Hạ Lệnh Thù bất đắc dĩ nhìn hắn, thật giống như xem một bé suốt ngày quấy rối mẹ.
Nàng hỏi: “Bệnh thương hàn của Hoàng thượng đã hết rồi sao?”
Cố Song Huyền vỗ tay lên ngực: “Tốt rồi. Trẫm là Chân long thiên tử, một chút đau ốm đó thì đâu là gì.”
Hạ Lệnh Thù khẽ thở dài, hiền lành nói: “Hoàng thượng tinh thần thoải mái, đang lúc tráng niên, đương nhiên là ốm đau gì cũng rất nhanh khỏi. Nhưng vẫn phải chú ý việc bồi bổ cơ thể.” Nàng gọi cung nữ, tự tay cầm bát thuốc trên khay xuống: “Phải uống thuốc ba ngày nữa, bệnh mới khỏi hẳn được.”
Nước thuốc đen thui, nồng nặc, như bộ da của quạ đen đặt trên lửa bốn chín ngày, làm cho người ta nhìn đã ngấy, muốn nôn.
Cố Song Huyền đẩy bát thuốc ra, nín thở nói: “Hoàng hậu, nàng đừng dùng mấy âm mưu nhỏ này để đùa giỡn nữa, từ rất lâu trước kia trẫm đã không dám uống thuốc do nàng tự mình chuẩn bị rồi. Bởi vì, nếu uống thật, nhẹ thì trẫm sẽ ngứa run lên, cả người vô lực, nặng thì trong người đau như dao cắt vào da thịt.” Hắn đi tiếp hai bước, cách bát thuốc càng xa thêm một chút, kiên định nói: “Không uống.”
Hạ Lệnh Thù không có biểu tình gì, hỏi lại: “Thật sự không uống?”
Cố Song Huyền lắc đầu. Tháng thứ nhất bọn họ thành thân, hắn bị Hạ Lệnh Thù “dịu dàng chăm sóc” hại thê thảm, suốt mấy tháng liền hắn không thể đến bên cạnh các vị phi tần. Chỉ cần hắn muốn ăn đậu phụ của mỹ nhân nào, toàn thân liền đau đớn như kim châm, còn ngứa đến không chịu nổi. Những ngày ấy thật là thê thảm, ký ức đến bây giờ vẫn còn mới mẻ. Sau này, hễ những lúc hai người có mâu thuẫn, thứ gì Hạ Lệnh Thù tự mình đưa đến cho hắn ăn, hắn đều một mực không nhận.
“Được rồi,” Hạ Lệnh Thù có phần thất vọng từ bỏ, “Thật ra nó chỉ là một bát thuốc bình thường thôi.”
Bát thuốc bình thường trong miệng hoàng hậu trong cảm nhận của hoàng đế chính là độc dược. Hừm, không được mắc mưu.
Kế thứ nhất không thành, lại dùng kế khác. Hạ Lệnh Thù vừa hầu hạ Cố Song Huyền cởi áo, nới dây lưng, vừa hỏi hắn: “Thái tử đâu?”
“Trẫm để nó ở Đông cung rồi. Nó sắp một tuổi, khi đó trẫm có thể tự mình đi nghỉ, chưa bao giờ gây phiền toái cho phụ hoàng mẫu hậu.”
Tình cảm mẹ con của Hạ Lệnh Thù vô cùng to lớn, nhịn không được thầm nói: “Thái tử còn nhỏ, cách xa hoàng thượng quá lâu sẽ không tốt. Cho dù có các ma ma chiếu cố cũng không thể chu toàn, nó lại nói chuyện chưa rõ ràng, bị người bên cạnh lừa gạt, chờ đến lúc Hoàng thượng phát hiện Thái tử chịu ấm ức thì đã muộn.”
Bàn tay Cố Song Huyền vung lên: “Vậy thì cũng không phải là đêm nay. Ngày mai, ngày mai chúng ta ôm nó về là được.”
Chân mày Hạ Lệnh Thù dựng lên, nói: “Nửa đêm có người sẽ thay nó đổi quần áo, đệm chăn sao? Thái tử đái dầm trong hoàng cung cũng chẳng phải bí mật.”
“Trẫm sai Lương công công đi chăm sóc thái tử.” Hắn kìm chặt cổ tay Hạ Lệnh Thù, tràn đầy tự tin, cười: “Hoàng hậu, đêm xuân rất ngắn, nàng đừng nghĩ dùng thái tử đến phá hư chuyện tốt của trẫm.”
Hạ Lệnh Thù nói: “Hoàng thượng, người không thương con.”
Cố Song Huyền đã lôi nàng đi nội điện, hai người ngồi trên long sàng, hắn cười tủm tỉm, hôn lên mu bàn tay Hạ Lệnh Thù: “Tối nay, trẫm thầm nghĩ sẽ yêu thương nàng.”
Hạ Lệnh Thù híp mắt lại. Màn gấm thêu đỏ làm không khí xung quanh nàng như tăng thêm phần vui mừng, giống như đêm động phòng hoa chúc nhiều năm trước của hai người, vừa ngượng ngùng, vừa vui sướng, còn có chút sợ hãi, làm cho Cố Song Huyền có ảo giác thời gian đã quay trở lại.
Hắn hôn lên gương mặt nàng, nói nhẹ: “Nàng đừng sợ, trẫm sẽ không làm nàng đau.”
Ánh mắt Hạ Lệnh Thù dừng lại ở dưới bụng trống trơn của hắn, cũng nói: “Thời điểm thần thiếp sợ hãi hoàng thượng cũng sẽ không nể tình. Cho nên, sợ cũng vô dụng.”
Cố Song Huyền cười: “Không nhất định là vậy. Nhiều khi trẫm cũng không biết nàng đang sợ hãi, có lẽ chỉ chờ đến khi nàng rơi lệ, trẫm liền đau lòng.”
Ánh mắt trong suốt của Hạ Lệnh Thù nhìn hắn, khóe mắt đúng là tràn ra giọt lệ: “Vậy thần thiếp khóc cầu xin hoàng thượng buông tha thần thiếp, có được hay không?”
“A?!” Cố Song Huyền sửng sốt, nhìn giọt nước mắt còn không lớn bằng cái móng tay của nàng, mười phần buồn rầu: “Hoàng hậu, nàng diễn trò cũng không hoàn chỉnh. Người đẹp chảy nước mắt thì không nên giống như thế, nàng phải gợi tình mà không nên lời, hoặc là nghẹn ngào không kể nổi, hoặc là âm thầm rơi lệ còn cố gượng cười, hoặc là…”
Hạ Lệnh Thù biến sắc, đứng dậy: “Hoàng thượng, thần thiếp khóc không được, cố ra mấy giọt nước mắt đấy cũng không dễ, người rốt cuộc có buông ta ra không?”
Cố Song Huyền kéo mạnh nàng, cả người bổ nhào lên nàng, mũi ngửi hương thơm trên cổ nàng, giống như con chó nhỏ tìm đồ ăn: “Hoàng hậu, Tử Đồng, Lệnh Thù, nàng để trẫm đói bụng lâu rồi.”
Trong thâm tâm Hạ Lệnh Thù tức giận đến bốc hỏa. Nàng hạ độc, hắn không uống; nàng dùng tình thân đả động hắn, hắn không mắc mưu; nàng khó khăn lắm mới giả vờ nhu nhược, hắn lại còn có thể tỏ vẻ uất ức giỏi hơn cả nàng.
Đây là hoàng đế sao?
Đây không phải hoàng đế!
Được rồi, từ rất lâu trước kia, hai người bọn họ thường là binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, ngươi hư tình ta giả ý, đều là cao thủ đùa bỡn thế nhân.
Nhưng nàng không phải bùn để người ta nhào nặn, nàng có tính cách, có kiên quyết, có tôn nghiêm. Sau khi tâm nàng đã lạnh, làm sao còn dễ dàng bị chút thủ đoạn của hắn thuyết phục, càng chắc chắn là hắn cố tình yếu thế để làm nàng mềm lòng.
Lúc này chỉ nói: “Hoàng thượng đói bụng, vậy thần thiếp an bài phi tử khác đến hầu hạ người. Chu mỹ nhân là người cũ, rất hiểu nhu cầu của hoàng thượng; Trình sung viện cũng bảo dưỡng rất tốt, giọng nói mềm mại có thể trấn an cõi lòng bi thương của người; còn có An mỹ nhân và Quảng mỹ nhân, nụ hoa sắp nở đúng là kiểu hoàng thượng đang cần; nếu vẫn còn đói, trong hậu cung có bảy mươi hai phi tần đợi hoàng thượng lựa chọn, đảm bảo cho người ăn thành rồng mập thần võ anh dũng nhất trong lịch sử Đại Nhạn triều.”
Tay Cố Song Huyền cởi áo và dây lưng của Hoàng hậu, miệng cũng không ngừng lại, lúc đối phương nói chuyện hắn thỉnh thoảng lại hôn lên má nàng, cắn vào lỗ tai nàng, cả người hăng hái vây quanh giống như một con sâu đang cố sức bò sát.
Hạ Lệnh Thù nổi trận lôi đình, đẩy hắn ra, nghiêm mặt nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không muốn thị tẩm.”
Cố Song Huyền cắn lên mu bàn tay nàng: “Nhưng trẫm muốn ăn thịt, ăn thịt của hoàng hậu Hạ Lệnh Thù.” Hạ Lệnh Thù tức giận đánh vào trán hắn, Cố Song Huyền ưỡn mặt cười nói: “Quả nhiên hoàng hậu rất thú vị, ngoan ngoãn nào, để trẫm cẩn thận yêu thương nàng.”
Hạ Lệnh Thù trừng mắt hắn: “Người muốn đau?”
“Đúng.”
(chữ “đau” mà Hạ Lệnh Thù nói cũng có thể hiểu là “yêu” nên Cố Song Huyền mới đáp là “đúng”)
“Tốt lắm.” Hạ Lệnh Thù để hắn áp chế, không biết căm giận ngút trời từ nơi nào đến, đồng thời dồn lên đầu gối, huých vào chỗ trương lên giữa hai chân mỗ rồng mập.
“A…!” Tiếng kêu thảm thiết, vang vọng đến ánh đèn leo lét bên trong hoàng thành, hù dọa đám thị vệ đang thay phiên canh gác cùng mộng xuân của các phi tần, còn cả vô số chim nhạn bay ngang qua thành Bắc Định để về phương nam, chúng nó đang bay hình chữ nhân liền líu ríu kêu lên, tiếp tục đoạn đường dài.
Trong Đông cung của thái tử nghe được tiếng kêu thảm thiết, Lương công công chạy nghiêng ngả về điện Tốn Vĩ, chỉ thấy một nam tử thân trên để trần từ trong điện lảo đảo ra ngoài, chỉ vào trong phòng, run rẩy nói; “Hạ Lệnh Thù, ngươi, ngươi thật tàn nhẫn.”
Lương công công rơi lệ đầy mặt. Hoàng thượng à, không tàn nhẫn thì nàng không phải hoàng hậu.
Hạ Lệnh Thù vén lên tầng sa mỏng manh, mỗi bước đi, rèm che giống như ngọn lửa dần tích tụ lại, bốc lên cuồn cuộn, màn lửa lay động, mà nàng chính là phượng hoàng tĩnh lặng, vết máu đỏ giữa mi tâm chuyển động, giống như lửa đỏ nổi giận phun trào, bừa bãi, thèm khát máu tanh.
Trong tay Hạ Lệnh Thù cầm thanh kiếm dài, mũi kiếm chĩa vào quần của mỗ rồng – ngay giữa đũng quần, chỉ cách một khoảng. Đầu tiên Cố Song Huyền bị đầu gối phượng huých một cái, giờ lại đối mặt với sự uy hiếp của vũ khí sắc bén, liền trưng ra bộ mặt tươi cười: “Hoàng hậu, nàng cẩn thận một chút, đừng để tay mình bị thương.” Một bên vội vã nháy mắt ra hiệu với Lương công công, ngươi mau nghĩ biện pháp đoạt lấy kiếm trong tay hoàng hậu đi chứ! Toàn bộ người hầu trong điện này nhất định phải bị cắt tiền tiêu vặt hàng tháng, cắt thưởng bạc, cắt xiêm y đồ dùng mỗi quý… Trời ạ, hoàng hậu giấu bảo kiếm bên trong gối ngọc long phượng, không hề có vỏ kiếm, vậy mà bọn họ không ai biết.
Đúng là hắn đã nuôi một đám phế vật!
Lương công công ở trong cung đã nhiều năm, hiểu rất rõ ánh mắt của hoàng đế, lập tức gật đầu: lão nô hiểu rồi, để tất cả nô tài lui ra ngoài hết nhé? Ừ, chuyện không hay ho của hoàng đế là không thể chứng kiến, lửa giận của hoàng hậu không thể xem được, chuyện “ân ái” giữa vợ chồng hai người không ai được phép nhìn trộm.
Lương tâm lão công công vùng vẫy cả canh giờ, liền ra quyết định. Ông ta giơ hai tay lên làm động tác, một đám thái giám cung nữ không hề do dự, tiến vào như sét đánh, lui ra như tia chớp, hết sức sạch sẽ. Để lại trong cung điện một đôi vợ chồng chí tôn trình diễn màn ân oán tình thù. Hừm, trong mắt Lương công công thì đây là tình – thú của hoàng đế, cũng chỉ có hoàng hậu chơi được cùng hắn.
“Hoàng thượng,” Hạ Lệnh Thù dường như cách cả ngân hà, nhìn hắn thật chăm chú: “Thần thiếp chưa từng chống lại thánh chỉ của hoàng thượng. Cho dù là lúc làm thái tử phi hay làm hoàng hậu. Ngươi muốn giữ ta lại, ta ở lại; ngươi muốn ta xuất cung, ta cũng đi ra. Nhưng ngươi không thể được một tấc lại muốn tiến một thước.” Mũi kiếm run rẩy, vì thế mà thành kiếm sắc nhọn càng lúc càng tiến gần. Mặc dù hoàng đế có võ nghệ, nhưng hắn vừa ‘bị thương nặng’, chỗ kia của nam tử còn quan trọng hơn mạng, Hạ Lệnh Thù đá hắn, hắn như mất nửa cái mạng, bây giờ còn chưa hồi được sức lực.
Hạ Lệnh Thù tiếp tục nói: “Thần thiếp là nữ tử, bị ngươi làm thương tổn, tâm cũng lạnh, có điều vẫn còn sống. Còn sống thì còn có tôn nghiêm, sẽ không cho phép người khác giẫm lên.” Mũi kiếm của nàng di chuyển đến ngực đối phương, hơi đâm xuống, Cố Song Huyền cố giữ nó. Nửa cái mạng quan trọng, nhưng nếu hoàng hậu thật sự điên lên, đâm vào tim hắn thì còn mất luôn cả cái mạng.
Sau đó, Cố Song Huyền cũng biết mình đã chạm vào điểm mấu chốt của Hạ Lệnh Thù. Hắn thở dài một tiếng: “Về sau trẫm sẽ không làm khó dễ nàng.”
Hạ Lệnh Thù hầm hừ; “Ngươi đương nhiên không cần phải làm ta khó xử. Giết ta lại thấy luyến tiếc, bỏ mặc ta cũng không muốn, chỉ có thể đem thái tử uy hiếp ta, dùng gia tộc bức bách ta, dùng tỷ tỷ đệ đệ áp chế ta, chỉ chừng đó thôi, không cần Hoàng thượng tự mình động thủ, xung quanh ta là bốn bề bị vây kín, sống không bằng chết.” Thanh kiếm xoay nửa vòng, lưỡi kiếm liền uống máu tươi, là máu của Cố Song Huyền.
Máu từ trong ngực trượt đến thắt lưng, thấm lên dây đeo màu vàng, thành một màu nâu sẫm, xấu xí, dơ bẩn.
“Việc đã đến nước này, thần thiếp không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, giết người, chôn cất xong sẽ để Hạ gia nắm giữ triều chính, đưa thái tử đăng cơ, người nói thế có được không?”
Cố Song Huyền biến sắc, lòng bàn tay tăng thêm lực, tiến lên một bước, tay kia đã lặng lẽ nắm lên bàn tay cầm kiếm của nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi dám!”
Hạ Lệnh Thù nở nụ cười: “Có gì mà ta không dám!” Nàng không hề giận dữ, “Ta còn chưa nói cho ngươi biết nguyên nhân thật sự khiến tiên hoàng qua đời.” Nàng bỗng nhiên nở nụ cười, đáy mắt có thủy triều dâng lên mãnh liệt: “Tiên hoàng bị Tĩnh An Thái hậu tự mình hạ độc chết. Ngươi là con ruột của Tĩnh An Thái hậu, ta là con dâu của bà, ngươi nói xem, nếu ta học theo bà, thừa dịp ngươi chưa chuẩn bị, một kiếm đâm chết ngươi thì thế nào?” Cánh tay đảo mạnh, rút khỏi tay Cố Song Huyền.
“Mẹ ruột của ngươi giết cha ngươi, ta cũng giết ngươi, ân ân oán oán giữa một thế hệ chúng ta liền chấm dứt hoàn toàn. Ngươi không cần uy hiếp gia tộc của ta, không cần lợi dụng thái tử để làm ta mềm lòng, không cần tìm cách thử lòng của ta.” Nàng đưa kiếm lên cổ Cố Song Huyền, “Dù sao ta cũng đã phạm thượng, nếu ta là hoàng đế cũng sẽ không tha mạng cho ta.” Đạp chỗ trọng yếu của hắn, đâm hắn bị thương, lại kề kiếm lên cổ hắn, cho dù là mười hoàng hậu cũng phải hôi phi yên diệt.
Vẻ mặt nàng quá lãnh đạm, tay nắm kiếm rất chắc, giọng nói không hề có vẻ phập phồng lo sợ, chắc chắn đã chuẩn bị đón nhận cái chết. Nàng tình nguyện chết cũng không muốn nhận ân sủng của hắn; nàng thà giết hắn cũng không để hắn uy hiếp, cho dù là hắn có thiện ý; nàng thà để thiên cổ bêu danh cũng sẵn sàng đặt thái tử và gia tộc lên trên hắn, còn nói cho hắn biết, nàng hận hắn!
Đây là hoàng hậu dịu dàng hiền đức của hắn sao? Là nữ tử Hạ gia rộng lượng bao dung đó sao? Là mẹ đẻ ôn nhu lương thiện của thái tử sao?
Hạ Lệnh Thù trước mắt đã bị dồn đến đường cùng, ngược lại không sợ bất cứ thứ gì, cũng không cần gì, nàng chỉ muốn thoát khỏi nhà giam này, nếu không thoát được thì thà rằng ngọc nát đá tan. Nàng cứng rắn, tàn nhẫn lại hung bạo, nàng không còn là người từng yêu hắn mà dễ dàng tha thứ thứ cho hắn, đi theo hắn, nghe lời của hắn.
Hạ Lệnh Thù mà Cố Song Huyền yêu, tại thời khắc này, đã biến mất.
Đột nhiên hắn hiểu ra, lúc Hạ Lệnh Thù hỏi hắn câu kia “Ngươi muốn đau” là ẩn chứa ý tứ gì.
Hắn đau sao? Cơ thể đau đớn là bên ngoài, trong lòng quặn đau giống như đập nước bị vỡ, trước sau dần suy sụp, rơi xuống biển sâu, thành bùn, làm cho hắn khủng hoảng, mờ mịt, lúng túng.
Hắn tự mình đa tình, hắn nghĩ chuyện gì cũng có thể dựa vào sự sủng ái của hắn là giải quyết được, Hạ Lệnh Thù vốn không cần hắn sủng ái.
Hắn tự cho mình là thông minh, hắn nghĩ chỉ cần buông tha Triệu vương, lợi dụng Hạ gia là có thể khiến nàng một mực cảm kích hắn, sự kiêu ngạo của Hạ Lệnh Thù không chấp nhận lừa gạt.
Hắn tự làm tự chịu, hắn nghĩ rằng dù đế vương có sai lầm nhiều đến đâu cũng không phải là sai, dù là kẻ nào cũng sẽ vì hoàng quyền mà bỏ qua sai lầm trong quá khứ, mang ơn của hắn bất kể “hiềm khích lúc trước”, nhưng Hạ Lệnh Thù có thù nhất định phải báo, nhất định sẽ trả thù, lòng của nàng đã lạnh thì còn bận tâm đến sai lầm của người khác làm gì, nàng sẽ xé rách nó, làm cho hắn mắc thêm lỗi lầm, không còn đường quay lại.
Hắn đã hiểu rõ hoàn toàn, đồng thời tỉnh ngộ, vừa cảm thấy mây đen đầy trời, trước mắt đã một màu u tối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...