Hoàng Hậu Vi Thượng Khuynh Phi Niệm

Trời kéo mây đổ mưa lất phất. Hoàng thành hiếm có ngày mưa, mà nay mưa lại trầm như vậy, ngược lại giúp làm không khí mát lạnh sau bao ngày mùa hè nóng bức. Một bao bột thuốc vô sắc vô vị bị đổ vào bát thuốc bổ dưỡng, theo thân ảnh nhóm nô tài bận rộn, từ ngự trù phòng hướng đến tẩm cung chỗ Thục phi. Không ai biết thời điểm thuốc bột đó bị đổ vào thang thuốc bổ, tiểu cung nữ làm chuyện này xen lẫn vào trong giữa đám tỳ nữ đồng hành, tướng mạo thường thường, căn bản không có ai chú ý.

"Nương nương, chuyện này đều đã làm thoả đáng." Tiểu cung nữ về tới chỗ của chủ tử, ở bên tai nàng nhẹ nhàng phục mệnh. Thời điểm lui về, nàng nhìn thấy đáy mắt chủ tử hiện lên một tia đau lòng thật sâu, sau đó biến mất vô tung.

"Làm không tồi, bản cung đều có thưởng." Thanh âm ủ rũ từ nhuyễn tháp truyền ra, Liên phi dùng cây tre gảy hương liệu trong lư hương, một cỗ hương vị nồng đậm bay lên, nàng che miệng ho khan vài tiếng, lại miễn cưỡng nằm trở về: "Đi, cho người theo dõi nghe động tĩnh, đừng bị phát hiện."

"Nô tỳ đã hiểu." Tiểu cung nữ nhìn tư thái Liên phi lười biếng, muốn nói đến cái gì đó lại không dám mở miệng. Tạm dừng một lát, cuối cùng nàng xoay thân mình, thật sự đi hoàn thành nhiệm vụ chủ tử giao. Đợi nàng rời đi, Liên phi bước xuống nhuyễn tháp, nhìn cái gì cũng không thấy vừa mắt. Phanh! Bát trà rơi xuống đất, phát ra âm thanh vỡ vụn; phanh! Âm thanh bình hoa bị vật cứng đánh nát; loảng xoảng! Âm thanh đồ vật rơi xuống đất. Một loạt âm thanh quấy rối cái lỗ tai của nhóm nô tài bên ngoài, bọn họ hai mặt nhìn nhau, lại thuỷ chung không dám xông vào tự mình chuốc lấy cực khổ.

"Người tới!" Trong phòng truyền ra giọng Liên phi mang theo hơi thở hổn hển, cửa bị mở ra, đồ vật rơi đầy đất trong phòng, rất lộn xộn. "Đem chỗ này dọn dẹp đi, nhìn phiền lòng!" Liên phi tuỳ ý giương một ngón tay, sau đó suy sụp hướng đến giường lớn mềm mại thoải mái: "Thục phi, ngươi trốn không thoát đâu. Đời này, ngươi chỉ có thể thuộc về ta!" Nàng ngẩng đầu nhìn nóc nhà, đáy mắt có bóng sáng chớp động. Thục phi, nếu không thể thuộc về ta, vậy thì ta huỷ ngươi!


Một tiếng kêu rên đau đớn từ nơi nào đó trong Hoàng cung truyền ra, quấy nhiễu giấc ngủ của mấy con chim, cũng kinh động Hoàng đế còn đang xử lý triều chính. Không ai biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ là mấy canh giờ đi qua, mặt Hoàng đế không chút thay đổi đi tới tẩm cung Thục phi, trên mặt hiếm khi có sự thoải mái cùng thư thái. "Ngươi đến chỗ nào rồi? Nhìn thấy Hoàng hậu các nàng không?" Hắn hỏi.

"Hồi bẩm Hoàng thượng, bọn họ lĩnh ý chỉ Hoàng thượng, đã ra roi thúc ngựa đuổi tới Yến Trữ. Chỉ cần Hoàng hậu nương nương các nàng ở đó, nhất định có thể đúng hạn tiếp đón các nương nương hồi cung." Lão thái giám bên người nói.

"Đúng vậy, như thế xem ra, qua hai ba ngày nữa, trẫm có thể nhìn thấy Thanh Dao. Không biết, nàng có nhớ trẫm không, lại không biết, lúc này nàng đang làm gì? Đại khái, cùng Cơ phi đi dạo phố xá đi? Nữ nhân đi chơi với nhau thì cũng chỉ có như thế." Nghĩ đến còn vài ngày là có thể nghênh đón Hoàng hậu hồi cung, Hoàng đế hiển nhiên vui sướng không thôi, về phần những người khác, như thế nào cũng không vội.

Tố Hoà Thanh Dao mặc một thân bạch sam sạch sẽ, cùng bọn thị vệ tuỳ tùng đứng ở bên ngoài phủ Tố Hoà. Cơ Phi Yên không đi cùng, nàng ở lại nhà chờ Tố Hoà Thanh Dao trở về. Nhìn cửa chính trang trọng, Tố Hoà Thanh Dao có một trận cảm khái. Đây là nơi nàng từng sống, khi đó gia đình dượng đối với nàng không tệ, tuy rằng trong đó cũng có phần nịnh bợ nhưng ít ra trước mười tuổi, ấn tượng của Tố Hoà Thanh Dao về bọn họ có thể coi như là người không tồi.Lòng người biến ảo, luôn không thoát khỏi tham lam. Tố Hoà Thanh Dao nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ý bảo thị vệ bên cạnh gõ cửa. Qua một lát, có gia đinh giữ cửa mở cửa ra, nhìn thấy bên ngoài nhiều người như vậy, cũng không kích động, ngược lại nhìn Tố Hoà Thanh Dao là người quen hay không quen liếc mắt một cái, thẳng thắt lưng, nói: "Các ngươi là người của quý phủ nào? Nhìn người không có nhãn lực như vậy? Không biết muốn gặp lão gia chúng ta cần phải thông báo trước sao? Dù thế nào, kim thiếp bái phỏng đã chuẩn bị tốt chưa? Không chuẩn bị kim thiếp thì chạy nhanh trở về đi! Lão gia chúng ta rất bận!!!"


"Lớn mật! Ngươi có biết người trước mặt ngươi hiện tại là ai!" Thị vệ phía sau định đem gia đinh vô lễ bắt lại, đang muốn tiến lên thì lại bị Tố Hoà Thanh Dao ngăn lại. Lại nhìn gia đinh giữ cửa, đối với trường hợp như vậy không chút nào để ý, ngược lại khinh thường đánh giá Tố Hoà Thanh Dao, nói: "Là ai? Không phải là cậu ấm lớn lên tuấn tú thôi sao? Dù thế nào, ngươi cho là phủ Tố Hoà là địa phương nào? Người ở bên trong là dượng của đương kim Hoàng hậu nương nương! Hoàng thân quốc thích đó biết không! Không ít phú thương đều cầu gặp lão gia chúng ta, không phải đều là người sang trọng cũng phải chờ sao? Đi đi đi, thật sự là người nhàn rỗi, không biết điều." Gia đinh vươn tay làm ám chỉ tiễn khách, ý tứ rõ ràng.

"A." Chỉ nghe Tố Hoà Thanh Dao cười lạnh một tiếng, trên mặt lại không có quá nhiều biểu lộ. "Vậy ra, lão gia các ngươi là dựa vào hoàng thân quốc thích mà thu không ít ngân lượng. Người buộc nút thì phải có nguời tháo nút, đã như thế..." Nàng lùi về phía sau thị vệ, múa quạt một cái, nói: "Biết nên làm như thế nào sao? Lấy ý chỉ bản cung, vào phủ bắt người!"

"Ti chức lĩnh chỉ!" Nhận được ý chỉ Hoàng hậu, bọn thị vệ làm sao còn dám chậm trễ? Chỉ thấy mọi người mạnh mẽ xông vào trong phủ, không để tên gia đinh kiêu ngạo vào mắt. Thậm chí, một thị vệ còn bắt hắn lại, buộc hắn quỳ gối trước mặt Tố Hoà Thanh Dao, không nói nhiều."Các ngươi! Các ngươi thật sự là ăn gan hùm gan báo! Chúng ta là thân thích của Hoàng hậu nương nương! Các ngươi dám động vào người của phủ Tố Hoà, quay đầu lại chờ là..." Nói chưa dứt lời, thị vệ đã tát một cái mạnh lên mặt tên gia đinh. "Ác dân dốt đặc! Trước mặt Hoàng hậu nương nương cũng dám lỗ mãng! Ngươi có biết, ngươi phạm vào tội va chạm đến nương nương, cho dù hiện tại giết ngươi, cũng là chuyện dĩ nhiên!!!"

"Hoàng... Hoàng hậu nương nương?!" Gia đinh khó có thể tin nhìn gương mặt không chút thay đổi của Tố Hoà Thanh Dao, đến khi phát hiện giữa trán nàng có một ấn ký chu sa, rốt cục hoàn toàn tin lời thị vệ, cả người đều mềm nhũn, mồ hôi lạnh ứa ra. "Nương nương... Nương nương tha mạng! Nương nương thứ tội! Tiểu nhân, tiểu nhân không biết nương nương đại giá, không biết... Không biết...."


Khi nói chuyện, dân chúng góp vui bên ngoài càng ngày càng nhiều. Vốn nhiều người tụ tập xuất hiện như vậy cũng đủ thấy được, lại nhìn bọn họ công nhiên xông vào phủ Tố Hoà, nhóm dân chúng rốt cuộc không kiềm chế được lòng tò mò, đều bu lại gần hơn. Quan binh trong thành Yến Trữ nhận ý chỉ đi tới, thấy Tố Hoà Thanh Dao, vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Ti chức tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!!!" Hắn hô to như vậy, không chỉ binh sĩ bên người mà ngay cả dân chúng đứng xem cũng quỳ xuống theo, trong miệng không ngừng hô "Nương nương thiên tuế! Nương nương thiên tuế!"

Một tia cảm giác bất đắc dĩ trào ra trong ngực, Tố Hoà Thanh Dao không có cách nào ngăn quan binh bật thốt lên. Cải trang cẩn thận như vậy cứ thế bị bại lộ, nói đến, chuyện như vậy thật sự là tránh cũng không thể tránh. Tiếng dân chúng tung hô kéo dài không thôi, một tiếng lại một tiếng "Nương nương thiên tuế" cao vút, người trong phủ bị thị vệ áp giải toàn bộ đi ra.

"Hoàng hậu... Nương nương." Tố Hoà lão gia bị áp giải ra đầu tiên dễ dàng nhận ra Tố Hoà Thanh Dao đang cải trang nam tử, hắn tất nhiên là không nghĩ tới nàng sẽ xuất hiện ở Yến Trữ, càng không nghĩ tới nàng thân là cháu ngoại, nàng lại không lưu mặt mũi như vậy. Trời làm bậy còn có thể sống, người tự làm bậy thì không thể sống. Tố Hoà lão gia tự biết nghiệp chướng nặng nề, mượn danh hoàng thân quốc thích làm nhiều chuyện có lỗi, trong lòng vẫn tồn tại một tia cầu may mắn, hy vọng Tố Hoà Thanh Dao chỉ làm bộ ra vẻ. Hắn dường như cầu xin nhìn Tố Hoà Thanh Dao, nhưng nhìn đến là ánh mắt sáng lạnh không có tình cảm gì của nàng. "Hoàng hậu nương nương, ta chính là dượng ngươi, song thân ngươi qua đời, ta lưu ngươi ở trong phủ nhiều năm! Phần tình này, sao ngươi nỡ a!"

Tố Hoà Thanh Dao không nói gì, ánh mắt của nàng đảo qua mọi người, xoay người lại, đưa lưng về phía Tố Hoà lão gia, nói: "Bản cung thân là Hoàng hậu, là quốc mẫu, để ý là con dân thiên hạ, vạn lần không thể vì người thân mà có lòng riêng. Ngươi tuy là thân thích nhưng từng sự kiện ngươi làm lại khiến hoàng gia mất mặt. Hoàng thân quốc thích, bất quá là hư danh, các ngươi lại dùng nó làm xằng làm bậy, gây hoạ cho dân chúng Yến Trữ! Hôm nay bản cung nếu còn bao che, vậy lại khiến dân chúng vô tội chịu vất vả!" Nàng đi về phía trước vài bước, nâng bà lão ở gần mình nhất đứng dậy, nói: "Tạm thời đem bọn họ áp giải đến đại lao, đợi tân tri phủ được phái đến bổ nhiệm, công bình thẩm tra! Nếu các tội trạng là thật, nghiêm trị! Để tránh giữa chừng có sai sót, dân chúng đều có thể đến xem tra xét. Nếu có nửa điểm làm việc tư thông bất công, xử phạt gấp đôi!"

"Hoàng hậu nương nương thánh minh! Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!!!" Thiên hạ đều biết đương kim Hoàng hậu nhân đức, được dân chúng kính yêu thâm hậu. Hôm nay chứng kiến, dân chúng Yến Trữ thật sự mở to mắt. Bọn họ cao giọng hoan hô vì Hoàng hậu nhân ái, không vụ lợi, cũng vì Yến Trữ khó có được thái bình mà lòng mang cảm kích. Tố Hoà Thanh Dao không thích quá mức phô trương, mắt nhìn những người đó bị quan binh áp đi, nàng yên lặng lui vào giữa thị vệ, nhờ bọn họ che lấp rời khỏi đám người.


Mới vừa đi vài bước thì thấy một nữ tử đẹp đẽ mặc một thân màu đen lụa mỏng đi đến. Ánh mắt của nàng thâm thuý, khoé môi giương lên một tia gợi cảm khiến người ta không biết là cười hay không cười. Nàng dừng lại trước mặt Tố Hoà Thanh Dao, thoáng gần sát, một cỗ đàn hương tự nhiên đập vào mặt. "Ngươi có biết, ngươi có bao nhiêu đại phúc? Một Tiên quân trên Thiên giới ngày ngày làm bạn bên cạnh, cùng ngươi nói chuyện yêu đương, thực khoái hoạt nha!" Nàng ghé vào bên tai Tố Hoà Thanh Dao, đánh giá sườn mặt của nàng, "Thay ta chuyển cáo nàng, thành thật đem bảo bối giao ra đây, cũng miễn cho bản tôn ra tay. Đến lúc đó, làm bị thương tiểu thiên hạ mà nàng yêu thương, có lẽ không tốt lắm đâu!"

"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì." Mặt ngoài Tố Hoà Thanh Dao đạm mạc, trong lòng lại gợn sóng nổi lên tứ phía. Tiên quân trên Thiên giới?! Tố Hoà Thanh Dao xác định nữ tử trong miệng nàng chỉ chính là Cơ Phi Yên, nhưng mà... "Ngươi nói nàng là Tiên quân? Ta đoán ngươi đại để là tìm sai người, người nọ là Yêu, không phải là Tiên quân."

Nghe vậy, nữ tử đột nhiên cười đến run rẩy hết cả người, nàng giống như nghe được chuyện đáng cười nhất thế gian, cả người đều bị vây giữa biểu tình cực kỳ thất thố. "Yêu? Ngươi nói nàng là Yêu..." Hai tròng mắt nữ tử chợt loé, nâng cằm Tố Hoà Thanh Dao, mắt cụp xuống dừng lại trên môi bạc của nàng, nói: "Không thể tưởng được, nàng ngay cả người mình thích cũng lừa. Cũng đúng, như thế nào là lừa? Thiên giới này, một đám Tiên nhân mới là bọn vô sỉ nhất! Mỹ nhân của ta, ngươi cũng biết bản tôn mới là Yêu? Mà nàng, trước đây có thể xem như là Yêu, hiện tại... Là triệt để hoàn toàn là Tiên." Nhận thấy ánh mắt Tố Hoà Thanh Dao khẽ biến, nữ tử thức thời buông lỏng tay ra, "Không tin? Vậy bản tôn khong ngại cho ngươi nhìn thấy rõ ràng..."

----

Editor lảm nhảm: đang edit đến đây là đoạn gây cấn, mình rất hăng say chuẩn bị tinh thần ngồi đến sáng nhưng người yêu bắt tắt máy. Huhu, mình không được đọc tiếp thì các bạn cũng phải giống mình. Huhu....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui