Đối mặt với ma ma có vẻ mặt dữ tợn này, thần kinh Thẩm Lăng truyền ra cảm xúc đầu tiên không phải là sợ hãi mà chính là cảm giác tiếp thị lừa đảo, cái loại thương gia miệng hô trúng thưởng tủ lạnh máy bay máy giặt, kết quả rút ra tất cả đều là chúc may mắn lần sau…
Phùng công công vừa định đi tới, muốn chế trụ ma ma này lại thì đã bị Tạ Nguyên Tuần nâng tay ngăn cản: “Không cần, ta muốn xem nàng ấy sẽ làm như thế nào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa dứt lời, tay Thẩm Lăng bị Tạ Nguyên Tuần huấn luyện phản ứng theo thói quen, đưa tay áo bắn ra ngoài, chỉ thẳng vào trán ma ma cầm chủy thủ, bà ta không ngờ Thẩm Lăng lại có thứ như vậy, khuôn mặt hoảng sợ vì bị tay áo tiễn đánh trúng, miệng phun máu tươi: “Bạo…Bạo quân, yêu, yêu phi…”
Thẩm Lăng: “…”
—— Này! Nói thì nói hắn, tại sao lại kéo ta vào, ta yêu ở chỗ nào?
“Bạo quân, ngươi, ngươi giết tiểu thư chúng ta muốn đưa tiến cung, lột da những người tuyển tú, là ta và con trai ta vô năng, không thể giết ngươi báo thù cho tiểu thư. Nhưng sẽ có người có thể giết chết ngươi, tin tức ngươi chết sẽ rất nhanh, nhanh tới…”
“Ta ở địa ngục chờ, chờ ngươi…”
Giọng nói của bà trở nên ngày càng yếu.
Thẩm Lăng nhướn mày.
Nguyên lai ‘mỹ nhân da’ mà ta nhìn thấy lúc mới tiến cung cùng là một đám thám tử tâm bất chính đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chậc, xem ra có người tự mình biết mình, biết bản thân sẽ xuống địa ngục.
Sau khi người này chết, toàn hiện trường yên tĩnh, Tưởng thị và Thẩm Hi hoảng sợ nhìn Thẩm Lăng, hai người thật không ngờ Thẩm Lăng lại giết người, nhất là sau khi Thẩm Lăng giết người, trên mặt nàng không lộ chút sợ hãi, mà chỉ có sự bình tĩnh. Lúc này nhìn Thẩm Lăng bình tĩnh lại làm cho hai người hoảng hốt.
Thẩm Hi lạnh run, trách không được việc Thẩm Lăng được sủng ái, Tạ Nguyên Tuần giết người như ma, nàng giết người mặt cũng không đổi sắc.
Trong lòng Tưởng Thị cũng không dám có ý nghĩ đi tìm Thẩm Lăng nữa, Thẩm Lăng còn dám giết người trước mặt Tạ Nguyên Tuần thì có việc gì nữa mà nàng không dám làm?
Tạ Nguyên Tuần không hề có bộ dáng không vui, hắn bình tĩnh kéo tay Thẩm Lăng đang cứng đờ không buông xuống, đối với hắn mà nói, Thẩm Lăng giết người thì giết người, giết người thì có cái gì ngạc nhiên, hắn cũng không phải chưa từng giết qua: “Treo bà ta lên.”
Phùng công công: “Vâng.”
Dương phu nhân sợ hãi quỳ xuống: “Bệ hạ, thần không liên quan đến bà ta, thần cũng không biết bà ta sẽ tập kích, cầu bệ hạ, xin bệ hạ thứ tội.” Bà ta sợ Tạ Nguyên Tuần sẽ treo bà ta lên.
Tạ Nguyên Tuần: “Lăn.”
Dương phu nhân: “Dạ dạ vâng.” Bà vội vàng dẫn Dương tiểu thư rời đi.
Tạ Nguyên Tuần hỏi: “Sao lại không nói lời nào?”
Thẩm Lăng: “…”
—— Ta, ta giết người rồi?
—— Bà ta thật sự là bị ta giết sao?
Ánh mắt nàng hoảng hốt, Thẩm Lăng cho đến bây giờ vẫn chưa có cảm giác chân thật rằng nàng giết người, nàng sẽ dùng tay áo tiễn bắn vào đầu vị ma ma kia, chỉ là phản ứng theo bản năng của thân thể nàng, ý thức của nàng cũng không có ý muốn giết người, giống như phản xạ khi gõ búa cao su vào đầu gối vậy, đầu chưa phản ứng kịp thì đầu gối đã tự động nhảy dựng lên, ma ma Thẩm Lăng giết chết cũng như vậy.
Tạ Nguyên Tuần nhíu mày, hắn không cảm thấy giết người có cái gì không đúng, nhưng đứng nhìn bộ dáng Thẩm Lăng không thể tin được, Tạ Nguyên Tuần hiếm khi đứng ở góc độ của nàng mà suy tư: Thẩm Lăng có phải sợ hãi hay không, Tạ Nguyên Tuần nghĩ nếu nàng sợ hãi, vậy hắn an ủi nàng một chút đi.
Tạ Nguyên Tuần nói: “Nếu bà ta không chết thì người chết chính là nàng, nàng không nhìn thấy sao, trên chủy thủ của bà ta cầm còn bôi độc.”
Tâm tình của Thẩm Lăng tốt hơn một chút.
Tạ Nguyên Tuần: “Nếu nàng không dám giết bà ta, vậy nàng chết cũng đáng đời.”
Thẩm Lăng: “…Bệ hạ sẽ không giúp sao?”
Tạ Nguyên Tuần: “Ta tin tưởng nàng có thể giải quyết.” Hắn ở bên cạnh nhìn, nếu nàng không thể xuống tay, hắn sẽ giúp nàng giải quyết mọi người.
Tạ Nguyên Tuần nắm tay Thẩm Lăng, mười ngón tay đan nhau, hắn sung sướng nói: “Nàng cũng là người tay dính máu tanh rồi.”
—— Ta thực sự cảm ơn sự tin tưởng của người!!
—— Tay ta dính máu là lỗi của ai hả? Người là thủ phạm mà vui mừng cái gì!
Thẩm Lăng trở lại hành cung liền đi rửa tay, nàng còn lôi kéo Tạ Nguyên Tuần cùng nhau rửa sạch, buổi tối sau khi ngủ nàng rất nhanh bị dọa tỉnh, trán đổ mồ hôi lạnh, nàng lại nhìn thấy Tạ Nguyên Tuần nằm bên cạnh ngủ vẻ mặt an nhiên, Thẩm Lăng ác ý xoay người, một cước đạp cho Tạ Nguyên Tuần tỉnh lại.
—— Ngủ cái gì mà ngủ, ta không ngủ được người cũng đừng hòng ngủ.
Tạ Nguyên Tuần đưa tay với lên, ôm nàng vào trong ngực: “Không ngủ được à?”
Thẩm Lăng thối mặt: “Đúng vậy, không ngủ được.”
Tạ Nguyên Tuần: “Nàng không ngủ được thì không ngủ, ta ngủ trước.”
Thẩm Lăng: “…”
—— Người đừng mơ.
—— Đêm nay có ta ở đây, người cùng đừng mong ngủ được, có nạn cùng chịu có phúc ta độc hưởng! Đây chính là thời điểm khó khăn của người.
Thẩm Lăng giống như con búp bê xao động ở trong ngực Tạ Nguyên Tuần vòng tới vòng lui, tay sờ sờ chỗ này, lại mò mò chỗ kia của hắn, Tạ Nguyên Tuần mở mắt, ôm eo Thẩm Lăng đặt nàng dưới thân, hắn từ trên trán nàng hôn xuống, Thẩm Lăng vòng cổ đáp lại hắn, Thẩm Lăng không nhớ ra cảm giác trống rỗng và phiêu di bất định này, nàng chỉ muốn cùng Tạ Nguyên Tuần hôn môi, cùng hắn làm nhiều việc hơn, chỉ có như vậy mới có thể làm cho nàng an tâm, làm cho nàng không nhớ nổi cái khác.
Ở trong hoàng cung không có làm đến bước cuối, đêm nay, lúc này bọn họ làm được, trong nháy mắt Tạ Nguyên Tuần tiến vào, mặt Thẩm Lăng đau xót quặn lại thành một đoàn, tư vị này còn đau hơn việc hắn gõ đầu nàng, vẻ mặt Thẩm Lăng đau khổ nói: “Bệ hạ, nếu không người rời khỏi trước?”
—— Đi ra đi, cọ cọ bên ngoài là được rồi, người cũng không cần đi vào, không thoải mái đâu.
Tạ Nguyên Tuần a một tiếng: “Không lui.”
Thẩm Lăng thuận miệng tiếp lời: “Vậy thần thiếp lui.” Chỉ là thắt lưng của nàng bị hắn giữ lấy, nàng muốn lui cũng không được, nhưng trải qua đoạn thời gian nói chuyện với Tạ Nguyên Tuần, thân thể nàng cũng không còn chỉ có đau đơn thuần nữa mà còn sinh ra một loại cảm giác tê dại, giống như là lòng bàn chân ngứa ngày, phốc, Thẩm Lăng cười ra tiếng, cái kiểu ví von gì đây.
Thời gian kế tiếp, Thẩm Lăng không thể cười nổi nữa, nàng bị Tạ Nguyên Tuần mang theo trầm trầm lưu luân, cả người run rẩy, kích thích cả người nàng tựa như xương cốt bị chia ra, vô lực, thân thể mềm mại, nàng thở hổn hển, toàn thân nhũn ra nóng lên.
Tạ Nguyên Tuần: “Lại một lần nữa.”
Thẩm Lăng: “Được.”
Qua một hồi, Tạ Nguyên Tuần lại nói: “Lại đến.”
Thẩm Lăng: “Đừng, đừng mà.”
Đợi đến sau khi Tạ Nguyên Tuần nói lại lần nữa, Thẩm Lăng âm thầm rớt nước mắt, trước kia nàng không hiểu cái gì gọi là thân thể giống như bị xe nghiền qua, hiện tại nàng đã hiểu, muốn nói tiết chế với Tạ Nguyên Tuần, nàng cũng không tìm được cơ hội nói, nàng chỉ có thể nói nam nhân khai trai* thật đáng sợ ô ô.
*Khai trai: ăn mặn sau khi hết ăn chay, ý chỉ nam nhân sau khi được trải qua chuyện ân ái lần đầu tiên.
Buổi tối Thẩm Lăng lăn ra ngủ lúc nào không biết, nhưng nàng có thể xác định nàng ngủ rất ngon, một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau Thẩm Lăng theo lý thường nên dậy muộn, nhìn thấy Tạ Nguyên Tuần giọng nàng khàn khàn hỏi: “Đã đến canh giờ nào rồi?”
Tạ Nguyên Tuần: “Giờ Thân rồi.”
Thẩm Lăng: “À, giờ Thân rồi à…Giờ Thân?!” Nàng bật cao giọng nói.
Tạ Nguyên Tuần: “Đúng vậy, đã giờ Thân rồi, nàng kinh ngạc cái gì.”
—— Giờ Thân đã là buổi chiều rồi, người nói ta kinh ngạc cái gì, ta đậu xanh rau má bị người làm cho đến buổi chiều hôm sau mới tỉnh lại, ta, ta quả nhiên là phế rồi.
Thẩm Lăng đột nhiên nhớ tới một chuyện, nàng kéo y phục Tạ Nguyên Tuần hỏi: “Vậy các người săn bắn xong chưa?”
Tạ Nguyên Tuần lắc đầu: “Không có, ta đẩy thời gian săn bắn về lúc sau rồi, chờ nàng có thể hành động tự nhiên ta sẽ hạ lệnh bắt đầu tổ chức săn bắn.”
Thẩm Lăng trầm mặt, một lúc lâu sau nàng mới sâu kín mở miệng: “Bệ hạ, người có thể cho thần thiếp biết lý do người trì hoãn hoạt động săn bắn là gì không?”
Tạ Nguyên Tuần: “Lý do? Ta để Phùng công công truyền lời ta và nàng ở trong nội cung, không rảnh cùng bọn họ săn bắn.”
Thẩm Lăng yên lặng giơ ngón giữa lên với hắn.
——Móa.
——Đây không phải là người nói rõ luôn cho bọn họ biết, người đang lăn lộn cùng ta sao, ta biết mà, người tên cẩu nam nhân này chính là muốn biến ta thành tiêu điểm.
Thẩm Lăng lầm bầm: “Nói không chừng lại có người nói thần thiếp là Yêu phi mất.”
Ngón tay Tạ Nguyên Tuần lướt qua khóe mắt nàng: “Yêu phi tóc rối bời, trong mắt còn có dử mắt sao?”
Thẩm Lăng: “…”
Mặt Thẩm Lăng phanh một cái trở nên đỏ bừng, nàng đẩy Tạ Nguyên Tuần ra, từ trên giường dậy muốn đi rửa sạch, lúc này nàng không hề cảm thụ được một chút cảm giác tê dại và đau đớn mà thân thân thể lưu lại, chỉ có thể nói tiềm lực thân thể quả nhiên là vô hạn. Lúc trước nàng còn có vẻ không dậy nổi, hiện tại đã là đi nhanh như gió.
Thẩm Lăng rít gào: “Người đi theo thần thiếp làm cái gì!”
—— Ta tưởng người nghĩ cho ta, cái đồ nam nhân miệng bôi phân gà này!
Tạ Nguyên Tuần: “Muốn đi theo nàng.”
Thẩm Lăng: “Thần thiếp không muốn!”
Tạ Nguyên Tuần cười ha ha, miệng Thẩm Lăng lầm bầm muốn mắng mẹ.
Lưu Châu đưa nước vào hầu hạ Thẩm Lăng rửa mặt đánh răng, phần xấu hổ do bị Tạ Nguyên Tuần chỉ ra trong mắt có dử mắt cuối cùng cũng tan đi một ít, lúc nàng muốn thay y phục thì bị Tạ Nguyên Tuần cầm lấy, nói: “Để ta thay cho nàng.”
Thẩm Lăng hừ một tiếng, nàng mở tay ra, không hề cảm thấy việc Tạ Nguyên Tuần thay y phục cho nàng có cái gì không đúng: “Người đến đây.”
Chỉ là Tạ Nguyên Tuần không thay xiêm y trên người nàng xuống, hắn làm vài đường cơ bản, mang y phục đẹp đẽ quấn lên người nàng, Thẩm Lăng muốn giơ tay lên cũng không nhấc lên được.
Thẩm Lăng đen mặt: “Lưu Châu, ngươi lại đây cởi bỏ những thứ này đi.”
Tạ Nguyên Tuần: “Không cần, một mình ta có thể.”
Thẩm Lăng: “…”
——Người có thể cái gì mà có thể, người sắp quấn ta thành một bé tằm rồi đây này!
Sau đó Tạ Nguyên Tuần quả nhiên càng làm càng hỏng, Thẩm Lăng từ bỏ dãy dụa.
—— Lúc người cởi y phục của ta thì nhanh chóng lắm, đến lúc mặc lại thì lại không tìm được cửa.
——Haiz, nam nhân.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Lăng nói chân nàng tê dại, Tạ Nguyên Tuần mới gọi Lưu Châu tới hầu hạ, lúc nàng chải đầu Tạ Nguyên Tuần lại muốn đến chải cho nàng, Thẩm Lăng xuyên qua gương đồng nhìn thấy Tạ Nguyên Tuần cầm một sợi tóc của nàng, sắc mặt bằng mắt thường cũng có thể thấy được trở nên xám xịt, hắn lại muốn làm sâu bướm sao.
Giờ khắc này, nàng nhớ tới việc hắn dùng tay tàn vẽ lông mày và việc vừa mới bị hắn thay y phục làm cho sợ hãi.
Quả nhiên, dưới sự dày vò của Tạ Nguyên Tuần, mái tóc Thẩm Lăng bị hắn cầm lên quấn quanh thành một khúc, dùng lược cũng không phân biệt được.
Tạ Nguyên Tuần: “…”
Thẩm Lăng: “…”
Thẩm Lăng quen thuộc kêu lên: “Lưu Châu.”
Lưu Châu cũng quen thuộc với việc giải quyết hậu quả.
Đợi đến khi Thẩm Lăng chải đầu xong, Tạ Nguyên Tuần nói: “Cái này so với cái ta chải cũng không kém bao nhiêu.”
Thẩm Lăng trợn trắng mắt: “Ha ha, người vui vẻ là tốt rồi.”
—— Người chải chính là đầu tổ gà, Lưu Châu chải chính là kiểu tóc đẹp như thần tiên, người và nàng chải là hai thế giới.
Tạ Nguyên Tuần: “Ngày mai ta sẽ chải cho nàng.”
Thẩm lăng: “…”
—— Ta có phải vừa nghe được truyện kinh thiên động địa gì không vậy?
—— Người đã chà đạp đầu ta một lần rồi, còn muốn chà đạp thêm vô số lần nữa sao! Tóc của ta, nếu nó không mọc ra là do người làm bậy đấy.
Tạ Nguyên Tuần đặt tay lên vai nàng, ngón tay lạnh lẽo khẽ vuốt cổ nàng, hắn lười biếng nói: “Như thế nào, nàng không vui sao?”
Thẩm Lăng: “…Vui mừng.”
—— Là không thể nào đấy.
——Ta bị vu oan giá họa ô ô ô.
Thẩm Lăng hàm súc nói: “Bệ hạ, người có muốn luyện tập trên tóc người khác một chút không?” Tốt nhất là có thể luyện tập tốt hơn một chút, như vậy nàng sẽ không bị hắn kéo tóc kéo đến đau da đầu.
Tạ Nguyên Tuần: “Luyện tập cái gì, ta biết rồi không cần luyện tập.”
Thẩm Lăng nhịn xuống những lời chửi bới trong lòng, nói những lời tốt đẹp với hắn: “Người chải đầu cho thần thiếp nhưng vẫn chưa quá thành thạo, thần thiếp cảm thấy người còn cần luyện tập nhiều hơn nữa, như vậy sẽ không quấn tóc thần thiếp thành một đoàn nữa, bệ hạ người nói có đúng hay không?”
Mặt Tạ Nguyên Tuần trầm xuống, đôi mắt liếc về phía Thẩm Lăng: “Lần đầu tiên nàng chải còn không bằng ta chải, coi như là muốn luyện tập, ta cũng muốn luyện tập trên đầu nàng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn, không lộn xộn, ngày mai ta sẽ chải cho nàng rất đẹp.”
Thẩm Lăng: “???”
—— Ta ngoan ngoãn người sẽ chải đẹp mắt, vậy nếu ta không ngoan, người sẽ chải đến khó coi sao?
——Lời này của người hình như ta đã nghe nói qua ở nơi nào…
——À nhớ tới lần trước người vẽ mi cho ta người cũng nói như vậy, không phải, chính là do tay người tàn, vì sao nhất định phải đổ lỗi lên người nạn nhân như ta?
Tạ Nguyên Tuần mấy ngày nay rất thích ôm ấp và sờ soạng Thẩm Lăng, nếu như không phải Thẩm Lăng mãnh liệt yêu cầu, Tạ Nguyên Tuần còn muốn cùng nàng ăn uống, sinh hoạt toàn bộ ở trên giường, hắn quả thực chính là một phát không thể vãn hồi, loại trình độ phòng cũ lửa cháy như thế này, Thẩm Lăng bị Tạ Nguyên Tuần làm cho da đầu tê dại, căn bản không có một chút thời gian nào để suy nghĩ chuyện nàng giết người, có thể nói Tạ Nguyên Tuần dùng sức một mình hắn chiếm cứ toàn bộ tinh thần Thẩm Lăng.
Hôm nay nghỉ trưa, Thẩm Lăng ở trên giường nhẹ nhàng nâng tay Tạ Nguyên Tuần đặt trên người nàng ra.
Tạ Nguyên Tuần mở mắt ra: “Hửm?”
Thẩm Lăng kiên trì đưa ra lý do: “Thần thiếp muốn đi nhà xí.”
Lúc này Tạ Nguyên Tuần mới buông nàng ra, bước chân Thẩm Lăng nhẹ nhàng đi ra ngoài, đi tới đi lui nàng nhìn về phía Tạ Nguyên Tuần đi phía sau nàng: “Bệ hạ?”
Tạ Nguyên Tuần lười biếng nói: “Ta đi cùng nàng.”
Thẩm Lăng: “…”
—— Ta không muốn!!!
Thẩm Lăng thở dài: “Bệ hạ, chúng ta có thể tách nhau ra một lúc được không, cả ngày buồn bực ở cùng một chỗ, người không thấy chán ghét sao?”
“Nàng buồn bực sao?” Trong ánh mắt Tạ Nguyên Tuần truyền đến tin tức “Buồn bực thì chúng ta lên giường”.
“…” Chính là bởi vì ở trên giường nên nàng mới buồn bực đấy.
Thẩm Lăng nghẹn khuất nói: “Thần thiếp không buồn.” Đi nhà xí cùng nhau, hắn có phải là học sinh tiểu học không vậy?
Qua một tuần cuộc thi săn bắn mới bắt đầu, trong lúc đó Thẩm Lăng nhìn thấy Phùng công công tới tìm Tạ Nguyên Tuần, nàng tùy ý nghe một chút, chợt nghe Phùng công công nói một chút danh sách thích khách và địa điểm phân bố, mỗi lần Tạ Nguyên Tuân nghe đều không có hứng thú, phảng phất người bọn họ muốn giết không phải hắn.
Thẩm Lăng nói: “Không bắt hết bọn họ sao?” Phùng công công làm quá chu đáo, phàm là người có chút bất thường đều bị hắn tìm ra đánh dấu đỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể khai làm thịt.
Tạ Nguyên Tuần buồn chán đùa giỡn ngón tay Thẩm Lăng: “Không bắt, bọn họ chuẩn bị lâu như vậy, ta nên thành toàn cho bọn họ một cơ hội hành động.”
Thẩm Lăng hoài nghi: “Người có thể tốt như vậy sao?”
Tạ Nguyên Tuần: “Nàng không cảm thấy để bọn họ từ tràn đầy chờ mong cảm thấy có thể giết ta lại đến cuối cùng ôm tuyệt vọng bị ta giết chết sẽ rất thú vị sao?”
Thẩm Lăng: “…”
——Không, ta không cảm thấy thú vị, nhưng tính xấu của người, ta cảm nhận được đầy đủ.
——Bọ ngựa bắt xe chim sẻ núp đằng sau, lợi hại!
…
Trong một khu dân cư bình dân, có hai nam nhân trung niên biểu tình ngưng trọng ngồi cạnh nhau, nam nhân bên trái cau mày, thân thể tương đối gầy, nam nhân bên phải thân hình có chút mập.
Tên nam nhân gầy gò nói: “Tại sao Lý Nghĩa lại không đến?” Đám người lúc trước hắn phái đi bị bạo quân giết chết, đã sớm nhắc nhở hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ, mấy ngày nay quan binh canh giữ xung quanh khu săn bắn đã tăng lên nhiều.
Tên mập mạp nói: “Hắn là tử trung của tiên đế gia, là tiên đế cứu hắn từ trong đám khất cái, tiên đế gia có ơn tri ngộ đối với hắn, hắn chỉ là quá muốn giết chết bạo quân.”
Tên gầy gò: “Ai mà không muốn giết bạo quân, huynh nghĩ rằng ta không muốn sao?” Hắn không phải người của tiên đế, mà là của Chiêu Nguyên Thái tử, hắn cũng không biết Tạ Nguyên Tuần là huyết mạch của Chiêu Nguyên Thái tử, hắn chỉ biết là tiên đế hại chết Chiêu Nguyên Thái tử, mà giờ tiên đế đã chết, như vậy hắn chỉ còn có thể tìm Tạ Nguyên Tuần, “hài tử” mà tiên đế lưu lại để báo thù, phụ thân nợ nần con trả.
Hắn nhìn về phía tên mập mạp, không giống hắn, tên mập mạp và Lý Nghĩa là thế lực của tiên đế, chẳng qua phía sau tên mập mạp còn có quan hệ với Mục Quốc Công phủ, không bằng Lý Nghĩa, tâm thuần khiết trung thành với Tiên đế.
Tên gầy gò nói: “Bạo quân sắp bắt đầu săn bắn, trong lúc săn bắn, cái gì ngoài ý cũng có thể phát sinh, hay là trước tiên gọi Lý Nghĩa trở về, chúng ta cũng phải bắt đầu chuẩn bị hành động, đợi đến khi bạo quân tiến vào khu săn bắn, chính là thời điểm chúng ta ám sát hắn.”
Tên mập mạp: “Được rồi, để ta sai người đi gọi Lý Nghĩa tới.”
Lý Nghĩa đến, tên gầy gò bắt đầu nói ra sự sắp xếp của hắn: “Người của Lý Nghĩa huynh đã chết một nhóm, còn lại không có bao nhiêu người, huynh hãy dẫn đám người còn lại dẫn ác điểu bên Đông Lâm tới đây, tận lực dẫn một con mãnh thú lớn tới, cho chúng nó chút thuốc phát cuồng, để cho chúng nó tập kích đội ngũ quan viên tạo thành hỗn loạn. Vương Nhân, nhiệm vụ của huynh là cùng người của huynh quấn lấy lão giã Phùng Trực này, người chết nhiều hơn cũng không tiếc, hắn lợi hại ta cũng không nói nhiều, có hắn che chở thì bạo quân rất khó bị giết chết, về phần ta, ta sẽ mang theo người của ta đi tập kích bạo quân, là thành hay bại tất cả đều phụ thuộc vào ngày hôm nay, từ hôm nay qua đi, chúng ta không thể xuất ra nhiều người như vậy nữa.”
Lý Nghĩa và tên mập mạp Vương Nhân đều không có ý kiến với lời nói của tên gầy gò. Lý Nghĩa nhắc nhở: “Phi tử bên cạnh bạo quân, chú ý nàng ta một chút.”
Tên gầy gò hỏi: “Có chuyện gì với nàng ta sao?”
Lý Nghĩa nói: “Bạo quân rất để ý đến nàng ta, ta không tin các người không nhìn ra, nếu các người không giết được bạo quân thì có thể giết nàng thì giết đi, để cho hắn cũng nếm thử tư vị đau lòng.”
“Ắt xì!” Thẩm Lăng hắt hơi một cái, nàng cưỡi trên lưng con ngựa màu nâu, song song với hắc mã của Tạ Nguyên Tuần. Thẩm Lăng cho rằng săn bắn chỉ có võ tướng tham gia, không nghĩ tới Tạ Nguyên Tuần muốn toàn bộ quan viên là nam nhân tham gia, không phân biệt võ tướng hay là quan văn, nhưng đối với đám phu nhân của quan viên thì lại không yêu cầu, muốn đi thì đi, không muốn đi thì ở bên ngoài chờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...