Quách Lưu Thần đuổi
theo, cảm thấy như có cái gì đó không đúng, từ nãy đến giờ con ngựa
trước mặt cứ chạy mãi không ngừng hay rẽ vào một ngóc ngách khác, chẳng
lẽ hắn bị lừa.
Nghĩ vậy, Quách Lưu Thần thúc ngựa lên, quả nhiên
đó chỉ là một tên bù nhìn rơm ngồi trên ngựa, hắn tức giận xoay ngựa
lại, từ từ bình tâm lại, có lẽ tên đó chỉ ở quanh đây thôi.
Phốc.
Từ trên cây một người nhảy xuống, Quách Lưu Thần nhờ có võ thuật nên tránh được, hắn nhếch môi cười lạnh, tung mình đến trước mặt nam nhân kia.
Phạm Tử Tử ở trong vòng tay nam nhân vẫn không biết gì, thậm chí còn
chảy nước dãi, dường như nàng đang mơ cái gì đó để ăn hoặc là một mỹ nam nào đó chẳng hạn?
Quách Lưu Thần thấy nàng an toàn như vậy không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Nam nhân đó khẽ cười:
- Xem ra cô nương này rất quan trọng với ngươi?
Quách Lưu Thần không ngần ngại đáp:
- Phải.
Nam nhân đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài của nàng:
- Nhưng rất tiếc, cô gái này thuộc về ta.
Quách Lưu Thần đè nén cơn tức giận, tay cuộn lại thành một nắm đấm, hắn biết
tên đó đang công kích tâm trạng của mình, thân là người đã rèn luyện
nhiều năm, hắn luôn biết kìm chế, nhưng sao thấy nàng nằm trong tay
người khác, tim hắn như bị cào xé rất khó chịu.
Nam nhân chạy ra phía sông, Quách Lưu Thần đuổi kịp, hắn dùng thuật khinh công để bay ra trước nam nhân.
Nam nhân đó vốn dĩ không có võ, hắn lo sợ ôm lấy Phạm Tử Tử lui xuống,
Quách Lưu Thần khuôn mặt bình tĩnh làm nam nhân cảm thấy sợ hãi. Nam
nhân đặt Phạm Tử Tử lên khúc gỗ, hắn rút trong túi con dao nhỏ đưa ra
trước nhằm hù doạ Quách Lưu Thần, nhưng hắn nào có sợ.
Phạm Tử Tử khi ngủ thường múa chân tay lung tung, khúc gỗ nhỏ bị sức đẩy của nàng
liền gãy một nửa, áo nàng đã bị mắc vào cành, cả người theo khúc gỗ rớt
xuống nước.
Quách Lưu Thần trừng mắt, điểm mộy huyệt vào gáy nam nhân kia rồi nhảy xuống cứu nàng.
Nước sông chảy càng ngày càng xiết, Phạm Tử Tử bị sặc nước liền tỉnh dậy,
không may uống một ngụm nước vào miệng, nàng quẫy đạp lung tung. Lúc sắp bị nghẹt thở chìm xuống thì một cánh tay nắm lấy nàng kéo lên mặt nước. Đến bây giờ Phạm Tử Tử mới thấy không khí đáng quý cỡ nào. Nàng phun
nước trong miệng ra, ho sặc sụa.
Quách Lưu Thần nhìn nữ nhân trong lòng an toàn, đang khó chịu ho như một con mèo ướt sũng, không khỏi cưng chiều vén tóc nàng.
Phạm Tử Tử lúc này mới ngước lên, nàng thật sự cảm tạ trời đất vì đã cứu
mình. Nghĩ tới lúc nãy thực sự sợ hãi, nước vào lỗ tai, miệng, nước mắt
nàng hoà tan với nước sông khiến nàng khó chịu đến nỗi muốn chết ngay
lập tức.
Phạm Tử Tử bổ nhào vào lòng Quách Lưu Thần khóc oa oa
lên như đang làm nũng, hắn hơi kinh ngạc nhưng cũng ôm nàng, khoé môi
hơi nhếch lên:
- Ngoan nào, ngoan, không nguy hiểm nữa rồi.
Mạn Vũ cũng vừa tới kịp lúc, thấy nàng đã không nguy hiểm nữa, Mạn Vũ lòng nhẹ nhõm hẳn.
- Hoàng Thượng...
- Suỵt. - Quách Lưu Thần đưa tay chặn ngang miệng ý bảo im lặng.
Sau một hồi Phạm Tử Tử đã thiếp đi nhưng trong hơi thở vẫn còn vương vấn sự sợ hãi và lo lắng. Quách Lưu Thần đợi một hồi lâu thấy nhiệt độ cơ thể
nàng tăng lên, lo lắng nói:
- Mạn Vũ, mau đưa ngựa đến đây.
Thấy Mạn Vũ vẫn còn chần chừ, Quách Lưu Thần tức giận quát:
- Nhanh lên.
Mạn Vũ giật mình, xưa đến giừ chưa bao giờ thấy chủ tử tức giận tức giận
như vậy cả. Hắn huýt sáo một cái, liền có hai con tuấn mã chạy tới.
Quách Lưu Thần đặt Phạm Tử Tử ngồi lên yên ngựa, còn mình ngồi sau lưng.
Suốt dọc đường hắn luôn dùng thuật chế ngự cơn sốt của nàng, đến khi hắn đã
mất nhiều sức lực như vậy nhưng vẫn không chịu thả nàng, kiên cường ôm
nàng đến cổng kinh thành.
***
Phạm Tử Tử thấy đầu mình ong ong không nhấc lên nổi, như có một tảng đá đè lên đầu vậy, rất khó chịu. Tiếng Ngọc Lam vang lên:
- A... Hức, tiểu thư người tỉnh rồi. Nô...
Nàng ngồi dậy, ánh mắt phờ phạc nhìn Ngọc Lam, song thấy Ngọc Lam quỳ xuống, nàng biết đó nhất định là Hoàng Thượng, liền nhanh chóng bước ra khỏi
giường. Nhưng chưa kịp đặt chân xuống đã cảm thấy đầu óc choáng váng
không chịu nổi, Phạm Tử Tử cả người ngã xuống, mặt mày cứ ngơ ngác nhìn
đông nhìn tây, sao không thấy Hoàng Thượng vào?
Phạm Tử Tử nghi ngờ nhìn ra phía cửa, lập tức thấy thân hình cao to, tuấn tú của Hoàng Thượng.
Quách Lưu Thần thở dài, chưa khoẻ đã muốn làm loạn rồi sao? Hắn cúi xuống ôm
lấy nàng đặt lên giường, thấy Phạm Tử Tử cứ cúi mặt xuống, hắn nói:
- Biết lỗi rồi chứ?
Nàng gật đầu.
Hắn lấy khăn ấm lau khuôn mặt nhỏ xinh và đôi bàn tay trắng nõn của nàng, liền thấy vết bầm ở tay, hắn không khỏi đau lòng.
Phạm Tử Tử không dám ngẩng đầu, nàng biết hắn chính là người đã cứu nàng. Đã không phạt nàng ngược lại còn săn sóc nàng như vậy khiến nàng rất cảm
động, chỉ muốn nhào vào ôm lấy hắn.
Như hiểu được tâm tình của
nàng, Quách Lưu Thần ôm nàng vào, khẽ vuốt mái tóc suông mượt của nàng
rồi hôn lên một cái, hắn đưa chiếc vòng lục bảo cho nàng, khẽ mỉm cười:
- Đây là chiếc vòng mà mẫu hậu đã để lại cho ta.
Nàng ngạc nhiên hắn, chiếc vòng quý giá như vậy mà hắn lại đưa cho nàng giữ
sao? Phạm Tử Tử cảm thấy lỗ mũi mình nghèn nghẹn, nàng hít hít rồi tự
nhiên lấy long bào của hắn lau mũi. Quách Lưu Thần trợn mắt, mới vừa bày tỏ lòng thành của mình xong lại bị nàng từ chối sao?
- Nàng không thích sao? - Mặt hắn lạnh như băng.
Phạm Tử Tử lắc đầu, lấy chiếc vòng đeo vào tay, nhưng nó quá cứng khiến mặt
nàng nhăn lại vì đau. Quách Lưu Thần thấy vậy liền đeo cho nàng, nhẹ
nhàng một cái đã vào. Hắn vô cùng hài lòng nhìn chiếc vòng trên tay nữ
nhân mình yêu.
Chỉ là Phạm Tử Tử không biết, khi ai đeo chiếc
vòng này rồi thì mọi người sẽ biết đó chính là người của Hoàng Thượng,
bất kì ai cũng không đụng vào nàng được vì có ma thuật bảo vệ nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...