Hoàng hậu thích diễn của bạo quân

 
 
Buổi tối.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Lăng mồ hôi nhễ nhại nằm trên giường, nàng lấy khăn tay che mặt mình, không ngừng thở dốc. Ban ngày Tạ Nguyên Tuần sơn móng tay và móng chân cho nàng, đến tối hắn lại đè nàng trên giường hôn hít. Hắn vẫn không hôn mặt và môi nàng như trước đây, nhưng những nơi khác hắn đều hôn rất nhiều, đặc biệt là tay và chân nàng. Đầu tiên là khiến nàng sợ hãi, liên tục gọi hắn là tên biến thái ở trong lòng. Sau đó là bị hắn trêu đùa đến thở phì phò, mặt mũi đỏ bừng.
 
Thẩm Lăng thầm nghĩ, lần sau nàng sẽ không để hắn sơn móng cho nàng nữa! Tay hay chân đều không cho hắn sơn! Tên khốn kiếp này chắc chắn đã bị màu đỏ của sơn móng tay kích thích rồi!
 
Với nàng, nó chỉ là màu đỏ bình thường, nhưng với Tạ Nguyên Tuần, nó hệt như dòng máu chảy trong người.
 
Cuối cùng, Tạ Nguyên Tuần ôm nàng ngủ say. Thẩm Lăng nằm trong lòng hắn, thầm cảm thấy mình vẫn có chỗ tốt đối với hắn. Phùng công công cũng đã nói rồi, từ sau khi buổi tối có nàng ngủ chung, Tạ Nguyên Tuần đi vào giấc ngủ dễ hơn trước rất nhiều, cho nên nàng không cần phải lo lắng đột nhiên có một ngày nào đó hắn ra lệnh cho thuộc hạ kéo nàng ra ngoài giết nữa.
 
Lăn lộn bao nhiêu lâu nay, cuối cùng nàng đã cảm nhận được sự an toàn hiếm có rồi.
 
Nửa đêm.
 
Tạ Nguyên Tuần nhìn Thẩm Lăng nằm ngủ ngon lành, không ngừng cười trộm bên cạnh với vẻ mặt kỳ quái: “Ha ha ha… Hi hi hi…”
 
Tạ Nguyên Tuần ngáp một cái, hắn đỡ đầu, ung dung nhìn Thẩm Lăng. Hắn muốn biết dáng vẻ nằm mơ cười ngốc ngếch này của nàng khi nào mới có thể dừng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kết quả, Tạ Nguyên Tuần cứ nhìn dáng vẻ này của nàng suốt cả đêm.
 

 
Tĩnh phi đến Trường Nhạc cung rất nhiều lần, mỗi lần nàng ta đến đều nhân lúc Tạ Nguyên Tuần không có ở đây. Hôm nay Tĩnh phi lại đến, Thẩm Lăng bảo Lưu Châu mời nàng ta vào. Tĩnh phi thấy nàng, cứ mở miệng là một câu muội muội, hai câu muội muội. Thẩm Lăng không biết Tĩnh phi đến làm gì, nàng ta trông không giống như đến vì Tạ Nguyên Tuần.
 
Nếu đã không phải, chắc Tĩnh phi sẽ không đến vì nàng đâu nhỉ.
 

Thẩm Lăng chỉ là một quý nhân, có gì đáng để Tĩnh phi nhớ đến chứ?
 
Thẩm Lăng thực sự nghĩ không ra, cho nên mỗi lần Tĩnh phi đến, Thẩm Lăng đều mỉm cười, ít nói chuyện, khiến bản thân giống như một khúc gỗ tẻ nhạt.
 
“Ngày nào muội muội cũng ở trong Trường Nhạc cung có cảm thấy tẻ nhạt không?”
 
Thẩm Lăng: “Ta không có.”
 
- Ngày nào ta cũng gặp Tạ Nguyên Tuần, không tẻ nhạt chút nào.
 
Tĩnh phi nói tiếp: “Bản cung nhớ lúc mới vào cung, ta còn từng tò mò mà đi lại trong cung, thỉnh thoảng cũng sẽ tìm những phi tần khác để nói chuyện. Tính cách của muội muội thật hiếm có nha.” Tĩnh phi nói đến nỗi có chút ghen tỵ.
 
Lúc Tĩnh phi mới vào cung, quả thực rảnh rỗi đi dạo trong cung. Nơi nàng ta thường đến nhất chính là Ngự Hoa viên, khi đó nàng ta còn có ý định muốn tạo khung cảnh tình cờ gặp bệ hạ. Nhưng nàng ta rất đáng thương khi nhìn thấy bệ hạ đích thân chém đầu một nữ nhân, xem nó như quả cầu để đá! Khi đó nàng ta bị doạ đến tè cả ra! Thân thể run rẩy quỳ trên đất, bệ hạ rời khởi Ngự Hoa viên khi nào, nàng ta cũng không hay biết. Khi trở về, nàng ta đổ một trận bệnh nặng, bắt đầu từ khi đó nàng ta bèn trốn tránh trong cung.
 
Vốn dĩ Tĩnh phi tưởng rằng Thẩm Lăng cũng rảnh rỗi như nàng ta lúc đó, nào ngờ Thẩm Lăng lại may mắn như vậy, không hề gặp phải chuyện gì cả, khiến nàng ta không có kịch hay để xem.
 
“Tĩnh phi nương nương quá khen rồi.”
 
Sống ở Trường Nhạc cung rất thoải mái, Thẩm Lăng cũng không phải người thích đi dạo lung tung. Nếu không có Tạ Nguyên Tuần, Thẩm Lăng có thể ở suốt đời trong Trường Nhạc cung!
 
“Muội muội xinh đẹp, tính tình lại tốt, chẳng trách có được sủng ái của bệ hạ. Nhìn sắc mặt của muội hồng hào thế này, ắt hẳn muội muội có được rất nhiều tinh trùng của bệ hạ, muội muội được tưới ẩm nên càng ngày càng có phong thái đó.”
 
“…”
 
Cả người Thẩm Lăng ngây ngốc!
 
- Tĩnh phi, nàng ta muốn doạ chết ta, sau đó kế thừa Trường Nhạc cung của ta sao?
 
Thẩm Lăng muốn nói nàng thật sự chưa thất thân, nàng vẫn còn trong trắng!
 

Nhưng lời nói này Thẩm Lăng vẫn cảm thấy dù mình có nói ra cũng chưa chắc có người tin. Ở hậu cung và triều đình, có ai không biết mỗi đêm bệ hạ đều gọi Thẩm quý nhân là nàng đến thị tẩm, làm giống như nàng thật sự rất được sủng ái vậy. Thực ra, nàng cũng rất sợ hãi đó!
 
Tĩnh phi: “Muội muội xấu hổ như vậy thật khiến người ta yêu thương mà.” Nàng ta siết chặt khăn tay, thật muốn cào rách mặt hồ ly tinh Thẩm Lăng này, xem nàng còn dám dụ dỗ bệ hạ nữa hay không!
 
Ánh mắt Thẩm Lăng nhìn lướt qua chiếc khăn tay bị Tĩnh phi siết chặt.
 
- Chậc, nữ nhân à.
 
- Trên miệng thì nói những lời tốt đẹp về ta, trong lòng không biết đã hận ta đến thế nào rồi.
 
“Thực ra, không giấu gì muội muội, ta đến đây là vì lời căn dặn của phụ thân. Hôm đó khi nhận được tin này, ta vô cùng khó hiểu, không biết tại sao phụ thân lại đặc biệt nhắc đến muội. Sau này ta mới làm rõ được lý do, hoá ra phụ thân biết muội là con gái của Thẩm Thượng thư, mà quan hệ của phụ thân và Thẩm Thương thư lại tốt đẹp, sợ muội phải chịu ấm ức trong cung, nên ông ấy mới bảo ta chăm sóc cho muội một chút.”
 
Tĩnh phi: “Muội muội nghe hiểu không? Phụ thân Dương Tả tướng của ta và phụ thân Thẩm Thượng thư của muội có bạn bè tốt, bọn họ đều làm việc cho bệ hạ, chúng ta ở hậu cung cũng phải giúp đỡ nhau. Như vậy mới có thể khiến hai phụ thân yêu thương chúng ta yên tâm được.”
 
Thẩm Lăng nghe xong lời nàng ta nói, xem như hiểu ra được Tĩnh phu đến tìm nàng để làm gì. Tĩnh phi muốn thu nhận nàng làm tiểu đệ.
 
Thẩm Lăng cảm thấy hiện giờ nàng mới cảm nhận được chút hơi thở của việc tranh đấu trong cung, nhưng có Tạ Nguyên Tuần ở đây, Thẩm Lăng thực sự không nghĩ ra được cuộc tranh đấu này sẽ đấu ra được gì nữa.
 
Đối với việc Thẩm Thượng thư yêu thương nàng trong miệng Tĩnh phi, Thẩm Lăng có chút buồn nôn. Thẩm Khang chính yêu thương nàng? Nàng sắp không biết chữ “yêu thương” viết thế nào rồi, ha ha!
 
Thẩm Lăng nói: “Hoá ra ta và tỷ tỷ lại có mối quan hệ như vậy đấy. Nhưng chúng ta đều đã vào cung, dù phụ thân có quan hệ tốt cũng không ảnh hưởng đến chúng ta. Ta là người của bệ hạ, ta chỉ muốn hầu hạ thật tốt cho bệ hạ, không hề nghĩ đến những thứ khác, càng không dám làm chuyện âm thầm sau lưng bệ hạ. Hơn nữa, bệ hạ rất thích ta, một ngày không gặp được ta là không được, ta thực sự không có thời gian rảnh quan tâm đến người khác đâu.”
 
Tĩnh phi mở miệng muốn mắng Thẩm Lăng mặt dày, nhưng lại cố kỵ đến Tạ Nguyên Tuần nên không dám mắng ra tiếng. Nhưng muốn nàng ta không làm gì cả, khiến lòng nàng ta rất khó chịu.
 
Tuy Tĩnh phi từng nghĩ Thẩm Lăng sẽ từ chối mình, nhưng khi Thẩm Lăng thật sự nói ra, Tĩnh phi lại cảm thấy rất khó tin. Thẩm Lăng là một quý nhân nho nhỏ, dựa vào đâu mà từ chối đứng về phe nàng ta? Dựa vào sự sủng ái của bệ hạ đối với nàng sao? Giỏi lắm à?
 
Tĩnh phi xụ mặt, nàng ta không thể không thừa nhận, có được sự sủng ái của bệ hạ quả thực rất giỏi. Chẳng phải hiện giờ nàng ta không thể để lộ ra sự tức giận của mình đối với Thẩm Lăng sao? Cuối cùng, Tĩnh phi nghênh mặt rời khỏi Trường Nhạc cung.
 

Thẩm Lăng nhớ đến vẻ mặt trước khi rời đi của Tĩnh phi thì bật cười, Tĩnh phi đã biểu diễn rất tốt cái gì gọi là mặt cười hớn hở, trong lòng mắng mỏ cho nàng xem.
 
Lưu Châu đi đến bên cạnh nàng, nói: “Quý nhân, bệ hạ cho người đến gọi người qua Thú viên.”
 
“Thú viên? Có biết tại sao bệ hạ lại gọi ta không?”
 
Lưu Châu trang điểm và thay quần áo cho Thẩm Lăng, trả lời: “Nô tỳ nghe nói quận trưởng của Sơn Ngư quận cống nạp một con thần thú dũng mãnh cho bệ hạ, hôm nay mới được vận chuyển đến kinh thành. Nô tỳ không dám suy đoán cách nghĩ của bệ hạ, nhưng nếu như nô tỳ nhìn thấy một thứ khiến người ta yêu thích, nô tỳ cũng sẽ muốn chia sẻ với quý nhân.”
 
Thẩm Lăng nghi ngờ: “Thật sao?”
 
Tạ Nguyên Tuần là kiểu người sẽ chia sẻ thứ đồ tốt với người khác ư?
 
Sao nàng cảm thấy không đáng tin thế nhỉ.
 
Lưu Châu im lặng, khô khốc nói: “Chắc, chắc là thật ạ.”
 
Thẩm Lăng: “…” Hả? Có phải Lưu Châu không phát hiện ra giọng điệu của mình rất không chắc chắn không?
 
Sau khi Thẩm Lăng trang điểm xong bèn đi đến Thú viên, cho dù nàng không thể chắc chắn Tạ Nguyên Tuần có thật sự chỉ đơn thuần gọi nàng qua xem thần thú hay không, nhưng nàng nghĩ Tạ Nguyên Tuần sẽ không gọi nàng đến ăn thịt nó đâu nhỉ. So với cái đằng sau, vẫn lẽ cái đằng trước nghe có vẻ hợp lý hơn.
 
Nhưng…
 
Thần thú là thú gì?
 

 
“Gào!”
 
“Gừm!”
 
Trong Thú viên có các loại thú hung dữ, ví dụ như hổ, sói…
 
Lưu Châu sợ xanh mặt, căng thẳng đi theo bên cạnh Thẩm Lăng. Thẩm Lăng đỡ hơn nàng ta một chút, nàng là người từng xem qua thế giới động vật đó! Có gì đáng sợ đâu chứ? Cùng lắm là động vật trong Thú viên hung, hung dữ một chút mà thôi. Bàn tay trong tay áo của Thẩm Lăng siết lại thành nắm đấm, có giả vờ nàng cũng phải giả vờ cho ra dáng vẻ quý nhân!
 

Nhìn thấy bóng dáng của Tạ Nguyên Tuần, Thẩm Lăng bước nhanh qua, mìm cười hành lễ: “Bệ hạ.”
 
Tạ Nguyên Tuần hỏi nàng: “Nghe nói ta rất thích nàng?”
 
Nụ cười trên mặt Thẩm Lăng cứng ngắc.
 
- Ôi trời!
 
Sao, sao hắn biết được lời này? Nàng chỉ nói với mỗi Tĩnh phi mà thôi, lẽ nào Tĩnh phi mách cho hắn nghe sao?
 
Chắc không đâu! Dựa vào lá gan còn nhỏ hơn nàng của Tĩnh phi, nàng ta sẽ có dũng khí đến gặp riêng Tạ Nguyên Tuần sao? Thẩm Lăng cảm thấy nàng ta không có, vậy chỉ có một khả năng – Tạ Nguyên Tuần có cẩm ý vệ! Cẩm y vệ không phải là người có thể biết rõ thần tử mặc quần lót gì, buổi tối ngủ với tiểu thiếp, làm việc mấy lần, một lần làm mất bao nhiêu thời gian sao? Nhưng cẩm y vệ không thể vào hậu cung, vậy chính là Tạ Nguyên Tuần có tay chân bên trong, dù gì nhóm này cũng không khác cẩm ý vệ là mấy.
 
Thẩm Lăng nói: “Xin bệ hạ thứ tội, thiếp nói những lời kia là vì lòng hư vinh của mình, lần sau thiếp không dám nữa.”
 
Tạ Nguyên Tuần: “Nàng nhận sai nhanh thật đấy.” Hắn lại hỏi thêm một câu: “À, câu hỏi ta vừa mới hỏi nàng, tại sao nàng không trả lời là phải? Lẽ nào nàng cho rằng ta không thích nàng sao?”
 
Thẩm Lăng chảy nước mắt: “Bệ hạ, người đối xử tốt với thiêó, sao thiếp lại không cảm nhận được chứ? Thiếp chỉ là một người liễu yếu đào tơ nhưng lại có phúc nhận được sự yêu thích của bệ hạ, thiếp thật sự rất cảm động, hu hu hu!”
 
= Xin lỗi nha, ta thật sự không nhìn ra được ngươi thích ta.
 
- Hơn nữa, ngươi thực sự sẽ thích một người sao?
 
Hắn sẽ thích một người thật sao?
 
Tạ Nguyên Tuần ngây ngốc, hắn bước tới bóp cằm nàng, nhìn vào đôi mắt nàng. Qua một lúc lâu, hắn mới buông ra, nói: “Nàng phải sống lâu một chút.”
 
Thẩm Lăng: “???” Sao hắn lại nói lời này? Làm người ta không nắm bắt được suy nghĩ của hắn mà!






 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui