Hoàng hậu thích diễn của bạo quân

 
Thẩm Lăng hỏi: “Vậy người biết đổi như thế nào không, biết phải tìm ai đổi không? Trực tiếp đổi không sợ bị người ta lừa sao? Giá thị trường thì bao nhiêu, đá ngọc có ở thời kỳ hạ giá không? Những thứ này người đều biết rõ hết sao?” Tóm lại, cứ dùng một đống lời nói có ý nghĩa nghiêm khắc đập vào đầu hắn trước, không thể khiến hắn quá kiêu ngạo được.
 
- Vả lại, chỉ với bộ dạng không hiểu biết toàn diện của ngươi, ngươi có thể biết được giá trị thật của ngọc bội sao? Nói không chừng còn bị người khác lừa đổi nữa đấy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bàn tay cầm ngọc bội của Tạ Nguyên Tuần dừng lại, hắn thản nhiên hỏi: “Nàng biết à?”
 
Thẩm Lăng ho một tiếng: “Đương, đương nhiên là thiếp biết...”
 
- Ta biết cái rắm.
 
- Chỗ này không có sở môi giới nhà đất, hơn nữa ta cũng chưa từng mua nhà qua. À đúng rồi, có thể tìm sở môi giới, nhưng phải đi đâu tìm bọn họ đây?
 
Trong lòng hoảng loạn, nhưng Thẩm Lăng không hề để lộ chút khác thường nào trên khuôn mặt, nàng bình tĩnh nói: “Người có luật lệ của người, ma có luật lệ của ma, muốn biết được những tin tức thiếp vừa mới nói kia, chúng ta phải đi tìm người có nhiều quan hệ để hỏi. Suốt đường đi này, chúng ta cũng đã đi ngang qua không ít nơi, quan nha, khách điếm, tiệm cầm đồ... Không sai, còn gì phù hợp với yêu cầu hỏi thăm của chúng ta hơn người của tiệm cầm đồ nữa chứ?”
 
- Phù, ta thật là một người thông minh mà.
 
- Nhưng tiệm cầm đồ, ta cũng không tính là nói sai nhỉ.
 
Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng bằng ánh mắt “ta tạm nghe lời nàng”: “Nàng nói xem, tại sao phải đến đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Lăng phân tích cho hắn: “Người muốn dùng miếng ngọc bội này để đổi một căn nhà, vậy có phải người nên tìm hiểu về giá trị của miếng ngọc bội này trước không?” Nói đến đây, Thẩm Lăng nhớ ra một vấn đề đã bị nàng bỏ qua: “Người biết giá trị của nó như thế nào mà, đúng chứ?”
 
Tạ Nguyên Tuần nói: “Đồ của ta mà ta có thể không biết được sao? Nàng cảm thấy có khả năng không?”
 
Ánh mắt Thẩm Lăng tràn đầy vẻ vi diệu.
 
- Nhưng ngươi nói nhiều như thế, vẫn chưa chính diện trả lời câu hỏi của ta.

 
- Rõ ràng ta chỉ cần ngươi trả lời “có” hoặc là “không”, sao ngươi còn hỏi ngược lại ta. Ta hiểu rồi, cái này của ngươi chính là trong giả có thật, trong thật có giả đúng chứ. Cũng may là ta thông minh, bằng không đã suýt bị ngươi lừa gạt rồi.
 
- Cho nên, ngươi không biết miếng ngọc bội này có thể đổi được bao nhiêu bạc.
 
Tạ Nguyên Tuần: “...” Giọng điệu hắn trầm xuống: “Đừng nói nhảm nữa, nàng tiếp tục nói tại sao chúng ta phải đến tiệm cầm đồ đi.” Khí thế giống như bây giờ nàng không nói thì sau này cả người lẫn miệng cũng chẳng còn cơ hội được sống nữa.
 
Thẩm Lăng đã quen với giọng điệu này của Tạ Nguyên Tuần, nói: “Hiện giờ trong tay người cầm tài sản duy nhất để chúng ta tìm được nơi ở. Muốn dùng nó để đổi nhà là cách làm rất hay, nhưng chúng ta chỉ mới đến đây, nếu không tìm được người dân địa phương quen thuộc nơi đây, sẽ rất dễ bị lừa.”
 
Cũng giống như tài xế xe taxi, khi tài xế chở người bản địa thì rất trung thực, thật thà, nói đến Vạn Lý Trường Thành chính là Vạn Lý Trường Thành. Nhưng nếu chờ một người ngoại thành, người ta muốn đến Vạn Lý Trường Thành, hừ, bọn họ sẽ chở đi dạo Hải Nam một vòng rồi mới đến Vạn Lý Trường Thành, cuối cùng tiền xe phải trả gấp đôi. Chuyện này cũng chỉ làm với những người ngoại thành, nếu dám làm vậy với người bản địa, mới vào đã bị vạch trần rồi.
 
Thẩm Lăng: “Chúng ta muốn dùng ngọc bội để đổi nhà, lấy vật đổi vật, đi đổi ở đâu, tìm ai đổi, những thứ này đều là vấn đều. Cho nên, chúng ta phải tìm người hỏi rõ những vấn đề này trước, mà tiệm cầm đồ chính là đối tượng dò hỏi tốt. Bọn họ làm ăn buôn bán phải ngắm nghía, nghe ngóng khắp nơi, người đến tiệm cầm đồ có đầy đủ các ngành nghề, chúng ta đến đó một chuyến sẽ không lỗ được đâu.”
 
Tạ Nguyên Tuần: “Ta cho rằng nàng sẽ mang nó đi cầm chứ.”
 
Thẩm Lăng: “Mang ngọc bội đi cầm rồi, sau đó chúng ta lại dùng chỗ bạc đó mua nhà à? Người ngốc hay là người ngốc thế?” Cho dù hắn chọn như thế nào cũng là hắn ngốc.
 
Tạ Nguyên Tuần trừng nàng: “Nàng ngốc.”
 
Thẩm Lăng cười ha ha: “Ừ ừ, thiếp ngốc.”
 
- Kẻ ngốc mới đi nói người khác ngốc.
 
Tạ Nguyên Tuần cau mày, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, sau đó di chuyển tầm mắt xuống trán nàng, ngón tay muốn động đậy. Thẩm Lăng thấy vậy, nhanh chóng nói: “Thay vì tốn hai lần tiền, chi bằng một lần có tất cả. Chúng ta không cầm miếng ngọc bội, chỉ muốn tìm bọn họ chỗ nào có thể lấy vật đổi vật, xem thử giá trị của miếng ngọc bội này là bao nhiêu, để chúng ta biết tính toán trong lòng.”
 
Ông chủ tiệm cầm đồ nghe Thẩm Lăng nói xong: “...”
 
Ông chủ nói: “Cho nên, ý của ngươi là chỉ để ta xem thử, chứ không cầm nó. Tại sao ta không có được, mà còn phải tiết lộ cho ngươi biết người nào làm ăn có chữ tín, thành thực chứ?”
 

Thẩm Lăng gật đầu: “Ông nói vậy cũng không sai.”
 
Ông chủ: “...”
 
Ông chủ tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Thẩm Lăng, ông ta cho rằng nàng đang nói đùa với mình, nhưng khi ông ta trông thấy vẻ mặt của nàng, cảm thấy nàng nói là sự thật, ông ta hỏi: “Ta làm như vậy, thì được gì chứ?”
 
Thẩm Lăng ngây ngốc, sau đó dò hỏi: “Được gì? Có được trái tim lương thiện của ông?”
 
Ông chủ: “... Tại sao còn dùng giọng điệu thắc mắc chứ?”
 
Vốn dĩ tiệm cầm đồ nhìn thấy Tạ Nguyên Tuần và Thẩm Lăng đi vào, ông ta tưởng rằng có một cuộc làm ăn lớn. Ông ta làm ở tiệm cầm đồ lâu rồi, nên mắt nhìn người rất tinh tường. Ông ta không biết quần áo của hai người này làm bằng chất liệu gì, nhưng ông ta có thể cảm nhận được hơi thở vô cùng cao quý, đặc biệt là nam nhân kia. Chỉ một ánh mắt nhìn qua của hắn cũng khiến ông chủ tiệm cầm đồ như ông ta không biết nên để tay chân của mình ở đâu nữa.
 
Cuộc làm ăn lớn không còn nữa, nhưng ông chủ tiệm cầm đồ cũng không tức giận, bởi vì phải hòa khí thì mới có tiền tài được, sẽ không tồn tại kiểu xem thường người khác như trong truyện đâu. Ông chủ nói: “Tiểu thư, và cả vị công tử cao quý này...”
 
- Tại sao phía sau ta không có thêm chữ cao quý vậy?
 
Ông chủ: Còn vì sao nữa, chắc vì ngươi quá ngốc rồi.
 
Thẩm Lăng suy nghĩ một lúc, quyết định cho ông ta chút tiền hoa hồng, coi như thù lao mà nàng hỏi thăm, thế là nàng vô cùng không nỡ mà bẻ một chút Hoàng Liên. Nàng cảm thấy quá lớn, lại bẻ nhỏ chút nữa, cuối cùng lấy ra một miếng dài cỡ ngón tay đưa cho ông ta.
 
Ông chủ: “...:” Là Hoàng Liên, ông ta không nhìn nhầm, nàng không nỡ như vậy làm ông ta còn tưởng nàng đang vẻ vàng nữa cơ đấy.
 
Thẩm Lăng nói: “Ông đừng cảm thấy rẻ tiền, đây không phải món đồ bình thường đâu. Ông biết nhân sâm mà đúng chứ, tuổi thọ của nó càng lâu thì hiệu quả càng tốt, mà đây chính là Hoàng Liên năm mươi năm tuổi, năm mươi năm tuổi đó! Đã bằng nửa đời người rồi, ông quả thực đã có được một món hời vô cùng to lớn, trước nay chưa từng có đấy.”
 
Ông chủ: “...”
 
Tuy ông chủ đứng trong nhà, nhưng ông ta cảm thấy mình đang bị gió thổi, cả người đều rối tung cả lên.
 

Đừng tưởng ông ta là một người dân nhỏ bé thì bắt nạt ông ta không biết giá trị của nhân sâm nhé, nhân sâm và Hoàng Liên có thể giống nhau được sao?
 
Ông ta gặp phải người gì thế này, đến tiệm của ông ta nhưng lại không cầm đồ, ngược lại còn hỏi ông ta tìm người môi giới đất đai. Tiền hoa hồng cũng không phải bạc, mà là cây thuốc/
 
Ông chủ nói: “Không cần đâu, thứ đồ tốt như vậy thì ngươi tự mình giữ lấy đi, tiệm cầm đồ này ở trấn Vĩnh Ninh đã được truyền qua mấy đời rồi, dù danh tiếng không lớn nhưng trước giờ làm ăn buôn bán đều phải ngươi tình ta nguyện. Nếu như các người thật sự muốn đến cầm đồ, ta rất hoan nghênh. Nếu không phải, chúng ta cũng chia tay trong tốt đẹp đi. Huống hồ, ngươi còn tính tìm người môi giới đất đai tốt từ chỗ ta, muốn lấy vật đổi vật, ngươi cũng phải lấy ngọc bội mà ngươi nói ra cho ta xem mới được chứ?”
 
- Ồ, ta quên mất.
 
- Lần đầu tiên đến tiệm cầm đồ, còn khá căng thẳng, khụ khụ...
 
Thẩm Lăng xoay người, muốn lấy miệng ngọc bội trong tay Tạ Nguyên Tuần. Hắn không nhúc nhích, Thẩm Lăng cũng không tức giận, nàng chỉ thong dong nói: “Người không đưa thiếp, vậy người tự mình đưa nhé?”
 
Tạ Nguyên Tuần: “Không muốn.”
 
Thẩm Lăng: “Vậy đưa nó cho thiếp đi.”
 
Tạ Nguyên Tuần: “Không muốn.”
 
Thẩm Lăng: “...”
 
- Ai dà! Ngươi nói không muốn đến nghiện rồi à? Người ta là yêu tinh hoa hoa cỏ cỏ, hoa tinh, cỏ tinh, còn ngươi là không muốn tinh à.
 
Thẩm Lăng ấm áp nói: “Tại sao không muốn?” Nàng cảm thấy mình đang nói chuyện với đứa trẻ không phối hợp làm việc.
 
Tạ Nguyên Tuần nói: “Đây là đồ của ta.”
 
Thẩm Lăng gật đầu: “Thiếp biết chứ.”
 
Tạ Nguyên Tuần: “Nàng lấy đồ của người khác mà cứ đưa tay ra lấy vậy à? Không hề có chút lợi ích nào, ai mà đưa nàng.”
 
Thẩm Lăng ngẩn người: “...”
 
- Ông nội ơi, có phải đầu óc ngươi bị hỏng rồi nên mới không hiểu rõ được tình hình hiện giờ không?
 

- Hiện giờ ta đang tính toán cho tương lai của chúng ta đó, ngươi ở đấy ngáng chân cái gì.
 
Thẩm Lăng nói: “Thiếp đâu có lấy, thiếp chỉ muốn cho ông chủ tiệm cầm đồ xem trước, để ông ấy định giá thôi mà.”
 
Nhưng đứa trẻ này sẽ không nghe lời dễ dàng như vậy, cho nên Tạ Nguyên Tuần vẫn không hề lay động.
 
Thẩm Lăng thầm “chậc” một tiếng, cứ bắt nàng phải ra tuyệt chiêu phải không. Nàng đi qua, ôm lấy cánh tay của Tạ Nguyên Tuần lắc qua lắc lại, mở miệng nói: “Nếu người không đưa thiếp, thiếp sẽ khóc ngay cho người coi.”
 
“Hu...”
 
Tạ Nguyên Tuần đưa ngọc bội vào tay nàng: “Cầm lấy đi.”
 
Tạ Nguyên Tuần rũ mắt nhìn nàng, không phải hắn sợ nàng đau lòng, rơi nước mắt, hắn chỉ không muốn nhìn dáng vẻ khóc lóc, nước mắt nước mũi đầm đìa xấu xí của nàng.
 
Thẩm Lăng: Ừ, ừ, ngươi nói đúng lắm, nói hay lắm, nói rất tuyệt vời.
 
Thẩm Lăng có được ngọc bội thì đưa cho ông chủ xem, sau đó ông chủ nhìn miếng ngọc này đến ngốc cả ra. Trước đây ông ta từng gặp được người mang cầm đồ miếng ngọc kiểu này, nhưng chưa từng có miếng ngọc nào tốt giống miếng Thẩm Lăng đưa cả. Linh khí bên trong miếng ngọc này, kẻ mù cũng có thể nhìn thấy được.
 
Thẩm lăng không có phản ứng lớn ông chủ: “Ông chủ, ngươi cảm thấy nó đáng bao nhiêu tiền?”
 
Ông chủ nghiêm mặt nói: “Phu nhân, cái này...” Ông ta muốn nói lại thôi, nói năng mơ hồ: “Chuyện này có hơi khiến người khác khó xử đấy, không dễ định giá, không dễ định giá mà.”
 
Thẩm Lăng ngạc nhiên: “Thật sao?” Còn nữa, không phải gọi ta là tiểu thư à, sao lại đổi thành phu nhân rồi?
 
Ông chủ thở dài: “Haizz, đúng vậy, cái này... haizz.”
 
Thẩm Lăng nôn nóng giống như đã bị thái độ của ông chủ dọa thật rồi, nhưng sự thật là:
 
- Diễn, để ta diễn với ông.
 
- Đừng tưởng rằng ta không biết ông đã nhìn trúng nó rồi giả vờ ra vẻ khó xử, khiến ta cho rằng đây chỉ là miếng sắt vụn nhé. Đều là bẫy cả, kỹ năng đặc biệt của gian thương.
 
Vào lúc ông chủ tiệm cầm đồ gọi Thẩm Lăng là phu nhân, Tạ Nguyên Tuần nhìn ông ta một cái, cảm thấy người này cũng coi như có mắt nhìn. Còn việc Thẩm Lăng giả vờ nhăn nhó mặt mày giống với ông chủ, còn trong lòng thì tính toán rõ ràng. Theo Tạ Nguyên Tuần thấy, đây chẳng là gì cả, hắn chỉ cần biết Thẩm Lăng không bị lừa là được.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui