Trúc Đào hoảng sợ, theo bản năng quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo lắng nhớ lại những việc vừa xảy ra: “Sau khi Nguyên Chiêu nghi hôn mê, nô tỳ bảo người đi mời Thái y xong liền vội vàng tới báo cho Hoàng thượng và nương nương. Khi nô nỳ trở về, Thái y nói với nô tỳ Nguyên Chiêu nghi vốn không hề hôn mê, nàng chỉ giả bộ ngủ. Thái y bảo nô tỳ mang Nhị hoàng tử đến để ở bên cạnh Nguyên Chiêu nghi. Sau đó chúng nô tỳ ra ngoài rồi nhìn trộm vào bên trong. Một lúc sau, Nguyên Chiêu nghi dường như tỉnh lại, trước tiên nhìn tình trạng trúng độc của Nhị hoàng tử, xác định trong phòng không có bất kỳ ai mới lấy cây trâm của mình đổ ra một viên thuốc cho Nhị hoàng tử uống. Sau,” Nàng nuốt nước bọt, “Nàng lại lấy ra một cái vòng tay, mở ra có bột phấn, chuẩn bị cho vào miệng của Nhị hoàng tử… Nô tỳ đi lên cướp lấy cây trâm cùng vòng tay, lại mang bột phấn trong vòng tay đổ vào sữa dê cho con mèo uống, đợi chốc lát, hơi thở của con mèo liền trở nên mong mảnh, tình trạng bệnh nặng.
Hạ Lệnh Thù hỏi: “Nhị hoàng tử thế nào rồi?”
Trúc Đào nói: “Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử chỉ uống sữa dê pha thuốc mê, hiện tại đều mê man. Nguyên Chiêu nghi cho Nhị hoàng tử uống thuốc giải, không có độc tố nào khác, Thái y nói không có gì đáng ngại.”
Cố Song Huyền vỗ mạnh lên bàn: “Khá lắm độc phụ!” Không hề phân trần chạy ra ngoài.
Đối với việc thẩm vấn và phán quyết cung phi Hạ Lệnh Thù không có hứng thú, nàng cũng đoán ra Cố Song Huyền sẽ đối đãi với Nguyên Chiêu nghi như thế nào. Quay đầu bảo Trương ma ma: “Đến Thái Y viện ôm Thái tử tới đây.” Thân mình Trương ma ma chấn động, chỉ một câu nói đã biết ý tứ của Hạ Lệnh Thù, cố giấu bi thương, đi ra ngoài.
Hạ Lệnh Thù nói với Phượng Lê: “Đổi cho bản cung một tách trà mới.” Mắt khép nửa, nặn huyệt thái dương, sai người mài mực, bắt đầu viết thư.
Thư tín có ba phong, phong thứ nhất là cho chủ nhân Hạ gia Hạ Tường Thiên, nói rõ từ đầu đến cuối việc Thái tử trúng độc, tự biết mình phạm vào tối kỵ, thay vì chờ Ngự Sử buộc tội, không bằng tự sát, tránh ảnh hưởng tới địa vị của Hạ gia trong triều. Mong Hạ Tường Thiên lấy đại cục làm trọng, đừng vì nàng mà làm khó Hoàng thượng, cuối cùng xin bảo vệ tốt cho người nhà của nàng.
Cố Nguyên Phàm đứng một bên nhìn, đợi cho trang giấy được viết xong, thờ ơ lấy phong thư cất vào trong ngực.
Phong thư thứ hai cho đệ đệ Hạ Lệnh Càn, dặn dò hắn bảo vệ mẫu thân và tỷ tỷ thật tốt. Nói con người đều phải chết, không cần vì nàng mà đau khổ, nàng sẽ thay mọi người đi chiếu cố phụ thân đã mất. Hi vọng hắn có thể theo di nguyện của phụ thân, coi dân là trời, vì dân tạo phúc.
Phượng Lê bưng trà lên đã khóc không thành tiếng, nước mắt từng giọt rơi lên phong thư, ẩm ướt rồi lại khô. Không đợi Cố Nguyên Phàm tới gần, nàng đã đem phong thư ôm vào trong ngực, bướng bỉnh nói: “Vương gia, đây là hoàng cung, không phải Định Đương vương phủ, mong ngài tự trọng.”
Cố Nguyên Phàm nhìn Phượng Lê, lại nhìn mọi người xung quanh đang trầm mặc căm tức, mấp máy môi, nhìn Hạ Lệnh Thù viết phong thư thứ ba.
Phong thư cuối cùng cho tỷ tỷ Hạ Lệnh Ngoạ. Phong thư này tương đối dài, viết về cuộc sống từ nhỏ đến giờ, những ngày cách xa cha mẹ, rồi đến thư viện học tập, sau đó là lần đầu tiên trong đời bị bắt cóc. Nàng còn nhớ rõ lúc trước tỷ tỷ luôn bảo vệ nàng, nhớ rõ bàn tay nhỏ bé từng nắm tay nàng bỏ chạy, nhớ rõ lúc nghe được việc đính hôn, khi phụ thân đọc tên phu quân, trong nháy mắt lòng nàng mừng rỡ như điên không thể che giấu.
Viết đến đây, Hạ Lệnh Thù dừng lại một chút, ngơ ngác nhìn đoạn thư vừa viết, không nhúc nhích. Cố Nguyên Phàm nhìn qua, loáng thoáng đoán được vị phu quân kia là ai.
Hoá ra, Hoàng hậu đối với Hoàng thượng là… Đáng tiếc, hoàng gia không thể dung nạp phần tình cảm này, người ta rất dễ điên cuồng vì nó, nó khiến người ta nhìn không rõ cục diện triều chính, mất đi lý trí vốn có.
Hạ Lệnh Thù uống một ngụm trà, bút chuyển hướng, bắt đầu tức giận mắng Triệu vương là đồ khốn, lúc còn nhỏ đã thích bắt nạt tỷ tỷ, nếu nàng xuống lòng đất mà còn nhìn thấy Triệu vương bắt nạt người Hạ gia, đương nhiên sẽ làm cho hắn mỗi đêm phải cùng đầu trâu mặt ngựa chơi cờ. Oán hận giữa nàng và Triệu vương chất chứa quá nhiều, về sau không còn cơ hội, đơn giản mượn chuyện này cho hắn đòn sát thủ. Xem chừng sau này Triệu vương không có được giấc ngủ yên ổn.
Mặc dù chuyện quỷ thần là lời nói không căn cứ, bất quá, tin rằng Hạ Lệnh Ngoạ nhất định sẽ lợi dụng điểm này trêu chọc Triệu vương.
Đem thư tín đi cất kỹ, Phương ma ma lại mang đến một chồng sách, Hạ Lệnh Thù lấy ra hai quyển đưa cho Phượng Lê: “Phía trên là chi tiết quy tắc giáo dục Thái tử, về sau các ngươi phải ở bên người Thái tử bảo vệ nó. Mỗi một năm học những gì, đọc sách gì trong này đã ghi lại. Mặt khác nhớ kỹ hàng năm phải dùng thuốc ghi trong sách, không cần quan tâm độc tính, chỉ cần mỗi ngày cho nó uống theo đúng liều lượng yêu cầu, chắc chắn về sau bách độc bất xâm. Chỗ này còn có danh mục binh thư ta viết lại, hơn nữa làm Thái tử phải đọc sách, nghiên cứu từ từ, đều viết trong này cả. Đến năm tuổi, đưa cho Thái tử để nó tự mình lựa chọn xem.” Đám người Phượng Lê, Trúc Đào nghẹn ngào quỳ xuống.
Giờ tý, Lương công công vẫn ở bên Hoàng thượng tới gặp Hạ Lệnh Thù, nói: “Hoàng thượng tự mình thẩm vấn âm mưu giết Thái tử bằng thuốc độc của Nguyên Chiêu nghi, hạ lệnh tịch thu tài sản của dòng tộc Nguyên thị, giết kẻ phạm tội. Đức phi bất lực, không bảo hộ được Thải tử, cách chức làm Mỹ nhân. Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử sẽ do Thái hậu dạy dỗ, tuỳ ý vào thư viện Bạch Lộ.” Cứ như vậy, toàn bộ hậu cung đều do Thái hậu làm chủ, những phi tử khác không thể trở mình gây sóng gió.
Hạ Lệnh Thù gật đầu, bảo người khen thưởng. Bãi giá đi Phượng Huyền cung, sai người chuẩn bị tắm rửa, v.v…, tự mình bế Thái tử đang ngủ đi tắm.
Giờ tý hai khắc, Cố Nguyên Phàm đang uống rượu, thỉnh thoảng nhìn tách trà mới uống một ngụm ở trên bàn dài, trầm mặc không nói.
Ngoài điện, thân ảnh mơ hồ từng bước để lại dấu chân trên tuyết, đi đến cửa điện, dựa vào lan can nhìn Cố Nguyên Phàm gật đầu, hỏi: “Nàng ở đâu?”
Cố Nguyên Phàm lắc bầu rượu, thở dài: “Lục ca, ngươi nói Hoàng hậu chết rồi, Hạ gia sẽ cùng các đại gia tộc khác gây xích mích, phản kháng hoàng quyền sao?”
Cố Song Huyền cười gượng, nói: “Không biết. Chỉ cần vị trí Hoàng hậu không còn, các gia tộc khác sẽ không bị Hạ gia kích động dễ dàng. Một đám lão hồ ly dã tâm lớn, đâu có dễ dàng bị lợi dụng như vậy.” Hoàng hậu chết, Hạ gia liền mất đi quyền khống chế hậu cung, quyền thế hậu cung gây dựng lại sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến thế cục trên triều, các đại gia tộc vốn coi Hạ gia là chủ, sai đâu đánh đó, tự nhiên sẽ phát sinh ra mâu thuẫn, hoàng đế lại làm cho bọn họ từ từ phân hoá, sớm hay muộn cũng thu hồi được phần lớn hoàng quyền.
Cố Nguyên Phàm phun ra một hơi: “U ác tính.”
Cố Song Huyền không đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen như mực. Đã không có tuyết rơi, cũng không có ánh trăng, giương mắt nhìn ra xa đều là không khí trầm lặng đen tối, không thấy được năm ngón tay. Từ lòng bàn chân dâng lên một loại lạnh giá, dần dần tiếng đến đầu gối, đến bên hông, cuối cùng chiếm cứ trong lòng, từng đợt đè nén, khiến hắn không thở nổi.
Cố Song Huyền cúi đầu, hỏi lại: “Nàng đâu?”
Cố Nguyên Phàm trầm mặc.
Cố Song Huyền cười khổ, thời điểm định rời đi lại cảm thấy thân mình không ổn, thì thào hỏi: “Cửu đệ, năm đó ngươi vì sao không muốn ở lại hoàng cung? Là vì phụ hoàng mẫu hậu không thương tiếc ngươi sao?”
“Không, ” Cố Nguyên Phàm nói, “Là vì hoàng cung quá lạnh .” Hắn dùng mũi chân gạt tuyết đọng trên bậc thang, gượng gạo hỏi: “Lục ca, trừ bỏ ngôi vị hoàng đế, ngươi còn có cái gì?”
Cố Song Huyền suy nghĩ, nhẹ giọng cười: “Ta cũng không biết.” Dứt lời, hắn tỏ ra dáng vẻ không muốn nói nhiều, một mình đi vào cung điện yên tĩnh.
Phượng Huyền cung, chỗ ở của Hoàng hậu Đại Nhạn triều, cũng là tẩm cung tráng lệ nhất trong hậu cung. Ở nơi này, có nhiều vị hoàng hậu một thời vinh quang, càng có nhiều hoàng hậu ảm đạm đi về cõi tiên, nơi này là điểm bắt đầu vinh hoa, cũng là nơi dã tâm và tình yêu say đắm mai một.
Ở bên trong điện có thể thấy trên giường Long Phượng sắp có một luồng hương hồn rời xa trần thế.
Hắn đứng nhìn từ xa, nhìn màn giường bị làn gió không biết từ nơi nào đến thổi bay, sợi tua màu vàng lắc lư trong chốc lát rồi dừng lại. Màn giường Long Phượng rất dày, hắn dường như tưởng tượng ra dáng vẻ Hạ Lệnh Thù ôm ấp tiểu Thái tử Cố Khâm Thiên, chỉ cần hắn vén rèm lên, đối phương sẽ mở đôi mắt bình tĩnh liếc hắn, lại không thèm để ý, cánh tay ôm ấp Thái tử không tự chủ được mà căng thẳng.
Nhưng mà, lúc này đây, bên trong không có gì cả
Cố Song Huyền trừng mắt, xốc đệm chăn lên, trên giường chỉ có một gối ngọc lẻ loi nằm thẳng.
Hạ Lệnh Thù, không ở đây!
Thái tử Cố Khâm Thiên cũng không ở đây!
“Người đâu!” Cố Song Huyền hô to, tiếng rống giận ở trong điện trống trải thành tiếng vang ong ong. Ba cửa bên ngoài, Tiểu Quái Tử lảo đảo chạy vào, Cố Song Huyền hỏi: “Hoàng hậu đâu?”
“Hoàng hậu, người không phải đang tắm sao?”
Cố Song Huyền một cước đá văng thái giám, trực tiếp đi vào thiên môn, chạy như điên dọc theo hành lang tối tăm, khí nóng từ nước ấm ùa vào mặt hắn, một lúc liền khiến trán toát đầy mồ hôi.
Không có, trong ao tắm không có người.
Trong cơn giận dữ, Cố Song Huyền đạp vào cửa điện, không có, cái gì cũng đều không có.
Bọn họ đi nơi nào?
“Tìm, tìm ra cho trẫm.”
Hạ Lệnh Thù đi rồi? Nàng tự mình tìm một chỗ không có ai khác… Nàng còn mang theo Thái tử, có phải nàng muốn khiến hắn hối hận cả đời không?
Cố Song Huyền không dám tưởng tượng, một mình đi quanh Phượng Huyền cung, nổi điên tìm kiếm, đồ sứ, vật phẩm đều bị hắn ném trên mặt đất bùm bụp. Bên này lửa giận ngút trời, bên kia đã có người kêu lớn “Đi lấy nước!”, Cố Song Huyền sửng sốt, vài bước liền xông ra ngoài, liếc mắt liền thấy hướng Đông cung bốc cháy. Nơi đó là cung điện lúc hắn còn làm Thái tử, từ khi hắn đăng cơ tới nay, Đông cung đã đóng cửa, buổi chiều ngay cả ngọn nến cũng không có, tại sao lại cháy?
“Hoàng… Hoàng Thượng, có người nhìn thấyHoàng hậu đi Đông cung.”
Cố Song Huyền chỉ cảm thấy trong đầu “ông” một tiếng, cơ hồ khiến hắn trời đất nghiêng ngả. Nàng uống nước trà tẩm độc, sau khi tắm rửa độc sẽ càng phát tác mau, lại đi Đông cung… Nơi đó có thư phòng hắn từng xây riêng cho nàng, trước khi thành thân, hắn cố ý sai người sưu tầm kỳ văn dị hình khắp thiên hạ để trong thư phòng, dành cho Hạ Lệnh Thù đọc. Sau khi thành thân vài năm nay, cũng chỉ có nơi đó là ghi lại ký ức ngọt ngào của hai người, còn tường cung cao lớn đều toàn oán hận cùng phẫn nộ.
Trong lòng Cố Song Huyền như nổi trống, đi mà dường như lăn qua trăm bậc thang xuống. Tiếng động huyên náo khắp toàn bộ hoàng cung, tất cả mọi người lao tới cung điện nho nhỏ kia, lửa cháy ngập trời khiến cho bầu trời nhuộm thành màu cam.
Hắn đứng ở Đông cung, nhìn Hạ Lệnh Thù ôm ấp Cố Khâm Thiên như bươm bướm lao vào lửa, ở trong ngọn lửa hừng hực bay lên.
“Lệnh Thù —— “
Trong lửa cháy, nữ tử mặc áo dài màu lửa hồng, làn váy xếp tầng tầng lớp lớp như mây, tung bay giữa lửa nóng. Nhìn hắn, đôi mắt nàng vẫn trống rỗng cùng bình tĩnh, ý cưới nơi khoé môi giống như trào phúng, cười sự điên cuồng của hắn, cười hắn tự cho mình là đúng, lại cười những ngày tháng uổng phí giữa hai người. Trả giá bằng thật lòng, kéo dài ở nơi này, cũng tại nơi này chấm dứt.
Nàng nói: “Cố Song Huyền, ngươi chậm rãi vượt qua cả đời một mình đi. Hạ Lệnh Thù không có hứng thú phụng bồi.” Xoay người, hướng tới lầu hai, bốn phía quanh nàng đều là thẻ tre đã bị thiêu đốt phân nửa cùng những vật trang trí bằng vàng và sách quý
Cố Song Huyền vọt tới cửa, hô to với nàng: “Ngươi đi ra đi, độc trong trà là giả, ta… ta không hề muốn ép ngươi tự sát.”
Bước chân Hạ Lệnh Thù dừng lại một chút, hơi quay đầu đi giống như đang tự hỏi. Cố Song Huyền ngay lập tức muốn bước qua cửa liền bị Lương công công đang theo sau giữ chặt không thể nhúc nhích. Hắn cố hết sức làm nét mình trở nên ôn hoà, khuyên bảo nàng: “Ngươi trở về đi, đưa Khâm Thiên cho ta, có gì chúng ta thẳng thắn nói rõ.”
Hạ Lệnh Thù thẳng người, thản nhiên nói: “Ta và ngươi không có chuyện gì để nói.” Không bao giờ nguyện ý nhìn hắn nữa, nàng ôm đứa nhỏ tiếp tục đi vào trong phòng, lướt qua cửa trong, giá sách trong này còn chưa bốc cháy. Trên vách tường âm u treo nhiều bức tranh thơ khác nhau, nàng đi tới cái tủ dựa sát tường, sắp xếp lại những bộ sách quý trưng bày trên đó, một tiếng “Đăng” rung động, phút chốc ngăn tủ liền xoay vào trong, xuất hiện một lối đi.
“Tỷ tỷ?”
“Là ta.” Hạ Lệnh Thù ôm Cố Khâm Thiên đi vào, ngẩng đầu cười: “Đại bá cũng tới rồi. Thực xin lỗi, làm cho các bá bá phải nhọc lòng.”
Chủ nhân Hạ gia Hạ Tường Thiên cười nói: “Vốn là đại bá không lo lắng chu toàn, khiến ngươi một mình ở trong cung nhận hết ấm ức, cuối cùng lại phải dùng hạ sách này.”
Hạ Lệnh Thù mấp máy môi: “Thật ra từ trước lúc Đại hoàng tử bức vua thoái vị ta đã hoàn thành việc chuẩn bị bỏ mình, nếu không phải vì Khâm Thiên cũng sẽ không nhẫn nại thêm lần nữa. Sự tình phát triển đến mức này ta cũng bất ngờ, chỉ có thể xin nhà mẹ đẻ giúp đỡ, ta…”
Hạ Tường Thiên than thầm, nhìn dung nhan Cố Khâm Thiên lúc ngủ: “Cho uống thuốc?”
“Ngửi chút mê hương mà thôi. Nếu không ta chẳng có cách nào đưa trộm nó từ Phượng Huyền cung ra.”
Mấy người chỉ nói chuyện vài câu đơn giản, khói đặc bên ngoài ngày càng dày, mơ hồ nghe được tiếng la khàn khàn của Cố Song Huyền. Hạ Tường Thiên nhìn Hạ Lệnh Thù, hỏi: “Thật sự từ bỏ được? Ra khỏi hoàng cung này thì không bao giờ còn là hoàng hậu, Khâm Thiên cũng không cách nào làm Thái tử, ngươi cũng không còn là Hạ gia tam phòng Hạ Lệnh Thù.”
Từ gian ngoài đã nghe được tiếng giá sách sụp đổ, khói trắng vấn vít xa xa cùng ngọn lửa lan vào, “tích két” vang lớn, xà gỗ vỡ rơi xuống, đồng thời có tiếng kêu liên tục đầy sợ hãi “Hoàng thượng”.
“Lệnh Thù, ngươi ở đâu, mau lên tiếng!”
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn ra bên ngoài, trong sương khói như ẩn như hiện một thân ảnh, là Cố Song Huyền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...