Tạ Thiên Tư chậm rãi đi vào trong Thần vương phủ.Ở giữa sân có một cây hoa tử đằng cùng những nhánh hoa thồng xuống có sắc hồng tím nhàn nhạt đu đưa nhẹ nhàng,phất phơ trong gió. Hắn nhìn xung quanh một cách đầy trầm tư.
Trong vương phủ tuy rộng lớn lại chẳng có một bóng người, có lẽ hắn biết đây chính là sự trả thù của Lăng Phong dành cho hắn. Bắt hắn sống trong cô đơn và từ từ trở thành một linh hồn già cõi chẳng còn ai dựa dẫm.Có lẽ Lăng Phong vẫn còn để tâm chuyện những năm trước, hắn đã bỏ rơi Lăng Phong như thế nào thì bây giờ Lăng Phong chỉ cho hắn nếm trải lại mùi vị đó mà thôi.Huynh đệ từ đồng tâm, gắn kết bền vững luôn luôn có nhau thì giờ đây mỗi người lại mỗi ngã, không ai xen vào cuộc sống của ai.
Tạ Thiên Tư gương mặt bần thần, đi nhẹ nhàng vào trong một thư phòng rộng lớn với những cuốn sách mà chủ nhân trước để lại. Hắn lặng mở ra một cuốn, cuốn này nói về lịch sử mấy trăm năm trước của đất nước này.
Trì Quốc tồn tại mấy trăm năm có thể nói là tồn tại lâu nhất vì các ách thống trị của các thời vua dường như rất giống nhau, đó là tàn bạo,nhẫn tâm, không từ thủ đoạn để có thể cai vị đất nước yên bình không binh biến hay có chiến tranh loạn lạc. Nhưng hắn vừa mở tới giữa trang thì có một dòng chữ đập vào mắt hắn: “Vị vua đời thứ 200 Tạ Hoàng Tương trọng tình hơn trọng tài,ham mê tình ái từ bỏ tước vị,là vị vua ô nhục nhất sử sách Trì Quốc …” Hắn đọc tới đây tự nhiên đóng sách lại để gọn vào một góc.
Hắn bất đầu đi ra ngoài rồi đeo một chiếc mặt nạ. Hắn thong dong đi từng bước thư thả đi đến một giang hàng bán hạt giống,mà hỏi: “Vị thúc thúc này, ông có bán hạt giống hoa quế không?”
Người bán hàng nhìn hắn, cười nhân hậu: “À! Có bán, công tử muốn mua loại nào?”
Hắn dứt khoát nói: “Loại vàng nhạt!”
Người bán hàng lại cười rạng rỡ mà đem ra một túi hạt rất lớn hỏi: “Công tử mua bao nhiêu?”
Hắn nhăn mày nói: “Tầm 2 cân.”
Người bán hàng có chút bắt ngờ nhưng cũng tươi cười mà vớt ra một túi vừa to nhưng cũng không to lắm mà vớt hạt từ bao lớn này sang túi kia rồi hai tay trao cho hắn. Tạ Thiên Tư đưa cả túi tiền trên người mình mà không hỏi giá, rồi lại bước nhanh trở về vương phủ,mặc người bán hàng có gọi lại.
Vào tới trong phủ hắn liền sắn tay áo lên tìm cuốc trong kho rồi đi xới đất gần cây tử đằng xong lấy ngón tay chọt lỗ ngây hàng thẳng lối. Rồi bỏ hạt xuống từng lỗ lấp lại, hắn thở một hơi dài rồi lại đi xới những chỗ đất khác ở hoa Viên phía sau các gian phòng tiếp tục trồng. Sau 1 canh giờ hắn cũng xông tất cả từ việc gieo và tưới nước cho ẩm đất. Thiên Tư thở phào ngồi ở bậc thềm nhìn cái hoa viên mà tự mình làm, tuy giờ nhìn nó rất thiếu thẩm mỹ, nhưng hắn tin chắc nó khi nở sẽ rất đẹp vì loại vàng nhạt mọc lên thân cây sẽ rất thấp nhưng mà hoa nở rất nhiều. Hắn nhìn lên trời, bầu trời về chiều lúc nào hắn cũng chả hay, hắn vội đi tắm rồi thay y phục khác. Cứ thế rồi đi ngủ trôi qua một ngày đầy mệt nhọc mà không nhàm chán.
Ở Hàn Phủ
Hàn Kha Nguyệt nằm trên giường đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở có hơi hỗn tạp. Nàng giật mình tỉnh dậy. Hóa ra là nàng hôn mê từ khi bị một đòn roi đó của Hàn Tử Hào.Bên cạnh giường nàng là Thủy Nhược đang mở to mắt nhìn nàng từ bao giờ. Nàng có giật mình mà lấp bấp hỏi cô ấy: “Tiểu Nhược? Em…e…em…có sao không?”
Thủy Nhược bắt đầu mệt mỏi mở lời: “Không! Em không sao!”
Kha Nguyệt bật cười: “Haha!”
Thủy Nhược nhìn nàng khó hiểu nghiên đầu: “Tỷ cười cái gì?”
Nàng chỉ giơ tay chỉnh lại cái máy tóc rối của Thủy Nhược mà chẳng nói gì, có lẽ từ khi nàng sống lại trong cơ thể của Kha Nguyệt thì nàng đã một phần nào coi Thủy Nhược như muội muội thứ hai của mình. Cái vẻ ngây ngô của cô ấy làm cho nàng nhớ đến muội muội đã bị nàng vô tình hại chết.
Nàng hối hận vì sao lúc đó lại trộm Thủy Sơn Đồ đưa cho Tạ Thiên Tư để hắn ám hại huynh trưởng cướp vị, muội muội lại ép làm thiếp cho hắn khi nàng đang là chính thê của hắn. Kha Nguyệt cười khẩy một cái từ trách mình tại sao có thể ngốc đến mức hại cả người thân.
Thủy Nhược nhìn nàng cười có chút không yên tâm, nhưng chưa kịp nói gì Kha Nguyệt đã đặt lên trán cô ấy một nụ hôn. Rồi bảo: “Ngủ sớm đi!” nàng vỗ vỗ chỗ kế bên mình ý bảo Thủy Nhược nằm xuống.
Thủy Nhược lại vui vẻ như đứa trẻ mà trèo lên rồi nằm xuống. Nàng cũng nằm xuống vòng tay ôm trọn Thủy Nhược vào lòng mà vỗ nhẹ nhàng vào lưng cô ấy, hát cho cô ấy nghe,vẫn là bài hát khi xưa nàng hát cho Thiên Tư chỉ tiếc người nghe thấy là Thủy Nhược.
Hàn Liễu Dung đứng ở ngoài,khi nghe được giọng hát cũng thở phào nhẹ nhõm mà từ từ ngồi xuống bệt xuống nền sàn gỗ lạnh lẽo. Những giọt nước mắt cũng rơi xuống hai bên má. Nàng ta đã hối hận rồi,bao nhiêu chuyện ác mà nàng ta đã làm, tưởng chừng sẽ khiến Kha Nguyệt hận nàng ta cả đời, nhưng lại không ngờ ngày hôm nay Kha Nguyệt lại liều thân thể yếu đuối che chở nàng ta dưới thân.
Liễu Dung nhắm mắt lại nghĩ về những lúc khi còn nhỏ, nàng ta và Kha Nguyệt hạnh phúc nhường nào khi đại phu nhân Hàn gia còn sống.Vui vẻ vô tư như những cách hoa sương trắng sáng lung linh không nhiễm tạp chất. Nhưng tất cả lại tan nát khi bà ấy chết, bà ngã khụy xuống miệng ọc máu chết trước mắt Kha Nguyệt khiến nàng ấy sốc đến mức mà ngất đi, đập đầu mạnh xuống sàn khiến khi tỉnh lại thì có dấu hiệu của người bị ngốc nghếch điên dại.
Lúc đó nàng Kha Nguyệt cũng chỉ mới 5 tuổi thôi đã phải chịu quá nhiều đả kích từ cảnh mẫu thân chết, phụ thân thì mê tín tin nàng khắc chết mẫu thân, các người hầu lúc nào cũng giọng lời ngon ngọt nịnh hót nay lại nặng lời mắng nhiết.
Nghĩ tới đây Hàn Liễu Dung lại nghĩ tới khung cảnh của 10 năm trước khi nàng ta 8 tuổi. Một nam nhân là người làm trong phủ mặt mũi hung dữ bắt nàng ta vào kho củi giở trò đòi bại trên cơ thể may mắn lúc đó có một người chạy vào dùng gậy đập vào đầu gã đó mới kịp thời cứu lấy đời nữ nhi của nàng ta. Đó không ai khác là Kha Nguyệt, nàng ta vẫn còn nhớ khuôn mặt có chút sợ hãi đó, tay chân run rẩy đó ôm lấy nàng ta vào lòng trong đêm tối dỗ dành.
Từ khi bị tên đó giở trò, nàng ta đã bất đầu có những suy nghĩ tiêu cực về người khác, nàng ta không còn ngoan ngoãn mà lén giả nam trang vào quân doanh gần đó. Lúc bấy giờ vì nơi đó canh giữ lỏng lẻo nên nàng ta mới có thể dễ dàng lọt vào. Rồi may mắn được cầm đao múa thương, rồi lại vô tình được Tạ Lăng Phong băn bó cho khi bin thương, nên từ đó cũng lẻo đẽo theo sau.
Sau một thời gian thì chuyện nàng ta trốn ra ngoài cũng bị phát hiện, vấn đề là vì nàng ta là con thiếp lại chẳng được yêu thương mấy nên cũng chả ai quan tâm,vì vậy mới có thể dễ dàng mà bay nhảy bên ngoài. Cũng vậy mà đám hạ nhận bị mẫu thân Liễu Dung đánh đập vì tội không trong chừng Liễu Dung.
Nàng ta còn nhớ lúc đó tâm trạng nàng ta buồn lắm vì sẽ không gặp được Lăng Phong. Nàng ta nhớ tới đây lại chẳng muốn nhớ lại nữa vì từ đây về sau chính là chuỗi ngày tâm tối, và chìm vào công cuộc làm con rối mặc người tiêu khiển của mẫu thân nàng ta. Cứ thế mà nàng ta nhẹ nhàng chìm vào trong giấc ngủ lúc nào chả hay.
…----------------…
Sáng hôm sau khi Liễu Dung tỉnh dậy thì trên người đã được đắp lên cái áo khoác từ lúc nào. Thầm nghĩ là Kha Nguyệt nên cũng có chút ấy náy,nên liền xếp gọn áo để xuống sàn rồi nhanh chân chạy đi về phòng mình. Vừa tới phòng chính của Hàn phủ thì đã nghe tiếng bên ngoài.
“Thánh chỉ đến.”
HẾT CHƯƠNG 22
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...