Hoàng Hậu Vi Thượng Khuynh Phi Niệm


Cơ Phi Yên bị thương.
Về chuyện bị thương này, Cơ Phi Yên thật sự uất ức.

Nàng sớm biết sơn trang nghỉ hè này cất giấu ma vật chết tiệt nào đó, vốn tưởng rằng nàng là Tiên thì yêu ma đều phải sợ bị liên luỵ.

Ai biết ma vật này căn bản là hướng về phía nàng, xuống tay không chút lưu tình, khiến nàng không kịp phòng bị mà bị trọng thương.
Cơ Phi Yên ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt tĩnh thần.

Phòng nàng đã thiết lập kết giới, ma vật kia tạm thời không tìm thấy nàng.

Nhưng nàng vẫn sợ, sợ Tố Hoà Thanh Dao xong vào phạm vi của ma vật kia, sinh mệnh khó giữ được.

Đúng vậy, ma vật kia chân chính muốn tìm kỳ thật cũng không phải là nàng mà là Tố Hoà Thanh Dao.

Hắn bất quá là ngửi được tiên khí trên người nàng, vọng tưởng muốn lấy được như chiếm một món bảo bối thôi.
Trong lúc tĩnh tâm, Cơ Phi Yên đại khái đã biết lai lịch của ma vật kia.

Hắn vốn là Tiên quân trên Thiên giới, không biết vì nguyên nhân gì hạ phàm, giống Tố Hoà Thanh Dao phải trải qua sinh lão bệnh tử.

Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, ma vật kia giải khai được toàn bộ trí nhớ, nhưng không khôi phục tiên lực.


Trái lại, ma vật này lựa chọn tu ma, nếu không cũng không hung ác như thế, ma khí đầy trời.
Lại nói tiếp, nàng phải cảm tạ Tố Hoà Thanh Dao, nếu không phải Tố Hoà Thanh Dao, nàng có thể đến bây giờ cũng không thèm để ý đến chuyện của ma vật kia.

Đột nhiên, Cơ Phi Yên nghĩ tới phải nhanh chóng chữa thương mới là biện pháp tốt nhất.

Cuốn Kim ngự chỉ của Thiên đế, đó là đồ vật tốt vào lúc này! Cơ Phi Yên xúc tiến cuốn Kim ngự chỉ trong thân thể ra, trong nháy mắt, cả phòng bị ánh vàng kim quang bao phủ.

Hào quang thẳng lên không trung, loá mắt lộng lẫy, phàm nhân không nhìn thấy, lại đưa tới không ít yêu quái chú ý đến.
Cơ Phi Yên rõ ràng xúc tiến Kim ngự chỉ ra, lại không nghĩ rằng kết giới cũng không ngăn được ánh kim từ cuốn Ngự chỉ toả ra.

Không nghĩ quá nhiều, Cơ Phi Yên một lòng muốn chữa thương thật mau, thúc ép cuốn Kim ngự chỉ toả sáng mạnh mẽ hơn giúp nàng hồi phục.

Kim quang lóng lánh toả ra, hoá thành một cái lồng trong suốt bao bộc lấy thân thể Cơ Phi Yên.

Thẳng đến khi trên mặt tái nhợt của nàng xuất hiện hồng nhuận, miệng vết thương hoàn toàn khôi phục, trên mặt Cơ Phi Yên hiện lên ý cười, cuốn Kim ngự chỉ chậm rãi khép lại, cuối cùng trở về cơ thể Cơ Phi Yên, giống như cái gì cũng chưa phát sinh.
"Hừ, có thù không báo không phải là quân tử.

Không phải quân tử nhưng cũng phải cho ngươi biết, trên đời này người không thể trêu chọc nhất chính là nữ nhân." Không còn trọng thương, Cơ Phi Yên trở lại hình dáng quyến rũ đoạt lòng người ngày thường của mình.

Nàng thay đổi một thân xiêm y màu tím nhạt, lắc lắc vạt áo mở cửa phòng nhưng không liều lĩnh bước vội ra khỏi cửa.
Lai lịch của ma vật kia đến nay nàng vẫn chưa hoàn toàn nắm rõ, nghe ngữ khí hắn lúc đó, hoàn toàn là hướng về Tố Hoà Thanh Dao.


Sau nhiều năm, Tố Hoà Thanh Dao chỉ đến đây có hai lần? Vì sao lúc trước không hề động thủ, cố tình lần này lại phát cuồng nảy sinh ác độc? Không muốn đường đột tác chiến, giống lần trước bất cẩn như vậy, Cơ Phi Yên tính toán tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện.

Nàng chính là con hồ ly thông minh, sao có thể dễ dàng ra tay đây? Giở trò sau lưng, mới là sở trường của nàng!
Cửa được khoá kỹ từ bên trong một lần nữa, một đạo bạch quang biến mất, cuối cùng dừng ở một cây đại thụ mọc phụ cận bên sơn trang nghỉ hè.

Gió thổi qua, làn váy Cơ Phi Yên theo gió tung bay, quả là một cảnh sắc mê loạn nhân gian.

Miệng nàng không biết niệm cái gì, tốc độ ngày càng nhanh, cuối cùng ngồi trên cành cây đại thụ, chân bắt chéo đợi ai đó xuất hiện.
"Đại tiên!" Một lão bà tóc hoa râm từ dưới đất chui lên, nàng cung kính đứng trước mặt Cơ Phi Yên, ánh mắt nhìn chăm chăm Cơ Phi Yên, nói: "Đại tiên nhất định là được Thiên đế giao cho nhiệm vụ trọng yếu.

Chính là không biết đại tiên gọi tiểu thần ra có chuyện gì phân phó?"
"Ngươi có biết sơn trang nghỉ hè có ma vật hoành hành?" Cơ Phi Yên đi thẳng vào vấn đề, cánh tay ngẫu nhiên hơi hơi nâng lên, ngón tay như ngọc chỉ về phương hướng sơn trang, nói: "Thiên đế mệnh cho bản tiên đến đây hàng ma.

Bất quá, ma vật kia lai lịch khiến bản tiên có chút hoang mang, nên gọi thổ địa bà bà, thỉnh giáo một phen." Nói dối như thật, Cơ Phi Yên xếp thứ hai, trên trời, dưới đất không ai dám xưng đệ nhất.

Nàng mới không cần biết trước mặt là tiên hay là người, thời điểm nên nói dối diễn trò, cũng không thể ẩu tả: "Nếu có thổ địa bà bà tương trợ, trừ bỏ ma vật, Thiên đế bên kia tự nhiên sẽ nhớ công lao này của bà bà."
"Đại tiên tôn kính, tiểu thần bất quá chỉ được xếp vào hàng tiên ở nhân gian, có thể được đại tiên chiếu cố đã là vạn hạnh chi hạnh, không dám hy vọng xa vời Thiên đế ghi công." Thổ địa bà bà chống quải trượng đến bên người Cơ Phi Yên, trên mặt tươi cười càng phát ra hớn hở.

Nàng thật hy vọng Cơ Phi Yên có thể ở trước mặt Thiên đế nói tốt, làm cho nàng thoát ly nhân gian, miễn bị người gian vụn vặt liên luỵ.


"Chuyện đại tiên muốn hỏi, tiểu thần tự nhiên biết sẽ nói ra hết.

Ma vật ở sơn trang vốn là một tướng lãnh trên Thiên giới, nghe nói là lớn mật chọc ghẹo một vị Thượng tiên, nên bị biếm xuống phàm trần làm người thường.

Ma vật kia không cam lòng bị phạt, liền bắt đầu tu ma, năng lực từ từ cường đại, vị Thượng tiên Thiên giới kia đã dùng tiên khí phong ấn hắn, cho nên mới yên tĩnh một thời gian."
"Nhưng sau đó, lực lượng phong ấn từng ngày yếu bớt, ma vật kia lại bắt đầu trỗi dậy.

Tiểu thần tính toán thời gian, ba ngày nữa phong ấn sẽ biến mất toàn bộ.

Nếu không có đại tiên đến trước, chỉ sợ ma vật kia sẽ gây hoạ nhân gian!" Thổ địa bà bà dùng quải trượng chỉ vào mây đen bao phủ sơn trang, trong đó có một chút bạch quang, bà nói: "Kia là phong ấn sắp bị biến mất, nếu nó hoàn toàn biến mất, ma vật kia sẽ hoàn toàn tự do.

Nguyên bản ma vật xem xét phong thuỷ nơi này, đây là nơi tu ma, hơn nữa Hoàng đế nhân gian lại lập hành cung ở đây, dính được long khí, càng làm cho công lực hắn tăng nhiều.

Đại tiên, trước khi phong ấn biến mất nên đem hắn phong ấn lại một lần nữa!"
"Khó trách." Nghe xong lời thổ địa bà bà, Cơ Phi Yên xem như hoàn toàn hiểu rõ ngọn ngành.

Nàng không muốn Tố Hoà Thanh Dao bị bại lộ ra ngoài, thổ địa bà bà rốt cuộc cũng là tiên, nếu bị bà ấy biết, báo cho Thiên giới, chỉ sợ đoạn tình nàng tâm tâm niệm niệm còn chưa bắt đầu đã phải chấm dứt.

Con người vốn là ích kỷ, hồ ly thành tiên cũng không ngoại lệ.

Cơ Phi Yên thừa nhận nàng đã yêu Tố Hoà Thanh Dao, nàng muốn có Tố Hoà Thanh Dao, cho nên nàng không muốn Tố Hoà Thanh Dao quay lại Thiên giới.

Nàng tình nguyện ở lại nhân gian thủ bên người Tố Hoà Thanh Dao đời đời kiếp kiếp, cho dù phải trơ mắt nhìn Tố Hoà Thanh Dao quên đi kiếp trước, luân hồi tái sinh, cũng không nguyện ý nàng quay về làm Thượng tiên lạnh như băng, cũng không thể cùng nàng chân chính gần nhau.
Nghĩ nghĩ, Cơ Phi Yên tính toán diệt trừ ma vật ở sơn trang vĩnh viễn.


Nàng đoán không sai biệt lắm vị Thượng tiên mà ma vật kia đắc tội là ai, cũng biết vị Thượng tiên lạnh lùng hạ phàm phong ấn hắn là ai.

"Thổ địa bà bà chỉ sợ có điều che dấu, nếu là ta nhớ không lầm, chuyện này cùng Tố Hoà Thượng tiên hẳn là có liên quan đi? Ta không tính gạt bà bà, trước khi hạ phàm, Tố Hoà Thượng tiên có nói với ta, nàng có một pháp khí ở lại nhân gian, có thể dùng nó diệt trừ ma vật.

Bà bà, hẳn là ngài biết đến nó?" Khi nói lời này, trong lòng Cơ Phi Yên cũng không có chắc chắn.

Nàng cố ý nói như vậy, thổ địa bà bà có mắc câu hay không, nàng nhìn là biết.
Nghe vậy, thổ địa bà bà hung hăng vỗ ót bản thân một cái, nói: "Là tiểu thần sơ sẩy, là tiểu thần sơ sẩy.

Tuổi lớn, không còn nhớ rõ như xưa." Thổ địa bà bà bồi thường, cố gắng nhớ lại chuyện trước kia.

Qua một lát, bà do dự nói: "Đại tiên, thật ra có một pháp khí.

Cách nơi này năm trăm dặm có miếu Nữ Oa nương nương, pháp khí là ở chỗ đó.

Vấn đề là, pháp khí chỉ có Thượng tiên tự mình sử dụng, người khác cầm, bất quá cũng chỉ là một vật bình thường."
"Đây là một nan đề." Cơ Phi Yên gật đầu, nói: "Pháp khí có thể tự nhân chủ, nếu ngửi được hơi thở chủ nhân, hẳn là có thể thúc ép uy lực đi."
"Người nói đúng, nhưng đại tiên chung quy không phải vị Thượng tiên kia, như thế nào có hơi thở giống nhau?" Thổ địa bà bà nói.
"Hắc! Việc này bà bà không cần lo lắng, ta có biện pháp." Cơ Phi Yên giảo hoạt nở nụ cười, nhìn phương hướng sơn trang hơi hơi nheo ánh mắt lại.

Nếu pháp khí chỉ có Tố Hoà Thanh Dao sử dụng được, ngay cả khi nàng là phàm nhân, hơi thở vẫn giống nhau.

Như thế, chỉ cần nghĩ biện pháp, dốc sức hố nàng một lần..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui