Thanh âm Cơ Phi Yên tràn ngập mê hoặc, lời nói nhỏ nhẹ thường ngày hoá thành một cỗ mềm nhẹ quyến rũ quanh quẩn trong trí não Tố Hoà Thanh Dao.
Bầu không khí đột nhiên mập mờ, hai người cách nhau trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, không còn ngôn ngữ nào nữa.
Từ tịch mịch, đối với Tố Hoà Thanh Dao mà nói là hai chữ quen thuộc từ lâu.
Nàng vì tịch mịch mà trầm mặc, vì tịch mịch mà tuân theo khuôn khổ, càng vì tịch mịch mà tìm kiếm.
Nhưng cho đến bây giờ, nàng vẫn như cũ mê man, giống như một bí mật mang theo ổ khoá, khoá lấy đáy lòng ẩn sâu, mở không ra, cũng không có đáp án.
Tựa hồ, đã mắc câu.
Cơ Phi Yên dần dần phóng đại tươi cười, nàng chậm rãi nghiêng người hướng tới Tố Hoà Thanh Dao.
Càng ngày khoảng cách càng ngắn, càng ngày đồng tử càng hiện rõ ảnh ngược bộ dáng của nhau.
Hô hấp Cơ Phi Yên bí mật mang theo một tia khẩn trương, nàng thật sự khẩn trương, nghĩ đến có một ngày nhóm Thiên giới biết được Tố Hoà thượng tiên mà bọn họ kính yêu bị một con cữu vĩ hồ vừa thăng tiên dụ dỗ động tâm, hẳn là sẽ giương tròn mắt, miệng mở to, ngu ngơ, nhất định sẽ khiến nhóm người đó không thể quên được!
Khoảng cách ngày càng gần, tim Cơ Phi Yên cũng không tự chủ được mà bất giác đập mạnh mấy cái.
Nàng hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt tập trung vào đôi môi hồng nhạt của Tố Hoà Thanh Dao.
Thời điểm tưởng như thành công chạm vào, trên gương mặt tinh tế trắng nõn của Cơ Phi Yên bị một bàn tay tát vào, sau đó, chủ nhân của bàn tay đó bảo trì một khoảng cách.
"Cơ phi, thật to gan." Tố Hoà Thanh Dao nở nụ cười không có độ ấm, đáy mắt một mảnh thâm thuý, nhìn không ra cảm xúc.
"Ngô..." Cơ Phi Yên chưa từng thất bại, nhưng không nghĩ tới Tố Hoà Thanh Dao vậy mà dễ dàng thoát khỏi dụ dỗ của nàng.
Rõ ràng, đối tượng mà hồ tộc các nàng muốn câu dẫn, bất luận nam nữ, già trẻ đều nhất định dễ như trở bàn tay.
Tố Hoà Thanh Dao lại ngoại lệ.
Cơ Phi Yên nâng tay cầm lấy bàn tay vừa tát mình, trên mặt như trước là ý cười quyến rũ điên đảo chúng sinh, lại không thấy đối phương có cảm giác tức giận.
Nàng nói: "Nương nương không thích như vậy sao? Nô tì chỉ nghĩ muốn thay nương nương ngài giải trừ tịch mịch, không nghĩ lại bị nương nương cự tuyệt.
Nương nương, nô tì ba lần bốn lượt đều mang tâm ý với ngài, ngài thật sự đối với nô tì không thích đến thế sao? Một chút xíu thích đều không có sao?" Thanh âm Cơ Phi Yên dần dần nhỏ dần, ý cười trên mặt đột nhiên thu liễm, lộ ra sự uỷ khuất.
Không có bao người có thể như Cơ Phi Yên đem hư tình giả ý phát huy đến như vậy, chọc người thương tiếc, càng không có người có thể đem uỷ khuất lúc ban đầu phát triển đến lê hoa đái vũ làm cho người ta mềm lòng.
Cơ Phi Yên thì làm được.
Nước mắt trong suốt trong viền mắt của nàng chậm rãi rơi xuống hai má, cuối cùng vừa đúng lúc rơi trúng mu bàn tay của Tố Hoà Thanh Dao, chậm rãi biến mất.
Gặp qua vô lại nhưng chưa thấy qua người không nề hà bất chấp, vô lại như Cơ Phi Yên.
Biết rõ Cơ Phi Yên chỉ là diễn trò, Tố Hoà Thanh Dao lại không có cách nào tóm nàng.
Từ lúc quản Hậu cung tới nay, nàng đối với các loại thủ đoạn tâm cơ của nhóm phi tần sớm đã nhìn đến quen thuộc.
Duy độc lúc này, Tố Hoà Thanh Dao không bắt được chính xác mạch của Cơ Phi Yên, càng không muốn tìm tòi nghiên cứu rốt cuộc nàng muốn đùa giỡn diễn trò gì, mục đích là gì.
"Đủ rồi." Tố Hoà Thanh Dao tính toán đuổi khách: "Ngươi thân là Quý phi, nên cùng các phi tần khác tôn trọng lẫn nhau, càng nên đem hết tâm lực hầu hạ Hoàng thượng.
Việc hôm nay, bản cung tạm thời không truy cứu, nếu ngươi tiếp tục làm bậy như vậy, bản cung sẽ xin chỉ thị Hoàng thượng, thu hồi phong hào Quý phi của ngươi! Cơ phi, ngươi hiểu chứ?"
Quý phi và vân vân, vốn chỉ là hư danh, thu hay không thu thì có vấn đề gì? Cơ Phi Yên không cần.
Nàng vốn là hạ quyết tâm làm Hoàng hậu, ai ngờ đến Tố Hoà Thanh Dao đoạt trước, hại nàng mất trò chơi Hoàng cung đầy hứng thú.
Bất quá, Hoàng cung này không có nhức đầu tranh giành thiên hạ, là vì Tố Hoà Thanh Dao tồn tại, thực tại làm cho nàng thanh nhàn.
Nên cải trang thì vẫn phải cải trang, qua mặt nhóm thượng tiên gì đó, Cơ Phi Yên căn bản là dễ như trở bàn tay.
Đáy mắt của nàng còn phiếm nước mắt, trong ánh mắt hiện lên rối tinh rối mù không muốn.
"Nương nương đã nói như vậy, nô tì lại như thế nào có thể không rõ đâu? Chỉ trách mình, một niệm cuồng dại, nước đổ vô ích, khanh tâm không niệm tình ý thiếp." Cơ Phi Yên buông lỏng tay Tố Hoà Thanh Dao, lui xuống giường, dáng người thuỷ chung xinh đẹp.
Một niệm cuồng dại, nước đổ vô ích, khanh tâm không niệm tình ý thiếp? U oán cái gì, lại như thế nào thổi tới tình ý? Tố Hoà Thanh Dao đương nhiên chưa từng nghe hay gặp qua, nhưng cũng không nguyện xem tiếp, nàng nói: "Cơ phi nếu không có gì, liền trở về đi.
Bản cung muốn nghỉ ngơi." Trước đó chén thuốc văng lên xiêm y, khiến nội y của nàng dính dính làn da, thật sự khó chịu.
Nàng cần tắm rửa thay quần áo, cũng uống lại chén dược khác.
"Vậy, thiếp lui xuống." Cơ Phi Yên sâu kín liếc qua Tố Hoà Thanh Dao, ôm lấy Thanh nhi đang cuộn một cục, đi tới cửa vài bước rồi dừng lại.
Nàng quay đầu lại, nhìn như thuỷ chung không có ngó đến Tố Hoà Thanh Dao, ngực lại có rất nhiều sự tức giận.
Hừ, sớm muộn gì cũng có một ngày, ngươi sẽ ngoan ngoãn động tâm với ta.
Đến lúc đó, ta nhất định khiến ngươi thảm hơn chữ thảm! Cơ Phi Yên tự nói trong lòng, sau đó hoàn toàn rời khỏi tẩm cung Hoàng hậu.
Hậu cung có cơ sở ngầm vô số, các nhóm nương nương luôn luôn gài người hoặc mua chuộc bọn nô tài để nghe ngóng chuyện bát quái.
Nhất là tẩm cung Hoàng hậu, cơ hồ là đối tượng mà tất cả các nhóm nương nương đều rình rập chờ thời cơ.
Gần đây nhất, các nhóm nương nương còn đang đoán vì sao Hoàng hậu bị ướt hết y phục, bị Cơ phi kéo vào Chiêu Hoa cung.
Đối với hướng đi của Cơ Phi Yên, càng là sự kiện đứng đầu mà các nhóm nương nương chú ý nhất.
Khói nhẹ chậm rãi tản ra từ lư hương, mùi hương tràn ngập tẩm cung, là hương khí giúp an thần, tĩnh khí.
Trên nhuyễn tháp, Liên phi nằm nghiêng người, đưa tay cho cung nữ đứng một bên xoa bóp, nhắm mắt hưởng thụ.
"Liên phi thật sự rất có tâm trạng nha." Thanh âm quen thuộc đến, Thục phi mặc váy dài đạm phấn hoa văn đến.
Các cung nữ thấy, đều tự giác lui xuống, để lại một không gian riêng cho các nàng.
Bàn tay xoa bóp thoải mái không còn, Liên phi từ từ rút tay về, xoay người đối mặt hướng Thục phi, lại như cũ nhắm hờ đôi mắt, không thấy hưng phấn, mà lại bình thản.
"Ngọn gió nào thổi ngươi tới? Nghe nói hai ngày nay đêm nào ngươi cũng ở cạnh Hoàng thượng, đường quan rộng mở, như thế nào đặt chân đến địa phương bậc thấp kém này của ta?" Liên phi lạnh lùng cười, bất động thanh sắc không hờn giận.
"Ta như thế nào nghe ra ý vị một cỗ dấm chua đây!" Thục phi ngồi xuống bên sườn nhuyễn tháp, cố ý phẩy phẩy không khí xung quanh, ý cười dần dần đậm: "Nữ nhân hậu cung này đều là người của Hoàng thượng, hắn muốn tuyển ai, lại không phải là chuyện mà phi tần chúng ta có thể làm chủ.
Lại nói, ngươi cho tới bây giờ mới biết nổi khổ của ta, ai biểu chúng ta đều là người của Hoàng thượng, thân bất do kỷ nha!"
"Thân bất do kỷ? Ta như thế nào không nhìn ra đây? Bất quá, Hoàng thượng như thế nào sẽ đi chỗ ngươi? Cơ phi độc sủng hậu cung đã là chuyện thật không thể tranh cãi, Hoàng thượng vậy mà vẫn tuyển chọn tiếp? Thật mới mẻ..."
"Hoàng thượng là nam nhân, cùng nữ nhân một thời gian lâu, hẳn là chán.
Ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị, lúc đó chẳng phải cấp cho chúng ta cơ hội sao?" Thục phi chậm rãi nằm xuống bên người Liên phi, một tay chống đầu cười nhìn Liên phi: "Nghe nói Cơ phi chủ động yêu cầu.
Hoàng thượng còn khen nàng biết đạo lý, hiểu được đạo làm vua đấy! Ta nói nha, nàng đem Hoàng thượng hướng đám người chúng ta ở bên này, kỳ thật là có dụng ý khác."
"Chỉ giáo cho? Hay là Cơ phi muốn mượn sức chúng ta?" Liên phi nói.
"Ngươi ta đều biết Hoàng hậu gần đây bị nhiễm phong hàn, ngay cả thỉnh an cũng tạm thời huỷ bỏ.
Dĩ vãng ngày xưa nếu thân thể Hoàng hậu không khoẻ thì không muốn có người thăm.
Bất quá Cơ phi lại là ngoại lệ đấy! Nghe nói hôm nay mới sáng sớm, nàng đã đi tẩm cung Hoàng hậu, tất cả thái giám, cung nữ đều bị cho lui ra ngoài.
Khi nàng đi ra, trong ngực còn ôm một con mèo màu trắng, nói không chừng là Hoàng hậu tặng đó!"
"Mèo? Hoàng hậu nuôi mèo khi nào? Tặng mèo? Chuyện này thật kinh ngạc nha." Liên phi ôm lấy cằm Thục phi, móng tay chọt lên hai má của nàng, vừa yêu vừa hận.
"Nuôi mèo hay không nuôi mèo không phải chuyện khiến người ta ngạc nhiên.
Ngạc nhiên chính là, Cơ phi vào tẩm cung Hoàng hậu, đem chén thuốc đổ lên người Hoàng hậu nhưng chưa từng bị phạt.
Khi đó Hoàng hậu cho tất cả ngoại nhân lui ra ngoài.
Ngươi nói, hai người các nàng, có thể ám độ trần thương hay không?" Bị móng tay Liên phi chọt đau, Thục phi bắt nhanh tay nàng, gắt giọng: "Không thể điểm nhẹ người ta sao!"
Nghe vậy, Liên phi hừ lạnh một tiếng.
Nàng bước xuống nhuyễn tháp, tự rót một ly nước, hoàn toàn xem nhẹ Thục phi còn đang trên nhuyễn tháp.
"Bộ dáng ngươi có chút không giống như xưa." Liên phi vắt chéo chân, dáng người tao nhã ngồi trên ghế, vài giọt nước còn đọng lại trên môi, tiếp tục nói: "Dĩ vãng ta chưa thấy ngươi để bụng ai như vậy, sao từ lúc Cơ phi đến, tâm tư của ngươi không còn như trước? Thục phi, người ta là người độc sủng Hậu cung, không phải ngươi.
Năm đó ngươi vì Phi vị, vẫn là ta khổ tâm trước mặt Hoàng thượng lấy lòng cho ngươi.
Bằng không, ngươi cho là ngươi như thế nào được quân vương sủng ái đến? Ngươi nên thu liễm."
Nhắc tới chuyện xưa của hai người, nụ cười duyên ban đầu của Thục phi liền biến mất.
Nàng lạnh mặt xuống, ngồi dậy bên nhuyễn tháp một lát, sau đó đứng lên, đáy mắt giống như ngày xưa hiện lên sự khuất nhục và không cam lòng.
"Bảo ta thu liễm? Ngươi cũng xứng nói với ta những lời này? Ngươi quả thật giúp ta được Phi vị, nhưng ngươi đừng quên, đó đều là ta nên có được.
Ngươi nói đúng, ta để ý đến Cơ phi, thì tính sao? Nói không chừng, ta trở thành người giúp đỡ nàng đoạt được Hậu vị.
Mà ngươi, rất nhanh sẽ thành thành thật thật ở trong này tự kiểm điểm chính mình đi!" Thục phi phất phất tay áo, tâm tình vui vẻ bị căm tức thay thế, làm cho nàng không còn muốn tiếp tục ở lại chỗ này.
Nhìn bóng dáng Thục phi rời đi, Liên phi cũng không tính đứng dậy ngăn nàng.
Nàng cười lớn, tiếng cười quá mức châm chọc, quanh quẩn cả tẩm cung, cũng truyền đến lổ tai Thục phi.
Nàng tính đẩy cửa đi thì ngừng lại, quay đầu, Thục phi nhíu mày lại: "Ngươi cười cái gì?"
"Cười ngươi không biết tự lượng sức mình."Liên phi rốt cục không vắt chéo chân thưởng thức chén nước trong tay nữa.
Nàng đi đến trước mặt Thục phi, nâng tay bóp hai má của nàng, vừa dùng sức vừa nói: "Hậu vị há là vị trí ngươi muốn là có thể ngồi? Tố Hoà Hoàng hậu được lòng lão Thái hậu lẫn Hoàng thượng sủng ái, cho tới bây giờ đều là kính yêu nồng hậu, bằng ngươi? Thục phi, nằm mơ cũng phải phân rõ thời điểm.
Vận mệnh Tố Hoà Hoàng hậu liền mạch với vận mệnh quốc gia, mà ngươi thì sao? Nếu không có ta, ngươi bất quá chỉ là sườn tần mặc người giẫm đạp.
Như thế nào, hiện tại cảm thấy cánh đã cứng, muốn bay đi? Tốt lắm, chúng ta chờ xem." Liên phi cười, khuôn mặt có chút vặn vẹo làm cho người ta sợ hãi.
Nàng không chiếm được, người khác đừng mơ có được, không thể nắm trong tay nàng, vậy thì cùng huỷ diệt cũng tốt lắm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...