Thẩm Lăng biết Tiết Mật Nhi là một người vô cùng yêu thích nhan sắc xinh đẹp, trước đây nàng ta đều đi theo sau đít Tiết Vân Thời, vậy chắc hắn ta cũng không tệ nhỉ? Nhưng Thẩm Lăng cũng không để tâm đến sắc đẹp của Tiết Vân Thời, dù gì sau khi Tiết Mật Nhi gặp nàng xong, bản chất mê sắc đẹp của nàng ta đã đặt trên người nàng rồi, như vậy có thể suy đoán Tiết Vân Thời không đẹp bằng nàng. Mà Thẩm Lăng tự cho rằng khuôn mặt của nàng không đẹp bằng Tạ Nguyên Tuần…
Nghĩ đến đây, Thẩm Lăng thật muốn ngẩng cổ lên trời gào khóc. Mẹ ơi, quả thật là không thể nào tưởng tượng nổi mà, nàng vậy mà trông còn không đẹp bằng một nam nhân! Tức quá!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Nguyên Tuần chống cằm, ngắm nhìn biểu cảm đổi tới đổi lui của Thẩm Lăng. Nàng không cẩn thận chạm vào ánh mắt hắn, luôn cảm thấy vẻ mặt này của hắn như một người theo dõi phim truyền hình dài tập vậy.
Thẩm Lăng thu lại cảm xúc bay tứ tung của mình, quay trở lại chuyện Thẩm Cẩn Tu muốn tạo phản.
Thẩm Lăng: “Những người khác thì thiếp không biết, nhưng chắc Tiết Mật Nhi không biết Tiết Vân Thời muốn tạo phản đâu, bằng không nàng ta cũng sẽ không suốt ngày xuất hiện trước mặt thiếp.”
- Nàng ta chính là một kẻ mê sắc đẹp, cộng thêm sự ngốc nghếch nữa.
- Nếu nàng ta thật sự biết chuyện, vậy nàng ta sẽ chột dạ mà tránh xa ta ngay.
Thẩm Lăng khựng lại, có chút chột dạ, vừa nãy nàng nói quen tai, thực ra không chỉ nghe tên Ngọc Chân Công chúa quen tai, mà còn có Tiết Vân Thời. Cái tên này khiến nàng cảm thấy mình từng nhìn thấy ở nơi nào đó, rốt cuộc là chỗ nào nhỉ? Bỏ đi, lát nữa nghĩ tiếp. Hiện giờ nàng phải thoát khỏi cái hố của Thẩm gia đã.
Thẩm Cẩn Tu ăn gan hùm gan báo gì mà lại dám tạo phản với Tạ Nguyên Tuần vậy?
Thẩm Lăng xoa tay, vẻ mặt chân thân nói: “Bệ hạ, hiện giờ thiếp yêu cầu đổi huynh trưởng và phụ mẫu được không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Nguyên Tuần thản nhiên lắc đầu: “Muộn rồi.”
Thẩm Lăng thở dài, giọng nói bi thương: “Thời không đợi thiếp mà!”
- Nếu vừa nãy ta đồng ý thì tốt biết bao nhiêu, như vậy ta sẽ không bị cuốn vào phạm vi cửu tộc của Thẩm gia nữa.
Tạ Nguyên Tuần: “Nàng sợ bị hắn liên lụy sao/”
Thẩm Lăng: “Sợ.” Có triều đại nào tạo phản mà không phải chết một đống người kia chứ, sao nàng có thể không sợ cho được.
Thẩm Lăng: “Nhưng thiếp nghĩ bệ hạ sẽ không để thiếp bị cuốn vào đâu.”
Tạ Nguyên Tuần: “Tại sao?”
Thẩm Lăng nghiêm túc nói sự thật: “Bởi vì nếu như bị chu di cửu tộc, người cũng ở trong cửu tộc đó, người không thể tính toán cả bản thân vào được.” Đãi ngộ hoàng tộc có biết không, dựa theo cách nói của dân gian, Tạ Nguyên Tuần chính là con rể.
Thẩm Lăng: “Còn nữa, bệ hạ đã nói chuyện này với thiếp rồi, người lại không phải phản diện kề dao lên cổ nhân vật chính, sau đó bị giết ngược lại như trong truyện, cộng với việc người còn muốn để thiếp đổi huynh trưởng, thiếp cảm thấy người đang suy nghĩ cho thiếp, để thiếp không bị hắn làm liên lụy. Có điều, thiếp muốn nói người không cần quá lo lắng thiếp sẽ đau lòng vì bọn họ tự tìm đường chết, trước giờ thiếp rất kiên cường, thiếp có thể đại nghĩa diệt thân được.”
Tạ Nguyên Tuần: “Nàng không sợ bị người ta nói mình tệ bạc sao?”
Thẩm Lăng nhìn hắn: “Tuy những lời này thiếp đã nói mệt rồi, nhưng thiếp vẫn muốn nói. Thiếp và bệ hạ cũng chung một giuộc cả.” Nàng nói rất không khách sáo.
- Đại ca đừng nói nhị ca, nếu như ta tệ bạc, ngươi còn tệ bạc hơn ta. Nếu chúng ta không ở gần nhau, quả thực là trời đất khó dung mà.
Tạ Nguyên Tuần hừ một tiếng: “Chỉ biết nói những lời thật lòng.”
Thẩm Lăng: “Tạm được, ai bảo ưu điểm lớn nhất của thiếp là thẳng thắn cơ chứ.”
Tạ Nguyên Tuần tiếp lời: “Thành thật gặp gỡ với ta?”
Thẩm Lăng: “... Ngươi cứ như vậy, bảo thiếp sau này làm sao đối diện bình thường với những thành ngữ này được nữa?”
- Ngươi cứ phải để bọn chúng nhuốm màu vàng sao?
- Bọn chúng cũng chỉ là đứa trẻ trong trắng mà thôi!
Tạ Nguyên Tuần: “Là đầu óc nàng suy nghĩ lệch lạc rồi.”
Thẩm Lăng đập bàn: “Nói linh tinh, trong sáng như thiếp, sao có thể nghĩ lệch lạc được!”
Tạ Nguyên Tuần: “Vậy tại sao nàng lại nghĩ bậy nghĩ bạ, còn cởi quần áo ra nữa.”
Thẩm Lăng nghe xong lời nói của Tạ Nguyên Tuần, nàng lập tức đưa tay tusam lấy lớp áo trước ngực, nàng sợ tiềm thức của nàng sẽ làm ra những chuyện không nên thật. Kết quả, nàng cùi đầu nhìn, phát hiện Tạ Nguyên Tuần ăn nói linh tinh.
- Mẹ ơi, dọa chết ta rồi!
- Ta còn tưởng nước bọt của ta chảy đến ngực hay gì của hắn rồi chứ.
Tạ Nguyên Tuần bật cười: “Nếu ta thật sự nói oan cho nàng, nàng sẽ kiểm tra quần áo của mình sau lời nói của ta sao? Lẽ nào không phải vì nàng chột dạ hoặc từng có tiền án sao?”
“Không ngờ thường ngày nàng lại tơ tưởng đến ta như thế.”
Thẩm Lăng bỗng chốc đứng dậy, khuôn mặt nàng đỏ bừng nhào đến người Tạ Nguyên Tuần, hai tay cởi quần áo hắn ra, vừa tức vừa giận nói: “Người xem thử bây giờ rốt cuộc là ai tơ tưởng ai? Dáng vẻ quần áo không chỉnh tề của người là đang quyến rũ ai thế? Thiếp nói cho người biết, người đừng tưởng mình để lộ ra chút thịt thì có thể mê hoặc được thiếp nhé! Người trẻ phải bảo vệ thân mình trong trắng, đừng suốt ngày nghĩ đến tình dục!”
Tạ Nguyên Tuần: “Phụt.” Mặt hắn cười tươi rói.
Hắn hỏi: “Nàng muốn sờ chút không?”
Thẩm Lăng thở dài: “... Người mặt dày!”
- Đây là từ ngữ gian mãnh gì vậy!
Đừng thấy Thẩm Lăng nói rất ghét bỏ hắn, nhưng tay của nàng lại nghe theo tiếng trái tim chạm lên ngực hắn, bên này bóp bóp, bên kia nhìn nhìn, vẻ mặt nghiêm túc hệt như một người nghiên cứu lâu năm:” “Nhiều thịt hơn trước đây, cơ bắp phân bố đều, cảm giác tay không tồi.”:
Tạ Nguyên Tuần cắn tai nàng: “Cảm giác tay bên dưới tốt hơn, nàng muốn sờ không?”
Thẩm Lăng: “...”
- Nếu ta mà chảy máu mũi, tuyệt đối không phải lỗi của ta.
- Tên chó nhà ngươi cứ nhất quyết bắt ta lên con đường sắc dục, ngươi tưởng ta không dám sao? Mặc kệ bên trên hay bên dưới của ngươi, ta sờ hết!
Nhưng nàng chỉ nói dóc trong lòng mà thôi, đến khi hành động thì nàng lại rụt rè, thời gian nửa ngày Thẩm Lăng chỉ di chuyển ở nửa thân trên của hắn. Khi chạm vào ánh mắt trêu chọc của Tạ Nguyên Tuần, Thẩm Lăng nhận thua.
Thẩm Lăng: “Ban ngày ban mặt, chúng ta vẫn nên kiềm chế chút đi.”
Tạ Nguyên Tuần không vui: “Cũng đâu có ai nhìn thấy.”
Thẩm Lăng im lặng, giây tiếp theo nàng quay đầu hét lớn về phía cửa: “Lưu Châu, Lưu Châu, ngươi mau vào đây!”
Tạ Nguyên Tuần: “Ha ha ha.”
Sau khi tiễn Tạ Nguyên Tuần đi, Thẩm Lăng lười biếng nằm lên giường, nàng cảm thấy có phải bản thân nên thỉnh một bức tượng Phật về không? Nếu có tượng Phật, Tạ Nguyên Tuần sẽ không thể phóng túng như vậy nữa. Có điều, rất nhanh nàng đã từ bỏ suy nghĩ này, nàng sợ đến khi đó Tạ Nguyên Tuần sẽ đè nàng lên tượng Phật, làm chuyện linh tinh. Chuyện này Tạ Nguyên Tuần có thể làm ra được, trước giờ Thẩm Lăng đều không chiếm thế cao về tiết tháo so với hắn.
Nàng lấy chiếc quạt tròn che lên mặt, nhắm mắt lại. Một lúc sau, nàng ngồi bật dậy, nàng nhớ lại bản thân gặp cái tên Tiết Vân Thời này ở đâu rồi!
Tiết Vân Thời chính là Hoàng đế của triều đại mới mà trong truyện viết! Có điều, đất diễn của hắn ra rất ít, chỉ xuất hiện vài lần ở cuối cùng. Một lần là sau khi Đại Lương triều diệt vong, Tiết Vân Thời và những người có dã tâm khác dựng cờ nổi dậy, tên tuổi mà hắn ta sử dụng vẫn là thân phận con cháu của Công chúa tiền triều, nam chính Thẩm Cẩn Tu từng nhắc với nữ chính Thẩm Hi rằng, hắn ta là người có khả năng giành chiến thắng nhất. Tên Tiết Vân Thời này cũng chỉ xuất hiện một lần, sau đó lần xuất hiện tiếp theo của hắn ta chính là xây dựng triều đại mới. Hắn ta lên làm Hoàng đế, nghe nói tài năng của nam chính Thẩm Cẩn Tu nên gọi vào gặp mặt nói chuyện, đến sau này, chính là quân thần Thẩm Cẩm Tu và Tiết Vân Thời quen biết nhau, miêu tả về cuộc tình ân ái của nam nữ chính.
Thẩm Lăng không ngờ Thẩm Cẩn Tu vậy mà lại cấu kết một chỗ với Tiết Vân Thời sớm như vậy, rõ ràng trong sách viết bọn họ không hề kết giao.
Thẩm Lăng không có gì bất mãn vì cốt truyện thay đổi, dù gì từ sau khi nhân vật phụ như nàng vào cung, không tham dự vào chuyện của nam nữ chính, thì cốt truyện trong sách đã không biết bị phá hoại đến mức độ nào từ lâu rồi.
Suy nghĩ kỹ lại, Thẩm Cẩn Tu và Tiết Vân Thời quen biết sớm như vậy, thực ra cũng không kỳ quặc. Vốn dĩ bản thân Tiết Vân Thời đã có ý đồ xấu xa, có tiền lệ phò mã tiền triều gây loạn lạc, mưu đồ soán ngôi, lại thêm sự hung tàn của Tạ Nguyên Tuần, và cả việc Tạ Nguyên Tuần không có con cháu để đem ra so sánh, dã tâm của hắn ta cũng trở nên to hơn.
Lúc trước sợ hãi Tạ Nguyên Tuần, phát triển hèn hạ, đợi đến khi Tạ Nguyên Tuần vừa mất, hắn ta bèn dựng cờ khởi nghĩa, bước đi rất tốt. Nhưng đó chỉ là trong sách, hiện giờ Thẩm Lăng đã đánh một dấu X đỏ chót lên Tiết Vân Thời này rồi. Có nàng ở đây, nàng sẽ không để người khác phá hoại cuộc sống hiện tại của mình, nàng sẽ khiến Tạ Nguyên Tuần sống lâu trăm tuổi.
Còn Thẩm Cẩn Tu, Thẩm Lăng đoán hắn ta có thể đã cảm thấy hào quang của mình bị nàng áp chế, cho nên hắn ta muốn làm chuyện lớn để làm sáng mắt người đời.
Nếu như âm mưu của Thẩm Cẩn Tu và Tiết Vân Thời thành công, hắn ta đương nhiên sẽ công thành danh toại, kiến công lập nghiệp. Nếu như thất bại, chẳng phải vẫn còn muội muội chảy chung dòng máu là Thẩm Lăng sao? Nàng là Bảo phi nương nương được sủng ái, biết đâu có thể giữ được mạng của hắn ta. Dù gì nữ nhân trên đời này đều không thể thiếu được sự chống đỡ của nhà mẹ đẻ.
Dù nghĩ thế nào, Thẩm Cẩn Tu đều có thể tiến, có thể lùi.
Thẩm Lăng cười chế nhạo, nàng nằm trở lại giường, ngón tay di chuyển xung quanh tay cầm của chiếc quạt tròn: “Thật sự coi lời nói đại nghĩa diệt thân của ta là nói đùa à.”
Thẩm Lăng không quan tâm đến người nhà họ Thẩm, không phải vì nàng không muốn, mà vì nàng có ý định khác. Thẩm Lăng biết nàng được sủng ái sẽ mang lại lợi ích cho Thẩm gia, chẳng hạn có người sẽ muốn bám víu vào Bảo phi nương nương là nàng, nên sẽ mang quà đến tặng cho đám người Thẩm phủ, để có được chỗ tốt, công việc được bật đèn xanh, lặng lẽ tặng tiền tài. Thẩm Lăng chưa từng nói với bên ngoài về quan hệ giữa nàng và người nhà họ Thẩm không tốt, cũng không phải nàng cảm kích ơn sinh thành của Thẩm Khang Chính và Tưởng thị, một người nửa đường xuyên đến đây như nàng thì có tình cảm gì được. Cho dù muốn cảm ơn, thì nguyên chủ trong sách đã dùng cả đời mình để trả lại rồi.
Thẩm Lăng là muốn để đám người Thẩm Khang Chính được người bên ngoài tâng bốc, sau đó tìm một thời cơ thích hợp để người ngoài nhìn thấy thái độ thực sự của nàng đối với người nhà họ Thẩm. Lần này đến trường săn Mộc Lan, những mệnh phụ của quan viên kia đều biết thái độ của nàng đối với người nhà họ Thẩm. Sau này bọn họ sẻ rơi về lại điểm bắt đầu, nhưng bọn họ từng hưởng thụ càng nhiều, rồi lại để bọn họ quay trở về như trước đây, bọn họ sẽ chịu được cảm giác khác biệt đó sao? Nàng không tin quan hệ của bọn họ có thể viên mãn và hòa thuận được nữa. Thẩm Lăng tùy tiện nghĩ, nàng cũng có thể tưởng tượng được bọn họ trách cứ lẫn nhau, oán trách đối phương không lôi kéo tốt nàng.
Người khác là nấu từ từ cho nhừ, còn Thẩm Lăng lại dùng nước ấm giết lòng người.
Thẩm Lăng đứng ở vị trí mà đám người Tưởng thị không chạm đến được, nàng có ưu thế tự nhiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...