Thẩm Khang Chính đang đứng ở ngoài cửa nghe rõ từng câu từng chữ, hắn trầm mặt phất tay áo rời đi, hắn vừa đi, bên trong cửa nói chuyện đầu tiên là im lặng vài giây, sau đó lại khôi phục như thường bắt đầu nói chuyện, không ai muốn đuổi theo hắn cả.
Thẩm Khang Chính ngồi kiệu trở về phủ, sải bước về phía viện tử của Tưởng thị, sau khi nhìn thấy Tưởng thị, hắn hiếm khi tức giận như bây giờ, giơ ngón tay lên quát lớn: “Phu nhân là mẫu thân của Lăng Nhi mà lại làm hỏng mối quan hệ giữa bà và con bé thì có chỗ gì tốt? Bà muốn nói cho tất cả mọi người biết vụ gièm pha, rằng chúng ta không hòa hợp sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng thị vốn đang tức giận, nếu Thẩm Khang Chính nói chuyện đàng hoàng với bà thì bà cũng sẽ không sinh khí, chỉ là hắn vừa đến liền chỉ vào mũi bà quát lớn, bà nhịn được mới là lạ.
Tưởng thị: “Gièm pha? Lão gia có biết cái gì mới chính là gièm pha không, là con trai Cẩn Tu của chúng ta muốn cưới Hi Nhi, đó mới là điều tiếng lớn nhất của Thẩm phủ!”
Thẩm Khang Chính giật mình, mở miệng: “Bà nói Cẩn Tu muốn cưới ai?”
Tưởng thị: “Hắn muốn cưới Hi Nhi, nếu như không thể cưới nàng, hắn sẽ không thành hôn nữa.”
Thẩm Khang Chính bị tin tức này làm chấn động đến choáng váng: “Bọn chúng, bọn chúng không phải huynh muội sao?”
Tưởng thị thấy Thẩm Khang Chính không nổi giận với bà nữa thì thở phào nhẹ nhõm, cũng may bà ném Thẩm Hi ra đúng lúc, bằng không chính bà sẽ phải chịu sự phẫn nộ của Thẩm Khang Chính.
Tưởng thị thở dài, đi tới bên cạnh Thẩm Khang Chính, vẻ mặt lo lắng: “Thiếp cũng nghĩ như lão gia, nhưng Cẩn Tu nói trên người Hi Nhi không chảy dòng máu của người Thẩm gia chúng ta, không có quan hệ huyết thống với hắn, đoạn thời gian trước thiếp vì chuyện này mà sầu không chịu được, cả ngày cơm ăn cũng không ngon, Cẩm Tu nghĩ như vậy cũng không có nghĩa là người khác cũng có thể nghĩ như vậy. Nhưng Cẩn Tu che chở cho Hi Nhi vô cùng, nếu thiếp khuyên bảo bọn chúng, hắn liền mang theo Hi Nhi rời khỏi phủ đến thôn trang ở.”
Thẩm Khang Chính: “Bọn chúng đến thôn trang ở, cái này ta biết, nhưng ta chỉ cho rằng hắn chỉ dẫn Hi Nhi đến thôn trang chơi…” Hắn cũng như Tưởng thị, không đồng ý chuyện Cẩn Tu thành hôn với Thẩm Hi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Cẩn Tu là con trai trưởng xuất sắc nhất của Thẩm Khang Chính, hắn có thể ra ngoài đạt được công tích*, cưới một nữ nhân có thân phận cao làm thê tử, mà không phải cưới Thẩm Hi, người một chút lợi ích cũng không mang tới được. Chỉ có thể gả Thẩm Hi cho người khác, làm thông gia với người khác mới xem như không uống phí công sức Thẩm gia giáo dưỡng nàng. Thẩm Khang Chính chỉ muốn gả Thẩm Hi ra ngoài để đổi lấy lợi ích, hắn không quan tâm Thẩm Hi có gả cho người tốt hay không.
*Công tích: Công lao, huân tích.
Tưởng thị bưng một chén trà cho Thẩm Khang Chính: “Lần này thiếp đi gặp Lăng Nhi cũng là muốn Lăng Nhi quản giáo Hi Nhi một chút, nếu chỗ nàng có mối nhân duyên nào tốt thì có thể gả Hi Nhi ra ngoài, nàng không còn ở đây nữa, coi như Cẩn Tu nhớ nàng đi nữa nhưng qua vài năm hắn cũng sẽ nghe lời lão gia cưới thê sinh con.”
Thẩm Khang Chính vỗ vỗ tay bà, đồng ý: “Phu nhân nghĩ đúng, nên làm như vậy.” Hắn hồi tưởng lại quá khứ, Thẩm Cẩn Tu đặc biệt chú ý đến Thẩm Hi, khi ấy hắn chỉ coi là Thẩm Cẩn Tu yêu thương Thẩm Hi, hiện tại ngẫm lại, quan hệ giữa Thẩm Cẩn Tu và Thẩm Hi đã sớm không còn là tình huynh muội đơn thuần nữa, bọn chúng ở dưới mí mắt hắn nhưng hắn lại bỏ qua hết những điểm bất thường này.
Thẩm Khang Chính nhíu mày hỏi: “Nhưng phu nhân đi tìm Lăng Nhi sao lại nháo thành như vậy? Phu nhân không biết nên tặng đồ gì cho con bé sao?”
Tưởng thị tránh nặng tìm nhẹ nói, “Thiếp có tặng nhưng con bé không cần, còn chọn xương gà từ trong trứng nước*, tính tình của con bé cũng quá kiêu ngạo rồi.”
*Chọn xương gà từ trong trứng nước: Bới móc ra những điều tiêu cực.
Thẩm Khang Chính gật đầu: “Con bé là nương nương, tính tình nên kiêu ngạo một chút.”
Tưởng thị: “…” Nhưng tính tính của Thẩm Lăng lại nhắm vào bà đấy!
Thẩm Khang Chính hiếm khi cảnh cáo bà: “Mặc kệ như thế nào, phu nhân cũng phải dỗ dành nương nương, trước kia ta thấy bà sủng ái Hi Nhi, với con bé đều mở một con mắt nhắm một con mắt, về sau phu nhân cũng không cần làm như vậy nữa, thân phận Thẩm Lăng không còn là nữ nhi bị phu nhân bỏ rơi mà là nương nương có thể dùng một lời nói làm cho phu nhân vui vẻ, cũng có thể dùng một lời làm phu nhân thống khổ.”
Tưởng thị: “…” Bà biết lời Thẩm Khang Chính nói rất đúng, nhưng bà không cam lòng, không cam lòng Thẩm Lăng không nghe lời bà, không cam lòng bà không khống chế được Thẩm Lăng, không cam lòng…
Ngón tay Thẩm Khang Chính gõ bàn, giọng điệu nghiêm khắc hòa hoãn lại: “Phu nhân, ta biết trong lòng bà vẫn có nương nương, chẳng qua bà bị Hi Nhi ảnh hưởng, hôm nay bà cũng nhận rõ bộ mặt thật của Hi Nhi, quan hệ căng thẳng giữa bà và nương nương cũng nên dịu lại.” Là phu thê nhiều năm, Thẩm Khanh Chính hiểu Tưởng thị, lời nói của hắn rất tốt, đưa cho bà một bậc thang để xuống.
Nghe Thẩm Khang Chính nói xong, quả nhiên sắc mặt Tưởng thị tốt hơn rất nhiều.
Tưởng thị nói: “Thiếp hiểu, lão gia, vì ngài, vì Cẩn Tu thiếp sẽ làm cho Lăng Nhi hiểu được, chúng ta mới là người nhà yêu thương con bé, là chỗ dựa của nàng.”
Thẩm Khang Chính gật đầu.
Tưởng thị nói: “Vậy Hi Nhi làm sao bây giờ?”
Thẩm Khang Chính suy nghĩ một chút: “Phu nhân làm chủ tìm người gả con bé ra ngoài, bà cảm thấy thế nào?”
Tưởng thị chần chờ: “Nhưng Cẩn Tu sẽ ngăn cản, đến lúc đó nếu nháo lớn…”
Tưởng thị: “Không bằng lão gia xem có thuộc hạ nào chưa có thê tử thì để hắn cầu hôn?”
Thẩm Khang Chính xua tay: “Lời này không cần nói nữa, phu nhân, từ trước tới này ta đều giao hậu viện cho bà quản, chuyện Hi Nhi bà làm chủ là tốt rồi.” Thẩm Khang Chính cũng không muốn đẩy Thẩm Cẩn Tu ra xa, người tốt hắn làm, người xấu chỉ có thể để người khác.
Tưởng thị: “…”
Tưởng thị cũng giống vậy, bà không muốn làm tổn thương Thẩm Cẩn Tu, lại càng không muốn bởi vì Thẩm Hi mà gây thù với Thẩm Cẩn Tu, trong kinh thành lại không có ai vì một nữ nhân mà cãi nhau với phụ mẫu cả.
Tưởng thị thở dài, nếu Thẩm Lăng không tiến cung, bà còn có thể đẩy chuyện cố hết sức không lấy lòng này cho Thẩm Lăng làm. Haiz, chuyện cho tới bây giờ, Tưởng thị cũng chỉ có thể tiếp tục tìm Thẩm Lăng, hy vọng thái độ của nàng có thể mềm mỏng hơn.
Thẩm Khang Chính và Tưởng thị tách ra, hắn lập tức sai người đi gọi Thẩm Hi tới đây, nói thật, hắn có thể trực tiếp để Thẩm Hi chết đi, nhưng giống như Tưởng thị lo lắng, nếu Thẩm Hi chết, nói không chừng Thẩm Cẩn Tu sẽ oán giận bọn họ, hắn đành phải lui mà cầu lần thứ hai, để Tưởng thị tìm Thẩm Lăng, nhưng hắn cũng muốn gặp Thẩm Hi một lần, hỏi nàng một chút, bọn họ nuông chiều nàng nhiều năm như vậy, có bạc đãi nàng không? Nếu như không có, tại sao nàng lại để mắt tới Thẩm Cẩn Tu? Đừng có viện lý do không kìm được với hắn, Thẩm Khang Chính không tin.
Hạ nhân trở về rất nhanh, Thẩm Khang Chính lại không thấy người: “Con bé đâu?”
Hạ nhân nói: “Bẩm lão gia, lúc tiểu nhân đi qua thì Hi tiểu thư không có ở đây.”
Thẩm Khanh Chính: “Vậy ngươi không hỏi con bé đi đâu sao?”
Hạ nhân: “Nô tài quên hỏi.”
Thẩm Khang Chính: “…”
Thẩm Hi đi đâu? Nàng đi hành cung* rồi, khi nàng nghe được Tưởng thị bị Thẩm Lăng làm cho mất hết mặt mũi, sau khi bị mọi người nghị luận nàng lập tức mang theo Thải Hà đến hành cung, nàng thật không ngờ Thẩm Khang Chính trở về sẽ nổi giận với Tưởng thị, nàng chỉ cảm thấy Tưởng thị sẽ trút những tức giận mà bà phải chịu ở chỗ Thẩm Lăng lên người nàng, nếu nàng trở về trễ một chút, Tưởng thị dù tức giận thế nào cũng sẽ tiêu bớt.
*Hành cung là các cung điện hoặc trạm nghỉ để nhà vua dừng chân nghỉ ngơi khi đi ra khỏi kinh thành.
Thẩm Cẩn Tu và Tiết Hầu gia bận rộn, hắn không có ở đây, Thẩm Hi bị Tưởng thị làm khó cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.
Nàng nào ngờ Tưởng thị lại nói với Thẩm Khang Chính là nàng quyến rũ Thẩm Cẩn Tu, còn muốn cùng Thẩm Khang Chính quyết định để Thẩm Lăng giáo huấn nàng.
Chẳng qua Thẩm Hi có một chút suy nghĩ rất rõ ràng, nàng không thể buông Thẩm Cẩn Tu ra, muốn hỏi nàng phá hư hôn ước của nàng và thứ tử Nam lăng Hầu phủ có hối hận không, nàng không hối hận, Thẩm Hi tỏ vẻ hết thảy đều đáng giá, hiện tại Tương thị tức giận với nàng, chờ nàng thành con dâu bà, kết cục đã định, nàng sẽ khôi phục lại sự yêu thương của Tưởng thị với nàng, nếu như không được, chỉ cầm Thẩm Cẩn Tu đứng về phía nàng, Tưởng thị cũng sẽ thay đổi thái độ.
Thẩm Lăng nghe Lưu Châu nói Thẩm Hi ở ngoài hành cung muốn gặp nàng, nàng cũng vui vẻ đáp ứng.
—— Thẩm Hi và Tương thị không phải mẫu tử ruột thịt nhưng lại càng giống là thật, người này vừa đến, người kia lên theo.
—— Đã gặp Tưởng thị rồi thì nàng cũng nên gặp Thẩm Hi một lần, vì công bằng mà, không thể để mất lòng người khác.
“Tỷ tỷ.” Thẩm Hi nhìn thấy Thẩm Lăng, thẳng lưng gọi Thẩm Lăng một tiếng tỷ tỷ, nàng cho rằng chỗ ở của nàng đã đủ tốt rồi, nhưng khi nhìn thấy hành cung Thẩm Lăng ở, Thẩm Hi mới biết được khác biệt lớn bao nhiêu.
Thẩm Hi phúc thân hành lễ, lộ ra vòng tay trong suốt trên cổ tay, vì để cho Thẩm Lăng thấy rõ hơn một chút, biên độ động tác của nàng rất lớn.
Thẩm Lăng: “…”
Nếu ta giả vờ không nhìn thấy vòng tay của nàng, nàng sẽ để lộ toàn bộ cánh tay chắc?
Thẩm Lăng nể mặt nói: “Vòng tay này của muội…” Nàng chỉ mở lời một ít rồi ngậm miệng lại, nàng biết Thẩm Hi sẽ săn sóc nói tiếp.
Thẩm Hi ôn nhu, trên khuôn mặt yếu đuối tản ra hào quang hạnh phúc, mềm giọng nói: “Đây là Cẩn Tu cố ý mua cho muội, huynh ấy cảm thấy muội đeo rất đẹp nên đã bỏ ra một số tiền lớn mua về tặng muội, muội không muốn cũng không được.”
Thẩm Lăng: “Vậy muội cứ đập nó đi.”
Thẩm Hi: “…” Đập, đó là điều không có khả năng.
Thẩm Hi tiếp tục mềm mại nói: “Sau khi huynh ấy đưa cho muội, muội vốn muốn huynh ấy mua cho tỷ một cái, chỉ là vòng tay này lại có duy nhất một chiếc, không có cái thứ hai, tỷ còn chưa từng được Cẩn Tu tặng đồ, muội sợ tỷ thương tâm nên mang vòng tay này đến muốn cho tỷ nhìn một chút, tuy rằng tỷ không có nhưng muội sẽ cùng phần của tỷ đeo chiếc vòng tay này.”
—— Não tàn quá đi.
——Ngươi cho rằng ngươi đang diễn kịch Quỳnh Dao đấy à! Lại còn đeo cả phần của tỷ, sặc, rõ ràng muốn tìm nàng để khoe khoang mà, ngươi cho rằng nói Thẩm Cẩn Tu tặng ngươi, ta sẽ hâm mộ huynh ấy đối xử tốt với ngươi sao? Vậy ta nói cho ngươi biết, ngươi nghĩ nhiều quá rồi, đừng nói Thẩm Cẩn Tu tặng vòng tay cho ngươi, cho dù huynh ấy chặt đầu xuống đưa cho ngươi, ta cũng sẽ không hâm mộ.
—— Ngươi đi mà tương thân tương ái cùng đám người Thẩm gia kia, ta cũng không muốn bọn họ.
Thẩm Hi nói: “Muội biết tỷ vẫn nhớ phụ thân mẫu thân và Cẩn Tu, tỷ yên tâm, muội sẽ hòa giải mối quan hệ giữa tỷ và bọn họ, để bọn họ biết rằng tỷ rất tốt.”
Thẩm Lăng: “…”
—— Thật sự quá lãng phí khi ngươi không đi tranh giải Oscar mà.
—— Cái gì gọi là ta nghĩ tới bọn họ? Đừng có đùa, ngươi đừng có chọc cười ta, đừng nghĩ rằng ngươi thấy điều ta đang nghĩ.
—— Còn hòa giải quan hệ giữa bọn họ, ta cùng bọn họ có quan hệ sao? Đừng tự mình đa tình, cho dù có quan hệ, đó cũng là quan hệ ta muốn xem kịch, xem náo nhiệt.
Thẩm Lăng vuốt ve mái tóc bên tai, thành khẩn nói, “Có phải muội không tỉnh ngủ hay không, bằng không sao lại nói những lời nhảm nhí như vậy? Bộ dáng bây giờ của muội, thật giống như cái loại có nhọt loét quanh miệng, cả người đỏ bừng, có thể làm ngơ không coi ai ra gì, tự mình nói không ngừng.’
Thẩm Hi mím môi.
Thẩm Hi vốn tưởng rằng nói ra Thẩm Cẩn Tu rất tốt với nàng thì có thể làm cho Thẩm Lăng bất bình ghen tị, nào ngờ Thẩm Lăng một chút cũng không thèm để ý, Thẩm Hi cẩn thận đánh giá thần sắc Thẩm Lăng, theo bản năng bóp chặt tay, nàng nhìn ra được, Thẩm Lăng thật sự không thèm để ý.
Thẩm Hi không khống chế được nói: “Cẩn Tu là ca ca của tỷ, nhìn thấy huynh ấy đối tốt với muội như vậy, chẳng lẽ tỷ không cảm thấy không công bằng sao?”
Thẩm Lăng: “Ta có thừa nhận sao?”
Thẩm Hi không kịp phản ứng: “Tỷ có ý gì?”
Thẩm Lăng: “Ta có thừa nhận hắn là ca ca của ta sao?”
Thẩm Hi: “Cái này cần tỷ thừa nhận sao, huynh ấy chính là ca ca của tỷ mà!”
Thẩm Lăng bình tĩnh: “Không, hắn là của muội, có người trời sinh đã không hợp nhau, tựa như muội, muội và Thẩm gia không có quan hệ nhưng muội vẫn là nữ nhi ngoan, muội muội ngoan của bọn họ, còn ta và bọn họ có quan hệ huyết thống nhưng còn không bằng không có, ta cũng không cần bọn họ.”
Thẩm Hi: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại nghĩ như vậy? Muội biết, nhất định là tỷ cố ý nói như vậy, trong lòng tỷ rất nhớ bọn họ, ngoài miệng chỉ đang nói dối thôi. Làm sao tỷ có thể vứt bỏ nhà mẹ đẻ mình được.”
Thẩm Lăng: “…”
“Ta nói thật như vậy, sao muội lại nghe không hiểu chứ?”
—— Ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, sao ngươi vẫn còn như “Muội biết tỷ đang giả vờ”, làm cho ta nghi ngờ lời nói của bản thân mình có gì sai.
Đây đại khái chính là cái gọi là gọi người người không tỉnh còn giả bộ ngủ đi.
Thẩm Hi thử hỏi: “Lúc mẫu thân đến tìm tỷ, muội không đi theo, không biết hai người đã nói chuyện gì vậy? Muội thấy mẫu thân không vui vẻ lắm, tỷ phải nghĩ cho mẫu thân, không phải lúc nào cũng tức giận với bà ấy.”
Thẩm Lăng không muốn nói tiếp với Thẩm Hi nữa, nàng đi thẳng vào vấn đề nói: “Bà ấy muốn ta tìm cho muội một hôn sự, gả muội ra ngoài.”
Thẩm Hi trợn to mắt: “Mẫu thân thực sự nói như vậy sao?”
“Vậy mẫu thân có buồn không? Muội biết mình đã làm cho bà ấy thất vọng, nhưng muội và Cẩn Tu thật sự là lưỡng tình tương duyệt, muội không muốn cùng huynh ấy tách ra.”
Thẩm Lăng: “…” Nàng thật sự không nói lên lời.
Thẩm Hi hỏi: “Vậy tỷ đã đồng ý chưa?”
Thẩm Lăng: “Tại sao ta phải đáp ứng, ta chỉ là một người ngoài, làm sao có thể đi xen vào việc của các người, chuyện của các người thì tự mình mà giải quyết mới đúng.”
Thẩm Hi nhíu mày, biểu tình u buồn.
—— Phốc!
—— không phải ta nhất định phải cười mà là ta không nhịn được.
Thẩm Hi u buồn nửa ngày cũng không thấy Thẩm Lăng đến an ủi, trong lòng nàng có chút không thoải mái, cảm thầy bị Thẩm Lăng xem nhẹ.
Suy nghĩ của Thẩm Hi hiện ra trên mặt, Thẩm Lăng nhìn thấy mà trợn trắng mắt.
—— Ta bỏ qua ngươi không phải rất bình thường sao?
—— Mối quan hệ giữa ta và ngươi cũng không tốt.
Thẩm Lăng uống trà, bày ra tư thái tiễn khách, Thẩm Hi khô rát ngồi ở chỗ Thẩm Lăng trong chốc lát rồi rời đi, nàng sợ nếu nàng không đi, Thẩm Lăng sẽ đuổi nàng đi mất.
Tưởng thị từ chỗ Thẩm Lăng rời đi lấy được loại “Phong quang*”, Thẩm Hi một chút cũng không muốn.
*Phong quang: nở mày nở mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...