Kỷ Vô Cữu cùng Diệp Trăn Trăn trải qua cuộc sống tiêu dao hai ngày, liền chuẩn bị trở lại kinh thành. Bởi vì đường thủy bất tiện, hai người liền chọn xe mà đi. Vốn là, trước khi đến Giang Âm, Diệp Trăn Trăn còn có chút lo lắng sợ những chuyện thích khách kia sẽ lại xuất hiện, nhưng Kỷ Vô Cữu cảm thấy nhiều ám vệ bên cạnh như vậy không phải là ăn cơm không, nếu thích khách đến hắn nhất định sẽ nhiệt liệt hoan nghênh, bởi vậy vô cùng yên tâm.
Chỉ là, thiên tính vạn tính, bọn họ có thể tránh khỏi nhân họa, lại tránh không khỏi thiên tai.
Sau hai ngày hai người ngồi xe ngựa trở về, trưa ngày thứ ba lúc dừng lại nghỉ chân ăn uống. Nơi này khá hoang vắng, Kỷ Vô Cữu cùng Diệp Trăn Trăn dừng ngựa xe ở ven đường, hai người trải thảm dưới một cây đại thụ trước cửa hàng. Khí trời nóng bức, Diệp Trăn Trăn trên xe ngựa vài ngày có chút muốn phát điên, có chút mệt mỏi, Kỷ Vô Cữu liền để nàng ngủ dưới tàng cây trong chốc lát.
Lúc này, phía Tây đột nhiên truyền đến một tiếng vang vô cùng lớn, mặt đất bắt đầu rung lên một cách dữ dội. Lòng Kỷ Vô Cữu run lên, cảnh giác nhìn xung quanh mọi nơi. Diệp Trăn Trăn cũng cả kinh đứng lên, "Làm sao vậy?"
Tầm mắt Kỷ Vô Cữu nhìn kỹ về phía tây, con mắt càng mở càng lớn, Diệp Trăn Trăn nhìn thấy chút ý tứ không rõ ràng trong mắt hắn. Nàng quay đầu lại nhìn xung quanh, chỉ thấy phía tây đột nhiên xuất hiện một bức tường, dưới ánh mặt trời mơ hồ có thể phản xạ ánh sáng. Bức tường kia to lớn, giống như Cự Long cao to ngàn dặm, càn quét xung quanh, nhanh chóng tới gần bọn họ.
Là hồng thủy!
Diệp Trăn Trăn cơ hồ không nghe được tiếng tim đập của mình nữa, nàng toàn thân đều run run, đứng nguyên tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào.
Kỷ Vô Cữu kéo nàng chạy như bay đến chỗ xe ngựa.
Nhưng mà bọn họ chậm một bước, ngựa bị kinh hãi, nghe được động tĩnh trên mặt đất, đã sớm chạy xa với chiếc xe ngựa!
Người vô luận như thế nào cũng không đuổi kịp ngựa, hơn nữa cho dù đuổi theo cũng không còn kịp rồi. Kỷ Vô Cữu kéo Diệp Trăn Trăn nghiêng đầu chạy trở về, "Lên cây!"
May mắn vừa rồi chỗ bọn họ chọn có một thân cây to lớn ngay sát bên. Diệp Trăn Trăn vừa muốn tựa vào thân cây bò lên trên, Kỷ Vô Cữu liền ôm lấy eo của nàng, dưới chân vừa bước, đạp vào cành cây đại thụ mượn lực nhảy lên trên, một hơi nhảy lên ba bốn cành cây, nháy mắt đã đứng trên tàng cây cao nhất.
Diệp Trăn Trăn chỉ cảm thấy mình giống như bay lên, nàng run lẩy bẩy ôm eo Kỷ Vô Cữu, không dám động, cũng không dám nhìn xuống.
Kỷ Vô Cữu để cho chân nàng đứng trên cành cây, lại sợ chân nàng mềm nhũn mà té xuống, cánh tay vẫn ôm chặt lấy nàng. Hắn thấy nàng bị dọa đến nỗi sắc mặt đều trắng bệch, liền an ủi, "Trăn Trăn, đừng sợ. Ta sẽ bảo vệ nàng."
Làm sao có thể không sợ, hiện tại Diệp Trăn Trăn sợ muốn chết. Nàng nhìn xuyên qua cành lá cây đại thụ ra phía ngoài xem xét, hồng thủy như một con dã thú tấn công vô cùng mạnh mẽ, trong nháy mắt đã tới gần, cuốn qua dưới chân bọn họ, gầm thét một tiếng tiếp tục tiến về phía đông.
Xung quanh đã là một vùng ao hồ. Nhìn lại, tất cả mọi nơi đều trắng xóa, đều là nước, từng đợt từng đợt sóng nước cao cao dần lên, quả thực giống như muốn cắn nuốt sạch bầu trời. Toàn bộ mọi nơi, đều tựa hồ như một một nồi nước khổng lồ mà sôi trào, mà bọn họ, liền phảng phất có chút giống như ngồi giữa nồi nước kia.
Không, so với chuyện này còn có chuyện đáng sợ hơn. Bởi vì mực nước này đang từ từ dâng lên.
Diệp Trăn Trăn một lần nữa lại cảm nhận được uy hiếp của sự tử vong. Lần trước đối mặt với sự tử vong là lần săn bắn gặp phải mãnh hổ, chỉ là lần đó có Kỷ Vô Cữu giang tay cứu giúp. Mà bây giờ, cái người cứu nàng kia, đang đứng chung một chỗ với nàng, gặp phải tình cảnh giống nàng.
"Hoàng Thượng, chúng ta... Có thể sẽ chết đúng không..." Diệp Trăn Trăn nắm lấy y phục Kỷ Vô Cữu, hỏi.
"Không biết." Kỷ Vô Cữu chém đinh chặt sắt đáp, hắn phóng tầm mắt nhìn nhìn xung quanh, "Chung quanh đây chắc hẳn có một con sông, vừa rồi thanh âm vang dội kia, đại khái là sông vỡ đê, nước sông liền trào ra. Tiếng vang vừa rồi chúng ta nghe rất rõ ràng, như vậy chứng minh chúng ta cách cửa đê hẳn rất gần, cho nên mực nước cũng dâng lên một cách nhanh chóng như vậy."
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
"Tiếp tục bám lấy trên cây cao này, yên tâm đi, không có chuyện gì."
Diệp Trăn Trăn biết rõ Kỷ Vô Cữu đang an ủi nàng. Hắn là đế vương nhân gian, nắm giữ vận mệnh vạn dân, nhưng đối mặt với sức mạnh kinh khủng trước mặt, bọn họ đều có vẻ vô cùng nhỏ bé, không đáng nhắc tới, cũng không chịu nổi một kích.
Hai người đứng ở chỗ cao nhất. Trên nữa đã không còn chỗ có thể đặt chân nữa, hơn nữa nhánh cây quá nhỏ, cũng chịu không được trọng lượng của bọn họ. Bọn họ đều sinh ra ở phương bắc, đều chỉ học bơi lội xong là thôi, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua hồng thủy, cũng không có kinh nghiệm đối phó, tự cứu mình khi hồng thủy tới, lúc này chỉ bằng ý chí muốn sống, giúp đỡ lẫn nhau đứng ở chỗ cao nhất trên đỉnh cây đại thụ.
Mặc dù lần đầu tiên thấy hồng thủy, Kỷ Vô Cữu nhìn một biển nước mênh mông, cùng với đầu sóng mãnh liệt, cũng biết nếu như bị cuốn vào trong nước, không nơi nương tựa, cho dù là thân thủ có khá hơn cũng không có cách nào thi triển, đến lúc đó chỉ có thể chờ chết.
Cho nên lựa chọn suy nhất của bọn họ bây giờ chính là đứng chờ trên tàng cây, chờ mực nước dừng lại không tăng lên nữa, hoặc chờ người đến cứu viện. Ám vệ đều ở một dặm xung quanh nơi nay, xem tình huống này sợ hẳn cũng đã gặp phải hồng thủy, không biết bọn họ có còn mệnh mà đến đây cứu giá hay không nữa.
Chỉ có thể thuận theo ý trời.
Kỷ Vô Cữu không khỏi cười khổ. Nếu như hôm nay bọn họ thật sự xúi quẩy, như vậy hắn liền sẽ trở hoàng đế đầu tiên, có lẽ cũng là hoàng đế duy nhất bị chết đuối trong lịch sử. Nói không sợ là giả, kỳ thật so với sợ hãi, phần nhiều hơn nữa là hắn không cam lòng. Năm nay hắn mới hai mươi mốt tuổi, trong tay hắn nắm toàn bộ thiên hạ, hắn một bụng hùng tâm tráng chí, lúc này lại thoáng cái toàn bộ chôn vùi tại biển nước mông mênh của hồng thủy, hắn làm sao có thể cam tâm!
Còn có Trăn Trăn. Hắn và nàng có một khởi đầu không mấy tốt đẹp, cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, có thể đi tới tận hôm nay đúng là không dễ. Nàng là chính thê của hắn, hắn đã chuẩn bị tốt để cả hai nắm, cả đời bình bình đạm đạm an toàn đi đến cuối cùng. Giữa bọn họ cũng sẽ như phu thê bình thương khác, ngẫu nhiên có thể sẽ xảy ra chút tranh cãi, nhưng nhất định sẽ rất nhanh liền hòa hảo. Tính tình của nàng không tốt, nhưng không quan hệ, tính tình hắn tốt là được. Hắn nguyện ý sủng ái nàng, yêu thương nàng, che chở nàng, chỉ cần trong lòng nàng có hắn. Hắn muốn cùng nàng sống đến già, đầu bạc, con cháu quấn quanh đầu gối. Hắn còn muốn cùng nàng cùng quản lý giang sơn vạn dặm.
Nhưng bây giờ, hết thảy những lý tưởng tốt đẹp kia đứng trước hồng thủy trước mặt này đều trở nên lạnh như băng.
Trăn Trăn của hắn, sẽ bị hồng thủy nuốt sống.
Nghĩ tới đây, Kỷ Vô Cữu chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt khó chịu. Hắn không chấp nhận kết quả như vậy, hắn không có cách nào tiếp nhận!
Diệp Trăn Trăn đang nhìn ngó chung quanh, vừa nhìn vừa nói với Kỷ Vô Cữu, "Chung quanh đây trước không có thôn xóm sau không có nhà trọ, nên không thể có gỗ vụn bị phá nát mà trôi ra đây. Nếu là có, có lẽ còn có một đường sinh cơ."
Mặt nước dưới chân bọn họ chỉ còn cách chừng nửa trượng, mà vẫn không ngừng dâng lên.
Kỷ Vô Cữu nắm tay Diệp Trăn Trăn, đột nhiên nói, "Trăn Trăn, trước kia ta đã từng nói với nàng một chuyện này chưa?"
"Cái gì?" Diệp Trăn Trăn nghiêng đầu hỏi hắn.
"Cuộc sống của ta hai mươi năm trước khi gặp nàng của ta kỳ thật rất nhàm chán. Đâu vào đấy, theo khuôn phép cũ, không có hỉ nộ ái ố, có chỉ là quốc sự chính sự gấp gáp làm mãi không xong. Diệp tiên sinh nói, mê muội mất cả ý chí. Phụ hoàng nói, ta từ nhỏ phải vì thiên hạ mà lao lực, đế vương gia, không nên dính vào nhi nữ tình trường. Ta khi đó nghĩ, cả đời ta đại khái chính là một đế vương vô tình lại không có loại yêu thích nào cả, những thứ khác, ta cũng không dám hy vọng xa vời. Cho đến gặp nàng."
Diệp Trăn Trăn ôm hắn, mặt áp vào trong ngực của hắn.
Hắn tiếp tục nói, "Trong cuộc đời này của ta rất nhiều tư vị ta đều chưa từng nếm qua, đều là nàng mang đến cho ta. Sau khi biết nàng, ta mới phát hiện, cuộc sống cũng có thể tươi sáng như thế, thú vị như thế. Cho nên cuộc sống có nhàm chán hay không, không phải tại ta là ai, mà tại ta gặp phải là ai. Trăn Trăn, may mắn ta gặp được nàng, nàng là ân huệ mà trời cao đã ban cho ta."
Diệp Trăn Trăn lau khóe mắt nói với hắn, "Ta, kỳ thật ta cũng rất thích chung đụng với chàng. Mặc dù ngay từ đầu chàng có chút không tốt, nhưng sau này chàng đối xử với ta rất tốt. Ta tùy hứng, tính tình kém, lòng dạ hẹp hòi, coi trời bằng vung, những thứ này chàng đều không ngại. Mẫu thân ta nói, nam nhân đều thích nữ nhân ôn nhu săn sóc, nếu như có nam nhân có thể nhiều lần lặp đi lặp lại dễ dàng tha thứ ta, vậy nhất định là bởi vì hắn thương ta đến tận xương, cho nên ta nhất định phải biết trân trọng hắn. Hiện tại ta liền trân trọng chàng, nhưng đã quá chậm..." Diệp Trăn Trăn nói, rốt cục nhịn không được nữa, chôn mặt trước ngực hắn khóc thút thít.
Vành mắt Kỷ Vô Cữu cũng nóng lên, vỗ nhẹ bả vai của nàng, "Không muộn, một chút cũng không muộn. Nàng có thể nói với ta những thứ này, ta thật cao hứng, chết cũng đáng."
Diệp Trăn Trăn khóc thút thít nói, "Không thể chết được, làm sao chàng có thể chết đây... Chàng là Hoàng Thượng, ai chết chàng cũng không thể chết!"
Kỷ Vô Cữu khuyên nhủ, "Chết sống có số, không cưỡng cầu được. Ta chết đi ngày cũng sẽ không thay đổi, chỉ cần giang sơn ở đây, tân hoàng luôn sẽ có."
"Nhưng ta không muốn chàng chết! Ta không muốn chàng chết!"
Kỷ Vô Cữu cúi đầu nhìn dưới chân, nước đã tràn qua hai chân của hắn. Hắn ôm chặt Diệp Trăn Trăn, thở dài một hơi nói, "Ta cũng không muốn nàng chết."
"Có thể là chúng ta cũng sẽ chết." Diệp Trăn Trăn khóc ròng nói.
"Như vậy cũng tốt, trên đường hoàng tuyền sẽ không tịch mịch."
"Ừ, chết thì chết đi." Diệp Trăn Trăn lau khô nước mắt, chết đã đến nơi cũng nghĩ thông suốt rồi, "Mười tám năm sau lại là một cái hảo hán!"
Kỷ Vô Cữu bị nàng chọc cho nở nụ cười, hắn vuốt ve mặt nàng, nói, "Kiếp sau, chúng ta có thể tiếp tục làm vợ chồng được không?"
"Ừ!" Diệp Trăn Trăn dùng sức gật đầu, nín khóc mỉm cười, "Kiếp sau chàng sẽ là thê tử của ta."
"Tốt." Kỷ Vô Cữu đáp lời, khẽ hôn trán của nàng.
Diệp Trăn Trăn lại đứng lên trên một chút, vừa ngẩng đầu liền thấy sau lưng Kỷ Vô Cữu, ánh mắt nàng đột nhiên sáng lên, chỉ vào phía sau của hắn nói, "Đó là một khúc gỗ?!"
Kỷ Vô Cữu xoay người lại nhìn một cái, "Hình như la vậy."
"Được cứu rồi được cứu rồi!" Diệp Trăn Trăn hướng về phía đầu gỗ trương tay điên cuồng gào thét, "Đi đến, mau tới đây!"
Kỷ Vô Cữu buồn cười nhìn xem nàng, đầu gỗ là ngươi nàng sao, gọi nó đến nó liền đến với nàng?
Bất quá... Có hi vọng luôn tốt hơn.
Hắn ôm Diệp Trăn Trăn, để phòng ngừa nàng trượt chân té xuống nước, để tùy ý nàng giương nanh múa vuốt với khúc gỗ kia.
Kỷ Vô Cữu không thể không thừa nhận, Diệp Trăn Trăn người này, giống như được người dùng đũa kẹp lấy chiên qua một chảo vận khí, vận khí của nàng luôn luôn tốt đến mức làm người ta phải ghé mắt. Khúc gỗ kia trôi cực kỳ mau trong nước, vốn không phải trôi đến chỗ bọn họ, nhưng về sau có một cơn sóng đánh tới, nó quẹo khúc quanh, thản nhiên trôi đến vị trí của bọn họ.
Kỷ Vô Cữu ôm eo Diệp Trăn Trăn, nàng thò thân thể ra ngoài là đủ rồi, cuối cùng kéo được khúc gỗ kia vào tay. Lúc này nước đã dâng lên đến đùi, hai người trong nước đều đứng không ổn định.
Diệp Trăn Trăn xem xét khúc gỗ kia một chút, nhíu mày, "Cái này, có chút nhỏ, có thể chịu đựng được hai người sao?" Khúc gỗ này trôi theo dòng nước sức trôi tương đối mạnh, Diệp Trăn Trăn liều mạng mới có thể bắt lấy nó.
"Có thể." Kỷ Vô Cữu lần nữa chém đinh chặt sắt trả lời, "Nàng lên trước đi."
"A, " Diệp Trăn Trăn được hắn đỡ ngồi trên khúc gỗ, đưa tay cho hắn, "Chàng mau lên đi."
"Chờ chút, ta đem nàng cột lên trước đã, đề phòng nàng bám không chắc bị trôi mất. Nàng nằm xuống trước đi." Kỷ Vô Cữu nói xong liền cởi áo choàng xuống, xé mấy mảnh vải bên lại như dây thừng, cột cố định Diệp Trăn Trăn trên khúc gỗ.
Diệp Trăn Trăn nghe theo hắn nằm xuống, nàng ôm eo hắn, thấy hắn đã cột xong, liền nói, "Tốt lắm, chàng ngồi lên đi, ta ôm chàng."
Kỷ Vô Cữu lại đột nhiên buông tay khỏi Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn đột nhiên có dự cảm bất thường, "Chàng làm gì vậy? Mau lên đây."
"Trăn Trăn, phải sống sót." Hắn cúi đầu cười, nụ cười như gió xuân tháng ba.
Diệp Trăn Trăn hiểu ra hắn dự định làm gì, vội la lên, "Kỷ Vô Cữu, chàng làm cái gì vậy! Chàng mau lên đây, nó chịu đựng được, mau lên đây! Nếu không chàng thả ta xuống!" Nàng dùng sức duỗi cánh tay ra, cố kéo lấy Kỷ Vô Cữu.
Kỷ Vô Cữu bắt được tay của nàng, dùng một tay nắm lại, tay kia đỡ phần đầu khúc gỗ, dùng sức đẩy, cùng lúc đó buông tay của nàng ra.
Cứ như vậy Diệp Trăn Trăn trôi theo khúc gỗ ra ngoài. Nàng vừa sợ vừa nóng vừa giận, vừa dùng cả tay chân cố hết sức bơi về chỗ cũ, vừa khóc vừa hô, "Kỷ Vô Cữu! Chàng khốn kiếp! Chàng khốn kiếp!" Chân tay bị trói chặt trên khúc gỗ không thể vùng vẫy nhều, lại ngược dòng nước chảy, cho nên vô luận nàng bơi như thế nào, cuối cùng càng trôi càng xa.
Kỷ Vô Cữu phất phất tay với nàng, nói câu gì đó, nàng nhìn hắn, bên tai là tiếng nước chảy, cùng với tiếng la của mình. Nàng nghe không rõ hắn đang nói cái gì.
Mặt nước đã đến ngang hông của hắn, hắn đứng trên nhánh cây không vững, cộng thêm nước chảy đánh thẳng vào hắn, rốt cục bị đẩy vào giữa dòng nước lũ.
Diệp Trăn Trăn khóc đến tê tâm liệt phế, hai mắt bị nước mắt chắn lại mơ hồ nhìn không rõ nữa. Nàng lau nước mắt một cái, lại nhìn chăm chú một lúc, đã tìm không được hắn nữa.
le
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...