Hoàng hậu thích diễn của bạo quân

 
Ông chủ nói: “Miếng ngọc này của ngươi, không dễ bán...” Cụ thể không dễ bán như thế nào, là do chất liệu hay là quá hỏng không dễ bán thì ông ta không nói. Nhiều khi lời nói mơ hồ thật sự rất hữu dụng, không chút giá trị nào cả.
 
Thẩm Lăng gật đầu: “Cho nên ông cảm thấy nó đáng bao nhiêu tiền?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi ông chủ tiệm cầm đồ và Thẩm Lăng nói chuyện, có một phụ nữ trung niên mặc bộ đồ màu xám đứng ở một bên quan sát bọn họ.
 
Ông chủ nói: “Ngọc đều phải nói đến linh khí, có ngọc trông thì rất có linh khí nhưng thực ra đều là giả tạo. Có ngọc trông không hề có linh khí, nhưng nó lại rất đáng giá. Ngươi cảm thấy miếng ngọc này của ngươi thuộc vào loại nào. Nếu như phu nhân và lão gia cần bạc gấp, ta có thể bỏ... một trăm lượng mua nó. Cơ hội đều phải giữ lại cho mình, ta thấy có duyên với các ngươi nên mới đưa ra cái gia này.”
 
Thẩm Lăng lặng lẽ biến nó trở thành một ngàn lượng dựa vào cơ sở một trăm lượng sau khi nghe lời nói của ông chủ, nàng cười như không cười nói: “Thật sự chỉ đang một trăm lượng?”
 
Ông chủ làm bộ không vui nói: “Lẽ nào ta còn có thể lừa các ngươi à, ta làm ăn buôn bán đều là hòa khí sinh tiền tài, ngươi tốt ta tốt, mọi người đều tốt.”
 
“Cho nên, ngươi muốn cầm không?” Ông chủ hỏi lại, trong lời nói còn có chút nôn nóng. Nếu như ông ta có thể dùng một trăm lượng để mua miếng ngọc bội này, ông ta nhất định sẽ xem nó như món đồ gia truyền của tiệm cầm đồ này.
 
Thẩm Lăng thẳng thắn nói: “Không cầm.”
 
Mặt ông chủ cứng ngắc: “Nếu ngươi đến chỗ khác, có thể sẽ không còn cái giá mà ta đưa ra nữa đâu.”
 
“Ông nghĩ nhiều rồi.” Thẩm Lăng nói: “Không giấu gì ông, ta chưa từng nghĩ sẽ cầm đồ ở tiệm của ông, mới đầu ta đã nói rồi, ta chỉ muốn để ông định giá của nó mà thôi. Vả lại, cho dù ta muốn cầm, thì ông cũng không đủ thành ý, giá đưa ra không hề đùng chút nào. Miếng ngọc bội này, ta cũng đã hỏi ở chỗ người khác rồi, ít nhất phải đáng một ngàn lượng, đến chỗ ông thì lại trở thành một trăm lượng. Ông nói xem, cách biệt giá này có lớn quá rồi không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ông chủ: “???”
 
Không đủ thành ý? Ông ta không đủ thành ý chỗ nào? Rõ ràng ông ta rất thành ý mà! Có điều, ông ta có thành ý muốn dùng giá tiền thấp nhất để lấy món đồ tốt nhất mang về nhà!
 
Hơn nữa, nàng biết giá, sao còn dây dưa với ông ta cả nửa ngày như thế, bệnh thần kinh à!
 
Ông chủ ngẫm nghĩ, nói: “Thực ra, giá tiền này chỉ là khởi điểm, đến cầm đò ai chẳng phải nói giá trước chứ, sau này còn có chỗ để thương lượng.”
 

Thẩm Lăng vui vẻ nói: “Chỉ là cái giá này của ông quá ác rồi.”
 
Ông chủ: “...”
 
Thẩm Lăng nói: “Vậy hiện giờ ông có thể giới thiệu người môi giới nhà đất cho bọn ta rồi chứ? Ông cũng không muốn để người cùng ngành biết được mình ép giá như thế nào mà phải không?”
 
Ông chủ: “...” Lời này nói trúng tim đen của ông ta rồi. Nếu để người cùng ngành biết được ông ta muốn dùng một trăm lượng để mua miếng ngọc có giá hơn một ngàn lượng, vậy tiếng tăm của ông ta ở trấn Vĩnh Ninh còn cần nữa hay không? Nghĩ thôi mà tim đã đau rồi.
 
Ông chủ đen mặt: “Ngươi ra ngoài, đi thẳng, nhìn thấy tửu lâu Dương Kí, sau đó rẽ phải, ở đó có một người môi giới, ngươi có thể tìm hắn. Hắn chuyên phụ trách việc làm ăn nhà đất cho người ngoại thành đến trấn bọn ta...”
 
“Chao ôi! Vị phu nhân này, ngươi muốn tìm người môi giới à, cần gì đi tìm người khác chứ, ta chính là người môi giới đây.” Người phụ nữ trung niên vẫn luôn quan sát bọn họ lên tiếng.
 
Phụ nữ trung niên nói: “Vừa nãy ta cũng đã nghe được cuộc nói chuyện giữa ngươi và ông chủ tiệm cầm đồ rồi, ngươi muốn dùng miếng ngọc này để đổi nhà đúng chứ? Màu của miếng ngọc này tốt như vậy, nếu đổi một căn nhà bình thường thì lỗ lắm đó. Trùng hợp chỗ ta có một căn nhà mà thương gia giàu có từng ở, nơi đó được xây dựng đình đài lầu các, nguy nga lộng lẫy lắm. Chi bằng ngươi và lão gia đi theo ta xem thử?”
 
Tạ Nguyên Tuần nhìn người phụ nữ trung niên, ánh mắt hắn hệt như đang nhìn thứ nhỏ bé, rất nhanh hắn đã di chuyển tầm mắt, đau mắt quá.
 
Thẩm Lăng: “Ngươi có nhà tốt?”
 
- Trông hiền hậu, tốt bụng như vậy, chắc không phải người xấu gì đâu.
 
Tạ Nguyên Tuần thở dài, trong ánh mắt nhìn Thẩm Lăng của hắn tỏ ý “cho nàng nói lại lần nữa”, “mắt nàng bị mù à”. Nhưng Thẩm Lăng không chú ý đến.
 
Người phụ nữ trung niên gật đầu nhiệt tình: “Có đó, có đó, là căn nhà cực kỳ tốt. Ngươi đi xem cùng ta nhất định sẽ không thất vọng đâu.”
 
Bà ta tưởng rằng Thẩm Lăng và Tạ Nguyên Tuần là người yêu dắt nhau bỏ trốn khỏi nhà, bằng không tại sao bọn họ không có lấy một nha hoàn đi theo, còn có thể tùy tiện lấy ra miếng ngọc bội tốt như thế. Đặc biệt là Thẩm Lăng, trên người nàng quả thật như treo tấm biển người ngốc có nhiều tiền, mau đến lấy vậy. Nếu như có thể dẫn hai người này về hang ổ, tướng mạo bọn họ tốt như vậy, nam thì bán đến làm thuê làm mướn, nữ thì bán đến lầu xanh. Không, không, không, như vậy lỗ quá, vẫn nên bán nam đến những gia đình có sở thích đồng tính luyến ái, nữ thì bán đến gia đình thương gia giàu có làm vợ lẽ, sẽ mang đến cho bà ta không ít chi phí.
 
Nụ cười trên mặt người phụ nữ trung niên trông hiền từ bao nhiêu, suy nghĩ trong lòng ác độc bấy nhiêu.
 
Tạ Nguyên Tuần nhìn ra được sự tham lam không thể che giấu trong ánh mắt của bà ta, vẻ mặt hắn u ám, thiếu kiên nhãn, người dám đánh chủ ý lên người bọn họ, nên giết! Người phụ nữ trung niên không cẩn thận chạm vào đôi mắt của hắn, bỗng chốc lòng bà ta run lên, nhanh chóng cúi đầu. Nam nhân này đáng sợ quá, hắn cho bà ta cảm giác đáng sợ còn hơn cả khi bà ta gặp những vị quan gia nữa. Nhưng cuối cùng vẫn là sự tham lam chiến thắng nỗi sợ, người không vì tiền, trời chu đất diệt.
 

Ông chủ tiệm cầm đồ trông thấy bọn họ đi theo người phụ nữ, ông ta mím môi, đứng ra nói: “Tửu lâu Dương Ký cách chỗ ta không xa lắm, làm cái gì cũng phải so sánh mấy chỗ mới được.” Ông ta nhắc nhở rất mờ ám.
 
Người phụ nữ trung niên trừng mắt nhìn ông ta, sau đó cười hớn hở với Thẩm Lăng: “Ngươi đừng nghe lời ông ta, ngươi thấy đó, trước đây ông ta còn muốn chiếm hời chỗ ngươi, ngươi có thể tin lời ông ta nói sao? Nào, đi theo ta, trong nhà ta có rất nhiều khế ước đất đai, nếu ngươi không thích căn nhà của thương giàu có mà ta nói kia, ngươi vẫn có thể nhìn căn nhà khác, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
 
Thẩm Lăng nhỏ giọng hỏi Tạ Nguyên Tuần: “Chúng ta có đi không?”
 
Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng, nói mờ ám: “Đi.”
 
Người phụ nữ trung niên nghe được, nở nụ cười tươi rói: “Được thôi, lão gia và phu nhân xin hãy đi theo ta.” Hai món hàng tốt sắp tới tay rồi.
 
Nhìn bóng lưng đám người rời đi, ông chủ tiệm cầm đồ thở dài, nói nhỏ: “Lại một người sắp bị lừa, tạo nghiệp mà.” Ông ta biết người phụ nữ trung niên kia không phải người tốt, việc làm ăn buôn bán người cũng không hợp pháp, là kẻ buôn người phi pháp. Nhưng bà ta có quan hệ với nha môn, nghe nói cháu gái họ của bà ta chính là vợ lẽ của quan huyện địa phương, mỗi tháng đều phải tặng một số bạc, những người dân nhỏ bé như bọn họ không dám trêu chọc bà ta, chỉ sợ bị kiện tụng.
 
Nếu hỏi ông chủ tại sao lại biết những điều này, còn không phải do bà ta thường xuyên đến đây cầm đồ hay gì. Những món đồ đó vừa nhìn đã biết không phải của cùng một người, tang vật mang đi cầm mới có bạc được.
 
Người phụ nữ trung niên nói: “Các ngươi đến trấn Vĩnh Ninh lần đầu tiên, là đến tìm người thân hay là đi ngang qua? Trong nhà có bao nhiêu người? Các ngươi đi ra ngoài, bọn họ không lo lắng sao?
 
Thẩm Lăng ngẩn người, những câu hỏi này sao giống như đang điều tra hộ khẩu vậy?
 
Người phụ nữ trung niên: “Có phải ta hỏi nhiều rồi không, cái miệng này của ta không ngừng lại được, người khác đều nói ta quá nhiệt tình, nhưng có thế nào ta cũng không sửa được. Nếu các ngươi không muốn nghe, vậy ta không hỏi nữa.”
 
Thẩm Lăng trầm ngâm: “Ừ, vậy bà đừng hỏi nữa.”
 
- Dù gì bà hỏi ta cũng không nói, ai lại đi tiết lộ thông tin của mình cho một người lạ kia chứ.
 
Người phụ nữ trung niên: “...”
 
Tạ Nguyên Tuần im lặng ma sát ngón tay, nàng không mở miệng tiết lộ, nhưng nàng lại ngốc nghếch đi theo một người được gọi là “môi giới đất đai”. 
 
Thẩm Lăng chạm nhẹ vào cánh tay Tạ Nguyên Tuần, chắc là tâm linh tương thông, nàng có chút ngại ngùng hỏi: “Người cảm thấy chúng ta nên đi theo bà ta không?”

 
Giọng điệu Tạ Nguyên Tuần chậm rãi: “Nàng đã đi theo rồi, cũng không cần thiết hỏi ta nữa, chỉ cần nàng không hối hận là được.”
 
Thẩm Lăng: “???” Đầu nàng đầy dấu chấm hỏi.
 
- Sao lời nói này nghe có vẻ kỳ quái thế nhỉ?
 
- Cái gì mà ta không hối hận là được, lẽ nào lát nữa ta sẽ hối hận sao?
 
Người phụ nữ trung niên: “Ta hỏi những thứ này không có mục đích gì khác đâu, ở trấn Vĩnh Ninh này có ai mà không biết thím Vương ta đây nhiệt tình hiếu khách nhất chứ, các ngươi...”
 
Tạ Nguyên Tuần hết kiên nhẫn, nói: “Im miệng.”
 
Người phụ nữ trung niên tắt tiếng theo bản năng.
 
Bầu không khí trở nên nặng nề, Thẩm Lăng giải thích với bà ta: “Bà đừng để ý, hắn không có ý gì khác đâu, chỉ là chê bà ồn ào, giọng nói khó nghe quá thôi.”
 
Người phụ nữ trung niên: “...” Bà ta siết chặt tay, chi bằng nàng đừng giải thích thì hơn!
 
Nhìn sắc mặt của người phụ nữ, Thẩm Lăng ho khan, nàng không có cố ý, mà vì Tạ Nguyên Tuần nghĩ như thế thật mà, nàng chỉ đang biểu đạt thay hắn.
 
Khi Tạ Nguyên Tuần mất kiên nhẫn, Thẩm Lăng đều muốn cách xa hắn một chút.
 
Thẩm Lăng lặng lẽ di chuyển bước chân sang bên cạnh, gần như nàng chỉ cần động một cái, là con ngươi u ám của Tạ Nguyên Tuần liền nhìn sang. Thẩm Lăng buột miệng nói: “Thiếp không làm gì cả!”
 
Tạ Nguyên Tuần hừ lạnh, tầm mắt nhìn xuống đôi chân của nàng, rất rõ ràng nàng làm gì hắn đều biết cả.
 
Thẩm Lăng ngây ngốc, chân nàng chỉ di chuyển khoảng cách một chút, sao hắn phát giác được vậy? Nếu hắn chơi trò nhìn hình tìm lỗi, nhất định sẽ là cao thủ cho xem.
 
Thẩm Lăng vội chuyển chủ đề, không muốn để Tạ Nguyên Tuần nhìn chằm chằm mình nữa, như vậy sẽ khiến nàng chột dạ chết mất. Cho dù hắn nói gì, làm gì, nàng nên ra tay trước thì hơn!
 
Đây giống như lúc phụ huynh năm lần bảy lượt yêu cầu con mình không giẫm bùn đất vào ngày trời mưa, nhưng hắn vẫn cứ giẫm, đến khi khắp người toàn bùn đất trở về nhà, phụ huynh đi về nhìn thấy thì tức giận, muốn đánh mông. Nhưng để không bị đánh, hắn bèn chủ động cúi đầu nhận sai, đương nhiên phụ huynh sẽ không để tâm đến nữa và tha thứ cho hắn, dù gì con trẻ cũng đã nhận sai rồi.
 
Thẩm Lăng: “Thiếp chỉ vừa mới nghĩ ra một câu chuyện, nghĩ quá chuyên tâm nên không để ý đường đi, đi lệch chút thôi. Người nhớ Vương Tử trong truyền thuyết mà thiếp từng kể cho người nghe mà phải không.”
 

Tạ Nguyên Tuần: “Ta nhớ.” Đây là câu chuyện nàng kể trước khi hắn ngủ, cho dù hắn chỉ nghe đoạn mở đầu đã ngủ thiếp đi.
 
Thẩm Lăng nói: “Đêm đó người chưa nghe hết cũng không sao cả, giờ thiếp sẽ kể câu chuyện mới cho người nghe.”
 
Tạ Nguyên Tuần buồn chán, gật đầu: “Ừ.”
 
Thẩm Lăng: “Trong câu chuyện truyền thuyết này, Vương Tử là một thương nhân, ban đầu hắn chỉ là một người dân thường, người trong nhà muốn hắn thi khoa cử nhưng bởi vì nhà hắn quá nghèo, nên người nhà bèn cưới cho hắn một người vợ có xuất thân từ gia đình thương nhân tên là Tần Hương Liên. Tần Hương Liên mang theo già tài kếch xù, sinh cho Vương Tử hai người con, vợ chồng yêu thương nhau. Sau này, khi Vương Tử đi trên đường đi thi, hắn gặp được một vị giám khảo coi trọng mình, vị này muốn gả con gái Vương Bảo Xuyến cho hắn, nhưng khi biết Vương Tử đã có vợ thì từ bỏ ý định này. Nhưng Vương Bảo Xuyến không chấp nhận, bèn bỏ chạy cùng với Vương Tử rồi...”
 
Mới đầu người phụ nữ không quan tâm đến câu chuyện của Thẩm Lăng, nhưng khi nghe đến hai chữ “bỏ chạy”, bà ta lặng lẽ nhìn Thẩm Lăng, rồi nhìn sang Tạ Nguyên Tuần. Trong suy đoán của bà ta, hai người bọn họ chính là bỏ chạy ra ngoài.
 
Thẩm Lăng kể câu chuyện này, lẽ nào có liên quan đến tình hình thực sự của bọn họ? Vậy thì bà ta phải nghe cho kỹ mới được.
 
Thẩm Lăng: “Có điều, sau mười tám ngày Vương Bảo Xuyến và Vương Tử bỏ chạy, bọn họ đã gặp phải đám sói trên núi. Vương Bảo Xuyên bị một con sói gọi là sói bà ngoại cắn chết tại chỗ, Vương Tử rớt xuống vách núi, thịt nát xương tan.”
 
Người phụ nữ: “...” Xem ra đây quả thực chỉ là một câu chuyện, không liên quan gì đến bọn họ cả.
 
Thẩm Lăng: “Phụ mẫu của Vương Tử chết rồi, vợ của hắn là Tần Hương Liên dẫn theo hai đứa con đi tìm hắn, nhưng trên đường đi, bọn họ không cẩn thận gặp phải con sói bà ngoại này, nhân lúc bọn họ đi ngủ vào ban đêm, sói bà ngoại đã cắn chết Tần Hương Liên. Đợi đến khi hai đứa trẻ tình lại, sói bà ngoại đã ngụy trang thành một con chó, dẫn bọn họ trở về ổ sói, rồi nuốt chửng.”
 
Người phụ nữ trung niên: “!!!”
 
Trán bà ta toát mồ hôi lạnh, sói bà ngoại sao nghe có vẻ giống bà ta vậy? Lẽ nào Thẩm Lăng phát giác được bà ta không phải người tốt rồi ư?
 
Người phụ nữ giả vờ hòa chung tiếng nói, tức giận: “Sói bà ngoại này cũng lòng dạ độc ác quá rồi!”
 
Thẩm Lăng: “Cũng tạm được.”
 
- Nhân vật chính trong câu chuyện này của ta là người, không phải sói, sao điểm chú ý của bà ta lại chạy lên người con sói rồi? Bình thường chẳng phải nên đánh giá mấy người như Vương Tử sao?
 
Thẩm Lăng hỏi Tạ Nguyên Tuần: “Người nghe xong, có cảm nghĩ gì?”
 
- Điểm chú ý cũng đặt trên người con sói bà ngoại sao?
 
Tạ Nguyên Tuần cười, nói với nàng: “Đừng vội, lát nữa nàng sẽ biết ngay.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui