Hoàng Hậu, Trẫm Muốn Thị Tẩm

Edit: Mộc

Hạ Lệnh Thù có chút vui sướng khi người gặp họa, nói: “Thần thiếp có thai, không thể thị tẩm. Lúc trước ở bên ngoài nên không thể thực hiện được quyền lợi, nay đã về cung, hay là Hoàng thượng…”

Cố Song Huyền sửng sốt, hận nghiến răng nghiến lợi, bóp nhẹ ngực nàng hai cái: “Nàng đúng là tiểu hồ ly, suốt ngày chỉ thích trêu chọc ta, biết rõ ta một lòng với nàng, còn bảo ta đi tìm người khác.”

Hạ Lệnh Thù thở dài: “Hoàng thượng, chuyên sủng với cả đế vương và phi tử đều là tối kỵ.” Nàng tự mình rót cho Cố Song Huyền một ly rượu, “Sủng ái của người sớm hay muộn sẽ khiến thần thiếp và hoàng nhi gặp tai họa ngập đầu.”

Ánh mắt Cố Song Huyền lóe lên, trầm mặc không nói.

Hạ Lệnh Thù đẩy hắn: “Đi đi, vài năm nay chàng không chọn ai thị tẩm đã là không ổn rồi, hôm nay nên theo chế độ cũ…”

Cố Song Huyền lập tức đứng lên, vỗ mạnh lên bàn: “Không đi!” Hắn loanh quanh hai vòng, nói tiếp: “Vài năm nay hậu cung đã chẳng còn tác dụng gì, chẳng lẽ sợ thêm một ngày sao? Hơn nữa, hoàng đế Đại Nhạn đâu phải chưa từng chuyên sủng phi tử, vì sao các tiên hoàng có thể, ta lại không được?”


Hạ Lệnh Thù rũ mắt: “Nhưng cuối cùng số mệnh của phi tần đó thế nào?”

Cố Song Huyền lạnh nhạt nói: “Hạ Lệnh Thù nàng không phải nữ tử yếu ớt không chịu nổi một kích, nếu nàng như thế thì không phải là Hạ Lệnh Thù mà ta yêu.”

Lời kia vừa thốt ra, hai người đều đều giật mình.

Một chữ yêu, với đế vương mà nói có bao nhiêu trân quý bao nhiêu tàn khốc, đối với nữ tử hắn yêu mà nói, có thể sẽ đón nhận vinh hoa phú quý, cũng có thể là thi cốt vô tồn. Cho nên Cố Song Huyền chưa bao giờ nói yêu, hắn chỉ dùng hành động bày tỏ ý nghĩ của mình, Hạ Lệnh Thù cũng không cần đối phương dùng lời ngon tiếng ngọt, nàng có quyền thế, có gia tộc, có thái tử, nàng chỉ im lặng nhìn, tự mình phỏng đoán, sau đó dùng trái tim đưa ra đáp án.

Đế vương sẽ không nói ra chữ ‘yêu’, đế hậu cũng không dám dễ dàng đi ‘yêu’. Ai cũng không ngờ, hai người lòng vòng nhiều năm như vậy, Cố Song Huyền lại thốt ra dưới tình huống này.

Hạ Lệnh Thù nắm lấy bầu rượu Bạch ngọc Quan Âm, không cử động, rượu đã đầy ly, từ từ tràn ra, lan ra khắp bàn, thành một cái vũng nhỏ, chảy vào lòng của nàng. Nàng mấp máy môi, mắt ẩm ướt: “Tình yêu của đế vương có thể kéo dài bao lâu? Có thể ngăn cản được bao nhiêu cuồng phong mưa gió? Có thể chịu đựng được bao nhiêu quyền thế tác động? Hoàng thượng, xin người về sau đừng nói chữ này nữa.” Nàng sẽ nhớ kỹ thời khắc này, nhớ kĩ lời nói đầu tiên này thật kỹ, nàng sẽ cẩn thận chôn sâu nó vào đáy lòng, về sau, khi đối mặt với gian khổ sẽ lấy nó để nhớ nhung, để chống đỡ mà sống sót.

“Lệnh thù, ” Cố Song Huyền ôm lấy nàng, “Đừng khóc.”


Hạ Lệnh Thù lắc đầu: “Ta không khóc.”

Cằm Cố Song Huyền ma sát thái dương nàng: “Nàng phải học cách tin tưởng ta, tin tưởng ta sẽ che chở nàng, chăm sóc nàng, đời đời kiếp kiếp.” Hạ Lệnh Thù cười khổ, nàng là người lạnh lùng, cũng rất hiểu chuyện, làm sao lại dễ dàng tin tưởng bất kì ai, nàng chỉ tin rằng lâu ngày sẽ biết lòng người.

Lòng của đế vương sâu như biển, một chút yêu kia như châm rơi đáy biển, nàng tìm được cũng không có nghĩa là sẽ nắm chắc.

“Nàng ngày càng đa sầu đa cảm, lúc trước mang thai Thiên Nhi cũng không hay khóc như vậy.” Hắn lấy áo khoác lông cáo ra phủ lên người nàng, “Đi thôi, ta đưa nàng đi bắn pháo hoa.”

Hạ Lệnh Thù đứng lên: “Thiên Nhi đang ngủ, sẽ ồn ào làm nó tỉnh.”

Cố Song Huyền cười gian, nói: “Rượu không say người tự say, hôm nay nó sẽ ngủ không tỉnh đâu.” Đặt bẫy cả con mình, chỉ có thể nói là dấm chua của Cố Song Huyền quá nhiều, khiến Hạ Lệnh Thù lắc đầu ngao ngán.

Hạ Lệnh Thù yêu hàn mai, hoa mai trắng như phấn dần dần nở rộ như ánh sáng trong đêm, tuyết rơi mấy ngày trước còn chưa tan hết, giẫm lên vang lên tiếng xào xạc. Tiểu Quái Tử dẫn người mang pháo hoa đến bày biện trước, Cố Song Huyền đột một đôi hương, một que đưa cho Hạ Lệnh Thù, que còn lại tự cầm, hai người lần lượt đi châm vào đầu pháo hoa.


Hàng trăm quả pháo cùng phóng lên, màu sắc rực rỡ, một vị đế vương ôm chặt Tử Đồng trong lòng mình, đứng lặng dưới khói lửa, nhìn chúng lượn lờ trên không trung, bỗng phát sáng rực rỡ tầng tầng lớp lớp chiếu rọi gương mặt hai người, ánh sáng lóa cả mắt.

Một đêm này, hoàng đế không biết xấu hổ lại cầu hoan lần nữa, Hạ Lệnh Thù vỗ bụng nói khẽ: “Hoàng thượng, không phải thần thiếp không muốn, mà là con trong bụng không chịu nổi.”

Cố Song Huyền nghẹn một hơi, trừng mắt với nàng, Hạ Lệnh Thù cười tủm tỉm, Cố Song Huyền tức giận học theo thái tử, lăn hai vòng trên giường: “Ta muốn ăn thịt.” Hơn nữa còn chỉ vào ‘bảo bối’ đã sưng lên của mình, nói: “Dọc đường đi nó rất ngoan ngoãn, nàng không thể bạc đãi nó.”

Hạ Lệnh Thù nói: “Hoàng thượng, người phải thông cảm cho thần thiếp, cả đứa bé trong bụng nữa.” Cố Song Huyền cầm tay nàng, đặt lên: “Nàng không thị tẩm cũng được, tiêu hỏa cho nó đi.”

Hạ Lệnh Thù bất đắc dĩ, mà mắt Cố Song Huyền thì sáng rực, như sói như hổ nhìn nàng chằm chằm, chỉ thiếu chảy nước miếng nói: “Cho ta thịt, không cho ta ta sẽ ăn nàng.”

Hai người là vợ chồng nhiều năm, chuyện chăn gối đa dạng đã thử qua không ít khi Cố Song Huyền vẫn là thái tử, lúc đó Hạ Lệnh Thù có ý định lung lạc ý chí của hắn, thỉnh thoảng cũng để hắn ép mình làm kiểu mới, cũng không nhiều lắm, một tháng chỉ hai lần. Giờ chuyện xưa tái hiện, Hạ Lệnh Thù không khỏi than thở Cố Song Huyền vẫn là con rồng mập mặt dày. Hiện giờ bảo bối của rồng mập đang rung động trong tay nàng, thỉnh thoảng hắn còn cố thúc về phía trước, thở hổn hển ôm hôn nàng. Động tác của nàng nhẹ nhàng chậm chạp, hắn liền cắn môi nàng; nàng ngẫu nhiên mạnh tay hơn, hắn lại càng phát tình, dùng hai chân quặp lấy nàng, hơi thở ồ ồ, không ngừng thể hiện ý muốn. Tay hắn cũng vân vê ngực nàng, còn muốn kéo váy nàng lên, cuối cùng bị Hạ Lệnh Thù ngăn lại.

Cố Song Huyền làu bàu: “Chờ ta hỏi Thái y xong, nàng không trốn được lâu đâu, ưm…” Rên rỉ ra tiếng, cả người đã trầm mê.

Tiểu thái tử đang ngủ liền lật thân thể nho nhỏ, cái chân như bánh bao đá vào lưng phụ hoàng, Cố Song Huyền sợ tới mức không dám cử động. Hạ Lệnh Thù cười thầm hắn gieo gió gặt bão, động tác càng nhanh hơn, Cố Song Huyền càng khó nhịn, khuôn mặt lúc hồng lúc trắng, cắn chặt răng không lên tiếng.


“Mỹ nhân… hôn nào…” Thái tử đang ngủ lại rì rầm.

Cố Song Huyền đang trần trụi nửa người, trái tim sắp nhảy ra ngoài, Hạ Lệnh Thù lại nghiêm chỉnh không mất thứ gì, mặt mày hớn hở, nhẹ giọng hỏi: “Còn muốn tiếp tục không?”

Cố Song Huyền nhìn ‘con rồng’ dưới tay đối phương, hếch mũi ý bảo tiếp tục. Tay Hạ Lệnh Thù vừa tê vừa mỏi, không biết Cố Song Huyền còn có thể tiếp tục tới khi nào, định dừng tay, hắn đã túm lấy tay nàng tiếp tục cử động, hơi thở nóng bỏng phun trên cổ nàng, chui vào trong áo khiến nơi tròn trịa của nàng cũng ngứa ngáy. Sau khi mang thai, Hạ Lệnh Thù trở nên rất mẫn cảm, bị hắn ép buộc thành quen, dù đề phòng cũng dần bại trận.

Cố Song Huyền đặt tiểu thái tử quay lưng lại với hai người, kéo tấm chăn khác chùm lên hai người họ, trong bóng tối, bàn tay chui vào váy nàng, cởi quần lót xuống, trêu đùa chốn đào nguyên. Sắc mặt Hạ Lệnh Thù ửng hồng, vừa giận vừa xấu hổ, khép hai chân lại không cho hắn đụng chạm, ngón tay ở ‘vật kia’ bấm mạnh một cái, thân thể Cố Song Huyền run lên, thét lớn một tiếng, cuối cùng ‘giải phóng’ ra ngoài.

Bắt đầu thì dây dưa, quá trình lặp đi lặp lại, kết cục lại quá ngắn ngủi, khiến Cố Song Huyền mãi mà chưa lấy lại tinh thần.

“Nàng, nàng thật sự là quá độc ác.”

Hạ Lệnh Thù gật đầu: “Quá khen.” Cố Song Huyền tức giận đến suýt hộc máu, tự mình mặc lại quần áo, ngồi bên giường, hờn dỗi quay mặt về phía cung điện trống trải.

Hạ Lệnh Thù biết hắn thỉnh thoảng lại thể hiện tính trẻ con, tự mình sửa sang lại quần áo, nhẹ nhàng chui vào trong chăn với thái tử, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Lúc nửa mê nửa tỉnh lại cảm giác cổ bị người ta cắn, người nọ nói thầm sau lưng nàng ‘Thịt, ta nhất định phải ăn được thịt’, nàng cười nhẹ, người nọ đã kéo chăn ra, ôm chặt cả hai mẹ con đang ngủ say.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui