Hoàng Hậu Tiểu Hồ Ly

… Đêm đã khuya. Câu chuyện của Nhiếp Phu Nhân khiến Hiểu Tuyết không sao ngủ được. Thái hậu nhất định sẽ hạ độc thủ với nàng, ” muốn điều đó không xảy ra chỉ có cách ở bên Hoàng thượng, Thái hậu rất yêu thương con trai, tất không dám hạ thủ với sủng phi của con… Chỉ cần có được trái tim của Văn Đế”, từng lời từng lời của Triệu mama rõ mồn một bên tai nàng. Chỉ cần có được trái tim của Trần Ngự Phong ư? Nhưng một kẻ ngạo ngược băng lãnh như hắn… làm sao để trái tim hắn thuộc về nàng mãi mãi?? Không phải hắn đã “đá” nàng rồi sao!

Không khí trong phòng lạnh một cách kì lạ. Hiểu Tuyết ho nhẹ, tiến tới đóng lại cửa sổ, Quế Nhi giờ này có lẽ đã nghỉ rồi. Kiểm tra cửa sổ thật cẩn thận, Hiểu Tuyết quay về phía chiếc bàn

– Hàn Hiểu Tuyết!

Từng giây trôi qua. Mỗi tích tắc kéo dài như một hành trình bất tận.

Hai chân nàng biến thành cột băng không thể nhúc nhích. Không thể ngoảnh lại nhìn nơi phát ra tiếng nói sau lưng mình. Hơi thở nàng đông lại, nặng nề. Nàng hi vọng những gì mình nghe được chỉ là tiếng gió lùa, hoặc nàng mắc chứng ảo thanh cũng được. Miễn là những điều nàng nghe thấy không phải là sự thật. Mất một lúc lâu nàng mới có thể cử động đầu chậm rãi:

– Quế Nhi… Là ngươi hả?


Im lặng.

– Quế Nhi… Là ngươi đúng không, đừng hù dọa ta… Trò này không vui chút nào đâu! – Giọng nàng lạc đi

Vẫn im lặng.

Những vệt sáng nhợt nhạt chuyển động chậm rãi, không theo một quy luật nào dần tụ lại thành hình một bóng ma. Nàng lùi lại, trượt ngã xuống sàn, đau điếng. Nhưng không một tiếng kêu la. Mọi lời nói tắc nghẹt trong cuống họng vì quá khiếp đảm.

Bóng ma xuất hiện với hình tượng kinh điển như trong Liêu Trai chí dị: tóc đen dài, y phục trắng, gương mặt trắng sáp, lớp da gần mí mắt hiện rõ màu xanh tái ghê rợn… Điều đáng sợ nhất chính là gương mặt kia không phải rất giống nàng sao?? Nhiếp Phu Nhân…



– Đừng sợ. Hiểu Tuyết! Ta không làm hại ngươi đâu. Ta muốn ngươi giúp ta… – Gương mặt trắng sáp cúi xuống, sát mặt nàng.

– Giúp ngươi? Ngươi… ngươi muốn ta giúp ngươi báo thù Vương Thái hậu ư?

– Không sai! Chính ta đã đưa ngươi về thế giới này, ta muốn ngươi thay ta báo thù ả – Hồn ma rít lên căm hờn –Ta phải khiến ả chịu một kết cục bi thảm hơn vạn lần mẫu tử ta! Ta phải khiến ngai vàng mà ả dùng mọi thủ đoạn để giữ cho con trai mình phải sụp đổ…

– Làm sao ta có thể giúp ngươi khi chính ta đã bị Trần Ngự Phong thất sủng, thậm chí Vương Thái hậu có thể dễ dàng ra tay với ta… – Giọng nàng cất lên yếu ớt.

– Điều đó ngươi không phải lo! Tất cả những kẻ ngáng đường ngươi trở thành Hoàng Hậu sẽ bị loại bỏ. Đến lúc đó, ngươi có thể dễ dàng đối phó với độc phụ đó rồi… – Tiếng cười lạnh buốt cất lên như tiếng kim khí cọ sát, đau đớn, đồng thời phảng phất hi vọng – Hãy giúp ta, Hiểu Tuyết. Chỉ có ngươi mới có thể giúp ta!

Bản thân một người con gái, dù bề ngoài mạnh mẽ tới đâu, trong sâu thẳm con người cũng vô cùng yếu đuối. Nàng cũng vậy. Hồn ma còn nói với nàng nhiều lắm, nhưng nàng không còn nhớ rõ. Chỉ nhớ mang máng đã đồng ý giúp Nhiếp Tiểu Thiện báo thù, cũng là bảo vệ chính mình nếu Thái hậu có ý đồ với nàng. Trần Ngự Phong, thứ lỗi cho ta!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui