Hoàng hậu thích diễn của bạo quân

 
Tạ Nguyên Tuần trêu chọc nói: “Những thám tử ngầm mà Tiên đế giữ lại sau khi ông ta chết đi đã bị Ảnh Ám Vệ dựa theo hành tung mà giết rồi. Có điều, bọn họ chưa chết hết, tiền thân của Ảnh Ám Vệ là thế lực của Chiêu Nguyên Thái tử, trong đó có một số người trung thành đến ngu xuẩn, bọn họ muốn báo thù thay cho chủ tử trước của mình là Chiêu Nguyên Thái tử. Một đám ngu ngốc bị Tiên đế xoay mòng mòng, bị Cô xem thành người nên giết rồi. Hai bên liên minh với nhau, cũng coi như mang lại cho ta chút thú vui ở trong cung.”
 
“À đúng rồi, Cô quên mất. Còn có thế lực tàn dư của Mục gia, năm đó Cô tiêu diệt bọn họ, không chỉ vì Cô chán ghét Tiên đế muốn lợi dụng Mục Hoàng hậu để khống chế Cô, còn là vì bọn họ để lại thám tử ngầm của Tiên đế ở trong cung. Bọn họ quỳ trước mặt Cô, nhưng trong lòng lại muốn lấy điểm yếu để uy hiếp Cô, bọn họ không chết thì ai chết?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con ngươi Thẩm Lăng di chuyển.
 
- Quả nhiên là bọn họ.
 
- Bọn họ thật sự là chết rồi vẫn có thể nhảy ra nhún nhảy, còn quật cường hơn cả gián nữa.
 
- Nhưng ngươi cũng thê thảm thật đấy, thế lực của phụ thân ngươi muốn giết ngươi, người của Tiên đế cũng muốn giết ngươi, thậm chí cả nhà Hoàng hậu của  ngươi cũng dính líu vào. Woa, nghe đã thấy ngược quá rồi! Bà ta sinh ra ngươi, ông ấy yêu bà ta, bà ta lại yêu ông ta, mà ông ta lại hận ngươi, ôi mẹ ơi, cốt truyện khúc khuỷu gì thế này.
 
“…” Tạ Nguyên Tuần nói: “Kéo tên còn sống đi, mang về treo đến chết, để những người kia trông thấy, bọn họ đến một người thì Cô giết một người, dám đến thì chỉ có chết.”
 
Thẩm Lăng: “…”
 
- Ta muốn thu lại sự đồng tình của mình, người thê thảm không phải ngươi, mà là bọn họ. Ngươi không phải người đáng thương gì cả, ngươi là con riêng của mẫu thân ngươi!
 
Tạ Nguyên Tuần nhìn về phía Thẩm Lăng, nàng mở miệng theo bản năng: “Làm gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngón tay có chút lạnh lẽo của Tạ Nguyên Tuần nhéo má nàng: “Ngày mai đi sát ta, đừng để rớt lại phía sau. Hôm nay nàng cũng lĩnh ngộ được sát ý mà bọn họ đối với mình rồi, ta không muốn đến khi đó nhìn thấy thi thể của nàng đâu.”
 
- Ngươi đang an ủi hay là gửi thông báo tử vong cho ta vậy?
 
Thẩm Lăng đưa ra câu hỏi khó nhằn: “Bệ hạ, ở trong mắt người, thiếp yếu đuối như vậy sao?”
 
Tạ Nguyên Tuần hỏi ngược lại: “Không phải nàng vẫn luôn rất yếu đuối sao?”

 
Lồng ngực Thẩm Lăng bị mũi tên vô hình bắn trúng, lời nói của hắn quá tổn thương người khác rồi, Thẩm Lăng không muốn quan tâm đến hắn nữa, nhắc chân đi phía trước hắn, xuống núi.
 
Tạ Nguyên Tuần chậm rãi nói: “Không biết trên đường xuống núi có người mai phục không nhỉ?”
 
Thẩm Lăng ngoan ngoãn dừng bước, đi lùi lại, lùi lại, lùi đến bên cạnh Tạ Nguyên Tuần, ngẩng đầu mỉm cười với hắn: “Bệ hạ, chúng ta cùng nhau lên núi, cũng phải cùng nhau xuống núi, thiếp sẽ không vứt người lại đâu.”
 
Tạ Nguyên Tuần “hừ” một tiếng: “Nàng sợ chết thì có.”
 
Thẩm Lăng: “Thiếp cảm thấy là mình yêu thương sinh mạng.” Nàng có thể sống sót đã là mạng sống thứ hai mà ông trời ban tặng cho nàng rồi, nếu như mất cái mạng này nữa, nàng không biết bản thân có còn cơ hội sống tiếp ở một thế giới khác hay không nữa. Nhưng Thẩm Lăng cảm thấy không có nữa rồi, nghĩ cơ hội là cục đá ven đường à.
 
Tạ Nguyên Tuần: “Giả tạo.”
 
- Được thôi, ta giả tạo, ngươi nói là được.
 
- Ngươi là bệ hạ, ngươi nói gì chính là cái đó.
 

 
Tưởng thị ngồi nói chuyện với Dương phu nhân, người cùng là quan viên của Hộ bộ. Dương phu nhân nghe được lời đồn Tưởng thị và Thẩm Lăng bất hoà, bà ta cũng không muốn đi lại quá gần với Tưởng thị. Nhưng ai bảo chức vị của lão gia nhà bà ta lại thấp hơn Thẩm Khang Chính cơ chứ, bà ta không thể đắc tội với Tưởng thị, chỉ đành gắng gượng nói chuyện với bà.
 
Thẩm Hi đi theo phía sau bọn họ, bên cạnh còn có Dương tiểu thư, con gái của Dương phu nhân. Mới đầu Tưởng thị không muốn dẫn Thẩm Hi ra gặp người khác, nhưng nếu bà ta không dẫn Thẩm Hi theo, nói không chừng người khác sẽ lại lan truyền linh tinh. Huống hồ còn có Thẩm Cẩn Tu thỉnh thoảng trở về hỏi, Tưởng thị không muốn để lại điểm yếu cho Thẩm Hi tố cáo trước mặt Thẩm Khang Chính.
 
Trước đây Tưởng thị đã thiệt thòi khi bị Thẩm Hi ngầm đi cáo trạng rồi.
 
Dương tiểu thư là một cô gái có tính cách kiêu ngạo, vốn dĩ nàng ta đã hẹn sẵn với người ta, kết quả Dương phu nhân vừa nhìn thấy Tưởng thị và Thẩm Hi bèn kêu nàng ta ở lại bầu bạn cùng Thẩm Hi, khiến tâm trạng của Dương tiểu thư không tốt chút nào.
 
Thẩm Hi nói: “Dương tiểu thư, ngươi mệt không, nếu mệt thì chúng ta qua một bên nghỉ ngơi trước đi.”
 

Dương tiểu thư nổi giận nhìn nàng ta: “Nghỉ cái gì mà nghỉ, ngươi không thấy mẫu thân chúng ta đều đi xa rồi sao?” Mắt nàng ta đảo quanh: “Nếu ngươi thật sự muốn để ta nghỉ ngơi, chi bằng ngươi để ta rời đi trước.”
 
Thẩm Hi lắc đầu: “Nếu ngươi muốn rời đi thì không thể hỏi ta được, ngươi phải có được sự đồng ý của Dương phu nhân mới được. Ta không thể thả ngươi đi dễ dàng, lỡ như ngươi xảy ra chuyện thì không hay đâu.”
 
Dương tiểu thư: “Ngươi nói ai xảy ra chuyện? Ta còn đang yên đang lành, mắc cái mớ gì ngươi phải trù ẻo ta như thế. Nếu không vì ngươi, ta đã đi từ lâu rồi, ngươi còn ở đây giả vờ vô tội à!|
 
Thẩm Hi buồn bã: “Ta không biết ngươi lại có thành kiến sâu sắc với ta như vậy.”
 
Dương tiểu thư trừng mắt: “Ngươi lại như vậy! Có phải bên cạnh có người hay không?” Ánh mắt nàng ta lướt nhìn xung quanh, quả nhiên nàng ta nhìn thấy có mấy công tử anh tuấn đi ngang qua ở hai bên trái phải nàng ta.
 
Dương tiểu thư cắn môi: “Ta biết là như thế mà!” Trước đây nàng ta đã bị Thẩm Hi hại, rõ ràng nàng ta không hề bắt nạt Thẩm Hi, mà nàng ta cũng không bắt nạt được. Trùng hợp, sau đó có công tử nghe được, dùng ánh mắt không tán đồng nhìn nàng ta, làm như nàng ta rất hung hăng hống hách vậy.
 
Thẩm Hi: “Ngươi nói gì cơ, ta nghe không hiểu.”
 
Dương tiểu thư: “…” Nàng ta lại nói với giọng điệu này! Chỉ biết giả vờ giả vịt!
 
Thẩm Hi cong môi cười xấu xa, nhìn Dương tiểu thư chịu thiệt thòi, trong ánh mắt đều là niềm vui sướng. Nếu Thẩm Lăng cũng ngu ngốc như Dương tiểu thu này thì tốt rồi.
 
Vào lúc này, Tạ Nguyên Tuần và Thẩm Lăng trở về.
 
Tưởng thị đứng ở phía xa nhìn bóng dáng bọn họ, nói với Dương phu nhân: “Đi thôi, chúng ta qua đấy nghênh đón.”
 
Dương phu nhân cung kính: “Nương nương được sủng ái thật sự là trăm nghe không bằng một thấy, bệ hạ ra ngoài cũng dẫn theo nàng.” Nghe thấy Tưởng thị nói qua đấy nghênh đón, Dương phu nhân cũng muốn nói bà ta giả vờ giả vịt, nói giống như bà ta không nói thì bọn họ không đi nghênh giá không bằng.
 
Tưởng thị mỉm cười: “Thực ra cũng là bọn ta dạy dỗ con bé tốt, ta chỉ muốn con bé có thể bình an, không kỳ vọng con bé sẽ nổi bật trong cung.”
 
Khoé mắt Dương phu nhân co rút, bà ta chưa từng nhìn thấy người nào chiếm hời rồi còn làm vẻ ấm ức như Tưởng thị: “Đúng đó, người làm cha mẹ chẳng phải đều mong con cái mình sống tốt sao. Mới đầu ta nghe được tin tức của nương nương, vẫn là khi nàng được các người đón về Thẩm phủ đó, cách thời gian đó cũng chỉ mới qua vài tháng mà thôi.” Tưởng thị nói Thẩm Lăng là bà ta dạy dỗ, vậy thì phải có người tin mới được, ai mà chẳng biết lúc trước Thẩm Lăng bị tráo đổi xuống dưới thôn quê chứ.
 

Tưởng thị nghe được lời nói của Dương phu nhân thì vẻ mặt cứng ngắc, không muốn bày vẻ mặt tốt với Dương phu nhân, nhưng Dương phu nhân lại không nhìn bà ta. Muốn nói Dương phu nhân đang chế giễu bà ta, nhưng Dương phu nhân lại bày ra vẻ mặt chân thành.
 
Dương phu nhân mỉm cười, phù, cuối cùng đã trút được cơn giận khi bị Tưởng thị bắt ép nói chuyện ra được rồi.
 
Tạ Nguyên Tuần và Thẩm Lăng đến gần, đám người Tưởng thị khom người hành lễ. Tạ Nguyên Tuần chẳng buồn nhìn bọn họ lấy một cái, vẫn là Thẩm Lăng mở miệng bảo bọn họ đứng dậy.
 
Chân Tưởng thị cong có hơi lâu, lúc đứng dậy cơ thể có chút chao đảo, còn Dương phu nhân thì không sao. Tưởng thị ngẩng đầu, không dám nhìn thẳng về phía Tạ Nguyên Tuần, bà ta nhìn sang chỗ Thẩm Lăng: “Nương nương, á!” Tưởng thị kêu thét lên/
 
Tưởng thị nhìn thấy người mặc đồ đen kia, trên người còn đang chảy máu, vết thương trước ngực của hắn ta đã chẳng thể phân biệt được đâu là thịt đâu là máu nữa. Bà ta sợ hãi lùi về sau một bước, sắc mặt trắng bệch. Đám người Thẩm Hi ở  bên cạnh cũng biểu hiện y chang bà ta, ma ma bên cạnh Dương phu nhân cúi thấp đầu, bàn tay giấu trong tay áo đã siết chặt.
 
Thẩm Lăng bày ra thái độ an ủi Tưởng thị nói: “Không cần sợ, hắn là một người xấu. Nếu như người là người tốt, sẽ có thể tránh được mọi thứ, người nên sợ phải là hắn chứ không phải người. Hay là nói, người sợ hãi vì người không phải người tốt?”
 
- Tên này còn chưa chết, bà ta sợ cái gì?
 
- Ta còn không sợ, ta…
 
- À đúng, hình như ta không sợ nha! Bây giờ ta mới phát hiện ta không có sợ, sức chống đỡ của ta mạnh mẽ đến vậy sao? Không, ta cảm thấy không phải do sức chống đỡ của ta mạnh mẽ, mà vì ta đã bị doạ qua rồi.
 
Thẩm Lăng hơi nhớ lại lúc nàng mới vào cung, khoảnh khắc giết người hàng loạt kia của Tạ Nguyên Tuần, nếu thần kinh không vừng sẽ không thể chịu đựng được.
 
Tưởng thị: “…” Cho dù bà ta không phải người tốt, thì hiện giờ bà ta cũng không dám thừa nhận!
 
Tưởng thị nói: “Vâng, nương nương nói đúng, tà không thể thắng chính được.”
 
Thẩm Lăng gật đầu: “Vẫn là đáng để dạy dỗ.”
 
- Hê hê, ta thích nhìn bộ dạng không vui của bà nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn, bà cứ nhịn đi!
 
Tạ Nguyên Tuần nhìn Tưởng thị, khuôn mặt bà ta có sợ hãi, lo sợ, còn có một chút bất mãn và oán trách đối với Thẩm Lăng. Tạ Nguyên Tuần lạnh lùng thu lại tầm mắt, nói với Thẩm Lăng: “Bà ta nói mình là người tốt, nàng đã tin rồi sao?
 
Thẩm Lăng: “Hửm?”
 
- Ta có tin đâu.
 

- Nếu Tưởng thị là người tốt, vậy ngươi chẳng phải sẽ biến thành một Thánh Nhân rồi sao?
 
Tạ Nguyên Tuần gõ đầu nàng một cái, sức lực không nhẹ, mặt Thẩm Lăng lập tức chau lại: “Đau.”
 
Tạ Nguyên Tuần: “Đau là đúng rồi, chính là muốn nàng bị đau đó.” Xếp hắn chung với Tưởng thị, bà ta xứng sao?
 
Thẩm Lăng: “???”
 
- Tại sao đánh ta?
 
- Đánh đầu ta, ngươi cho rằng ngươi đang gõ quả óc chó à, hễ mà ta trở nên ngốc đi, đều có một phần công lao của ngươi đó!
 
“Cô từng nói sẽ treo hắn lên.” Tạ Nguyên Tuần chỉ Tưởng thị: “Ngươi đi treo.”
 
Đôi môi Tưởng thị run bần bật: “Bệ hạ, thần phụ chỉ là một nữ nhân, sao có thể làm chuyện như vậy được…”
 
Tạ Nguyên Tuần: “Ngươi đang dạy Cô cách làm việc à?”
 
Tưởng thị nhanh chóng trả lời: “Thần, thần phụ không dám.” Bà ta nuốt nước bọt.
 
Dương phu nhân cố gắng cúi thấp đầu, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Thẩm Hi cũng không muốn đứng ra giúp Tưởng thị chút nào, khí thế của Tạ Nguyên Tuần quá đáng sợ, nàng ta không dám lộ diện. Hoá ra suốt ngày Thẩm Lăng ở trong cung phải đối diện với người buồn vui thất thường như vậy sao. Thật đáng thương mà, Thẩm Hi thương tiếc nghĩ.
 
Mũi Thẩm Lăng ngứa ngáy: Ai đang nói xấu nàng thế?
 
Nhưng cuối cùng Tưởng thị cũng không thật sự treo tên thích khách nửa sống nửa chết kia lên, cũng không phải Tạ Nguyên Tuần tha cho bà ta, mà vì ma ma bên cạnh Dương phu nhân đã ra tay rồi.
 
Nhân lúc sự chú ý của đám người đều ở trên người Tưởng thị, vị ma ma này đã lấy ra con dao găm giấu trong người, ánh mắt tràn đầy thù hận, tức giận nói: “Bạo quân!”
 
Sau đó, bà ta cầm dao găm chĩa thẳng vào… Thẩm Lăng bên cạnh Tạ Nguyên Tuần.
 
Thẩm Lăng: “???”
 
- Tại sao ngươi Ghét bạo quân, nhưng lại muốn giết ta!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui