Phùng công công lại nói thêm một chuyện: “Tiết Vân Thời có ý đồ không tốt, Thẩm Cẩn Tu có tham gia bên trong, hắn ta lại là huynh trưởng của nương nương. Bệ hạ có cần nói nương nương biết không?”
Tạ Nguyên Tuần tùy ý nói: “Ngươi nói hắn ta là huynh trưởng của nàng, ta thừa nhận rồi à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn dĩ Tạ Nguyên Tuần là người dám xem lăng mộ của phụ thân mình thành “khi ta không vui, giẫm lên đó là sẽ vui”, hắn có thể để chuyện tiêu chuẩn đạo đức giữa người với người vào trong mắt sao?
Tạ Nguyên Tuần nói: “Giết chết hắn, vẫn còn người muốn làm huynh trưởng của nàng ấy.” Hắn trầm ngầm: “Chi bằng đi hỏi nàng ấy xem nàng ấy muốn có vị huynh trưởng như thế nào.”
Phùng công công mỉm cười: “Vâng, bệ hạ nói phải ạ, đúng là nên hỏi cho rõ.”
Tạ Nguyên Tuần: “Phùng Bạn Bạn, ngươi nói xem, ta đổi phụ mẫu cho nàng ấy được không?” Dù gì cũng đổi huynh trưởng rồi, vậy dứt khoát đổi phụ mẫu luôn đi.
Phùng công công dịu dàng nói: “Bệ hạ, người vẫn nên hỏi nương nương trước đã.”
Tạ Nguyên Tuần: “Ồ, cũng phải.”
Sau khi tỉnh dậy khỏi chiếc giường mềm mại, Thẩm Lăng vốn định thương lượng với Lưu Châu nên làm sao để món đậu phụ thối độc quyền này có được lợi nhuận lớn nhất, giới thiệu khắp Đại Lương triều thì nghe thấy Tạ Nguyên Tuần nói muốn đổi huynh trưởng và phụ mẫu đúng ý cho nàng.
Thẩm Lăng hỏi: “Bệ hạ, ngươi làm thật đấy à, không phải đang đùa với thiếp sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Nguyên Tuần: “Nàng thấy ta nói xạo nàng khi nào chưa?”
Vậy là hắn làm thật rồi. Thẩm Lăng nhìn ánh mắt tràn đầy hóng hớt của Tạ Nguyên Tuần.
- Bệ hạ, ngươi thật là, cáo cũng chẳng gian manh bằng ngươi nữa.
Tạ Nguyên Tuần: “... Nàng vẫn chưa trả lời ta, có muốn đổi hay không?”
Thẩm Lăng: “... Người cảm thấy thiếp sẽ nói thật với người chứ?”
- Nếu ta trả lời đổi, lỡ như sau này ngươi lại đổi lại cho ta thì làm sao, hoặc là ngươi cảm thấy trò chơi này thú vị, liền đổi cho ta hết nhà này đến nhà khác, chẳng phải ta sẽ bị người giày vò chết sao.
Tạ Nguyên Tuần: “...” Hắn xoa trán: “Xem ra nàng không muốn đổi rồi.”
Thẩm Lăng cau mày, giọng điệu miễn cưỡng: “Vậy cũng được.”
Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng: “Nàng muốn đổi.”
Thẩm Lăng vẫn câu nói đó: “Cũng được.”
Tạ Nguyên Tuần nhướng mày: “Vậy là nàng không đưa ra lựa chọn nào cả, để ta chọn giúp nàng.”
Thẩm Lăng rót trà đàng hoàng cho hắn, động tác lấy lòng. Nếu không vì nàng ngủ quá nhiều khiến cơ thể mềm nhũn không có sức, nàng cũng muốn đứng dậy bóp vai đấm lưng để thể hiện sự ân cần với hắn luôn rồi.
“Để bệ hạ chọn cho thiếp là vì thiếp tin tưởng người, người khác muốn có được cơ hội này, chưa chắc thiếp đã cho nữa.”
Tạ Nguyên Tuần bưng trà uống một ngụm, rũ mắt nhìn, trong tách không có lấy một lá trà, toàn bộ đều là nước. Quả nhiên là như thế, cho nàng nhiều trà cống nạp vậy mà nàng không thích uống chút nào. Nhưng Tạ Nguyên Tuần lại cứ thích cho nàng, bởi vì hắn cảm thấy lúc hắn cho, nàng rõ ràng không thích nhưng vẫn giả vờ vui vẻ đón nhận.
Tạ Nguyên Tuần: “Vậy ta không chọn giúp nàng nữa.”
Thẩm Lăng: “Hả? Tại sao?”
Tạ Nguyên Tuần: “Bởi vì ta cảm thấy ta chọn giúp nàng không có ích lợi gì cả, nếu đã không có ích lợi, ta sẽ không làm.”
Thẩm Lăng: “...”
- Lời nói này của ngươi cũng chân thực thật đấy.
Lưu Châu bắt đầu cho người dọn bữa, Thẩm Lăng ngồi ở trên ghế, đợi sau khi thức ăn đã dọn lên, nàng bắt đầu cầm đũa ăn. Trên bàn có rất nhiều thịt, dù gì cũng ở trường săn Mộc Lan, thịt có thể ăn rất nhiều, hơn nữa còn rất tươi mới, bắt và giết ngay cũng được.
Thẩm Lăng ăn thịt nai, nàng tùy tiện hỏi: “Tại sao người lại đột nhiên muốn đổi huynh trưởng và phụ mẫu cho thiếp?”
Tạ Nguyên Tuần: “Nàng muốn biết à?”
Thẩm Lăng nuốt thịt nai xuống, dùng muôi múc canh vào chén, rồi cầm lên uống: “Muốn chứ, bằng không người nghĩ tại sao thiếp lại hỏi, không có việc gì làm sao?”
Tạ Nguyên Tuần ung dung nói: “Thẩm Cẩn Tu muốn tạo phản cùng người khác, nếu chuyện này xảy ra, sẽ phải bị chu di cửu tộc, mà nàng cũng là người trong cửu tộc của Thẩm gia.” Vẻ mặt hắn trêu chọc.
“Phụt–” Chén canh Thẩm Lăng mới uống vào miệng, chốc lát đã bị phun ra.
Thẩm Lăng đen mặt, hỏi một đằng đáp một nẻo: “Người cố ý có phải không?”
Cơ thể Tạ Nguyên Tuần ngả người ra sau ghế, ung dung gật đầu: “Ừ, cố ý đó. Ta biết nàng nghe được lời này sẽ bị kích thích, vốn tưởng rằng nàng sẽ bị sặc, kết quả nàng lại nôn ra.”
Thẩm Lăng: “...”
- Ngươi nên cảm thấy may mắn vì mình không ngồi đối diện ta đó, bằng không ta phun hết vào mặt ngươi.
Thẩm Lăng lau miệng, lúc này nàng mới bắt đầu suy nghĩ đến chuyện Tạ Nguyên Tuần nói Thẩm Cẩn Tu muốn tạo phản. Nàng không nghi ngờ Tạ Nguyên Tuần lừa mình, Phùng công công và Ảnh Ám Vệ không phải để trưng. Từ những tin tức bí mật để nàng làm báo kia, nàng đã biết trên dưới triều dã này không có chuyện gì mà Tạ Nguyên Tuần không biết cả, chỉ xem hắn có muốn biết hay không thôi.
Thẩm Lăng nghĩ đến trong sách nói đến Thẩm Cẩn Tu ở Đại Lương triều rất thật thà, hơn nữa còn có thể nói hắn ta là người trung thành với vua, dù gì trong một cốt truyện nào đó, hắn ta còn vì bảo vệ vua mà bị con hổ mất đi lý trí cào vào ngực, suýt mất mạng. Sau này hắn ta cũng đợi được đến lúc Đại Lương triều sụp đổ, năng lực của hắn ta được Hoàng đế triều đại mới nhìn trúng và trọng dụng, trở thành cánh tay đắc lực của Hoàng đế mới.
Kết quả, hiện giờ nàng nghe thấy Tạ Nguyên Tuần nói Thẩm Cẩn Tu cùng người khác tạo phản?
Thẩm Lăng lại bưng chén canh lên uống vài ngụm, để bình phục tâm trạng không biết rốt cuộc Thẩm Cẩn Tu đang làm cái quái quỷ gì của nàng.
Thẩm Lăng hỏi: “Hắn muốn tạo phản cùng ai?”
Lẽ nào là vị Vương gia có mưu đồ hành thích, tặng con hổ phát điên cho Tạ Nguyên Tuần như miêu tả trong sách? Phải nói rằng vị Vương gia này có thể xuất hiện ở cốt truyện trong sách, là vì hắn ta có tác dụng quan trọng trên con đường tình yêu nam nữ của Thẩm Cẩn Tu và Thẩm Hi. Dù gì Tạ Nguyên Tuần giết rất nhiều người, nhưng người muốn giết hắn cũng không ít, chỉ xem họ có lá gan đó hay không. Không cần nói đâu xa, chỉ mỗi đám người mặc đồ đen đến giết hắn ở trường săn thôi. Có điều trong sách không hề nói đến chuyện này.
Cho nên người mà Thẩm Lăng có thể nghĩ đến chỉ có vị Vương gia tạo phản, thúc tiến cho tình cảm của người khác ở trong sách. Đương nhiên, hắn ta chết cũng rất thê thảm.
Nhưng tên của vị Vương gia kia không hề được nhắc đến trong sách, Thẩm Lăng không biết hắn ta tên họ là gì. Ồ, chắc là họ tạ, dù gì cũng là Vương gia, Đại Lương triều lại không có họ Vương nào cả.
Tạ Nguyên Tuần trả lời nàng: “Tiết Vân Thời, con trai của một Công chúa, hình như vị Công chúa này tên là Vương Chân, hay là Ngọc Chân gì đó.”
Thẩm Lăng: “Có chút quen tai.”
Tạ Nguyên Tuần: “Quen tai?”
Thẩm Lăng: “... Thiếp nói Ngọc Chân Công chúa nghe có chút quen tai.”
- Ta suốt ngày ở với ngươi, ta có thể quen thuộc nam nhân nào khác à? Cho dù ta muốn, cũng không có điều kiện đó.
Tạ Nguyên Tuần hừ lạnh, nàng còn nghĩ đến quen biết nam nhân khác thật cơ đấy? Muốn cái gì mà muốn, có muốn cũng vô ích!
Thẩm Lăng giả vờ không nghe thấy tiếng hừ lạnh của hắn.
- Là chuyện gì khiến ngươi trở nên kỳ quái như thế? Là Tiết Vân Thời mà ngươi nói sao? Không phải, là sức quyến rũ không có nơi cất giấu của ta! Ngươi quan tâm ta nhiều như vậy, bá đạo như thế, chỉ cần nghe thấy ta nói quen tai với nam nhân khác liền ghen tỵ. Haizz, trách ta, đều tại ta cả, nếu như ta không có nhiều sức quyến rũ lan tỏa trong mắt như thế thì tốt rồi.
Tạ Nguyên Tuần: “...” Vẻ mặt hắn lạnh lùng.
Sức quyến rũ của nàng? Nàng có sức quyến rũ gì, là quyến rũ lúc uống canh còn phun ra sao?
Thẩm Lăng giải thích: “Trên đường thiếp đến đây, cũng chính là chỗ hồ Bắc Châu có gặp được một người, người cũng đã gặp qua nàng ta, nhìn biểu cảm của người chắc hẳn đã quên rồi. Được thôi, người nghe thiếp nói là được. Nàng ta là Tiết Mật Nhi, ở tại Công chúa phủ, thiếp biết đến Ngọc Chân Công chúa cũng từ miệng nàng ta, Ngọc Chân Công chúa là thúc mẫu của nàng ta. Cho nên thiếp mới bảo quen tai khi người nhắc đến cái tên này. Nếu vậy thì Tiết Vân Thời chính là biểu ca của nàng ta rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...