Tô Đình trong lúc mơ mơ hồ hồ nghe thấy rất nhiều tiếng động, nàng nghe thấy tiếng của tiểu Thúy đang khóc rất thương tâm, nàng nghe thấy Lý thái y giọng nói đang đầy lo lắng.
Nhưng giọng nói mà nàng muốn nghe nhất lại không có, chẳng lẽ những điều chàng ấy nói chính là thật sự, rốt cuộc nàng chẳng có được một chút tình cảm nào từ chàng.
Trái tim nàng càng nghĩ càng co rút càng đau dữ dội, có lẽ bảy năm làm một hiền thê đã khiến nàng trở nên yếu đuối rồi, thà không có gì thì khi nhìn thấy những chuyện này nàng sẽ không đau lòng đến vậy, nhưng cuối cùng cũng chỉ là nếu như nàng không có mà thôi.
Nàng đã từng rất hạnh phúc cùng vui vẻ, nàng từ bỏ yên ngựa cùng binh thương để trở thành một nương tử tốt một mẫu thân hiền, nhưng bảy năm nàng không có một đứa nhỏ nào, sau bảy năm nàng cũng mất đi tình yêu của phu quân.
Rốt cuộc nàng đã làm sai chuyện gì, có lẽ cuộc sống lúc nhỏ của nàng quá sung sướng nên hiện tại mới khổ sở như thế này đi.
Rõ ràng chỉ mới hai ngày mà nàng cứ nghĩ đã quá mấy năm rồi.
Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá.
Suy nghĩ một lúc Tô Đình lại cảm thấy mệt mỏi, nàng chỉ muốn nhắm mắt không suy nghĩ bất kỳ chuyện gì nữa, cứ như vậy thôi, như vậy thì không sao rồi.
"Không hay rồi, cơn sốt lại tăng lên, làm sao có thể làm sao có thể như vậy được.
" Một ông lão già nua không nhịn được mà hét lớn "Người đâu, người đâu, mau, mau, chuẩn bị đầy đủ cần phải giảm sốt.
"
"Tiểu thư, tiểu thư, ngài đừng ngủ nữa, mau mau tỉnh dậy đi.
" Tiểu Thúy khóc đến khàn cả giọng, nàng biết tại sao tiểu thư lại không muốn tỉnh dậy.
Nhưng dù biết được thì nàng có thể l được gì, rốt cuộc nàng có thể làm gì cho tiểu thư đây, từ nhỏ sống trong nhung lụa, được mọi người yêu thương nên tính tình tiểu thư rất ngang tàng, nàng muốn thế nào liền sẽ làm thế đấy, nhưng nào có ai biết được trong thâm tâm của tiểu thư lại là một tiểu cô nương rất mềm mại, yếu ớt.
Tiểu thư sẽ chẳng bao giờ nghĩ cho mình, mà luôn suy nghĩ cho người khác, rõ ràng cuộc sống của tiểu thư sẽ rất bình yên mà trôi qua, nhưng tại sao, rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Tiểu Thúy nức nở dùng khăn lau mặt cho Tô Đình, nhìn ngắm nhung nhan chật vật của tiểu thư mà nàng không khỏi đau lòng.
Phạm Thiên đứng bên gốc phòng nhìn rất nhiều người chạy ra chạy vô, nhưng dù họ làm cách nào đi nữa thì người nằm trên giường vẫn không tỉnh dậy hay động đậy gì cả, lòng ngực phập phồng càng lúc càng trở nên yếu ớt.
Cuối cùng hắn không nhịn được nữa mà xoay người biến mất khỏi phòng.
Điện Kim Tử.
Hoàng Tiêu Hiên đang ngồi trên long ỷ phê duyệt tấu chương một cách chăm chú thì một hắc y nhân xuất hiện, hắn quỳ xuống chắp hai tay lại.
"Chuyện gì, không phải bảo ngươi canh nàng sao.
" Hoàng Tiêu Hiên không cần nhìn cũng biết ai xuất hiện liền nhăn mày nói.
Phạm Thiên cắn răng sau đó nói "Hoàng hậu sắp không xong rồi, ngài ấy sốt cao không dứt, tâm trí đã buông suôi, thái y nói nếu tâm trí không còn trói buộc thì không cứu nổi.
"
"Cái gì.
" Hoàng Tiêu Hiên mở to mắt đập cây bút mạnh xuống bàn khiến thân bút gẫy làm đôi, mực bút văng tung tóe trên bàn "Sao lại như vậy, sao lại sốt cao.
"
"Sau khi trở về vết thương của hoàng hậu bỗng nhiên phát tát trở lại, cộng với việc ngài ấy đã Khóc vài tiếng đồng hồ, cuối cùng dẫn đến sốt cao không ngui.
" Phạm Thiên cụp mắt nói, bên trong ánh mắt lóe lên sự tức giận.
"Bọn nô tài làm cái gì hả, chủ tử của mình cũng không hầu hạ nổi.
" Hoàng Tiêu Hiên quát lớn rồi rời khỏi long ỷ, nhanh chóng chạy ra khỏi Điện Kim Tử.
"Hoàng thượng.
" Quan tổng quản nhìn thấy hoàng thượng chạy ra liền hoang mang hô lớn, rồi đuổi theo.
Phạm Thiên đứng dậy nhìn ra khỏi điện, ánh mắt đầy u ám.
Lúc này bên trong Phượng Từ cung đầy u ám, Lý thái y nhìn cô nương khuôn mặt trắng bệch không còn một chút sức sống trên giường trong mắt không khỏi tràn đầy đau thương.
Ông gặp đứa nhỏ này cách đây mười lăm năm, năm ấy một loại bệnh kỳ lạ đã xảy ra trong hoàng cung, tất cả công chúa, hoàng tử, cùng con cháu đại thần đều bị nhiễm bệnh, mà loại bệnh này có nguy cơ lây lan trên diện rộng.
Nhưng điều kỳ lạ là chỉ có những đứa nhỏ từ mười lăm tuổi trở xuống mới bị mắc bệnh.
______________________________________
Mười bảy năm trước.
Năm Hoàng Kha thứ mười tám.
Bên trong hoàng cung xảy ra sự khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Ban đầu chỉ có ngũ hoàng tử bỗng nhiên phát sốt, cả người ngứa ngáy, khắp người nổi rất nhiều đóm nhỏ li ti.
Sau khi thái y viện chuẩn đón thì không ra đây rốt cuộc là bệnh gì, chỉ khai đơn thuốc hạ sốt rồi chuẩn bị từ từ nghiên cứu, nhưng mọi người không ngờ được, chỉ trong sáng hôm sau không chỉ ngũ hoàng tử mà lục hoàng tử, tam công chúa, thất công chúa cũng bắt đầu có chịu chứng y chang.
Hoàng thượng lúc nằ mới giật mình nhận ra đây là một loại bệnh truyền nhiễm, lúc này ngài mới tách những người bị bệnh hoặc ở gần người bệnh ra, sau đó chở họ cùng rất nhiều thái y đến vùng ngoại ô gần với kinh thành, sau đó phái binh sĩ canh giữ xung quanh.
Không những vậy ngài còn phái các đại thần khám xét bên trong thành phòng ngừa bệnh dịch là từ bên ngoài hoàng cung.
Nhưng dù hoàng cung đã nhanh chóng phát hiện ra mối họa thì số trẻ em trong thành đã bị bệnh chiếm hơn phân nửa kinh thành, tuy người lớn chưa có dấu hiệu phát bệnh nhưng tất cả đều bị bắt đi cách ly.
_____________________________
Chú thích của tác giả.
Năm Hoàng Kha thứ mười tám (Mười tám này là tính từ lúc hoàng đế lên ngôi chứ không phải tính theo tuổi của hoàng đế).
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...