Diệp Trăn Trăn hùng hổ đi đến Từ Ninh Cung.
Thái Hậu dường như không có việc gì, ngồi ngay ngắn, nhìn thấy Diệp Trăn Trăn đến, cười cười, nói, "Con ta sao lại vội vàng xao động như vậy, nhìn xem, chạy nhanh như vậy."
"Mẫu hậu, " Diệp Trăn Trăn cắn chặt răng, "Ta có việc muốn cùng ngài thương nghị."
Thái Hậu cho lui mọi người, nói, "Ngươi có lời gì muốn nói, chẳng lẽ là chuyện khó nói, không thể nói với ai trong cung, "
"Thái Hậu nói quá lời, " Diệp Trăn Trăn thấy bốn bề vắng lặng, lập tức sửa lại xưng hô, "Bản cung từ xưa đến nay đều đường đường chính chính, chưa bao giờ làm những hành động hèn hạ như vậy."
Mày Thái Hậu nhảy dựng, không vui nhìn nàng.
Diệp Trăn Trăn hít sâu một hơi, hỏi, "Vì sao ngươi muốn giết Bách Hương Như?"
"Bách Hương Như chết?" Nàng cả kinh đứng lên.
"Không có, sao? thất vọng? Mệnh nàng ta không thể mất."
Thái Hậu chậm rãi ngồi xuống, lạnh lùng nói, "Hoàng Hậu này ngươi làm thật tốt, đường đường tính mạng quý phi ngươi không để ý tới, xảy ra chuyện chỉ muốn đẩy đến trên đầu lão bà tử là ta."
Diệp Trăn Trăn lại không muốn cùng bà ta biện luận, chỉ ép hỏi, "Vì sao ngươi giết Bách Hương Như?"
Thái Hậu cả giận nói, "Lời này ai gia cũng muốn hỏi đây, vì sao đang êm đẹp mà ta phải đi giết nàng?"
Diệp Trăn Trăn đáp, "Bởi vì nếu nàng chết, tính mạng Hoàng Thượng cũng khó giữ được. Bách Hương Như nói kế hoạch của nàng cho ngươi biết. Giết chết Bách Hương Như không phải là mục đích cuối cùng, mục tiêu của ngươi là dồn Hoàng Thượng vào chỗ chết."
Thái hậu nghe vậy sắc mặt liền biến đổi, chỉ vào Diệp Trăn Trăn, ngón tay run cầm cập, "Ngươi, ngươi, ngươi dám nói những lời hồ ngôn loạn ngữ này! Hoàng thượng là con ta, ta thay hắn chết còn không kịp, sao có thể hại hắn! Hôm nay ngươi nói những lời này, thật sự vô cùng ngoan độc! Hôm nay lão bà tử ta đây mặt mũi cũng không cần nữa, đi, chúng ta đi tìm Hoàng Thượng lý luận!" Nói xong đứng dậy muốn tới gần Diệp Trăn Trăn, lại nói, "Ngàn chọn vạn tuyển lại cưới phải một tức phụ như vậy, khiến gia đình không yên mẫu tử bất hoà, bây giờ lại đến đây vu oan ta hại con trai ruột..."
Diệp Trăn Trăn cười lạnh nói, "Ngươi đừng nói cái gì mà "Thân sinh", Hoàng Thượng căn bản không phải con trai ruột của ngươi."
Lời này phảng phất như một câu định thân chú, nhất thời khiến Thái Hậu bất động. Nàng bước tới trước mặt Diệp Trăn Trăn, vươn một cánh tay ra muốn đánh Diệp Trăn Trăn, lại nghe nàng nói thế, động tác liền ngừng lại, giương mắt trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Diệp Trăn Trăn.
Ánh mắt Diệp Trăn Trăn lạnh băng.
Sửng sốt trong chốc lát, Thái Hậu hồi thần, cười ha ha, phảng phất nghe được một câu chuyện cười, "Ngươi điên phụ này, quả nhiên điên rồi phải không? Lời như vậy cũng có thể nói ra khỏi miệng? Ta nuôi Hoàng Thượng hai mươi mấy năm, hắn không phải con ta, chẳng lẽ lại là con trai của ngươi?" Nói, xoay người trở về ngồi xuống, đi lại có chút thong thả.
"Nếu ta dám nói với ngươi những lời này, chứng minh ta đã sớm biết hết mọi chuyện. Trước đó chưa nói, là vì sợ Hoàng Thượng sau khi biết được sẽ khổ sở, có một số việc không biết sẽ tốt hơn. Trước đó quan hệ ngươi cùng Hoàng Thượng đã dịu đi, ta cũng hi vọng những ngày thái thái bình bình cứ như vậy mà trôi qua, lại không nghĩ rằng, kỳ thật ngươi lại hận Hoàng Thượng như vậy, hận đến mức muốn hắn chết! Bách Hương Như là do ngươi an bài nhét vào, ta sớm nên nghĩ đến điểm này, chẳng qua vừa hồi cung liền gặp liên tiếp nhiều chuyện như vậy, không kịp bận tâm đến ngươi ở nơi này. Ngươi cũng không cam chịu tịch mịch, nhất định phải ra ngoài hại người. Ta thập phần khó hiểu, Hoàng Thượng tuy không phải là con trai ruột của ngươi, nhưng cũng đã hầu hạ dưới gối ngươi nhiều năm như vậy, vì sao ngươi lại hận hắn đến tận xương như vậy?!"
Thái Hậu nghe xong, biểu tình có chút sụp đổ, lại có chút cô đơn. Bà ta thở dài, rốt cuộc nói, "Ngươi cũng đã nói, Hoàng Thượng không phải con trai ruột của ta. Nhi tử của ta đã sớm chết."
Bà ta vừa dứt lời, cửa liền bị đẩy ra, hai người quay đầu nhìn, liền nhìn thấy Kỷ Vô Cữu bước vào. Sắc mặt hắn tái nhợt, cước bộ không ổn định, Diệp Trăn Trăn vội vàng tới đỡ hắn.
"Mẫu hậu...?" Kỷ Vô Cữu kêu lên.
"Ta không phải mẫu hậu của ngươi, " Thái Hậu nhìn hắn, "Ta đã nói, con trai ruột của ta đã sớm chết, bị cha ngươi hại chết."
Kỷ Vô Cữu cùng Diệp Trăn Trăn đều cả kinh.
"Không nghĩ đến sao, " Thái Hậu cười lạnh, "Hắn hại chết hài tử của ta, lại đem một tiện chủng do tiện nhân sinh ra cho ta. Ngươi không phải con ta, ngươi là tiện chủng!"
"Mẫu hậu!"
"Không được kêu ta mẫu hậu!" Thái Hậu giận dữ hét, "Ngươi không biết sao, cuộc đời này của ta hận nhất là Diệp thị, sau đó là Kỷ Giản Từ. Ngươi cùng cha ngươi đều không phải là thứ tốt gì!"
Kỷ Vô Cữu vốn đã suy nhược huyết khí, lúc này lại hỏa khí công tâm, đột nhiên ôm ngực phun ra một ngụm máu tươi. Diệp Trăn Trăn bị dọa sợ, vừa dùng khăn tay lau giúp hắn, vừa quay đầu hô to với bên ngoài, "Nhanh truyền —— "
Kỷ Vô Cữu kéo lấy nàng, "Không vội, " hắn xoay mặt nhìn về phía Thái Hậu, "Vì sao phụ hoàng lại muốn hại chết con trai ruột của mình? Hổ dữ không ăn thịt con, trong này có phải có hiểu lầm gì hay không?"
"Còn không phải là vì ngươi tên tiện chủng này! Hắn sợ ngôi vị hoàng đế của ngươi bị người khác đoạt đi, liền hạ độc thủ với hài tử của ta! Ngươi từ đâu tới không rõ, hắn lo lắng không ai nuôi nấng ngươi, dứt khoát làm ra tuồng tu hú chiếm tổ khách này. Vì phòng ngừa ngươi bị người khác hãm hại, hắn liền dứt khoát không muốn có hoàng tự khác, chỉ để lại một mình ngươi một." Thái Hậu nói, nước mắt sớm đã chảy xuống, bà ta vừa lau nước mắt, vừa thở dài, "Kỷ Giản Từ a Kỷ Giản Từ, ngươi trăm tính vạn tính, kết quả không phải tiện nhân kia chạy theo người khác sao, báo ứng, báo ứng A ha ha ha!"
Kỷ Vô Cữu lắc đầu, không thể tin được nhìn bà ta, "Ta không tin."
Thái Hậu vẫn đang cường điên cuồng không dứt.
Diệp Trăn Trăn thấy Kỷ Vô Cữu mày nhíu chặt, mặt như giấy vàng, liền không để ý đến chuyện khác, nâng hắn rời khỏi Từ Ninh Cung. Kỷ Vô Cữu sợ Thái Hậu hồ ngôn loạn ngữ bị người nghe được, liền phân phó Phùng Hữu Đức dẫn tới hai nô tài tâm phúc hầu hạ bên người Thái Hậu, không để người ngoài lại gần.
Từ Ninh Cung cách Càn Thanh cung có chút xa, Diệp Trăn Trăn trực tiếp đỡ Kỷ Vô Cữu trở về của Khôn Ninh cung của nàng, truyền thái y tới xem qua cho hắn, dùng chút dược, sắc mắt Kỷ Vô Cữu mới hơi tốt hơn đôi chút.
Diệp Trăn Trăn nhìn hắn tựa vào gối đầu ngẩn người, hai mắt vô thần, nàng nắm tay hắn, nói, "Nếu chàng muốn nghe, cứ hỏi ta là được, không cần đến đó chịu khinh bỉ."
Đồng tử Kỷ Vô Cữu tìm về được tiêu cự, nhìn nàng, "Mẫu... Thái Hậu nói, đều là thật sự?"
"Bà ta quả thật không phải mẫu thân thân sinh của chàng, về phần tiên đế... Đây đã là chuyện không thể biết được nữa rồi. Nhưng nếu là biện pháp muốn bảo trụ ngôi vị hoàng đế của chàng, cũng không cần thiết phải làm đến mức tuyệt tình như vậy, mà đó lại là nhi tử của mình, cho nên ta cảm thấy chắc hẳn Thái Hậu hiểu lầm tiên đế. Bà ta hận chàng cũng là vì vậy. Ta chỉ biết chuyện thứ nhất lại không biết điều thứ hai, không sớm nói rõ ràng cho chàng biết, thiếu chút nữa đã gây đại họa, hại chàng."
Kỷ Vô Cữu cầm tay nàng, "Nàng không cần tự trách... Làm sao nàng biết được việc này? Mẫu thân thân sinh của ta là ai?"
"Là Diệp Lôi Đình nói cho ta biết, chuyện này liên quan đến một đoạn chuyện cũ hai mươi mấy năm trước, nói tóm lại chính là tiên đế yêu thương một nữ tử, hai người sinh một đứa nhỏ, chính là chàng. Sau này hai người không còn ở cùng một chỗ, nữ tử kia sau đó gả cho phụ thân Diệp Lôi Đình là Diệp Chi Cẩn."
"Diệp tướng quân?"
"Đối, chính là Diệp tướng quân đó."
Kỷ Vô Cữu biết đại danh Diệp Chi Cẩn, tuy rằng chưa từng gặp mặt. Đây là một nhân vật truyện kỳ, thời thiếu niên nhấp nhô, sau này tòng quân, ở duyên hải chống lại cướp biển, huấn luyện thuỷ quân, làm cho giặc Oa tuyệt tích vài thập niên. Không chỉ như vậy, Diệp Chi Cẩn còn đề xuất thành lập hải quân Đại Tề, chế tạo quân hạm, trên quân hạm có quân đội trấn giữ cùng hỏa pháo, những quân hạm này tuần tra trên mặt biển, nhiệm vụ chủ yếu là công kích hải tặc, bảo đảm thương thuyền qua lại an toàn; cũng nhận hộ tống thương thuyền qua lại an toàn, kiếm lấy tiền bảo hộ.
Tóm lại cái tên Diệp Chi Cẩn này đã lưu danh sử sách, mà không phải ít ỏi vài nét bút, mà là tỉ mỉ ghi lại. Bất quá lúc Diệp Chi Cẩn đang vang danh cũng là lúc ông lui về, sau khi xây xong hải quân liền từ quan quy ẩn, từ đó tung tích khó tìm, chỉ để lại nhi tử Diệp Lôi Đình tiếp tục vì triều đình ra lực, bản thân hắn đã trở thành truyền thuyết.
Diệp Trăn Trăn tiếp tục nói, "Sau khi mẫu thân chàng sinh hạ chàng đã cùng tiên đế quyết liệt, sau này bà mang theo chàng gả cho Diệp tướng quân, Diệp tướng quân để cho chàng theo họ Diệp, đặt tên. Diệp Lôi Đình đã từng làm ca ca của chàng mấy tháng, nên hắn có thể nhận ra chàng. Sau này chàng lại bị tiên đế cướp đi, nuôi nấng trong cung. Ngay từ đầu ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nếu trong cung nhiều thêm một đứa nhỏ, tại sao chuyện năm đó lại không có ai biết được, hôm nay xem ra, khẳng định ngay lúc nhi tử Thái Hậu chết, tiên đế trực tiếp đổi chàng với hài hài tử kia, lại thay đổi tất cả những nô tài đã từng chăm sóc hài tử kia, liền không ai có thể nhận ra hai người không giống nhau. Con cháu hoàng gia không giống với nhân gia bình thường, muốn có được xuất thân gốc gác, hành động này của tiên đế quả thật là dụng tâm lương khổ."
Kỷ Vô Cữu trầm mặc nửa ngày, đem chuyện này tiêu hóa hoàn, lại hỏi, "Vậy... Bà ấy hiện tại ở nơi nào?"
"Nghe Diệp Lôi Đình nói, nàng cùng Diệp đại tướng quân theo thương thuyền rời bến mà chu du các nước, cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể trở về. Ta đã dặn dò Diệp Lôi Đình, khi nào nàng trở về, ngay lập tức phải nói với ta, " Diệp Trăn Trăn nói tới đây dừng một chút, nhìn thấy Kỷ Vô Cữu lại bắt đầu ngẩn người, "Bà cùng Diệp tướng quân sinh một đứa nhỏ, năm nay mười sáu tuổi, lần này xuất hành cũng mang theo cùng. Chờ bọn họ trở về, mẹ con huynh đệ đều có thể gặp lại. Chàng cũng không cần quá khổ sở, mẫu thân thân sinh vẫn còn trên đời, mà lại có thêm huynh đệ, về sau người đệ đệ này vẫn còn cần chàng quan tâm đến."
Kỷ Vô Cữu không trả lời, hắn kéo Diệp Trăn Trăn vào trong lòng ôm chặt, ánh mắt khép hờ mặt không chút thay đổi, cứ như vậy im lặng ngồi.
Diệp Trăn Trăn biết chuyện này đối với hắn thực đả kích quá lớn, nói không khó chịu là không thể nào. Hắn với Thái Hậu tuy có chút hiềm khích, nhưng từ đầu đến cuối hắn đều đối với Thái Hậu đích như mẽ đẻ, sở dĩ thất vọng với Thái Hậu, cũng do cảm thấy nàng không thương hắn đứa con trai này, khiến người làm con tâm rét lạnh. Nhưng đột nhiên một ngày, mẹ ruột này thành mẹ kế, không chỉ như thế, lại là một một mẹ kế hận không thể giết chết hắn. Qua lại hết thảy nháy mắt đảo điên mọi chuyện, trong chốc lát thật sự không thể khiến người ta tiếp nhận.
Diệp Trăn Trăn cảm thấy Kỷ Vô Cữu có chút đáng thương. Phụ thân chết sớm, đặt thiên hạ này trên tay hắn, mới mười tuổi đã làm Hoàng Đế, lại là người tâm ôm đại chí Hoàng Đế, cùng triều thần đấu pháp liền không nói, có bao nhiêu chuyện chính sự phiền phức đều chờ hắn tới. Mỗi ngày đều phải đi sớm về tối, một chút không tốt liền bị ngôn quan đuổi theo mắng, chuyện này hắn nhẫn. Thân làm quân vương, làm gương cho thiên hạ, đạo lý luân thường đều phải để tâm, cha ruột hắn thí huynh bức phụ, trên sách sử cũng không biết bị viết thành dạng gì. Đến lượt hắn, đường huynh đến tìm hắn phiền toái bị hắn xử tử, nếu như chuyện này bị viết vào sử sách, khẳng định cũng không dễ nghe; mẹ ruột lại thành mẹ kế, cơ hồ mỗi ngày đều nghĩ cách muốn đá hắn xuống khỏi vị trí...
Nghĩ đến đây, Diệp Trăn Trăn thập phần đau lòng, ôm chặt Kỷ Vô Cữu, cọ nhẹ trong lòng hắn, thấp giọng an ủi hắn.
Kỷ Vô Cữu nhắm mắt nằm trên vài nàng, thở dài nói, "Trăn Trăn, hiện tại ta thật sự chỉ còn có nàng."
***
Ngày thứ hai, Kỷ Vô Cữu hạ lệnh sai người đổi toàn bộ hạ nhân trong Từ Ninh cung từ trong ra ngoài đổi toàn bộ, đối với bên ngoài tuyên bố Thái Hậu nhiễm bệnh, không thích hợp ra ngoài, cũng không muốn gặp người, thỉnh an của hậu cung phi tần đều miễn, bất cứ ai nếu không có thánh chỉ cũng không thể đặt chân Từ Ninh Cung nửa bước.
Đây chính là giam lỏng.
Chung quy cũng đã là mẫu thân mình làm hai mươi năm, ân sinh không bằng ân dưỡng, nhi tử của bà lại đã chết, tuy rằng gây ra rất nhiều thị phi, nhưng cũng chưa thật sự gây ra tai họa gì lớn. Hiện tại đả kích mà bà nhận được cũng không ít hơn hắn; đã có chút điên cuồng, nếu không phải là lầm bầm lầu bầu thì chính là cười ha ha.
Bởi vậy đối với Thái Hậu, đến cùng Kỷ Vô Cữu cũng không thể đem lòng dạ ác độc mà xuống tay, liền giam lỏng bà tại Từ Ninh Cung.
Loại lý do nhiễm bệnh này nói với người bình thường còn được, nhưng nhóm nhân tinh tất nhiên có thể nhìn ra có chuyện không thích hợp. Tốt khoe xấu che, loại chuyện này cũng không thể tiết lộ ra ngoài nửa phần. Vì thế đã có người khoa chân múa tay với Kỷ Vô Cữu, cảm thấy hắn bất hiếu.
Thế lực mẫu tộc Thái Hậu khá lớn, thao túng một chút dư luận, cũng không biết Kỷ Vô Cữu sẽ bị chửi thành cái dạng gì, bất quá trước đó Hứa thị gia tộc đã bị Kỷ Vô Cữu chèn ép đến thám hại, trên triều cũng không còn năng lực làm ra chuyện gì nữa. Hiện tại thế lực lớn nhất là Phương đảng, trước đó Diệp đảng bởi vì Diệp Tu Danh rời đi mà như rắn mất đầu, lúc này bởi vì Diệp Mộc phương nhập vào nội các, cũng ẩn ẩn lại tìm được tổ chức, dần dần một lần nữa dựa vào Diệp thị, cùng Phương đảng hình thành địa vị ngang nhau.
Hai thế lực có quyền ăn nói nhất trên triều đình đều không thích Hứa thị, Phương đảng nắm giữ ý khiến quan trường, Diệp đảng khống chế dư luận, lúc này mỹ hóa hành vi giam lỏng Thái hậu của Kỷ Vô Cữu một phen. Cho dù có một hai âm thanh không hài hòa, cũng bị làn sóng trên triều vỗ vào trên bờ cát, không nổi lên bất cứ cơn sóng gió nào.
Miệng người đều có hai thứ da, cách nói này vô cùng có lý, Kỷ Vô Cữu trực tiếp bị ca ngợi trở thành hiếu tử.
Theo sau này trên sách sử ghi lại, thái giám cung nữ trong Từ Ninh Cung đều do hắn tự mình từng bước từng bước lựa chọn. Kỳ thật, lời nói này cũng không tính là sai, những người đó đúng là hắn tự mình chọn.
Làm xong những chuyện này, Kỷ Vô Cữu quyết định xuất cung cầu phúc vì mẫu thân. Hành động này, tất nhiên được nhiều người ủng hộ lại thừa nhận hiếu tâm của hắn.
u
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...