Thẩm Hi nhìn thấy Tưởng thị, bèn gọi: “Mẫu thân.”
Tưởng thị không quan tâm Thẩm Hi, chỗ này đều không có người ngoài, nếu như có người khác, Tưởng thị còn có thể vì danh tiếng mà nói chuyện làm bộ làm tịch với Thẩm Hi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng thị nói với Trịnh ma ma đang mát xa đầu cho mình ở bên cạnh: “Cẩn Tu không sao là tốt rồi, ta vẫn luôn lo lắng cho nó. Thấy nó an toàn trở về, trái tim treo lơ lửng này của ta có thể buông xuống được rồi. Nhưng nếu không có người liên luỵ nó, chắc nó sẽ được về sớm hơn một chút, sao lại khiến chúng ta đợi đến bây giờ chứ. Người này ấy à, nhiều khi rất dễ không biết trời cao đất dày là gì.”
Thẩm Hi nghe ra được sự chế nhạo trong lời nói của Tưởng thị, nàng ta khẽ cắn môi, lảo đảo muốn ngã. Tưởng thị nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ta, trong mắt lướt qua sự lạnh lùng. Bà ta chỉ nói này nói nọ với Thẩm Hi vài câu, mà nàng ta đã không chịu nổi rồi?
Tưởng thị nhỏ giọng nói: “Ta biết Trương thị dẫn theo nha hoàn kia nhảy lên nhảy xuống trong kinh thành là do con xúi giục. Trước đây ta thật sự không nhìn ra được, không ngờ con còn có bản lĩnh như vậy đấy.”
Thẩm Hi siết chặt tay, ngẩng đầu thắc mắc: “Người nói đại di mẫu sao ạ, lẽ nào bà ấy lại làm chuyện gì khiến người tức giận rồi?”
Tưởng thị cười mỉa mai: “Lát nữa con trở về chép kinh Phật cho ta, để con tịnh tâm một chút. Đương nhiên, con cũng có thể bảo Cẩn Tu đến giúp con, chỉ cần con không sợ nó biết được những chuyện con làm này. Để nó xem thử, rốt cuộc người nó để trong lòng, nhất định muốn cưới này là người như thế nào.”
Thẩm Hi cúi đầu, sắc mặt u ám.
Tưởng thị hừ lạnh, cho dù bà ta không bảo Thẩm Lăng gả Thẩm Hi đi xa, bà ta cũng có thể dùng thân phận đề đàn áp Thẩm Hi. Chuyện này còn vì Tưởng thị tỉnh ngộ sau khi bị Thẩm Hi phản bội nghĩ ra được. Trước đây bà ta thuộc thế hạ phong so với Thẩm Hi, là vì hai người Thẩm Hi và Thẩm Cẩn Tu khiến bà ta không ra tay kịp, khiến bà ta mất đi chừng mực.
Nói thật lòng, sau khi Tưởng thị nhìn thấy Tưởng thị giết chết ma ma có ý đồ hành thích kia, bà ta đã có chút sợ sệt và tránh né Thẩm Lăng. Hơn nữa, trong cuộc giao chiến giữa bà ta và Thẩm Lăng, bà ta không một lần nào chiếm hời được cả. Trước đây Tưởng thị không hề sợ hãi, đó là vì bà ta cảm thấy mình là mẫu thân của Thẩm Lăng, cho dù bà ta có làm chuyện quá đáng, không lẽ Thẩm Lăng còn tức giận mà giết bà ta hay gì. Nhưng từ sau ngày hôm đó nhìn thấy thủ đoạn độc ác của Thẩm Lăng, Tưởng thị liền sợ nàng sẽ ra tay với mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì sợ hãi mà Tưởng thị đã lấy lại được lý trí, thái độ của bà ta đối với Thẩm Hi cũng không còn lỗ mãng nữa. Cũng giống như hiện tại, Tưởng thị bảo Thẩm Hi đi chép kinh Phật, nàng ta không dám từ chối, càng không dám nói Thẩm Cẩn Tu biết.
Sau khi những quan viên cấp cao như Thẩm Khang Chính và Khúc Thượng thư được cứu ra, bọn họ lực bất tòng tâm, không thể đi cùng quan binh vào rừng tìm kiếm những người đi lạc, chỉ đành an ủi những người được cứu ra. Lần này, Dương Tả tướng không đi theo, ông ta bị giữ ở kinh thành quản lý chuyện triều chính, đây cũng là nguyên nhân khiến đám người Thẩm Khang Chính và Khúc Thượng thư phải đến đây. Đa số bọn họ đều còn sống, cùng lắm là bị doạ và chút vết thương nhỏ, mà những vết thương này còn là bọn họ ngã trong lúc bỏ chạy. Nhưng vẫn có người đã chết rồi, một trong số đó có người dựa dẫm vào Thẩm Khang Chính.
“Á, lão gia! Sao người lại vứt bọn nô tài lại…”
“Cha! Người đứng dậy, người vẫn chưa nhìn thấy con gái gả đi mà, hu hu hu…”
Bên ngoài túp lều, bước chân của Thẩm Khang Chính và Khúc Thượng thư khựng lại.
Thẩm Khang Chính: “Xem ra chúng ta không cần vào trong rồi.”
Khúc Thượng thư: “Đúng vậy.”
So với Thẩm Khang Chính thì dáng vẻ của Khúc Thượng thư có chút nhếch nhác, ông ta và phu nhân không phải người thích săn bắn, chỉ là đi theo đội ngũ vào trong rừng cho đủ số lượng mà thôi. Khúc Thượng thư và phu nhân của mình đều không có chuyện gì, chỉ là đích thứ tử của ông ta đi cùng với đám công tử xuất thân từ võ tướng, khi đám dã thú kia phát điên tấn công, bọn họ ở ngay tuyến đầu, đến bây giờ đích thứ tử của ông ta vẫn chưa được tìm thấy, Khúc Thượng thư biết là dữ nhiều lành ít rồi.
Đối mặt với nỗi đau mất con, Khúc Thượng thư vẫn có thể đứng ra an ủi những người khác, ông ta coi như là làm hết chức trách rồi.
Trong ánh mắt nhìn về cánh rừng kia của Khúc Thượng thư lộ ra sự đau thương, Thẩm Khang Chính biết nguyên nhân đau thương của Khúc Thượng thư, ông ta thở dài: “Khúc Thượng thư, lệnh công tử sẽ không có chuyện gì đâu.” Nói chút lời tốt đẹp để an ủi vậy.
Khúc Thượng thư cười khổ: “Đã lúc nào rồi, cho dù ta cũng muốn nó không sao, nhưng nó… Haizz, không nói nữa.” Khúc Thượng thư xua tay, nhìn thấy Tiết Vân Thời đi chung với Thẩm Cẩn Tu ở phía xa, ông ta nói: “Vẫn là Thẩm Thượng thư tốt, cả nhà đều bình an vô sự.”
Thẩm Khang Chính: “Đều nhờ phúc của bệ hạ và nương nương.”
Sau khi Thẩm Cẩn Tu nhìn thấy Tiết Vân Thời, đã nói chuyện hắn ta phát hiện có một tên mặc đồ đen trong sơn động ra. Tiết Vân Thời biết sự tình bên trong nhiều hơn Thẩm Cẩn Tu, hắn quan hệ thân thiết với Tống Kiều Sở, vừa hay phụ thân nàng ta, Phụ Quốc Công chính là người phụ trách bảo vệ sự an toàn của trường săn. Hắn biết có thích khách tấn công Tạ Nguyên Tuần và Phùng công công, mà Tạ Nguyên Tuần không sao, hắn từng thấy Phùng công công từng đi ra đi vào ở hành cung.
Phụ Quốc Công và Phùng công công cùng nhau giết chết đám thích khách còn lại, Tiết Vân Thời không ngờ Thẩm Cẩn Tu sẽ gặp được một tên thích khách còn sống. Suy nghĩ của hắn và Thẩm Cẩn Tu giống nhau, nếu đám thích khách này dám đến giết Tạ Nguyên Tuần, vậy hắn có thể ven theo đó tìm ra địa bàn của bọn họ. Những ám vệ của Công chúa phủ, ngoại trừ nhận hắn là chủ, bọn họ còn nghe lời Ngọc Chân Công chúa, hắn có thể tự mình tạo ra một thế lực ám vệ riêng cho mình.
Thẩm Cẩn Tu nói: “Hầu gia, người kia chỉ còn lại một hơi thở thoi thóp, lúc ta đi khỏi đã để hắn ẩn giấu bên trong sơn động, không cho quan binh đi vào. Nhưng nếu thời gian lâu dần, ta sợ sẽ có người phát hiện. Hầu gia, chúng ta phải nhanh đưa hắn ra.”
Tiết Vân Thời gật đầu: “Ta có tính toán trong lòng, chuyện này ngươi không cần quan tâm nữa, để ta xử lý.”
Thẩm Cẩn Tu: “Được.”
Khi Tiết Vân Thời tìm đến Tống Kiều Sở, nàng ta đang mặc một bộ áo giáp sắt oai phong lẫm liệt nghe tướng lĩnh báo cáo. Tống Kiều Sở là con gái của Phụ Quốc Công, lần này nàng ta cũng giết được không ít thích khách. Nàng ta nghe báo cáo, sắc mặt có chút mệt mỏi. Sau khi tướng lĩnh lui xuống, Tiết Vân Thời đến bên cạnh nàng ta: “Kiều Sở, nàng cần gì phải mệt mỏi như thế chứ.”
Tống Kiều Sở nhìn hắn ta: “Sao, ngươi cũng cảm thấy ta không nên đứng ra giết kẻ địch à?” Nàng ta đã cứu được một số phu nhân tiểu thư, nhưng sau khi bọn họ được cứu đều không cảm kích nàng ta, mà lại nói nàng ta không nên giương kiếm múa gươm như vậy, chuyện máu me này nên giao cho đám nam nhân, nàng ta làm vậy quá ngang tàng, thất lễ rồi.
Nghe được những lời này, nếu nói Tống Kiều Sở không chạnh lòng là giả, bọn họ cũng không nghỉ thử xem, nếu như nàng ta không giương kiếm múa gươm, bọn họ còn sống được hay không.
Tiết Vân Thời nói: “Nàng đang làm việc cho vua, giết chết quân địch, bảo vệ đất nước, là bản sắc mà Phụ Quốc Công dạy nàng, sao ta có thể phản đối được chứ. Ta chỉ lo lắng cho nàng mà thôi. Nàng nhìn mình đi, đã mệt thành bộ dạng gì rồi, nghỉ ngơi trước được không?” Hắn ta nói rất thuận miệng, nhưng cách nghĩ chân thực trong lòng hắn ta cũng là không muốn nàng giương kiếm múa gươm. Nhưng ai bảo nàng là con gái mà Phụ Quốc Công yêu thương nhất, tuy hắn ta cảm thấy bất mãn, nhưng cũng chỉ đành nhẫn nhịn.
Tống Kiều Sở: “Nhưng ta vẫn phải đi tìm kiếm những người chạy lạc trong rừng…”
Tiết Vân Thời lựa lời nói: “Ta đi giúp đỡ tìm kiếm, nàng yên tâm, ta sẽ tìm được hết bọn họ.”
Tống Kiều Sở đồng ý: “Được thôi.”
Tiết Vân Thời dẫn theo người mình tin cậy đi theo, còn có quan binh là Phụ Quốc Công giao cho Tống Kiều Sở đi đến xung quanh sơn động mà Thẩm Cẩn Tu nói. Hắn ta sai người tin cậy của mình vào sơn động cứu người ra.
…
Trấn Vĩnh Ninh là một trấn nhỏ trong trường săn Mộc Lan, mặt đường gồ ghề hơn kinh thành nhiều. Nơi đây có cửa tiệm và tửu lâu, bên đường cũng có bán đồ.
Thẩm Lăng vừa mới vào trấn nhỏ đã nghe thấy tiếng vùng Đông Bắc “Cái này là gì”, “ngươi nhìn cái gì”…
Thẩm Lăng suy nghĩ nửa ngày, nếu đối chiếu với bản đồ thời hiện đại, trấn Vĩnh Ninh này quả thật là Đông Bắc, cũng may nàng nghe hiểu được tiếng địa phương nơi đây.
Tiếng Đông Bắc vô cùng truyền nhiễm cho người khác, Thẩm Lăng liếc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tạ Nguyên Tuần. Nàng không thấy đói, chỉ muốn tìm một chiếc giường mềm mại để nằm xuống, ở một đêm ở khách đếm phải mất ba mươi văn tiền, trên người bọn họ hiện giờ không có lấy một xu, không ở được.
Cho nên tối nay phải ngủ đâu đây? Không có bạc đó nha! Thẩm Lăng suy nghĩ như vậy, bèn nói ra suy nghĩ của mình.
Tạ Nguyên Tuần: “Nàng mang bán thảo dược mà nàng cầm trên tay là có bạc, có thể tìm được chỗ ngủ rồi.”
Thẩm Lăng nói: “Không bán!” Có lẽ cảm nhận được bản thân từ chối quá nhanh, nàng yêu thương nhìn Tạ Nguyên Tuần: “Đây là để người ăn, không thể bán được.”
- Nói đùa thôi, ta từng nói muốn để ngươi uống Hoàng Liên liên tiếp mười ngày, ngươi tưởng ta nói dối sao?
- Lời ta đã nói ra, đều là chắc như đinh đóng cột!
Tạ Nguyên Tuần liếc nàng: “Không bán thì nàng đợi lưu lạc ngoài đầu đường xó chợ đi.”
Thẩm Lăng chớp mắt.
- Ha ha, nói giống như chỉ mình ta lưu lạc ngoài đầu đường xó chợ vậy, chẳng phải ngươi cũng vậy sao.
Tạ Nguyên Tuần lấy ra ngọc bội treo trên hông mình, nhẹ nhàng nói: “Món đồ này có thể tuỳ tiện đổi một căn nhà để ở, nàng cứ ôm lấy thảo dược của mình đi, dù gì ta cũng không thiếu chỗ ở.”
Thẩm Lăng nhìn kỹ càng, ngọc bội mà Tạ Nguyên Tuần cầm là thật: “…”
- Này!
- Ngươi lấy ở đâu ra thế, tại sao trước đây khi ta kiểm tra cơ thể ngươi lại không nhìn thấy?
- Mẹ nó, người lấy từ dưới gót chân lên à?
Tạ Nguyên Tuần: “…”
Tạ Nguyên Tuần suýt chút đã ném miếng ngọc bội đi, giống như bên trên có vi khuẩn đáng sợ vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...