Không chỉ riêng Tưởng thị xấu hổ, Trịnh ma ma đứng sau lưng bà cũng xấu hổ đến mức có thể dùng chân đào hai cái lỗ lớn trên mặt đất. Lúc Tưởng thị sai thợ thủ công giúp bà chế tạo khóa trường mệnh, không phải dùng toàn bộ bạc nguyên chất mà đúng là có thêm chút đồng, Tưởng thị tưởng rằng Thẩm Lăng sau khi thấy khóa trường mệnh sẽ ôm bà khóc rống lên, bị vương bát chí khí* của bà, à không, là tấm lòng hiền mẫu chinh phục một cách sâu sắc, nào ngờ Thẩm Lăng vừa nhìn đã nhận ra đây là một món đồ không ra gì, không nhìn vừa mắt và càng không dùng đến.
* Vương bát chí khí là cách đọc chệch của vương bát chi khí tức là để chỉ một người có khí thế lãnh tụ trời sinh, khiến người khác không biết từ khi nào cảm thấy dễ tin tưởng những gì người đó nói và lãnh đạo, dễ thu được thuộc hạ.
Tưởng thị cầm lấy ly nước đặt trước mặt lên uống, cố nén xấu hổ nói: “Đây nhất định có người ở dưới ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, Lăng Nhi, đây không phải là ý định của ta.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Lăng bình thản đáp: “À.”
—— Người thực sự cho rằng hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân sao*.
* Hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân: là một câu thành ngữ nổi tiếng của Trung Quốc. Chung Vô Diệm và Hạ Nghênh Xuân đều là hai nữ nhân của Tề Tuyên Vương. Tuyên Vương vốn là một vị vua ham chơi, ít quan tâm triều chính nên dẫn đến tình cảnh quan lại kết bè kết đảng, làm rối loạn triều cương. Dân chúng nước Tề khi ấy phải lâm vào cảnh lầm than cơ cực. Lúc bấy giờ nàng Chung Vô Diệm lại vang danh là một kỳ nữ văn võ song toàn, học thức uyên thâm mà lại còn tinh thông binh pháp. Thấy vậy, Tuyên Vương mới mời nàng về giúp đỡ cai quản triều chính. Song vì ham mê nhan sắc của nàng, ông bèn lập nàng làm Vương hậu. Chung hậu thay Tuyên Vương cai quản việc triều chính rất tốt. Những việc quốc gia đại sự Tuyên Vương đều ỷ lại vào nàng, còn ông thì chỉ ham chơi. Sau này vì trên mặt nàng xuất hiện cái bớt đỏ khiến nhan sắc của nàng xấu đi mà Tề Tuyên Vương đối xử lạnh nhạt với nàng và say đắm một người con gái khác là Hạ Nghênh Xuân. Vì Tuyên Vương Bất tài vô dụng nên việc trị quốc đều nhờ cậy vào Chung hậu, ông không dám phế bỏ ngôi Vương hậu của nàng. Mỗi khi quốc gia có việc nguy cấp ông lại chạy đến tìm Chung Vô Diệm, còn khi bình thường vô sự thì lại vui vẻ ái ân với nàng Hạ Nghênh Xuân. Cũng từ tích này mới có câu: “Hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân”.
Hán văn: “有事钟无艳,无事夏迎春”, phiên âm: “Yǒushì zhōng wú yàn, wú shì xià yíngchūn”. Ý của câu thành ngữ này chỉ việc người khác có việc cần mới tìm tới mình, không có việc cần thì vứt bỏ mình một nơi. Hoặc cũng tùy từng ngữ cảnh mà có thể có hàm ý khác, nhưng, cũng không ngoài tích truyện.
—— Xảy ra chuyện thì đẩy cho người phía dưới, những người này nguyện ý nhận cái nồi mà bà ném sao?
—— Tâm lý của bà nàng cũng hiểu rõ, không phải vì có việc cầu xin nàng nhưng lại cảm thấy mặt mũi mình lớn, muốn tùy tiện cho nàng một ít đồ cho có lệ, à không, chính xác mà nói là bà chỉ muốn mở miệng bắt nàng nói chuyện làm theo ý mình, miệng không giống lòng, trong lòng có bao nhiêu có lệ thì trên mặt chắc chắn mang theo dấu vết, không nghĩ tới nàng từng thấy nhiều thứ tốt rồi, ánh mắt quá sắc bén, bà không xấu hổ thì ai xấu hổ đây?
Tưởng thị nói ra một câu, sau đó nói chuyện cũng dễ dàng hơn.
Chuyện chất liệu của khóa trường mệnh bị Thẩm Lăng chỉ rõ cũng không có việc gì, Tưởng thị còn có thể nói sang cái khác: “Những thôn trang của hồi môn này ta đều cho người kinh doanh thật tốt, con cầm chúng có thể có chút của cải, ca ca con hắn biết cũng không phản đối.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Lăng cười lễ phép.
—— Bà hào phóng như vậy sao?
—— Không phải những thôn trang này đã cũ nát đến mức không thể nhìn được chứ?
—— Không phải nàng muốn nghĩ bà là người như vậy mà là đến cả đạo cụ khóa trường mệnh bà cũng biến nó thành hàng giả được thì nói thật, nàng cũng không ôm chút hy vọng nào đối với lương tâm của bà.
-—— Không, chí ít cũng có chút chờ mong, chỉ là sự mong đợi thấp hơn mà thôi.
Nhìn thấy Thẩm Lăng cười, Tưởng thị tiếp tục cố gắng: “Con ở trong cung lẻ loi một mình, chúng ta ở bên ngoài ai cũng nơm nớp lo sợ cho con. Trước kia là ta xem nhẹ con, nhưng đó cũng vì ta bị Hi Nhi mê hoặc. Con biết không, hôm nay con bé có bao nhiêu hồ đồ, nhưng ta nhìn con bé lớn lên, giáo huấn nàng trong lòng ta cũng không đành lòng. Nhưng Lăng Nhi con lại khác, con không chỉ là tỷ tỷ mà còn là nương nương, nếu do con điều tra, giáo huấn nàng thì người ngoài cũng không thể nói gì.”
Giọng điệu của Tưởng thị ôn nhu: “Ta nói lời này cũng không dễ nghe cho lắm, Hi Nhi nàng chính là một con bạch nhãn lang cho ăn không đủ no. Ta tốt với con bé như vậy, vậy mà con bé dám nghĩ cách gả cho Cẩn Tu, nếu như con không phải nữ nhi của ta, gièm pha này ta thật sự không muốn nói ra.”
Thẩm Lăng nhướn mày.
—— Ôi chao! Nàng ta không phải nữ nhi tâm can bảo bối của bà sao, sao lại biến thành bạch nhãn lang cho ăn không đủ no rồi?
—— Muốn gả cho Thẩm Cẩn Tu, xảy ra bao nhiêu chuyện, tình cảm nam nữ chính nếu không có chút ngoắt ngoéo, kịch tính thì làm sao có thể kết thúc viên mãn được?
Không chỉ có Tiết Mật Nhi đến nhắc nhờ Thẩm Lăng không nên xen vào chuyện của Thẩm phủ mà chính Thẩm Lăng cũng không muốn xen vào. Tưởng tự nuôi ra nữ nhi này thì bà tự mình nhận, Thẩm Lăng không muốn làm bia đỡ đạn giữa Thẩm Hi và Thẩm Cẩn Tủ, bia đỡ đạn này lập tức rơi xuống người Tưởng thị.
Trên mặt Thẩm Lăng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Mẫu thân người nói cái gì vậy, nàng ấy muốn gả cho Thẩm Cẩn Tu sao?”
Tưởng thị: “Đúng vậy, đúng vậy, con…”
Thẩm Lăng chậm rãi mở miệng: “Nàng ấy muốn gả thì để cho nàng ấy gả đi, chắc hẳn ca ca nghĩ tới cũng sẽ vui mừng, người ta lưỡng tình tương duyệt, tình yêu tốt đẹp bao nhiêu, vì sao người lại muốn ngăn cản bọn họ, tục ngữ nói rất hay, thà phá mười tòa miếu, không hủy một hôn nhân, hủy nhân duyên chính là chuyện thiếu đạo đức.”
Tưởng thị: “…”
Mặt bà đen rồi lại trắng, bị những lời này của Thẩm Lăng làm cho nghẹn không nói lên câu.
“Bọn họ là huynh muội làm sao có thể ở cùng một chỗ, thê tử của Cẩm Tu phải là một cô nương môn đăng hộ đối với hắn, thậm chí là có thể tốt hơn, làm sao có thể đến lượt Hi Nhi đây.”
Thẩm Lăng không đồng ý nói: “Mẫu thân nói như vậy là hẹp hòi rồi, chẳng lẽ người chưa nghe qua câu nói như này sao, thiên hạ có tình nhân cuối cùng rồi cũng thành huynh muội, bọn họ ở cùng một chỗ chính là an bài của ông trời, nếu đi phá hư bọn họ, nói không chừng sẽ bị sét đánh mất.”
——Ha ha ha, tóm lại chính là tình yêu của bọn họ, nàng đồng ý cả hai tay hai chân!
Thẩm Lăng ra vẻ: “Người muốn ca ca cưới một thê tử nhà cao cửa rộng, có phải người còn muốn lên trời luôn không? Làm người thì phải đặt chân xuống đất, cao tham* như người là không được, người cho rằng mắt những cô nương nhà cao cửa rộng kia đều bị mù sao, các nàng sẽ không đi tìm phu quân môn đăng hộ đối với các nàng sao? Nhất định phải gả đến, nhìn chằm chằm khối thịt không có sức hút trong chén của người rồi chịu khổ sao, là người ngốc hay các nàng ngốc vậy?”
Cao tham: cao ngạo + tham lam.
Thẩm Lăng nói xong thì nhìn Tưởng thị.
—— Hắc hắc! Khuôn mặt đủ đen đấy.
—— Đen như vậy có thể đi so sánh nhan sắc với quỷ rồi, tuyển thủ như bà rất có tiền đồ đấy.
Tưởng thị cắn răng nói: “Sao con lại có thể nói như vậy, Cẩn Tu ưu tú như vậy…”
—— Ưu tú cái rắm.
—— Hắn có giỏi hơn con cóc sao?
Tưởng thị nhìn ra Thẩm Lăng lơ đễnh, híp mắt uy hiếp: “Chúng ta là nhà mẹ đẻ của con, phụ thân con và Cẩn Tu là trụ cột của Thẩm phủ, con phải suy nghĩ thật kỹ lưỡng, những nữ nhân không có nhà ngoại chống lưng thì ai có thể sống tốt được chứ? Nếu chúng ta không tốt, con cũng sẽ không tốt.”
Thẩm Lăng: “Là như vậy sao, nhưng mà không có các người, con vẫn sống rất tốt đấy thôi, có bệ hạ ở đây, mỗi ngày con đều giống như ngâm mình trong bình mật ong vậy, ai nha có phải con không nên nói với người con sống rất tốt hay không, ai, không nói không được mà, con chính là không nhịn được muốn chia sẻ với người.”
—— Nếu bà có ý kiến vậy thì đi tìm Tạ Nguyên Tuần đi, nhưng mà nàng cảm thấy bà ta không dám.
So với người tham lam tục khí như bà, nàng quả thật chính là một đóa sen nước nở rộ trong bùn, trắng nõn mềm mại.
Hôm nay Tưởng thị tới đây không đạt được mục đích, lại còn bị Thẩm Lăng xuất trọng quyền phản kích đến choáng váng, bà và Trịnh ma ma thừa hứng mà đến, bại hưng mà về, cái hộp bà mang đến giống như để quên lại.
Lưu Châu: “Nương nương, cái này phải xử lý như thế nào đây?”
Thẩm Lăng: “Ngươi trả chúng nó về đi, nhớ là phải quang minh chính đại đưa, đưa lúc nhiều người, trên đường nếu gặp phải người “tò mò”, người lập tức mang khóa trường mệnh này ra cho bọ họ xem, về phần những thôn trang này, nói ta vô công bất thụ lộc*, không dám nhận lấy, nhưng nếu có ai muốn mua, ngươi lập tức bán đi, bán lấy bạc chờ về kinh thì đưa chúng cho Từ ấu viện, dùng cho dân chúng, ai bảo Thẩm phu nhân là thâm minh đại nghĩa*, tâm địa thiện lương, ta làm nữ nhi mà không thành toàn cho người, người sẽ đau lòng lắm.”
*Vô công bất thụ lộc: Vô công bất thụ lộc thể hiện liêm sỉ, đạo đức của người xưa, không có công cán, không có lý do gì để nhận thưởng, ở đời nếu tham lam sẽ rước lấy họa vào thân.
*Thâm minh đại nghĩa: hiểu biết rõ ràng đúng sai, hiểu rõ nghĩa lớn.
—— Đừng hỏi, hỏi ra chính là nữ nhi này yêu thương bà vô cùng.
Thâm minh đại nghĩa, tâm địa thiện lương sắp bị Thẩm Lăng chơi đến hư mất.
Động tác của Lưu Châu rất nhanh, gần như là lúc Tưởng thị vừa trở lại Thẩm phủ, nàng đã khua chiêng đánh trống cầm một cái hộp chỉ chứa khóa trường mệnh bằng đồng tới.
Lưu Châu nói: “Thẩm phu nhân, người đi nhanh quá, đến cả đồ đạc cũng quên mang về. Nương nương sai nô tỳ đưa về cho ngài, nương nương nói khóa trường mệnh này ngài ấy vô công bất thụ lộc, vẫn là để cho chính phu nhân ngài cầm là tốt nhất, dù sao đây cũng là ngài dùng “tâm ý” mà làm ra. Về phần những khế ước của các thôn trang kia, phu nhân tâm thiện, nô tỳ đã làm chủ giúp ngài bán chúng đi, nhưng mà ngài yên tâm, toàn bộ bạc bán được đều sẽ quyên cho Từ ấn viện, chỉ là bạc bán được không nhiều lắm, xem ra những thôn trang mà phu nhân muốn tặng cho nương nương cũng không tốt như ngài nói, bằng không sẽ không bán được ít như vậy, ngài nói xem có đúng không?”
Tưởng thị thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu, Lưu Châu nói xong liền hành lễ rời đi, ánh mắt những phu nhân tiểu thư đi theo nàng lập tức đóng đinh trên người Tưởng thị.
Có người “có lòng” tiến lại gần nói với Tưởng thị:
“Ôi chao, khóa trường mệnh này sao lại đánh thành như vậy, trong phủ ta có một thợ thủ công tay nghề rất tốt, lần sau nếu phu nhân muốn đánh khóa trường mệnh thì có thể tới tìm ta, ta tuyệt đối sẽ không giao cho phu nhân một cái khóa trường mệnh trộn đồng trong bạc như này đâu.”
“Ta tặng quà cho thứ nữ cũng chưa từng cho khóa trường mệnh như vậy, nhưng mà ta tin tưởng không phải phu nhân cố ý đâu, chắc chắn là do đám nô tài ở dưới oán hận phu nhân. Dù sao thanh danh của phu nhân ở bên ngoài vẫn luôn hiền lành như vậy, mà người hiền lành thì sao có thể làm ra chuyện này được, cho nên chắc chắn là người khác sai ha ha.”
“Đừng nói như vậy, nếu đưa nó cho những người ăn xin, bọn họ sẽ coi nó trở thành bảo vật, nhưng mà dùng thứ như vậy đưa cho nương nương đúng là không tốt, không biết còn tưởng rằng người ghét bỏ nương nương đây này.”
“Ta biết tâm người thiện, cho nên khi biết người muốn bán thôn trang, ta lập tức tìm đại cung nữ Lưu Châu để mua đấy, chỉ là chỗ kia quá hoang vu rồi, ta cũng không biết phải thu thập như thế nào, có chút đau đầu nha, đừng nhìn ta như vậy, không phải ta đang nói người, ta đang nói đến thôn trang kia kìa.”
Tưởng thị không nói gì, những người này tới đây chính là để trào phúng bà! Bà rất muốn ngất xỉu nhưng không thể được, bà không muốn bị bọn họ nhìn thấy sự yếu đuối của mình.
Mặt Tưởng thị thay đổi, nở một nụ cười ôn nhu: “Nương nương đưa khóa trường mệnh này về cũng là vì muốn tốt cho ta, nhắc nhở ta khóa trường mệnh không quan trọng bằng việc nàng làm bạn với bệ hạ, hơn nữa tiền tài là vật ngoài thân, ta có thể giúp được dân chúng, cô nhi cũng là vinh hạnh của ta, ta đã mở đầu rồi, không biết các vị muốn quyên bao nhiêu bạc cho Từ ấu viện đây?”
Chúng phu nhân: “…”
Sau khi xoay người đến chỗ không có người ngoài, Tưởng thị hung hăng ném khóa trường mệnh xuống đất.
Tưởng thị vừa đi, tin tức đã lan truyền rất nhanh, cả người ngoài hành cung gần như đã biết hết, người tới đây không chỉ có các phu nhân và tiểu thư, còn có không ít quan viên, nữ nhân chỉ là xem nào nhiệt, còn từ góc độ nam nhân thì nhận thấy quan hệ giữa Thẩm Lăng và Tưởng thị không tốt lắm, nói nhảm, nếu quan hệ tốt Thẩm Lăng làm sao có thể để Lưu Châu vạch trần mặt mũi của bà?
“Xem ra sau này chúng ta phải ít tiếp xúc với Thẩm phủ lại, trước kia là nể mặt Bảo phi được sủng ái, ta mới coi trọng Thẩm thượng thư mấy phần, sợ gây chuyện ta còn dặn dò phu nhân quản giáo con cái cho tốt, đừng để bọn chúng ở bên ngoài phát sinh xung đột với người của Thẩm gia, hiện tại xem ra không cần phải làm như vậy nữa.”
“Cũng không phải, ta cũng coi như là nhìn Thẩm thượng thư từ lúc thành thật đến bây giờ bộc lộ tài năng, đường làm quan rộng mở, đây đều là Bảo phi trong cung mang đến cho hắn, bằng không làm sao chúng ta có thể nhường cho hắn đây?”
“Thẩm thượng thư vẫn có năng lực, nhưng mà chúng ta càng thích thời điểm hắn trung dung* hơn, danh tiếng của Dương tả tướng cũng không bằng hắn, cũng nên để cho hắn lạnh xuống.”
*Trung dung: bình thường không nổi bật.
“Kỳ thật ta có nghe qua tin tức nói Bảo phi và người của Thẩm gia không hợp nhau, nhưng lúc đó cũng chỉ xem là lời đồn, không nghĩ tới lại là thật.”
“Cái gì không hợp?”
“Còn không phải chuyện thiên vị kia sao, các vị ít nhiều cũng nghe qua chuyện hài tử của Thẩm thượng thư bị di nương của hắn đánh tráo mang về thôn trang đi, không thì các vị có thể trở về tìm phu nhân của mình, bọn họ biết rõ hơn ta. Bảo phi chính là hài tử bị đổi đi, chỉ là sau khi được đón về thì bị người Thẩm gia lạnh nhạt, các vị nói quan hệ giữa Bảo phi và người Thẩm gia sẽ tốt sao? Lúc chưa ra mặt thì bị coi là tiện nhân, đợi đến khi nàng xuất đầu thì liếm mặt hưởng thụ chỗ tốt mà nàng mang đến, người Thẩm gia không phải là người đáng để thâm giao*.”
*Thâm giao: Giao ước với nhau một cách ân cần, cốt thiết.
“Trách không được ta chưa từng thấy ngài nói chuyện với Thẩm thượng thư.”
“Thái độ của Bảo phi đối với người Thẩm gia, hôm nay chúng ta coi như là nhìn thấy rõ ràng, về sau vẫn nên thu hồi nhiệt tình đối với đám người Thẩm thượng thư đi, miễn cho Bảo phi bất mãn, ở bên tai bệ hạ nói vài câu không tốt về chúng ta…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...