long Tiếu Thiên khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ bé đen nhánh nhưng lại tinh tế của nàng.
"Sẽ không ai thừa nhận mình có tội." Mặc dù trong lòng nhận định nàng chắc chắn không phải là cô gái có tâm cơ (ý là nói chị có âm mưu tiếp cận anh để đạt mục đích gì đó ó), nhưng lý trí vẫn nói với hắn, ngàn vạn lần không nên bị bộ dạng ngây thơ trong sáng của nàng lừa.
"Tội?" Tội gì? Nàng đã làm sai điều gì? .
Vu Kính quay đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy một ông lão cùng với bốn cung nữ hầu hạ nàng tắm rửa đi tới.
Vừa nhìn thấy họ, nàng không khỏi sợ hãi trốn ở sau lưng Long Tiếu Thiên.
Nàng thấy người khác là sợ hãi, hơn nữa càng sợ các nàng ấy hơn, lúc này đây, không biết các nàng ấy lại muốn làm cái gì với nàng nữa?
Nhìn bộ dạng sợ hãi của nàng, Long Tiếu Thiên không khỏi cảm thấy càng thêm không vui.
Nhìn các nàng ấy hù dọa nàng thành cái dạng gì rồi.
"Bạch ngự y, ông xử lý vết thương trên người nàng trước đi." Long Tiếu Thiên hạ lệnh.
Ông lão lập tức cung kính chữa trị cho Vu Kính.
"Còn các người. . . . . ." Long Tiếu Thiên liếc mắt nhìn bốn cung nữ quỳ trên mặt đất. "Bổn Vương có hạ lệnh cho các ngươi lột đi một lớp da của nàng sao?" Vừa nghĩ đến vết thương trên người nàng, tim của hắn giống như bị người níu lấy thật khó chịu.
"Nô tỳ đáng chết, chúng nô tỳ chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ vết bẩn trên người cô nương ấy thôi, không ngờ nàng ấy nhất quyết không cho chúng nô tỳ chạm vào, cho nên mới. . . . . ."
Long Tiếu Thiên đột nhiên đập bàn.
Vốn đã rất sợ hãi trong lòng cho nên bọn họ vừa nghe thấy âm thanh phát ra lập tức sợ tới mức toàn thân phát run.
"Các ngươi cho rằng chỉ cần lột đi một lớp da là có thể làm cho nàng trắng hơn phải hay không?" Đầu óc của mấy người này chỉ dùng để trang trí thôi hay sao?
"Nô tỳ đáng chết!"
"Người đâu! Mang bốn cung nữ này. . . . . . Di?" Long Tiếu Thiên quay đầu nhìn thấy Vu Kính đang rụt rè kéo lấy vạt áo của hắn.
"Đừng trách họ, ta đã không sao rồi." Mặc dù thân thể vẫn còn rất đau, nhưng nàng không muốn có người bởi vì nàng mà chịu trách phạt, hơn nữa họ làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho nàng.
"Không có sao?" Long Tiếu Thiên khẽ chạm vết thương trên cánh tay của nàng, chỉ thấy nàng co rúm lại, thế nào cũng không phát ra một tiếng kêu đau. "Thật sự không có sao?" Hắn lại hơi tạo áp lực với vết thương của nàng, nàng vẫn là cắn môi lắc đầu, đáng thương đến nỗi chỉ chực chờ nháy mắt một cái là nước mắt sẽ rơi xuống.
"Bổn Vương có thể không trừng phạt họ, nhưng phải cho ta một lý do thích đáng." Hắn một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, giống như cảm giác nàng cho hắn, có chăng chỉ là khác nhau ở dáng vẻ bên ngoài với tấm lòng thiện lương của nàng.
Lý do?
"Họ chẳng qua chỉ là phụng mệnh làm việc, nhưng ngươi lại không hề nói rõ muốn họ phải làm như thế nào, nếu như họ làm sai, ngươi cũng có lỗi." Như vậy mới công bằng.
Một bên từ ngự y đến thị vệ, cung nữ, tất cả đều len lén thở hốc vì kinh ngạc, hoảng sợ mà nhìn nàng.
Nàng có biết mình đang nói cái gì hay không? Cư nhiên dám can đảm chỉ trích Vương Thượng không đúng.
"Ý của nàng là, Bổn Vương trước tiên nên xử phạt mình mới đúng?" Xem ra, cô gái ngây thơ hiền lành này còn có một mặt nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
"Thật ra cũng không cần phải như vậy, các người cũng là vì tốt cho ta, cứ xem như không có chuyện gì xảy ra có được hay không?" Như vậy là không có người nào sai, nên cũng không cần phải bị phạt rồi.
"Không tốt."
Nghe vậy, Vu Kính lập tức suy sụp cúi mặt xuống.
"Mọi người đều nói Vương Thượng là thần, Kính Nhi cho là thần linh tất cả đều là người tốt, có tấm lòng từ bi, xem ra. . . . . ." Căn bản cũng không phải như vậy, tất cả mọi người đều đang gạt nàng, hắn thậm chí còn hiểu lầm nàng xua đuổi bầy rắn tới làm hại bọn họ.
"Xem ra như thế nào?" Đừng tưởng rằng nàng nói nhỏ giọng hắn sẽ không nghe được.
"Xem ra. . . . . . Xem ra nên nhân từ hơn mới phải!" Không biết nói như vậy, hắn có thể bộc phát lòng từ bi bỏ qua cho bốn vị tỷ tỷ kia hay không, hơn nữa còn đáp ứng để cho nàng về nhà?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lấy lòng của nàng, Long Tiếu Thiên đột nhiên cảm thấy càng nhìn nàng càng không thấy nàng xấu xí, nhất là đôi mắt trong sáng lấp lánh như ánh sao kia, giống như có ma lực hấp dẫn người khác.
"Nàng đã nói như vậy, nếu như Bổn Vương còn trừng phạt mấy người các nàng không phải có vẻ quá vô tình hay sao?"
"Vương Thượng làm sao là người tàn nhẫn được, Vương Thượng là người nhân từ yêu thương dân chúng nhất." Nói như vậy, bốn vị tỷ tỷ này đã không sao rồi. Nàng lại tiếp tục hỏi: "Ta lúc nào thì có thể trở về nhà?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy cẩn thận, nàng chỉ sợ sơ ý một chút liền chọc cho hắn mất hứng.
"Chỉ cần tra rõ nàng và những con rắn kia không có bất cứ quan hệ gì, là nàng có thể về nhà." Bộ dạng nơm nớp lo sợ lo lắng người khác không vui của nàng khiến hắn đau lòng, Long Tiếu Thiên không khỏi hoài nghi nàng là như thế nào lớn lên.
"Vậy phải chờ bao lâu?" Nàng không để tâm hắn điều tra như thế nào, dù sao cuối cùng nhất định sẽ chứng minh nàng vô tội, nhưng nàng tương đối lo lắng mẹ không tìm được nàng phải làm sao bây giờ?
"Cho đến khi nào vết thương trên người nàng toàn bộ đều chữa khỏi." Trên người nàng có quá nhiều điều bí ẩn làm hắn tò mò, hắn biết, trên đời không thể có người có làn da đen như thế được, nàng sinh ra đời, nhất định đã mang đến cho nàng cùng những người bên cạnh rất lớn sự tìm tòi.
Xem tình hình là không thể nào rất nhanh rời đi rồi, Vu Kính toàn thân cũng đau đến khó chịu, thật sự là rất muốn khóc.
Đột nhiên, bụng của nàng phát ra tiếng kêu ùng ục.
Long Tiếu Thiên cười hỏi: "Đói bụng?"
"Cái người không tim không gan, vô tình vô nghĩa này, ta không muốn để ý đến ngươi nữa!"
Một thân y phục tím đi lại trong vườn hoa, Vu Kính tức giận trừng mắt Tiểu Bạch Hồ mấy ngày trước vứt bỏ nàng không để ý.
Nếu không phải nó mang nàng xông loạn vào rừng trúc xa lạ đó, nếu không phải nó cố gắng muốn nàng đi xem náo nhiệt, nếu không phải nó nhát gan chỉ núp ở một bên nhìn nàng bị mang về hoàng cung, nàng cũng sẽ không ở chỗ này, cũng sẽ không bị những vết thương này.
Nhìn nàng hiện tại đã thành cái hình dáng gì, trừ khuôn mặt ra, toàn thân chỗ nào cũng bị băng bó trong bao thuốc (chắc ý chị là chị bị quấn băng toàn thân ó mà), một ngày mà đã hù dọa mười mấy người chạy mất rồi.
Tiểu Bạch Hồ giống như biết sai, ngoan ngoãn ngồi ở trên tảng đá nghe nàng giảng dạy, vừa nghe đến nàng nói không để ý đến nó, lập tức phát ra tiếng kêu bất bình.
"Hiện tại mới kháng nghị, lúc trước nhìn thấy tỷ bị bắt sao không lên tiếng?" Nghĩ đến đây, nàng lại tức giận, lúc ấy nếu nó chịu ra ngoài nói giúp nàng, hiện tại nàng sẽ không ở chỗ này, còn không vô cớ chịu những nỗi khổ kia, nếu mẹ thấy nàng như bây giờ. . . . . .
Nàng bỗng nhiên buồn rầu đứng lên.
"Ly Ly, tỷ thật là nhớ nhà, tỷ thật là nhớ mẹ; nhưng nếu bây giờ đi về, mẹ thấy vết thương trên người Kính Nhi, nhất định sẽ rất khổ sở. . . . . . Đều là lỗi của em!" Nàng không muốn để cho mẹ khổ sở thương tâm.
"Ta nói là ai mà lại thúi như vậy? Nguyên lai là cái tiểu nha đầu bẩn thỉu này."
Một hồi hương thơm bay tới, Vu Kính kinh hãi (kinh ngạc + sợ hãi) xoay người, chỉ thấy bốn cung nữ vây quanh một cô gái xinh đẹp hướng phía nàng đi tới.
Vu Kính lập tức nắm lên Tiểu Hồ Ly cùng trốn.
"Trốn cái gì? Chúng ta chỉ cần nhắm mắt là có thể đoán được ngươi ở chỗ nào rồi." Tất cả bọn họ ai cũng bịt mũi nhìn chằm chằm nàng, thối chết! Con bé này rốt cuộc là yêu ma quỷ quái gì đầu thai, dáng dấp khó coi thì coi như xong đi, lại còn thối thành cái đức hạnh này.
Hai người cung nữ đảo mắt một cái, đơn giản bắt được Tiểu Hồ trốn sau lưng Vu Kính.
"Dung quý phi, trên tay nàng còn ôm một con vật nữa!"
"Hừm, đây là cái gì?" Thật là xinh đẹp, nàng chưa từng thấy qua con vật nhỏ nào xinh đẹp như vậy, thật giống như thần vật từ trên trời giáng xuống vậy. "Lấy ra đây, vật nhỏ xinh đẹp như vậy để cho ngươi ôm thật đúng là lãng phí." Tất cả đồ vật xinh đẹp trong cung nên do đệ nhất mỹ nhân như nàng có mới đúng.
Tiểu Hồ Ly hung ác nhe ra răng nhọn, nhanh như chớp vươn móng vuốt ra.
"A —— đau chết ta!" Đồ xấu xí kia cư nhiên để cho sủng vật của mình ở trên tay xinh đẹp của nàng lưu lại vết thương khó nhìn như vậy.
"Dung quý phi, ngài có sao không?" Sau khi cung nữ thấy vết thương, kinh hãi kêu to: "Ai nha! Mau, mau tìm ngự y tới chữa thương cho Dung quý phi."
Vu Kính nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, Ly Ly không thích người khác đến gần nó, ta. . . . . . Ta hướng ngươi bồi thường không phải là được sao." Cái này Dung cô nương không cần gấp gáp như vậy chứ? Nàng cũng bị Ly Ly cào bị thương, nhưng nàng như thế nào không cảm thấy đau? Chẳng lẽ da thịt cô nương này làm từ đậu hũ?
Cung nữ mắng to: "Ngươi nói càn cái gì vậy, Dung quý phi bị súc sinh của ngươi làm bị thương nặng như vậy, há chỉ một câu thật xin lỗi là có thể thôi!" Đồ xấu xí ghê tởm này, nàng rõ ràng nhìn có chút hả hê.
"Súc. . . . . . Súc sinh?" Nàng là chỉ Ly Ly? "Ly Ly không phải là súc sinh gì cả!" Nó là bạn tốt của nàng, là người thân, nàng không cho phép người nào nói như vậy về nó.
"Ánh mắt của ngươi như thế là có ý gì? Có tin ta mốc hai mắt của ngươi hay không." Một cung nữ khác hung ác cảnh cáo.
"Cùng nàng nói nhảm nhiều như vậy làm gì?" Dung Phán Phán đang cầm lấy tay bị thương, phẫn hận trừng mắt tiểu nha đầu xấu xí trước mắt này. "Người đâu, mang nàng xuống dưới đánh 50 đại bản cho ta!"
Nàng đã sớm muốn dạy dỗ dã nha đầu (cô bé quê mùa xấu xí) này rồi, kể từ khi nghe nói Vương Thượng đối với thích khách này đặc biệt tha thứ, mặt khác còn ra sức chiếu cố, nàng đã muốn tìm cơ hội thật tốt trừng trị nha đầu này rồi! Vương Thượng là của nàng, ai cũng không cho cướp đi, coi như là không có chút nào dáng vẻ thùy mị như dã nha đầu này cũng giống vậy, nàng không thể để cho bất cứ nữ nhân nào uy hiếp đến địa vị của nàng được.
"Người đâu, thế nào còn không có. . . . . . Công chúa điện hạ!"
Nhìn lên đã thấy ngăn ở trước mặt thị vệ, Dung Phán Phán cùng bốn cung nữ phách lối bên cạnh mặt nhất thời biến sắc, bộ dạng kiêu ngạo tự mãn vừa rồi cũng lập tức biến mất hơn một nửa.
Vu Kính trừng lớn mắt, "Công chúa điện hạ?" Nàng chính là công chúa điện hạ Long Thiên Vũ? Thế nào so với tưởng tượng của nàng lại hoàn toàn không giống như vậy?
Một thân nam trang, trên người không có châu báu gì làm đẹp, trên mặt còn dính chút vết bẩn, làm người ta kinh ngạc nhất chính là, nửa khuôn mặt trái của nàng giống như bị lửa đả thương đáng sợ kinh người.
Vu Kính trong lòng có chút khổ sở, nàng cho là cõi đời này không có người nào giống nàng xấu xí, bởi vì dáng dấp xấu xí, cho nên từ khi ra đời tới nay nàng liền không ngừng bị người khác ăn hiếp, ngay cả cha ruột cũng không chịu liếc nhìn nàng nhiều thêm một chút; có thể nghĩ được, công chúa điện hạ nhất định cũng là rất chật vật mà lớn lên. Bất quá nàng còn có mẫu thân thương yêu, không biết công chúa điện hạ có người nào có thể để cho nàng ấy lệ thuộc hay không?
"Bất quá là một cái phi tử nho nhỏ của Vương huynh nuôi ở hậu cung, lại dám ở chỗ này ra oai làm loạn, thấy Bổn cung cũng không biết phải hành lễ? Thế nào, muốn tạo phản phải không?" Long Thiên Vũ không vui liếc nhìn chủ tớ Dung Phán Phán.
"Công chúa điện hạ, ngài làm sao đột nhiên sẽ đến nơi này?" Dung Phán Phán hết sức lo sợ hành lễ vấn an (chào hỏi), đồng thời cũng cảm thấy nghi ngờ. Nàng không phải là không muốn rời khỏi Thiên Hạc cung yêu quý của chính mình sao? Thế nào vào lúc này lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?
"Thế nào? Bổn cung đi đâu còn phải bẩm báo với một cái phi tử nho nhỏ như ngươi hay sao?" Hừ! Nàng đã sớm không vừa mắt nữ nhân Vương huynh sủng ái này khắp nơi giương oai, vừa đúng nhân cơ hội này dạy dỗ nàng.
"Không, Dung Phán Phán không có ý này, xin công chúa tha tội."
Ai cũng biết, Vương Thượng mặc dù cưng chìu Dung Phán Phán, nhưng so với muội muội của hắn Thiên Vũ công chúa, nàng ngay cả một ngón tay cũng so ra kém nàng ấy, vì vậy chống lại Thiên Vũ công chúa, Dung Phán Phán thói kiêu ngạo tất nhiên không còn sót lại chút gì.
"Bổn cung hiện tại nghĩ muốn đi dạo trong vườn này, các ngươi ảnh hưởng đến mắt của Bổn cung." Long Thiên Vũ trừng mắt đoàn người Dung Phán Phán trước mắt.
Hừ! Nếu so lời nói ngang ngược càn rỡ, trong cung ai cũng không bì kịp nổi nàng, bất kể nàng diện mạo như thế nào, Vương huynh thương yêu nhất cũng chỉ có một mình nàng, một phi tử nho nhỏ này. . . . . . Hừ hừ, bên kia nhanh chóng cút đi!
Thấy Vu Kính cũng muốn đi, Long Thiên Vũ tiến lên kéo nàng. "Đợi đã, ngươi muốn đi đâu?" Càng tới gần, mặt của nàng cơ hồ muốn vặn vẹo mà biến hình. Trời ơi! Thật là mùi gì vậy trời.
"Kính Nhi không muốn ảnh hưởng đến mắt của công chúa." Nàng làm sao dám kéo mình? Nàng không cảm thấy rất thối sao?
"Kính Nhi? Thật là cái tên dễ nghe."
Dễ nghe? "Nhưng là phụ thân không thích, cha muốn Kính Nhi tùy thời nhắc nhở mình, muốn gặp người khác, chỉ có thể nhìn mình trong kính." Phụ thân không thích nàng, điểm này từ khi nàng hiểu chuyện liền đã hiểu.
Thật đáng thương! Long Thiên Vũ đột nhiên kéo lấy hai tay của nàng, đến gần nhìn nàng, mặc dù nhìn nàng rất kinh khủng nhưng không sao không nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của nàng.
"Ngươi có đôi mắt rất xinh đẹp, hơn nữa, ngươi một chút cũng không có xấu xí." Nàng tin tưởng Vương huynh không phải là dạng người nông cạn, nhất định cũng nhìn thấu Kính Nhi không phải là người phàm, nếu không sẽ không mạnh mẽ nhốt nàng ở lại trong cung như vậy.
Nói như vậy, nếu hoài nghi nàng là thích khách mà dẫn trở về cung, nên nhốt ở trong tù thẩm vấn mới phải, mà không phải để cho nàng ở trong cung chạy loạn khắp nơi. Vương huynh làm sao làm như vậy, chẳng lẽ. . . . . . Hắc hắc. . . . . .
"A ——" tay của nàng đột nhiên bị một con hồ ly cào trầy.
"Ly Ly!" Vu Kính kêu lên, lập tức lùi một bước, cảnh cáo trừng mắt Tiểu Hồ Ly trong ngực.
"Hừ hừ, ngươi dám cào ta." Long Thiên Vũ không để ý lắm vẫy vẫy tay bị thương, một đôi mắt không đàng hoàng liếc nhìn Tiểu Hồ Ly trong ngực Kính Nhi, trên mặt tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười), giống như đang tính toán cái gì.
Mà vốn lộ ra răng nanh nhọn phòng vệ Tiểu Hồ Ly không nhịn được kinh hãi, cuối cùng dứt khoát hèn nhát trốn vào trong ngực Vu Kính tìm kiếm an toàn.
"Ách, công chúa điện hạ. . . . . ." Vu Kính lo lắng không biết nàng có thể từ đó cùng Ly Ly đánh nhau hay không.
"Quân tử báo thù, ba năm không muộn; mà ta cho tới bây giờ thì không phải là quân tử, cho nên cũng không cần phải đợi ba năm!"
Tiểu Hồ Ly ngẩng đầu nhìn Vu Kính, một dáng vẻ muốn nàng vì nó "Liều mình chống đỡ".
Vu Kính không phải là người ngoan tâm tuyệt tình (nhẫn tâm cự tuyệt), hơn nữa cho tới nay nàng đều rất coi trọng người bạn thân Ly Ly này. . . . . .
"Công chúa điện hạ, thích không?" Vu Kính hai tay dâng lên Tiểu Bạch Hồ.
Long Thiên Vũ vui mừng gật đầu như băm tỏi. "Thích, thích!" Nàng ấy muốn đem nó đưa cho nàng sao?
Không để ý Tiểu Bạch Hồ trên tay giãy giụa phản đối, Vu Kính giao nó đến trên tay Long Thiên Vũ, "Như vậy ta hiện tại liền giao Ly Ly cho ngài nha! Ly Ly trở lại! Ly Ly!" Không nghĩ tới Ly Ly cứ vậy mà chạy trốn.
Long Thiên Vũ không khỏi than thở. Ai! Thật là đáng tiếc, bất quá nó bộ dạng hốt hoảng sợ hãi mà chạy trốn thật là đáng yêu.
"Ta quyết định, ta muốn ngươi" Long Thiên Vũ đột nhiên tuyên bố, mắt không chớp nhìn Kính Nhi bên cạnh.
"Cái gì?" Nàng nói gì?
"Ta nói, ta muốn cùng Vương huynh yêu cầu cho ngươi đi theo ta!"
Long Thiên Vũ mang theo nụ cười không có ý tốt, chăm chú nhìn Kính Nhi vẫn còn đang mù mịt.
"Muội muốn nàng làm đồ đệ của muội?" Long Tiếu Thiên chau lấy đầu lông mày, không khỏi suy đoán bảo bối muội muội đang định bày ra cái chủ ý quỷ quái gì.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ có cái suy nghĩ hướng con đường trở thành người hiền lành mà đi, lúc này mà muốn làm người tốt thì nhất định không có chuyện gì tốt.
"Không sai, muội phát hiện muội cùng Kính Nhi rất hợp ý với nhau, không thu nàng làm đồ đệ quả thực là lãng phí." Hắc hắc, thông minh như Vương huynh chắc chắn đã đoán được nàng có tính toán khác; bất quá, cho dù huynh ấy có ngăn cản như thế nào cũng không thể, đồ nhi này nàng đã quyết định thu nhận.
"Đồ đệ?" Vu Kính khó nén tò mò, nàng không biết tại sao vị công chúa điện hạ này lại muốn thu nàng làm đệ tử? ! "Công chúa điện hạ sẽ không phải là cái gì Võ Lâm Minh Chủ chứ?" Thật là giỏi!
"Không phải, không phải, bất quá trong lúc rãnh rỗi cũng thích động tay động chân, động não một tí thôi." Bị một tiểu cô nương sùng bái, Long Thiên Vũ lập tức trở nên dương dương đắc ý.
"Sư phụ ở trên cao, xin nhận đồ nhi một lạy!" Thật tốt quá, như vậy nàng có thể tới không thấy người đi không thấy tiếng, Phi Thiên nữ hiệp rồi.
"Đứng dậy, đứng dậy, chúng ta vui vẻ là tốt rồi, những thứ lạy tới lạy đi kia ném sang một bên hết đi." Nhìn nàng không phản đối, Long Thiên Vũ cao hứng giống như mèo mới vừa trộm được thịt vậy. "Từ hôm nay trở đi, con hãy theo ta hành tẩu giang hồ, xem con muốn cái gì cứ việc nói, sư phụ ta nhất định sẽ sai người bắt tới cho con. . . . . ."
"Bắt? Hai" Thế nào giống như cường đạo vậy?
"Không không không, phải . . . . . Dù sao chính là sẽ lấy được cho con là được, đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta vui vẻ là tốt rồi." Long Thiên Vũ tươi cười giả dối.
"Khoan đã." Nhìn muội muội hưng phấn như vậy, nhất định là có vấn đề. "Thiên Vũ, muội không cảm thấy mùi trên người nàng sẽ làm muội không phải thoải mái sao?" Chẳng lẽ nàng không có chú ý tới?
"Vương huynh cũng có thể chịu được, Thiên Vũ dĩ nhiên cũng có thể." Đây coi là cái gì, so với đại sự nàng muốn thu nhận đồ nhi, thì cái mùi kỳ lạ nho nhỏ này có cái gì, quả thật chính là mùi thơm ngào ngạt mê chết người thì có.
Long Tiếu Thiên than thở, xem tình hình này thì đừng hy vọng nàng thu hồi quyết định.
"Kính Nhi, nàng biết làm đồ đệ Thiên Vũ phải làm cái gì sao?" Hắn hi vọng Kính Nhi có thể lý trí, đừng bị muội muội nắm mũi dắt đi.
"Không phải là tập võ sao?" Ừ, trước hết mời công chúa sư phụ dạy nàng một chút khinh công bay tới bay lui tốt lắm, như vậy nàng là có thể chạy trở về nhìn mẹ. Nói đến mẹ. . . . . . Nàng rất nhớ nàng nha!
"Tập võ?" Long Tiếu Thiên cười nhạo một tiếng, "Thiên Vũ ngay cả đánh con ruồi cũng sẽ làm chính mình vỡ đầu, muội ấy dạy được võ công mới là lạ." Hơn nữa ngay cả một con ruồi đều muốn ở bên người muội ấy hai ngày mới bằng lòng rời đi, giống như là đang cười nhạo muội ấy ngu ngốc.
"Sư phụ không phải là Võ Lâm Minh Chủ?"
Long Thiên Vũ đứng thẳng vai, hay tay vòng trước ngực, vô lại nói: "Ta lúc nào thì nói mình là Võ Lâm Minh Chủ chứ?" Mới vừa nàng cũng không có thừa nhận.
"Vậy sư phụ làm cái gì?" Vu Kính không ngại học hỏi sư phụ, dù sao nàng chỉ có mẹ mà thôi, nhiều thêm một sư phụ cũng tốt, huống chi sư phụ này còn là một công chúa!
"Ta, ta là một Dược Vương!" Nói đến đây, Long Thiên Vũ cảm thấy rất kiêu ngạo.
"Là Độc Vương." Long Tiếu Thiên không khách khí chỉ ra chỗ sai. "Thiên Vũ là cao thủ dùng độc, nàng nếu thật muốn làm đồ đệ của muội ấy, sẽ phải tùy thời chuẩn bị bị độc chết." Mang danh là thu đồ đệ, trên thực tế là tìm người thí nghiệm. Nhìn mặt của muội ấy thì biết, tất cả mọi người đều cho đó là do muội ấy vô tình bị phỏng nên bị hủy dung! Nhưng trên thực tế là do muội ấy tự mình thử độc nên kết quả mới như vậy. Bất quá muội ấy giống như còn chưa rút ra kinh nghiệm, lúc này lại suy nghĩ động đến trên người Kính Nhi.
"Vương huynh sẽ không phải là không bỏ được chứ?" Huynh ấy rõ ràng là không muốn Kính Nhi làm đồ nhi của nàng mà! "Không để cho Kính Nhi làm đồ đệ của muội, vậy Vương huynh tính toán thế nào an bài nàng?"
Phải biết, Kính Nhi ở trong cung là tứ cố vô thân (một thân một mình), không có thân phận không nói, còn là nghi phạm mưu sát Vương Thượng; chỉ với điểm này, đã có không ít người muốn động thủ thu thấy lấy nàng, để bảo vệ an toàn của Vương Thượng.
"Chuyện này không nhọc muội phí tâm." Ít nhất hắn sẽ không để cho Kính Nhi đi thử độc.
"Vậy sao? Mới lúc nãy nếu không phải muội ra tay cứu giúp, thì hiện tại không biết Kính Nhi bị ái phi của huynh hành hạ thành cái dạng gì rồi? Hoặc giả đã sớm đi đời nhà ma nói cũng không chừng." Một nước có địa vị cao quý thì Vương Thượng một ngày không biết có bao nhiêu quốc sự để lo, tự nhiên sẽ không chú ý tới "Chuyện nhỏ" trong hậu cung; hơn nữa bên cạnh Kính Nhi vừa không có người hầu, nếu như thực xảy ra chuyện gì cũng không có người cứu được nàng. "Ai, Kính Nhi thật đáng thương ....!"
Mặt Long Tiếu Thiên đột nhiên trầm xuống. "Dung Phàn Phàn tìm tới nàng? !"
"Đúng nha, còn chuẩn bị 50 đại bản “phục vụ” Kính Nhi!" Hắc hắc, lo lắng đi!
Nhìn thấy gân xanh của Vương huynh đều nhanh nổi lên, nói huynh ấy không có tư tâm với Kính Nhi. . . . . . Lừa gạt người sao?
"Ừm, công chúa là ân nhân cứu mạng của Kính Nhi. . . . . . Sư phụ! Mệnh của Kính Nhi liền giao cho ngài." Vu Kính không sợ độc của nàng, bởi vì những chất độc kia không gây thương tổn được nàng.
"Không được!" Trước khi tìm hiểu chuyện của Dung Phàn Phàn, Long Tiếu Thiên phản đối nàng đi thử độc.
"Không thành vấn đề, Kính Nhi từ nhỏ đã thử qua rất nhiều chủng độc dược, muốn độc chết Kính Nhi cũng không dễ dàng." Nhìn đi, không phải nàng còn sống rất tốt sao!
"Con thử qua rất nhiều độc dược?" Long Thiên Vũ mau bị lòng hiếu kỳ này làm cho chết chìm.
"Ừm, mọi người nói. . . . . ." Vu Kính vốn là đang cao hứng khuôn mặt đột nhiên trầm xuống, nhớ lại những chuyện đã trải qua để cho nàng cảm thấy một hồi đau lòng.
"Mọi người nói gì?" Nói mau nha, nàng tò mò chết rồi.
"Mọi người nói Kính Nhi không phải người, cho nên muốn độc chết Kính Nhi. . . . . . Bất quá đừng lo lắng, có rất nhiều ly, Kính Nhi không phải là mỗi lần cũng uống được độc dược." Nàng cười an ủi bọn họ, nhưng tựa hồ không còn kịp rồi.
Long Tiếu Thiên sắc mặt càng trở nên khó coi, "Mọi người là ai?" Một cô gái thiện lương như vậy lại có nhiều người muốn giết nàng?
"Mọi người phải . . . . . Là ca ca và tỷ tỷ của Kính Nhi." Bộ dáng Vương Thượng bây giờ thật là khủng khiếp!
Long Thiên Vũ không nhịn được hét lên một tiếng: "Ca ca và tỷ tỷ của con tại sao muốn giết con bằng thuốc độc? Có lầm hay không?" Kính Nhi bộ dáng này đã đủ bi thảm rồi, tại sao ca ca cùng tỷ tỷ lại còn không thương yêu nàng.
"Bọn họ nói là vì tốt cho Kính Nhi." Làm sao bây giờ? Ngay cả công chúa cũng biến thành thật là khủng khiếp.
"Vì muốn tốt cho con?" Những lời nói láo này mà cũng nói được tất cả xuống địa ngục hết đi! "Com tin tưởng?"
Vu Kính lắc đầu.
"Cho nên Kính Nhi sau khi lớn lên liền tận lực tránh xa bọn họ." Trước kia nàng sẽ khát vọng ca ca tỷ tỷ yêu mến, nhưng sau khi hiểu ra nàng cảm thấy, chỉ cần có mẹ cùng Ly Ly là đủ rồi.
Long Thiên Vũ tức chết, "Kính Nhi đừng sợ, hiện tại có bản công chúa cùng Vương huynh làm núi dựa cho con, ngày khác chúng ta cũng độc lại bọn họ xem như đáp lễ." Nàng luôn luôn có oán báo oán, có cừu báo cừu, hơn nữa còn sẽ tăng gấp bội để hoàn trả.
"Kính Nhi không sợ nha." Nàng còn muốn xin hai người bọn họ đừng nóng giận!
"Vì báo thù, chúng ta bây giờ lập tức trở về nghiên cứu độc dược. Vương huynh, Kính Nhi ta mang đi rồi, huynh tiếp tục làm việc đi!" Không đợi Long Tiếu Thiên ngăn cản, Long Thiên Vũ đã kéo Kính Nhi giống như bay lao ra khỏi ngự thư phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...