“Oái! Cổ đau quá!”
“Ta thì vai đau, chân cũng đau nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Á! Chuyện gì thế này, sao ta lại bị trói rồi!”
“Đại Trụ, mặt ngươi sao thế, dấu đỏ lớn quá…”
Đám người tỉnh dậy lần lượt kêu đau, sau đó lại nhớ đến tối qua bọn họ gặp Thẩm Lăng giả ma, Đại Trụ mặt trắng bệch nói: “Tối qua hình như ta, ta gặp phải thứ đồ dơ bẩn rồi.”
“Ta cũng thế, cảm giác như nàng ta chính là cái người tên Vân Nương kia, ta nhớ lúc nàng ta chết, mắt còn không nhắm. Nàng ta chết, chết không nhắm mắt.”
“Ta cũng…”
“Nói vậy là chúng ta đều gặp được?”
Tuy hiện giờ đã là ban ngày, nhưng bọn họ đều lạnh run.
Ma Tử vừa muốn giải thích, Vương thẩm liền lên tiếng: “Vân Nương cái gì chứ, là người ta giả dạng đó! Chính là hai người ta dẫn về giả dạng!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Là người giả dạng sao?”
“Vậy mau kêu nàng ta cởi trói cho chúng ta, bằng không nàng ta không yên đâu.”
Vương thẩm: “... Các ngươi có đầu óc không vậy! Các ngươi cho rằng nàng ta sẽ thả chúng ta thật sao? Lần này là chúng ta xem nhẹ bọn họ, trông bọn họ cũng không giống như muốn giết chết chúng ta, chắc là sẽ đưa chúng ta đến nha môn. Các ngươi thành thật một chút, đợi khi đến nha môn, ta tự có cách để chúng ta bình an đi ra.”
Vương thẩm không hề sợ bị bắt, chỗ bạc mà bao nhiêu năm nay bà ta mang tặng cho cháu gái họ không phải tặng không đâu. Huống hồ bà ta còn nắm giữ điểm yếu của nàng ta, cháu gái họ sẽ không để bà ta xảy ra chuyện đâu, bà ta vẫn còn tự tin về điểm này lắm.
Trong đám buôn người này, Vương thẩm chiếm vị trí chủ đạo, Đại Trụ và Hổ Tử là chồng và con bà ta, còn những người khác đều bị bà ta kéo vào kiếm tiền chung, đương nhiên rất nghe lời bà ta.
Thế là đám người đều trở nên yên tĩnh dưới sự chỉ huy của Vương thẩm.
Đến khi Thẩm Lăng đi ra, nàng không nhìn thấy khung cảnh lớn tiếng mắng chửi, mà bọn họ chỉ nhìn nàng bằng con mắt hung dữ, Vương thẩm còn ngẩng cổ không chịu khuất phục.
Thẩm Lăng nhướng mày: “Ồ, các ngươi tỉnh rồi à, tối qua ngủ có thoải mái không, có nằm mơ không?”
- Khi tiễn người ta lên đoạn đầu đài đều sẽ cho họ ăn một bữa ngon, nhưng ta sẽ không cho. Có thể đưa bọn họ đến nha môn trước, nói vài câu thể hiện sự thấu hiểu của ta với bọn.
- Trừ gian diệt ác, không thể chối từ.
Thẩm Lăng nói: “Xem các ngươi ai nấy cũng trừng to mắt hơn cả quả óc chó này, chắc các ngươi cũng không nghĩ đến việc dẫn bọn ta vào đây không những không kiếm được tiền, đã vậy còn sắp bị tiêu diệt nguyên nhóm phải không.”
“Thảm, quá thảm rồi.”
Mặt Vương thẩm bỗng chốc đen đi: “Ngươi đừng có ở đây mèo khóc chuột nữa…”
“Bốp!” Tay của Thẩm Lăng biến thành nắm đấm, đánh lên đầu bà ta.
Khuôn mặt Thẩm Lăng lạnh lùng: “Ta cần bà nói chuyện à? Ta cần là các ngươi im miệng, ta nói, các ngươi nghe, có biết chưa?”
“Bốp!” Thẩm Lăng lại đánh thêm một cái nữa.
“Trả lời ta! Các ngươi có nghe thấy không?”
Đám người Vương thẩm: “Nghe, nghe thấy rồi…”
“Bốp!”
Thẩm Lăng vô cùng đau đớn nói: “Nếu các ngươi đã nghe thấy, tại sao không nói!”
“...” Không phải ngươi bảo bọn ta im miệng sao?
“Bốp!”
“...” Ngươi không phải con người!!
Thẩm Lăng bỏ tay xuống, hóa ra đánh đầu lại sung sướng như vậy, chẳng trách Tạ Nguyên Tuần lại thích đánh… nàng. Thẩm Lăng bỗng cảm thấy nàng sắp thức tỉnh thuộc tính kỳ lạ gì đó rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...