"Thiển Thư, ngươi không hiểu được dung mạo của Cơ phi độc nhất vô nhị tới mức nào đâu? Nàng thật đẹp, sợ là tìm khắp thế gian này, cũng không có nữ nhân nào yêu mị như thế." Trên đường hồi cung, Đức phi được Thiển Thư chậm rãi đỡ đi.
Thái dương có chút đau, thân thể Đức phi suy yếu có vẻ vô cùng nhẹ.
"Mới không phải đâu! Cơ phi nương nương kia dù có dung mạo kinh thế cũng không thể so với nương nương được.
Trong lòng Thiển Thư, nương nương ngài mới là đẹp nhất!" Lòng bàn tay cùng mu bàn tay thoáng siết chặt, Thiển Thư cảm thấy áp lực khi hô hấp, dừng bước chân bên người Đức phi.
"Nương nương." Nàng nhìn nữ nhân trước mắt, nhỏ bé và yếu ớt mà ôn nhu, hiền lành mà lại thân thiết: "Thiển Thư cảm thấy, mặc kệ là Hoàng hậu nương nương hay là Cơ phi nương nương, các nàng đều..." Thiển Thư cúi đầu, hai má ửng đỏ, giọng nói cũng ngày càng nhỏ: "Cũng không đẹp bằng nương nương, nương nương ngài, nhìn thế nào cũng đẹp như vậy..."
Một tiếng cười khẽ truyền đến, giọng nói nho nhỏ của Thiển Thư vẫn bị Đức phi nghe rõ toàn bộ.
Đáy mắt của nàng hiện lên một tia sủng nịch mà ngay cả nàng cũng không nhận thấy, "Ngươi nha!" Đức phi dùng khăn lụa lau nhẹ mồ hôi trên trán, gương mặt tái nhợt có chút ửng đỏ: "Chúng ta trở về đi, dường như có chút mệt mỏi rồi."
Đức phi lơ đãng một câu "có chút mệt mỏi" làm Thiển Thư nhất thời khẩn trương, nàng theo bản năng phản ứng, bắt lấy tay Đức phi, "Nương nương, ngài có phải lại không thoải mái hay không?" Phát hiện hành vi vượt quá mức, Thiển Thư vội vàng buông lỏng tay đang nắm lấy tay Đức phi, ngược lại bị Đức phi cầm chặt lại, lại thành công dựa vào Thiển Thư.
"Thiển Thư, có chút việc chỉ được phép nói trước mặt ta, cẩn thận rơi vào tai người khác, thành tai hoạ." Đức phi ý vị thâm trường nhìn Thiển Thư, có chút tâm tình không rõ, lại như đã thấu triệt hết, cố tình không rõ ràng lãng tránh: "Hoàng cung không thể so với gia đình bình thường, đồ vật này nọ không thể ăn bậy, nói thì càng không thể nói lung tung.
Thiển Thư, ta biết ngươi đau lòng ta, cũng hướng về ta, ngươi có phần tấm lòng này, ta thực vui vẻ.
Đi thôi, đỡ ta trở về nghỉ ngơi, thật có chút không khoẻ."
"Lời nương nương nói, Thiển Thư cẩn tuân dạy bảo." Bàn tay mềm mại mát lạnh buông nhẹ ra, sắc mặt Thiển Thư ửng đỏ, một đôi con ngươi dường như có tâm sự hơi hơi buông xuống, lại như thế nào đều dấu tận đáy mắt không thấy vết tích: "Thái y chắc cũng đã đến đấy rồi, thân mình nương nương chung quy vẫn cần điều dưỡng, Thiển Thư đỡ ngài trở về nghỉ ngơi."
Lá rũ trên nhành cây mơ hồ trĩu xuống trước đầu, Thiển Thư thật cẩn thận giúp đỡ Đức phi đi qua lối tắt hồi cung.
Đi qua phụ cận núi giả, Đức phi đột nhiên dừng cước bộ, làm dấu hiệu im lặng với Thiển Thư, nghiêng tai lắng nghe cái gì đó.
"Nương nương?" Tựa hồ có âm thanh từ núi giả truyền đến, tiếng thở dốc đứt quãng, còn có tiếng hờn dỗi quen thuộc.
"Cơ phi mới tới mĩ đến tận cùng nhưng ngươi nhớ kỹ cho ta, nàng cũng ngươi không phải chung dạng người." Tiếng thở dồn dập đè nén phát ra làm Đức phi và Thiển Thư hoảng sợ, các nàng nhìn nhau không nói gì, đều cười cười, gương mặt ửng đỏ lên.
Một tiếng thở gấp đứt quãng truyền đi ra, không biết là đón ý nói hùa hay là chống đẩy, lại một âm thanh quen thuộc mang hơi hướng chỉ huy bay vào lổ tai của ngoại nhân.
"Không phải một dạng người như ta cũng không phải dạng người như ngươi! Ngươi lại sinh khí cái gì? Kình địch mạnh như vậy xuất hiện, nói không chừng vị trí Hoàng hậu không thể ngồi yên ổn.
Chúng ta là người ngoài cuộc, xem diễn là tốt rồi, quản...!Nàng làm gì!"
"Ai nha! Ngươi không thể cắn nhẹ một chút sao, cắn ta đau quá!" Thở gấp thành oán trách, vừa rồi âm giọng phía sau phát ra dường như run rẩy hổn hển, giờ như mất khí lực, mềm mại nói: "Mỗi lần đều muốn gấp như vậy, không thể ôn nhu chút sao? Ngươi cho ta là cái gì?"
"Như thế nào, ở chỗ Hoàng thượng có thể bị hắn tuỳ ý, đến ta thì chỗ này của ngươi ăn đau sao? Ta thấy ngươi gần đây đối với ai cũng thực nhiệt tình, duy độc đối với ta là hờ hững! Thục phi, ngươi biết rõ thủ đoạn của ta, nếu phản bội ta, tỷ muội chúng ta đồng quy vu tận, ngươi thấy sao?"
Từ núi giả, tiếng thở gấp truyền đến càng ngày càng trầm, Đức phi theo bản năng cầm chặt tay Thiển Thư, thấy nàng muốn nói lại thôi.
Một lần nữa làm động tác im lặng, thân thể suy yếu kéo Thiển Thư bước nhanh rời khỏi nơi thị phi.
Âm thanh không nên có rốt cục biến mất, Đức phi thở dài nhẹ nhõm, sau đó bước chân vững vàng hơn, nói: "Chuyện mới vừa rồi, ngươi và ta làm như không biết, hiểu chưa?"
Bàn tay bị nắm chặt truyền đến từng trận rung động, trên mặt Thiển Thư hiện lên đỏ ửng rõ ràng.
Nàng máy móc gật gật đầu, tim đập nhanh sớm không thể khống chế.
Tin đồn vụn vặt liên quan đến Liên phi và Thục phi ở hậu cung vốn đã truyền ồn ào, huyên náo.
Không ít cung nữ, thái giám đều nói các nàng bề ngoài bất hoà nhưng bên trong lại là tỷ muội tình thâm, tình nùng ý mật.
Chuyện đó, Thiển Thư minh bạch, Đức phi cũng biết, ngay cả Hoàng hậu cũng có nghe thấy.
Bên lổ tai vẫn còn cảm giác nghe được tiếng thở dốc ngượng ngùng, mặt Thiển Thư lại hồng lên, dùng sức lắc đầu để đầu óc thanh tĩnh, không nghe thấy ảo ảnh đó nữa, hô hấp phập phồng hoàn toàn loạn nhịp.
"Nương nương, Liên phi nương nương cùng Thục phi nương nương...!Các nàng...!" Thiển Thư muốn xác định chính mình lúc nãy có nghe lầm hay không, nhưng mà thời điểm nhìn đến gương mặt Đức phi, trong đầu lại xuất hiện ảo giác ngắn ngủi, tưởng tượng ra nàng cùng Đức phi.
"Cái gì cũng không được hỏi, việc này coi như chưa từng phát sinh.
Chúng ta không nên quản, cũng không nên hỏi." Đức phi thu liễm sự bối rối, bất động thanh sắc buông tay Thiển Thư, mắt nhìn phía trước, hơi uy nghi nói: "Hồi cung."
****
Bầu trời âm trầm, gió nhẹ buồn cuốn lá rụng dưới đất, nhẹ nhàng nâng lên, lại hạ xuống nặng trịch.
Muôn hoa trong Ngự Hoa Viên bị thời tiết làm cho ỉu xìu, uể oải không phấn chấn.
Ngẫu nhiên một hai giọt mưa rơi không biết lưu lạc từ nơi nào, hoa lá hơi hơi cuồn cuộn nổi lên, trộm đem giọt mưa gói lại giấu vào.
Nhóm nô tài Chiêu Hoa Cung đều đứng ở cửa chờ đợi, tương xứng ở hàng bên là nhóm người bên cạnh Hoàng hậu.
Bọn họ không dám tuỳ ý thảo luận, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn nhau, cẩn thận khe khẽ nói nhỏ: "Ai, ngươi nói nương nương cùng Hoàng hậu nương nương đang làm cái gì đây? Ngay cả trà cũng không cho chúng ta dâng lên, đây là tình huống gì?" Tiểu thái giám nhìn cửa cung đóng chặt hỏi nhỏ thái giám đứng cạnh mình.
"Hư hư hư, chuyện của chủ tử, nhóm người chúng ta sao biết được." Thái giám bị hỏi phát ra giọng lanh lảnh, lông mi hắn khi nói chuyện ngẫu nhiên run run một chút, "Nghe nói Hoàng hậu nương nương lần đầu tiên gặp nương nương chúng ta thì cực kỳ không muốn gặp lại, nếu không như thế nào phạt chép cung quy đây?"
"Không đúng đâu! Từ trước đến nay Hoàng hậu nương nương công chính nghiêm minh, như thế nào mà lại vì không muốn gặp mặt mà trách phạt nương nương.
Nghe nói, là bản thân nương nương phạm vào kiêng kỵ, mới bị phạt."
Trong Chiêu Hoa Cung, nhóm nô tài khe khẽ nói nhỏ thảo luận.
Nhóm nô tài trong cung Hoàng hậu cũng không nhàn rỗi.
Châu đầu ghé tai kiêng dè những người khác, truyền nhau nghe một phần ân oán của Hoàng hậu và Cơ phi.
Nghe đâu, căn bản Cơ phi là hướng đến vị trí Hoàng hậu, nàng rình hậu vị đã lâu, nghĩ biện pháp lấy lòng, chính là để có ngày kéo Hoàng hậu nương nương xuống.
Chuyện nào dễ dàng như vậy đâu! Còn có người nói, căn bản Cơ phi là tỷ muội của Hoàng hậu, bằng không như thế nào được nàng mời đến uống trà đây? Cũng có người nói, nhóm nương nương đặc biệt thích chuyện tỷ muội tình thâm, đồn rằng, ngày đó Cơ phi đến thỉnh an, chỉ ánh mắt kia của Cơ phi thôi cũng đủ làm cho nhóm cô nương ở đó thấy rằng nàng như tình lang yêu thích Hoàng hậu nương nương.
Một giây cũng không rời mắt khỏi người Hoàng hậu nương nương.
Tỷ muội cái gì, căn bản đều là giả! Cơ phi thích Hoàng hậu nương nương của chúng ta, lúc này mới ba ba lấy lòng.
Bên ngoài cung nhóm nô tài thảo luận không dứt, không có ai thật sự biết tình hình thực tế bên trong.
Tất cả nô tài đều đoán, đoán hai vị chủ tử ở bên trong phòng có thể xảy ra chuyện gì, nhưng không có một người nào nghĩ đến, Cơ Phi Yên thỉnh Hoàng hậu đến uống trà, không vì lấy lòng cũng không vì yêu thích.
Mà là ở bên trong bình trà thơm nồng đậm lại pha độc, sau đó giả vờ như không có việc gì, đoan chính ở trước mặt Tố Hoà Thanh Dao, mời nàng uống trà.
"Hoàng hậu nương nương chờ lâu không?" Cơ Phi yên cười, vẻ mặt vô hại, hai tay trắng nõn tinh tế, tao nhã, bưng nước trà, chậm rãi xoay người, lộ ra tảng ngực lớn tuyết trắng.
"Nô tì suy nghĩ đã lâu, cảm thấy trà hoa nhài là thích hợp nhất để nương nương dùng." Chén trà tản ra hương vị trà lạ qua tay Cơ Phi Yến từng chút từng chút rót ra trước mặt Tố Hoà Thanh Dao, nàng cúi người, cánh tay chống lên cạnh bàn nhỏ khắc hoa văn, dáng người hấp dẫn: "Nương nương, nô tì đích thân pha trà, tình cảm đều ở trong đó, ngài nhất định phải thưởng thức đấy!"
Tố Hoà Thanh Dao không nói chuyện, hơi hơi cúi đầu nhìn chén trà hoa nhài được đưa đến trước mặt, sự bình tĩnh lạnh nhạt trên mặt rốt cục xuất hiện dao động.
Đây là chén trà hoa nhài chứa đựng tình cảm? Ánh mắt Tố Hoà Thanh Dao chớp cũng không chớp, cả người như băng sơn bình đạm thờ ơ: trước mặt là trà, chẳng những hương vị hỗn loạn gay mũi quái dị, ngay cả nhìn qua...!Nàng ngẩng đầu nhìn Cơ Phi Yên nheo mắt lại cười, môi giật giật, nhưng không phát ra tiếng nào.
Cơ phi, nàng căn bản là muốn hạ độc mưu hại sao? Trong chén trà sắp tràn ra tới bọt mép, nữ nhân trước mặt rốt cuộc hạ bao nhiêu độc trong trà, lộ ra sơ hở rõ ràng như thế, nàng cũng có thể xem như không có gì bưng lên.
Hay là nói, nàng rõ ràng chính là cố ý làm vậy, là muốn thị uy, hay là muốn cảnh cáo? Tố Hoà Thanh Dao muốn từ trong ánh mắt Cơ Phi Yên nhìn xem đến tột cùng, trừ bỏ sự mị hoặc khiến người ta điên đảo tâm thần trong ánh mắt kia còn có cái gì khác.
Cơ phi, là một người nguy hiểm.
Trong lòng Tố Hoà Thanh Dao đánh dấu thêm mức cảnh giác cần phải tránh xa Cơ Phi Yên, rốt cục từ trong ống tay áo vươn ra bàn tay, đem bình trà rót lại chén trà mới đưa cho Cơ Phi Yên: "Tấm lòng của Cơ phi, trong lòng bản cung nhận, nhưng mà không thể cùng thưởng trà, bản cung áy náy.
Chén trà này, càng thích hợp với Cơ phi hơn.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...