“Quý nhân vào cung không có được bao nhiêu sự giúp đỡ của chúng ta. Giờ đây nhận được tin tức của nó, chúng ta cứu vớt lại cũng chưa muộn.” Thẩm Khang Chính tính toán: “Phu nhân là mệnh phụ, đợi qua vài ngày nữa, phu nhân vào tham Lăng Nhi đi. Nhớ là mang chút ngân lượng vào, nó đã là quý nhân trong cung rồi, chúng ta không thể nhìn nó bằng ánh mắt trước đây nữa. Từ sự nuông chiều của bệ hạ dành cho nó, có lẽ nó sẽ không dừng bước ở quý nhân, nếu như nó tiến thêm một bước nữa chín là cửu tần rồi, phu nhân cũng phải quan tâm Lăng Nhi nhiều một chút đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng thế, con bé làm quý nhân là tốt nhất rồi. Lão gia, ông là Thượng thư, mà con bé dù gì cũng là con gái ông, tất nhiên sẽ không thể tệ được. Trong phủ có được một quý nhân như con bé, người muốn đến xem mắt Hi Nhi cũng sẽ nhiều hơn. Hi Nhi là muội muội của con bé, nếu chuyện hôn sự tệ hại, bên ngoài sẽ nghĩ con bé thế nào đây?”
Tưởng thị không thích Thẩm Lăng, từ trong lời nói của Thẩm Khang Chính có thể biết được ông ta nhất quyết muốn bà ta đi hoà hoãn lại tình cảm với Thẩm Lăng. Nếu đã không thể thay đổi, bà ta phải nghĩ cách xem có dành được thứ tốt gì trong đó về cho Thẩm Hi hay không. Thẩm Lăng vào cung, dù hiện giờ nó là quý nhân thì đã sao, nói không chừng ngày nào đó nó bị thất sủng thì sao. Tưởng thị chỉ đành nhân lúc Thẩm Lăng chưa bị thất sủng, tìm cho Hi Nhi của bà ta một mối hôn sự tốt, nói không chừng cuối cùng Thẩm Lăng còn sống không tốt bằng Hi Nhi.
Lúc này Tưởng thị muốn gả Thẩm Hi làm vương phi ở Hầu môn cũng không phải không được, cuối cùng thì Thẩm Lăng cũng làm được một chuyến khiến bà ta hài lòng rồi.
Tưởng thị rất phối hợp với lời nói của Thẩm Khang Chính, trông khuôn mặt vui vẻ đầy tình mẫu tử. Nhưng đợi Thẩm Khang Chính vừa đi khỏi, bà ta liền đổi một khuôn mặt khác.
“Lão gia thật là hồ đồ, đoá hoa đều thể nở rộ mãi được, huống hồ tính cách tàn bạo của bệ hạ, người khắp thế gian này có ai mà không biết. Chỉ dựa vào dáng vẻ ngốc nghếch của nó, bệ hạ chẳng qua mới gặp lần đầu nên thấy kỳ lạ mà thôi, rất nhanh rồi cũng vứt nó đi ấy mà. Ông ấy tưởng rằng hiện giờ nó làm quý nhân, sau này có thể được sắc phong phi tần sao? Nghĩ gì thế.”
Ma ma hầu hạ bên cạnh nói: “Dù đại tiểu thư có được sủng ái hay không, phu nhân cũng phải nắm bắt thời cơ, tính toán cho nhị tiểu thư mới được.”
“Ngươi nói đúng ý ta đó.” Tưởng thị lấy khăn tay lau miệng: “Tin Dương Tả tướng đến nhà bảo mọi người trong phủ không cần che giấu, ta tin chắc người trong thành sẽ biết nhanh thôi. Đến khi đó sẽ có rất nhiều thiệp mời được đưa đến cửa, ta sẽ dẫn Hi Nhi đi tham dự tiệc, để bọn họ đều biết được sự ưu tú của Thẩm Hi.”
Ma ma: “Phu nhân còn cần chuẩn bị ngân lượng không ạ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng thị khẽ cười: “Đương nhiên phải chuẩn bị rồi, dù gì cũng là căn dặn của lão gia. À, ngươi chuẩn bị thêm nhiều bạc vụn một chút, đến khi vào cung thì bảo nó cầm lấy cho nô tài. Tuy ta không có kỳ vọng vào nó, nhưng dù thế nào cũng thể để người ngoài cảm thấy bọn ta không hoà hợp.”
Tưởng thị không muốn bản thân trở thành người độc ác trong miệng người khác, bà ta không quá coi trọng chức vị quý nhân của Thẩm Lăng. Đám phi tần bị vị hoàng đế trong cung kia giết còn chưa đủ nhiều sao, hắn thậm chí còn giết luôn cả hoàng hậu, tưởng rằng làm quý nhân thì không có chuyện gì chắc? Niềm vui của hoàng đế không dễ dàng có được thế đâu.
…
Mỗi ngày Thẩm Lăng đều đến Thái Cực điện thị tẩm, thực ra cách đọc đúng của từ thị tẩm này chính là…ngủ chung. Từ sau khi bị Tạ Nguyên Tuần doạ sợ, dù Thẩm Lăng đã tỉnh dậy cũng sẽ không mở mắt ngay, mà sẽ nhắm mắt cảm nhận tên ma vương Tạ Nguyên Tuần này có phát điên hay không. Nếu hắn không làm chuyện lung tung, nàng mới dám yên tâm thức dậy, nói thẳng ra là nàng sắp trở thành ra-đa thăm dò Tạ Nguyên Tuần có phát điên hay không rồi.
Hôm nay Tạ Nguyên Tuần đã lên triều, không có ở đây. Vị hoàng đế Tạ Nguyên Tuần này không thích lên triều, trong một tháng, hắn cùng lắm lên triều được hai lần, mà hai lần này còn phải xem hắn có muốn đi hay không. Nếu hắn không muốn đi, đừng nói là hai lần, một lần cũng không nữa là đằng khác. Tạ Nguyên Tuần từng có kỷ lục nửa năm không lên triều.
Thẩm Lăng không chỉ cảm thán một lần: Bạo quân, quả nhiên là không sợ hãi gì cả.
Nàng từ từ đi ra khỏi Thái Cực điện, dưới ánh nắng chói loá, nàng bước đi nhẹ nhàng thanh thoát trở về Trường Nhạc cung. Thời tiết đẹp nên nàng đã bảo người hầu khiêng một cái giường ra bên ngoài, sau khi nằm lên, nàng bắt đầu lắng nghe hạ nhân đọc truyện.
Tuy cung nữ đọc truyện cho nàng nghe chỉ có một người, nhưng nàng ấy có thể sánh bằng một đoàn kịch, còn không thì cũng là một nhà nghệ thuật, lời thoại vô cùng hay. Nếu như không vì phía trước thiếu một màn hình chiếu, Thẩm Lăng sẽ thật sự cảm thấy nàng đang xem bộ phim dài tập.
Cung nữ chỉ đọc đoạn mở dầu, Thẩm Lăng nâng tay bảo ngừng: “Đổi truyện khác, truyện này ta nghe qua rồi.”
“Vâng ạ.”
Cung nữ đổi một truyện khác, nhưng Thẩm Lăng cũng đã nghe qua. Nàng chau mày, cung nữ lập tức quỳ xuống: “Nương nương tha tội.”
Thẩm quý nhân là một chủ tử rất dễ hầu hạ, theo lý mà nói đám cung nữ sẽ không sợ nàng mới phải. Nhưng sự thật thì ngược lại, bọn họ rất sợ, bởi vì phía sau Thẩm quý nhân là bệ hạ. Bọn họ chỉ sợ làm Thẩm quý nhân không vui, bệ hạ sẽ kêu thị vệ lôi bọn họ xuống giết.
Thẩm Lăng nói: “Đứng dậy đi.” Nàng đã quen với những cách quỳ lại này, mà không quen thì như thế nào? Lẽ nào muốn nàng đứng ra nói làm như vậy không đúng, mọi người đều bình đẳng, không nên quỳ tới quỳ lui sao? Nàng chê tuổi thọ mình chưa đủ dài mới làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy, nàng vẫn hiểu được đạo lý ở đâu thì nên làm theo quy củ ở đó.
Thẩm Lăng: “Không còn truyện mới nữa sao? Những truyện này ta đều nghe hết rồi.”
Cung nữ khó xử: “Bẩm nương nương, không có ạ.” Nàng ta cũng không ngờ Thẩm quý nhân lại thích nghe đọc truyện như vậy.
Thẩm Lăng nhìn đại cung nữ chín chắn ở bên cạnh: “Lưu Châu, ngươi có biết trong cung còn chỗ nào có truyện nữa không?”
Nàng biết trong cung có Thiên Lộc các chứa rất nhiều sách, bên trong có rất nhiều điển tích, sử sách. Nhưng nàng chỉ muốn đọc truyện, không thích đọc sách.
Lưu Châu: “Truyện trong cung đều là người của Nhạc cung viết ạ, Nếu như nương nương muốn truyện mới, có thể sai người đến Nhạc cung một chuyến.” Nàng ta lại bổ sung: “Trong Nhạc cung còn có đào kép, tinh thông nhảy múa, ca hát, diễn kịch.”
“Nhạc cung?” Thẩm Lăng hỏi: “Có thể gọi bọn họ đến Trường Nhạc cung không? Ta muốn xem bọn họ diễn kịch.”
Lưu Châu: “Có thể đến chỗ nương nương chính là phúc của nhóm người ở Nhạc cung. Nô tỳ sẽ đi gọi người của Nhạc cung đến ngay đây, xin nương nương đợi một lát.”
Thẩm Lăng không đợi bao lâu thì người của Nhạc cung đã đến, nam nữ trong đó đều rất xinh đẹp. Đào kép dẫn đầu sau khi dâng tặng cho nàng vài cuốn truyện, bắt đầu lên sân khấu biểu diễn.
Đám đào kép diễn rất chân thật, nội dung đại khái nói về một người có xuất thân nông dân, trong nhà nghèo khó, nhưng đầu óc thông minh, hắn biết bản thân muốn xuất sắc hơn người chỉ có một con đường thi cử, nên hắn bèn đi đọc sách. Nhưng trong nhà không có ngân lượng, suốt ngày hắn học lỏm ở bên ngoài thư viện. Có một tú tài trong thư viện thấy hắn hiếu học như vậy, lại phát hiện hắn thông minh nên đã thu hắn làm đồ đệ, không những bỏ tiền cho hắn đi học, mà vị tú tài này còn gả cô con gái xinh đẹp như hoa của mình cho hắn.
Thẩm Lăng “ồ” một tiếng, trong lòng thầm nói vị tú tài này đầu tư cũng lớn thật đấy, không biết sau này có lấy lại được không.
Khi con gái của tú tài xuất giá có mang tới đến một đống của hồi môn, giảm bớt áp lực trong nhà, tình cảm vợ chồng bọn họ hoà thuận. Vài năm sau, nàng ấy sinh cho nam nhân một người con trai, vừa chăm sóc phụ mẫu vừa nuôi dưỡng con cái, còn phải xuống ruộng làm việc. Tuy rằng tay thô ráp, mặt mày vàng rượm nhưng lại nổi tiếng là người vợ hiền thục. Dưới sự bồi dưỡng của tú tài và thư viện, nam nhân trở thành trạng nguyên, chỉ là khi đi dạo phố đã bị công chúa nhìn trúng.
Thẩm Lăng: “…”
Máu… máu chó quá.
Công chúa nhìn trúng tướng mạo và tài năng của hắn, một lòng muốn gả cho hắn, cho dù hắn nói bản thân đã có vợ con, công chúa vẫn muốn gả cho hắn. Hắn bất lực sai người về quê, muốn nhanh đón vợ con đến kinh thành, như vậy thì sau khi công chúa nhìn thấy sẽ không cưỡng ép nữa. Kết quả, vợ con hắn trên đường đến đâu đã gặp phải lở núi, chết rồi.
Hắn đau đớn vô cùng, công chúa ở bên cạnh an ủi khiến hắn rất cảm động, bằng lòng cưới công chúa. Còn dẫn công chúa đến trước mộ người vợ đã mất của mình nói hắn rất tốt, cuộc sống sung túc, bảo người vợ không cần lo cho hắn. Cuối cùng, hắn trở thành trọng thần trong triều, ân ái với công chúa suốt một đời.
Thẩm Lăng: “…”
Cốt truyện ngu ngốc gì thế này? Thăng quan, phát tiền, mất vợ sao? Còn vị tú tài đầu tư vào hắn coi như lỗ hết sạch vốn rồi còn đâu. Thảm, quá thảm. Tú tài và con gái của ông ấy quả thật khiến con người có thêm đống kinh nghiệm mà!
Đám đào kép thấy Thẩm Lăng không hài lòng, ai ai cũng đều nơm nớp lo sợ không biết nguyên nhân tại sao. Nhưng Thẩm Lăng không hề làm khó bọn họ, nàng chỉ muốn bọn họ sửa lại cốt truyện. Đám đào kép lập tức sửa lại cốt truyện theo ý của nàng. Sau khi đã sửa xong, bọn họ lại lên sân khấu biểu diễn.
Phần phía trước của cốt truyện sau khi được sửa lại cũng không khác là bao, tú tài vẫn gả con gái cho nam nhân kia, nhưng phần sau đã được sửa lại.
Sau khi tú tài gả con gái qua đó, của hồi môn ngoại trừ ngân lượng, còn mang theo một tốp ma ma và nha hoàn khoẻ mạnh, vạm vỡ. Vừa qua đó đã mạnh bạo lên làm chủ nhà, công việc dưới ruộng mời người đến làm, còn nàng ấy thì ở trong nhà đọc sách, đánh đàn. Chỉ cần mỗi lần tướng công của nàng ấy thi đỗ, nàng ấy sẽ bỏ tiền nạp thiếp cho hắn. Đợi đến khi hắn trở thành trạng nguyên, trong nhà đã có mười tám tiểu thiếp, hắn còn bị nuôi đến mập mạp. Lần này công chúa xuất hiện, nhưng không nhìn trúng hắn. Kết cục cuối cùng, hắn trở về quê làm huyện lệnh, tú tài cũng được người ta vô cùng tôn kính.
“Ha ha ha ha.” Thẩm Lăng đập bàn cười lớn: “Quả nhiên như vậy mới hay, sau này cứ viết theo cốt truyện như vậy.” Nàng không thích đọc truyện nữ nhân hy sinh không cầu lợi kia, nàng là một tiểu tiên nữ đó, đừng có mà dạy nàng hư hỏng.
Khi Tạ Nguyên Tuần đến, Thẩm Lăng còn đang vui vẻ nhìn đám đào kép diễn kịch, hắn nhìn lên sân khấu.
Trên đó có một nam một nữ, chắc đang diễn vai vợ chồng. Nam nhân bệnh nặng, ho ra máu. Nữ nhân vừa triệu tập hạ nhân thống kê tài sản trong nhà, vừa ngày ngày chạy đến bên giường nam nhân nói: “Ta vẫn luôn mong ngươi chết, hiện giờ cuối cùng ngươi cũng chết rồi, thật là tốt quá. Đợi ngươi chết đi, ta sẽ tiêu số tiền ngươi kiếm được, ăn uống ngon lành, xử lý đám di nương yêu thương của ngươi, đánh con trai ngươi, còn mỗi ngày ngủ với một người đàn ông.” Nam nhân tức giận, chết không nhắm mắt.
Thẩm Lăng cười ha ha ngay tại chỗ.
Tạ Nguyên Tuần: “…”
“Nàng đang cười gì vậy?” Hắn hỏi.
Đám người quỳ xuống, Thẩm Lăng đứng dậy hành lễ, nói: “Bệ hạ.”
Tạ Nguyên Tuần đến bên cạnh nàng, Thẩm Lăng cúi đầu nhìn bộ đồ màu đen của hắn cách nàng càng ngày càng gần, cưối cùng dừng ở trước mặt nàng. Bầu không khí xung quanh im lặng đến đáng sợ, tim nàng đập thình thịch, nàng chỉ xem đào kép diễn kịch thôi mà, chắc không chọc giận ham muốn giết người của hắn đâu nhỉ.
Tạ Nguyên Tuần đưa tay ra, ngón tay trỏ ma sát cằm dưới của Thẩm Lăng. Nàng sâu sắc cảm thấy sức mạnh sờ cằm và sờ đầu của hắn đều giống nhau, cho nàng cảm giác như hắn đang sờ chó con vậy.
Ngón tay hắn khẽ nhấc lên, để hắn có thể nhìn được khuôn mặt nàng, nói: “Cười đến nỗi mặt nàng đỏ luôn rồi kìa.”
Thẩm Lăng dịu dàng trả lời: “Thiếp cười đào kép kia diễn thật xấu xa, nàng ấy quả thật không giữ đạo làm vợ chút nào, sao có thể đối xử tàn nhẫn với tướng công của mình như thế được.”
- Haizzz, cái miệng này của ta, sao có thể ngọt như thế chứ, như được bôi mật ong vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...