Cái tên Tây Thi đậu phụ là gọi gì thì người trong trấn Vĩnh Ninh quên mất rồi, mọi người chỉ thấy nàng ta bán đậu phụ, cũng xinh đẹp, thế là tự nhiên gọi nàng ấy cái tên Tây Thi đậu phụ này.
Bán đậu phụ là thủ đoạn mưu sinh của nàng ta, những khuôn đậu phụ nàng ta làm đều mềm hơn những người khác, mỗi buổi tối đều sẽ mài sẵn đậu, làm thành đậu phụ. Sau khi trời sáng sẽ bỏ đậu phụ vào trong cái sọt, rồi gánh ra ngoài bán. Tây Thi đậu phụ hôm nay cũng gánh như thế ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng ta đến trước cửa nhà của Thẩm Lăng và Tạ Nguyên Tuần, bỏ đòn gánh xuống, chỉnh lại mái tóc, tìm một góc độ để đứng, muốn bày ra dáng vẻ tốt nhất của mình cho Tạ Nguyên Tuần xem.
Nàng ta vừa sắp xếp vừa nhìn về phía cánh cửa đóng chặt.
“Két–” Cửa được mở từ bên trong.
Tây Thi đậu phụ ngạc nhiên, sao hôm nay lại mở cửa sớm như vậy? Chằng phải ngày thường đều qua một lúc lâu mới từ từ mở cửa ra sao? Lại nghĩ đến nàng ta sắp được nhìn thấy Tạ Nguyên Tuần, vẻ mặt nàng ta vui vẻ. Nhưng rất nhanh nàng ta không thể vui lên được, bởi vì nàng ta chỉ trông thấy đầu bếp Lão Tề đẩy một chiếc xe, và Thẩm Lăng đi phía sau ông ấy.
Tạ Nguyên Tuần mà nàng ta muốn gặp không hề xuất hiện.
Giây tiếp theo, sắc mặt của Tây Thi đậu phụ thay đổi, nàng ta hô lên: “Mùi gì thế, thối quá!”
Thẩm Lăng xua tay vào đầu bếp Lão Tề lấy đồ ra, Tây Thi đậu phụ ngửi thấy mùi thối càng nồng nặc hơn, lại có cả gió thổi qua, nên mùi thối này bay theo gió về phía xa. Những căn nhà xung quanh liên tục vang lên tiếng nói “thối quá”, “là đồ nhà ăn hỏng rồi, còn không mau đi vứt”.
Khóe miệng Thẩm Lăng nhếch lên nụ cười lịch sự, nàng nhìn Tây Thi đậu phụ, giọng điệu giả tạo nói: “Đại tỷ, trùng hợp quá, ta cũng đến bán đậu phụ. Hai chúng ta có thể bán chung một món ở cùng một chỗ, chúng ta phải đoàn kết, hòa thuận, giúp đỡ lẫn nhau mới được. Cũng không biết hôm nay là ta hay tỷ bán được nhiều đậu phụ hơn, ha ha.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tây Thi đậu phụ: “...”
Giọng điệu giả tạo, õng ẹo này còn chứa ý tứ bên trong, Tây Thi đậu phụ nào có ngốc, một nữ nhân như nàng ta có thể bán đậu phụ lâu năm ở trấn Vĩnh Ninh, nếu nàng ta là kẻ ngốc thì việc làm ăn đã chẳng làm nổi từ lâu rồi. Rõ ràng Thẩm Lăng này muốn tranh giành chuyện làm ăn với nàng ta.
Nhưng nàng tưởng rằng người nào cũng có thể bán đậu phụ sao?
Còn nữa, đại tỷ? Nàng vậy mà gọi nàng ta là đại tỷ?
Tây Thi đậu phụ mím môi, nói: “Mùi vị đậu phụ của ngươi khá kỳ lạ, ta ở xa như vậy mà cũng ngửi được, ngươi có thể bán được không? Ta thấy hiện giờ ngươi có thể tính toán xem mình lỗ bao nhiêu vốn được rồi đó.”
Thẩm Lăng: “Đây là sản phẩm mới mà ta nghĩ ra, tên là đậu phụ thối, khác với loại đậu phụ trắng mềm kia của ngươi. Ta đã dám làm thì không sợ lỗ vốn, biết đâu đến cuối cùng việc làm ăn của ta tốt hơn ngươi thì sao.”
Tây Thi đậu phụ: “...” Đậu phụ thối? Nàng ta chưa từng nghe nói có loại đậu phụ như vậy, nàng ta còn lâu mới tin Thẩm Lăng muốn làm ăn buôn bán thật. Nàng ta cảm thấy Thẩm Lăng muốn giở thủ đoạn để phá hoại việc làm ăn của nàng ta, đừng tưởng nàng ta không biết mỗi lần nàng ta nhìn Tạ Nguyên Tuần, ánh mắt của Thẩm Lăng đều vô cùng lạnh lùng.
Lúc này, có một cơn gió thổi qua mũi của Tây Thi đậu phụ, mùi thối nồng nặc ập tới, cả người nàng ta đều cảm thấy không khỏe.
Sao mùi này càng ngày càng thối vậy? Hơn nữa Thẩm Lăng cũng bày được một lúc rồi, sao mùi còn chưa tan đi? Không lẽ loại mùi này rất lâu tan! Nghĩ đến khả năng này, Tây Thi đậu phụ sắp tắt thở đến nơi rồi.
Đậu phụ thối ở đối diện thối như vậy, ai còn đến mua đậu phụ của nàng ta nữa? Người khác còn chạy càng xa càng tốt nữa là.
Tây Thi đậu phụ khó chịu nhìn Thẩm Lăng, lòng đầy tức giận. Chẳng phải chỉ nhìn nam nhân của nàng vài cái thôi à, sao nàng lại nhỏ mọn như thế.
Thẩm Lăng còn lâu mới để ý đến ánh mắt oán trách của Tây Thi đậu phụ, nàng không sợ bán không đi. Món đậu phụ thối này, ngửi thì giống như vũ khí sinh học, người không thích chỉ cần ngửi thấy mùi của nó liền buồn nôn, nhưng người thích nó lại yêu thích vô cùng.
Nếu đến cuối cùng không có ai đến mua thật, cùng lắm Thẩm Lăng bưng về ăn một ngày ba bữa đậu phụ thối với Tạ Nguyên Tuần để giải quyết chúng, đảm bảo không lãng phí chút lương thực nào cả.
Điều quan trọng hơn chính là, Thẩm Lăng làm ra đậu phụ thối không phải để kiếm tiền, có thể kiếm được là tốt nhất, nhưng không được cũng không sao.
Thẩm Lăng định đánh một cú nặng nề vào Tây Thi đậu phụ, chẳng phải mỗi ngày nàng ta đều gánh hàng đến trước cửa để dòm ngó Tạ Nguyên Tuần sao, Thẩm Lăng không tin có vũ khí đậu phụ thối này, nàng ta còn có thể vừa bán đắt hàng vừa rảnh rỗi nhìn Tạ Nguyên Tuần được nữa, cũng đâu phải fan cuồng gì đâu.
Nếu ở trong cung, Thẩm Lăng sẽ không lo lắng có người si tình nhìn chằm chằm Tạ Nguyên Tuần, bởi vì không ai dám làm như vậy cả, cho dù Tạ Nguyên Tuần có đẹp mã hơn nữa, thì trên đầu hắn vẫn treo tấm biển “Bạo quân” vang dội ở đấy. Nhưng hiện tại đang ở trấn Vĩnh Ninh, đất lạ lại chẳng quen ai, không ai biết Tạ Nguyên Tuần là bệ hạ, càng không biết hắn hung tàn như thế nào, vậy thì oanh oanh yến yến kia chẳng phải sẽ nhìn chằm chằm hắn rồi sao.
Thẩm Lăng thở dài.
- Không ngờ ta cũng có ngày bảo vệ sự trong trắng của Tạ Nguyên Tuần.
- Muốn trách thì phải trách hắn quá khôi ngô tuấn tú, trêu ong ghẹo bướm.
Có người ngửi mùi đi tới, đều tò mò mùi thối như vậy là thứ gì.
“Là bên này, mùi vị nồng quá, chúng ta không tìm sai.”
Những người này nhìn thấy Tây Thi đậu phụ trước, ánh mắt nhạy bén quan sát sạp hàng của nàng ta nhưng không phát hiện ra vấn đề, vậy chính là Thẩm Lăng rồi.
Thẩm Lăng hớn hở nói: “Không hỏng, đậu phụ mà ta bán chính là mùi vị này, nếu các ngươi muốn ăn có thể mua một khuôn về ăn thử.”
Muốn ăn? Còn mua một khuôn ăn thử? Ai dám chứ!
Đám người đau đớn, đậu phụ đen thành như vậy, Thẩm Lăng còn nói không hỏng? Này mà ăn nó, bọn họ cảm thấy mình sùi bọt mép luôn rồi.
Cho nên, dù Thẩm Lăng dám nói không hỏng, mùi vị này là bình thường, bọn họ cũng không dám tin đâu.
Bọn họ mặt đầy phức tạp nhìn Thẩm Lăng, nàng xinh đẹp như thế, nhưng tại sao đậu phụ nàng bán lại có thể làm đen thui như vậy?
Bọn họ không muốn bỏ mạng ở đây, nhưng trong thời gian đó còn có người to gan nếm thử, chủ yếu là người này cảm thấy mùi có thối thật, nhưng không biết tại sao hắn có chút buồn miệng.
“Lấy cho ta một khuôn.” Có người nói.
Thẩm Lăng lấy cho hắn một phần, người này ăn xuống bụng dưới con mắt của mọi người, sau đó mắt hắn bỗng đẫm lệ: “Hu hu, mùi này y hệt mùi vị thức ăn lúc nhỏ bà nội ta nấu cho ăn. Từ sau khi bà ấy mất, ta không còn được ăn nữa rồi.”
Thẩm Lăng: “...’
- Không đến mức đó, không đến mức đó đâu.
- Biểu hiện này của ngươi có phải lố lăng rồi không? Nếu không vì ta chắc chắn bản thân không thuê người, ta cũng sắp nghi ngờ ngươi được ta thuê luôn rồi.
- Hơn nữa đậu phụ thối này nói đến chữ thối, rốt cuộc bà nội ngươi làm khó ăn đến mức nào thế?
Vạn sự khởi đầu nan, có một người ăn thì sẽ có người thứ hai, thứ ba… thứ n. Có người ăn không quen, nhưng có người lại cảm thấy thích thú, đến cuối cùng cả một đám người vây xung quanh muốn mua. Một mình Lão Tề bình tĩnh tiếp đãi bọn họ, Thẩm Lăng không có chỗ để tiếp tay.
Tây Thi đậu phụ trông thấy việc làm ăn của Thẩm Lăng trở nên tốt lên, số người vây xung quanh đó đã sắp đẩy sạp hàng của nàng ta ra luôn rồi, con ngươi nàng ta trợn trừng.
Không phải chứ, đậu phụ thối thế kia mà… Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Hay là nói, bây giờ bán đậu phụ, không thối thì không bán được?
Tây Thi đậu phụ bán bao nhiêu năm nay, lòng tự tin của nàng ta đã bị hành động hôm nay của Thẩm Lăng làm sụp đổ. Nàng ta túm cánh tay của người khác, gào thét: “Của ta mới là đậu phụ thật!” Muốn mua cũng nên mua của nàng ta mới đúng!
Kết quả, ai ai cũng không quan tâm đến lời nói của nàng ta.
Giọng nói vui vẻ của Thẩm Lăng truyền đến: “Đừng chen lấn, đừng chen lấn, còn nhiều lắm. Các ngươi không cần sợ không ăn được, cứ từ từ, đều có cả. Đậu phụ này của ta ngửi mùi thì thối, nhưng ăn vào thơm ngon lắm, công thức duy nhất, chỉ có nhà ta có thôi. Không ăn thì không biết, ăn vào hết cả hồn. Đậu phụ này thật sự quá ngon…”
Lời nói của Thẩm Lăng vô cùng có sức lây nhiễm, nói đến mức những người không thèm cũng muốn ăn thử.
Lão Tề, thân phận thật sự là Ảnh Ám Vệ, thân phận ảo là đầu bếp: “...”
Ông ấy nhớ gia tộc của Bảo phi nương nương đâu có ai làm Ngự Sử, tại sao ông ấy cảm thấy miệng lưỡi của nương nương còn lợi hại hơn những Ngự Sử kia nữa vậy?
Bên này Thẩm Lăng bán vô cùng đắt hàng, còn việc làm ăn của Tây Thi đậu phụ bên kia lại vô cùng thê thảm, không ai quan tâm. So sánh giữa hai người bán đậu phụ, một người tốt, một người kém. Tây Thi đậu phụ muốn khóc rồi, sao trên thế gian này còn có loại đậu phụ thối thư vậy!
Không được, nàng ta phải đổi chỗ bán, bằng không chỗ đậu phụ hôm nay sẽ phải bỏ hết mất. Thế là Tây Thi đậu phụ gánh hàng rời đi, trước khi đi nàng ta còn nhìn Thẩm Lăng đang buôn bán đắt hàng, lần này nàng ta thua rồi. Ai mà biết Thẩm Hi bảo vệ nam nhân kín kẽ như vậy, nàng ta chẳng qua chỉ lén nhìn Tạ Nguyên Tuần vài cái, còn chưa nói được vài câu chọc ghẹo, đã bị Thẩm Lăng làm cho việc làm ăn sắp phá sản đến nơi. Được thôi, nàng ta không trêu chọc được, vậy thì tránh đi.
Đến khi miếng đậu hũ cuối cùng bán hết, Thẩm Lăng mới phát hiện không thấy bóng dáng của Tây Thi đậu phụ nữa, Lão Tề thản nhiên nói: “Nàng ta rời khỏi được một lúc rồi, ngày mai chúng ta còn bày bán không?”
Thẩm Lăng nói: “Bán chứ, hôm nay danh tiếng đậu phụ thối của chúng ta vang vọng ra ngoài, sau này người tìm đấy chắc chắn sẽ nhiều thêm. Dù gì đây cũng là vật mới mẻ, cho nên ngày mai phải làm nhiều đậu phụ thối một chút.”
Thực ra, Thẩm Lăng còn một mục đích khác vẫn chưa nói, đó chính là người ta bán đậu phụ tráng cũng có thể được gọi là Tây Thi đậu phụ, nàng bán đậu phụ thối, nàng cũng muốn danh tiếng “Tây Thi đậu phụ”.
Thẩm Lăng đỡ đầu, giống như trên đầu nàng đang đội vương miện “Tây Thi đậu phụ” sáng lấp lánh vậy.
- Đợi trở về cung rồi, ta không nói thì ai mà biết ta từng bán đậu phụ, ở bên ngoài sống vui vẻ. Hừ hừ, nào đến đây, sống vui vẻ nào, dù gì còn rất nhiều thời gian.
Thẩm Lăng bảo Lão Tề trở về trước, nàng nhìn thấy có người bán kẹo hồ lô bèn mua hai cây, nàng một cây, Tạ Nguyên Tuần một cây. Nàng xoay người, đi được hai bước thì dừng lại, quay lại mua thêm một cây nữa.
Thẩm Lăng cho cây kẹo hồ lô mua sau này vào miệng ăn từ từ.
Trở về trông thấy Tạ Nguyên Tuần, Thẩm Lăng bèn đưa kẹo hồ lô cho hắn, nói ngon ngọt: “Cho người nè, là thiếp mua riêng cho người đó. Vừa cầm đến tay là thiếp vội trở về ngay, dù gì trong cung cũng không có kẹo hồ lô, người chưa từng ăn qua nó. Người ăn thử đi xem ngon không, thiếp còn chưa ăn nữa đó.”
Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng.
Thẩm Lăng: “???”
“Người nhìn thiếp làm gì, thiếp muốn người ăn nó mà.”
Tạ Nguyên Tuần: “Trước đây, nàng chưa ăn miếng nào sao?”
Thẩm Lăng: “...Chưa.”
- Sẽ không phát hiện ta đã ăn một cây rồi đấy chứ, chắc không đâu, ta đã đứng ở bên ngoài hít thở một lúc mới vào, trong miệng không có mùi đường.
Tạ Nguyên Tuần cười như không cười nhìn nàng, hắn đưa ngón tay đặt lên khóe miệng nàng, đợi khi hắn thu tay lại, trên ngón tay đã dính một miếng đường nhỏ.
Thẩm Lăng: “...”
- Cứu mạng!
- Vả mặt cũng nhanh quá rồi, còn là chứng cứ ta tự mình để lại nữa, muốn chết mất thôi.
- Ta chỉ quan tâm trong miệng còn mùi đường hay không, kết quả quên kiểm tra mép miệng có dính hay không, quá sai sót rồi!
Tạ Nguyên Tuần: “Đã nghĩ xong nên giải thích với ta thế nào chưa?”
- Hic, chưa nghĩ xong.
Tạ Nguyên Tuần liếm miếng đường trên ngón tay, Thẩm Lăng không kiềm chế được mà nín thở: “!!!”
Thẩm Lăng nghiêm túc nói: “Vô sỉ, người ăn trộm đường của thiếp!” Nàng không quan tâm đến việc giải thích chuyện đường trên mép miệng với hắn nữa.
Tạ Nguyên Tuần nói: “Nàng biết vừa đánh trống vừa la làng thật đấy, ta học hỏi thêm rồi.”
- Ta cũng đâu có tốt như ngươi nói đâu.
Tạ Nguyên Tuần bật cười ra tiếng, hắn nói: “Vậy nàng đến tìm lại đi.”
Thẩm Lăng ngốc nghếch hỏi: “Tìm kiểu gì?”
Cơ thể Tạ Nguyên Tuần ngả về trước, ôm lấy Thẩm Lăng, hắn cúi đầu hôn lên cánh môi nàng: “Tìm như vậy nè.”
Sau đó, Tạ Nguyên Tuần lười biếng ngồi dựa vào ghế, hắn chỉ ăn một miếng đường đó của Thẩm Lăng mà thôi, không ăn thêm nữa. Thẩm Lăng ăn hết cây kẹo của mình, vậy hắn sẽ đút nàng ăn cây kẹo của hắn.
Thẩm Lăng ăn nhồm nhoàm, Tạ Nguyên Tuần thấy nàng phồng miệng ăn, thì nở nụ cười.
Tạ Nguyên Tuần: “Đậu phụ thối của nàng bán thế nào rồi?”
Nếu Thẩm Lăng có đuôi, nàng có thể cong lên liền: “Thiếp là ai chứ, chuyện mà thiếp muốn làm, có thể không làm tốt được sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...