Ngự Hoa Viên được trang trí rực rỡ,rực sáng đèn hoa làm bừng sáng cả Ngự Hoa Viên.Nàng vui vẻ đi theo phụ thân và sư huynh cười nói vui vẻ,khi mọi người đều yên vị vào bàn tiệc,vũ hội liền bắt đầu,từng vũ nữ trong điệu múa chúc thọ uyển chuyển như tiên nữ,cả Ngự Hoa Viên như biến thành chốn bồng lai tiên cảnh.
Điệu múa vừa dứt tiếng Liêu công công cũng vang lên:
-Hoàng Thượng,Thái Hậu giá lâm!”
-”Hoàng Thượng vạn tuế,vạn tuế,vạn vạn tuế!Thái Hậu thiên tuế,thiên thiên thiên tuế!”
Thái Hậu mỉm cười,nụ cười của bà không quá xa lạ,cũng không quá thân thiết,có lẽ đó là nụ cười đã được tôi luyện trong chốn hậu cung máu tanh?
Thần Nguyễn Vũ nhìn lướt qua một vòng bá quan,cất giọng trầm trầm:
-”Các ái khanh hãy đứng lên,hôm nay sinh thần của Thái Hậu,mọi người hãy ăn uống vui chơi thật thoái mái!”
-”Tạ ơn Hoàng Thượng!”
Dạ tiệc liền bắt đầu ngay sau đó,tiếng mời rượu nhau rộn rã,từng văn võ bá quan thi nhau dâng lên quà sinh thần cho Thái Hậu,người nào người nấy đều bảo vật dâng lên cùng những lời cung chúc hoa mĩ nhất.
Thái Hậu mỉm cười nhận quà của mọi người,Ái Nguyệt nghĩ,với tính cách của một người hiện đại như bà,chắc chắn sẽ ko để dạ tiệc diễn ra tẻ nhạt như vậy.Đúng như suy nghĩ của nàng,một lúc sau Thái Hậu liền lên tiếng:
-”Hoàng thượng,ai gia thấy thực buồn chán!Chúng ta nên làm gì đó cho bớt tẻ nhạt chứ?”
Nguyên Vũ khẽ gật đầu rồi hỏi:
-”Vậy theo trẫm thì hay là chúng ta thi thố một chút?”
Thái Hậu rất hào hứng,người lền đáp lại:
-”Rất được a,vậy chúng ta nên thi gì?”
Ai cũng rất hào hứng góp trò thi,người thì thi ca,người thì thi họa,người lại ứng thi cầm.... Thái Hậu đều xua hết đi,vì chúng đã quá cũ và chán.
-”Vậy chúng ta hãy thi thưởng rượu!”
Giọng nói từ phía dưới Ngự Hoa Viên vang lên,Thái Hậu hào hứng đáp lại:
-”Quả là rất mới lạ,xin cho hỏi quý danh của vị vừa lên tiếng?”
Một bóng dáng nhỏ nhắn đi lên,là một nữ tử xinh xắn khỏe khắn,trông nàng vô cùng năng động và nhí nhảnh.Phía sau nàng là hai nam nhân bê tráp.Trông trang phục của họ hình như không phải người Thần Điệp quốc.
Ba người họ đến gần bục cao nơi Nguyên Vũ và Thái Hậu ngồi,đứng cúi người nắm quyền,nữ tử nhỏ nhắn kia nói:
-”Bình Hân sứ giả,sứ giả Ưng quốc xin ra mắt,đã tham dự chậm trễ,mong quý quốc không để bụng!”
Thái Hậu vẫn nụ cười đó,ôn hòa nói:
-”Không có gì phải để bụng cả,quý quốc xuất hiện đã là vinh dự của Thần Điệp quốc chúng ta rồi,mời các vị ngồi!”
Sau khi ngồi vào chỗ,sứ giả Ưng quốc sai người dâng quà lên cho Thái Hậu rồi nói:
-”Vậy chúng ta có tiếp tục phần thi thưởng rượu kia không?” Thái Hậu gật đầu,nói:
-”Nếu có nhã hứng,mời sứ giả các nước cùng tham gia,gia chủ chúng ta sẽ tiếp đón nhiệt tình!”
Sứ giả Liêu quốc cầm chén lên,nói:
-”Nghe danh nữ nhi Thần Điệp quốc cũng không kém nam nhân,thưởng rượu,bắn cung,cưỡi ngựa đều tinh thông,hôm nay được đích mục sở thị.Thật mong chờ!”
Rượu được mang ra,các tiểu thư công tử đều tham gia,trong đó có nàng và Nguyệt Cầm cùng sư huynh nàng.Chiếc bàn nàng định đến thì nàng thấy nam ngân hồi nãy đứng nói chuyện vs mẹ con Dao Cầm đi qua,có thể hắn đã động chân động tay vào chiếc bàn đó.Đột nhiên,Nguyệt Cầm chen lên đứng vào,nàng bèn đi vào bàn trong cùng,sư huynh nàng ở giữa.
“Keeng~!”
Tiếng kẻng vang lên báo bắt đầu,ai ai cũng hối hả bưng rượu lên uống.Ái Nguyệt nàng thong thả uống từng chén.Sứ giả các nước uống rất ngon lành,từ chén này sang chén khác,uống tỳ tỳ như uống nước lọc.Đặc biệt là sứ giả Ưng Quốc,nữ tử mà uống không hề kém cạnh đàn ông.
Hầu hết mọi người đều không thể trụ nổi.,đều đã đầu hàng.Cuối cùng chỉ còn lại nàng và sứ giả Ưng quốc,nàng khuôn mặt vẫn tỉnh bơ uống từ chén này sang chén khác.Còn sứ giả Ưng quốc đã chân đứng chân xiêu.
Ái Nguyệt nâng chén rượu lên phía sứ giả Ưng quốc,nhã nhặn nói:
-”Ái Nguyệt xin dừng trước!”
Rồi nàng uống cạn chén rượu,sứ giả Ưng quốc vui sướng lè nhè nói:
-”Ta....hức...thắng....rồi...hức....!”
Hai nam nhân đi cùng sứ giả Ưng quốc đỡ nữ tử đó,nói:
-”Bình Hân sứ giả,là vị cô nương kia thắng mà!”
-”Đâu....ra...hức......cô...nương.....đó...hức.....dừng.....uống.....trước....hức...mà!”
Cả đại điện dồn mắt về phía sứ giả Ưng quốc và nàng.Đứng là Ái Nguyệt nàng dừng trước,nhưng mà......
Nam nhân đỡ Bình Hân sứ giả nói tiếp:
-”Nhưng mà nàng ấy uống hết rượu rồi!”
Đúng như nam nhân đó nói,toàn bộ phần rượu bên bàn Ái Nguyền nàng đã uống hết,Bình Hân sứ giả cười lớn giơ ngón tay cái về phía nàng tỏ vẻ tán thưởng,nói:
-”Bội phục cô nương!”
Nói rồi ngã vào lòng nam nhân kia,nam nhân kia liền nói:
-”Xin phép quý quốc,sứ giả Ưng quốc đã có phần thất thố,mong quý quốc bỏ qua cho!”
Thái Hậu mỉm cười nói:
-”Bình Hân sứ giả đã tham gia rất nhiệt tình.Người đâu,dẫn sứ giả Ưng quốc về điện nghỉ ngơi!”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ái Nguyệt một mình lách khỏi yến tiệc.Trong bóng tối,Dạ Lang đã theo sau nàng.Nàng đứng trên hồ,hít nhẹ luồng gió mát.Sau lưng nàng phát ra tiếng chân nhẹ nhàng rón rén,nàng khẽ cười nhếch môi.Trò vui bắt đầu! Dao Cầm nhẹ nhàng đi đến sau lưng Ái Nguyệt,trên tay nàng ta là khăn tẩm thuốc mê,nàng ta vừa giơ tay lên định bịt miệng Ái Nguyệt thì một đạo lực đã đánh vào cổ nảnh ta khiến nàng trực tiếp ngất đi.
Tiểu Ý lộ ra sau khi Dao Cầm ngất xuống,cô nàng nhí nhảnh chạt đến bên Ái Nguyệt,hỏi:
-”Tỷ tỷ thấy muội hành động thế nào?Rất nhanh gọn đúng không?”
Nàng cười gật đầu,Dạ Lang từ trong bóng tối phi ra đứng cạnh Tiểu Ý,nói kháy:
-”Ấu nhi vĩnh viễn chỉ là ấu nhi!”
Tiểu Ý tức xì khói,chống tay đáp lại:
-”Ngươi còn dám nói ta,ngươi là con chuột núp lùm bóng tối!”
-”Cô......!”
Dạ Lang không cãi lại nổi chỉ viết câm nín ngậm cục tức to đoàng mà không làm gì được.Ái Nguyệt nhìn hai người đắc lực của mình cãi cọ mà phải nhịn cười,nàng khẽ hắng giọng:
-”Nào nào,làm xong việc đã rồi về nhà cãi nhau!”
-”Tỷ tỷ!”
Dạ Lang và Tiểu Ý đồng thanh nhìn nàng nói.Ái Nguyệt lắc đầu cười cười, nói:
-”Nhanh lên nào,còn trò vui chẳng lẽ hai người không muốn xem?”
Dạ Lang nhanh chóng ngừng cãi lộn với Tiểu Ý,hắn bê Dao Cầm vào căn lầu ngắm hoa có che rèm,rồi cả ba rút vào phía sau lầu.
Một lát sau,bóng một nam nhân lén lút lẻn vào trong lầu,ngay sau đó vài giây,tiếng hoan ái cuồng nhiệt vang lên,tiếng nữ tử rên rỉ kiều mị,tiếng nam nhân thở dốc trầm trầm.
Tiểu Ý xấu hổ túm vạt áo nàng che hai má đang đỏ ửng,khều tay nàng nói nhỏ:
-”Tỷ...tỷ....thật...xấu...hổ!”
Dạ Lang mặt không chút cảm xúc,quay sang nguýt dài Tiểu Ý:
-”Đồ ấu nhi!”
Tiểu Ý cũng phải dễ bắt nạt,nàng ta túm tai Dạ Lang,nói:
-”Ngươi thì sao?Vành tai cũng đỏ hết lên,còn nói ta?”
-”Suỵt!”
Dạ Lang đang định quay lại cãi lộn với Tiểu Ý thì Ái Nguyệt ra hiệu im lặng,cả hai đều đồng nhất im bặt.Ái Nguyệt chỉ tay về phía trên cầu,nói nhỏ:
-”Nhân vật quan trọng đến rồi!”
Trên cầu chính là nhị phu nhân Trịnh Gia Linh,Ái Nguyệt cười ranh mãnh,huých vai sang Tiểu Ý:
-”Muội muội,nhờ muội!”
Tiểu Ý khẽ gật đầu,trong bộ dạng đã được dịch dung thành Dao Cầm,nàng vờ như một người vừa lảm chuyện xấu,rón rén đến bên nhị phu nhân,đập nhẹ vào vai bà,nói nhỏ:
-”Mẫu thân!”
Nhị phu nhân thấy nữ nhi mình(Tiểu Ý dịch dung)thì vui mừng,khẽ khàng hỏi:
-”Thế nào,đã vào chưa?”
-”Rồi ạ,đang rất cuồng nhiệt!”
Bà ta hả dạ cười,quay sang nhắc nhở nàng ta:-”Con mau trốn đi,cung nữ sắp đến rồi,mẫu thân sẽ giả vờ ngã xuống hồ.Một là để lấy lại quan tâm từ lão gia.Hai là để làm cho ả đê tiện kia không ngóc đầu lên nổi,đến lúc đó con sẽ là mẫu nghi thiên hạ!”
Tiểu Ý khẽ rùng mình,nhưng trong bộ dạng đang được dịch dung liền giả đò vui sướng và hả hê,nàng nhác thấy bóng cung nữ,nàng khẽ nói:
-”Cung nữ đến rồi!Còn lại nhờ mẫu thân!”
-”Được,con cứ tin ta!”
Tiểu Ý nhanh chóng lẻn vào bóng tối đi về sau lầu,khẽ nói:
-”Xong thưa tỷ!”
Ái Nguyệt vẽ lên trên môi một nụ cười đắc thắng,nói:
-”Chúng ta hãy nán lại xem kịch một chút rồi hồi phủ!”
Dạ Lang và Tiểu Ý gật đầu,cả ba đồng nhất nhảy lên mái nhà ngồi,Dạ Lang lấy trong chiếc túi cạnh hông ra gói thịt bò khô với một bầu rượu to.Tiểu Ý thì mang trong túi ra những gói to gói nhỏ,bánh hoa mai,bánh quế hoa,....trong đó có cả kẹo hồ lô.Thật sự thì toàn những con người tham ăn nên đi đâu cũng có đồ ăn để nhấm nháp.Tự nhiên nàng thấy giống hồi đi xem phim lúc chưa xuyên không.Có chút gì đó luyến tiếc.
“Ùm!”
Tiếng động cắt đứt suy nghĩ của nàng,nàng bỏ miếng bò khô vào miệng,quay ra nhìn.Ừm,kịch đang diễn rồi!
Nhị phu nhân ngã từ trên cầu xuống hồ,đúng lúc các cung nữ chạy đến,cung nữ nào cũng hốt hoảng,gào gọi thị vệ,nhị phi nhân thì loi ngoi lóp ngóp dưới nước liên tục kêu cứu.Sau vài giây phút hỗn loạn,nhị phu nhân đã được đưa lên bờ,mọi người đều đổ dồn về đó,tể tướng phụ thân vừa xuất hiện,bà ta liền vồ lấy ôm ông,khóc lóc nức nở.
Tiểu Ý bĩu môi cầm chiếc bánh hoa mai lên ăn,Dạ Lang quay sang ăn miếng bánh quế hoa,Ái Nguyệt thì chòm chọp nhai bò khô có vẻ như họ không hề liên quan đến mớ hỗn loạn dưới kia.
Hoàng thượng và Thái Hậu xuất hiện ngay sau đó,Thái Hậu quay sang hỏi nhị phu nhân:
-”Tại sao nhị phu nhân lại nhảy xuống hồ?”
Nhị phu nhân sợ hãi chỉ về phía lầu đang được che rèm,tiếng rên rỉ kiều mị cùng tiếng thở dốc trầm trầm vang lên đều đều thật khiến người nghe thấy cũng phải đỏ mặt tía tai.
Thần Nguyên Vũ tức giận đến xé toạc rèm,bên trong một đôi nam nữ đang cuốn lấy nhau,nữ tử chìm đắm trong dục tình,đôi mắt mơ màng sung sướng,nam nhân kia điên cuồng thưởng thức mỹ vị mỹ nhân,nữ nhân kia miệng bật ra mấy tiếng:
-”Nga....ta...muốn...nữa....nữa...đi!”
Ai ở đó cũng đỏ mặt tía tai,cảnh xuân trần trụi không chút che giấu,Thần Nguyên Vũ hét to:
-”Hắt nước cho chúng tỉnh lại!”
Hai thị vệ bê xuống tạt thảng vào đôi nam nữ,nam nhân rùng mình buông nữ nhân ra,nữ nhân sực tỉnh trợn tròn mắt,đứng dậy mới phát hiện đôi chân đã nhũn mềm,ngã khuỵu xuống đất.
Không ai xa lạ ở đây,đôi nam nữ kia chính là tam tiểu thư Hoàng Dao Cầm và nhị thiếu nhị Bình Lâm Hà.Cả hai hốt hoảng vơ quần áo che thân,Dao Cầm nước mắt dàn dụa lao vào tát Bình Lâm Hà,rồi ôm chân Thần Nguyên Vũ kêu khóc:
-”Hoàng thượng,là hắn làm nhục thiếp,xin ngài lấy lại công bằng cho thiếp!”
Nhị phu nhân không kịp vui sướng thì thấy người chịu trận kia chính là Dao Cầm,bà ta trực tiếp ngất đi.
Tể tướng tức giận tiến đến quỳ xuống,dập đầu nói:
-”Là tội thần gia giáo không nghiêm,thật hổ thẹn,xin hoàng thượng trừng phạt!”
Dao Cầm câm nín cúi đầu khóc,Thái úy Bình Ân cũng túm tóc Bình Lâm Hà thiếu gia đến dập đầu trước mặt Nguyên Vũ,miệng cầu khẩn:
-”Bẩm hoàng thượng,tên nghịch tử này là do thần không nghiêm trị nên mới làm ra sự việc đáng hổ thẹn này.Nếu chuyện đã lỡ,xin hoàng thượng chỉ hôn tam tiểu thư Hoàng Dao Cầm cho tên nghịch tử này,Để hắn chịu trách nhiệm về việc đã làm ra!”
Hoàng Dao Cầm hốt hoảng nói:
-”Không không,ta không thể lấy hắn,không không!”
Cả kinh thành ai cũng biết,Bình Làm Hà thiếu gia nổi tiếng ăn chơi tráng tác,chưa một hoa khôi kỹ nữ nào thoát được hắn,kể cả những kỹ nữ chỉ bán nghệ không bán sắc,hắn liền không ăn được ngay lập tức cưới nàng ta về phủ hành hạ đêm ngày,nữ nhi nhà ai mà gả cho hắn quả là vô phúc.
Thần Nguyên Vũ âm trầm nhìn Dao Cầm và Lâm Hà,rồi gật đầu:
-”Ngày mai thánh chỉ chỉ hôn sẽ được đưa đến!”
Rồi hắn nói nhỏ cho Liêu công công rối phất tay áo bào quay đi.Liêu công công liền nói lớn:
-”Yến tiệc sinh thần kết thúc,mời các vị trở về nghỉ ngơi!”
Mọi người tản về trong tiếng xì xào bán tán to nhỏ,tỳ nữ đến đỡ Dao Cầm đứng lên,tể tướng ánh mắt âm trầm,lạnh nhạt nói:
-”Mau cũng mẫu thân người về phủ nghỉ ngơi,ngoan ngoan ở trong phủ cho đến ngày đại hôn!”
-”Phụ thân!”
Dao Cầm tuyệt vọng nói với theo,nhưng sức nàng đã bị bòn rút hết,giờ nàng chỉ có thể dựa vào người tỳ nữ mà lên xe ngựa quay về.
Tiểu Ý đắc chí cười,Dạ Lanh ánh mắt cũng ánh lên vẻ đắc thắng,Ái Nguyệt nhếch mép cười rồi nói:
-”Kịch tàn chúng ta cũng về ngủ thôi!”
Rồi nàng dùng khinh công phi về phủ,chiếc giường thân yêu,ta đến đây~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...