Hoàng hậu thích diễn của bạo quân

Thẩm Lăng: "Đừng mà bệ hạ, lời dạy của người thần thiếp ghi nhớ thật sâu trong lòng, thần thiếp là người mới bắt đầu, không thể một bước lên trời, chỉ có thể chậm rãi tiến lên, người xem hiện tại thần thiếp viết có phải tốt hơn rất nhiều so với lúc trước hay không, đây đều là bệ hạ người dạy dỗ có phương pháp mà.”
 
Tạ Nguyên Tuần: "Vẫn là nàng quá ngu xuẩn, đơn giản như vậy cũng không học được, chậc.”
 
Thẩm Lăng: "..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
—— Người chậc chậc cái rắm ấy! Người đủ rồi nhé, coi chừng ta lật bàn!
 
—— Ta sao lại thảm như vậy, rơi vào trong tay người, người muốn dạy ta thì nên đi học những phu tử ôn nhu thân thiết kia dạy học sinh như thế nào rồi hẵng dạy ta!
 
—— Còn có thể cùng nhau chơi hay không?!
 
—— Ta ngu xuẩn, đều là bị người bức bách, phàm là người có thể thiện lương một chút, ta sẽ trở nên ngu xuẩn sao?!
 
Thẩm Lăng cắn răng nói: "Vâng, bệ hạ người nói đúng, là thần thiếp ngu ngốc.”
 
—— Hừ, vì mật báo, ta nhịn, không đành lòng đến trăm thước đầu cây gậy càng tiến thêm một bước tính ta càng thua.
 
Tạ Nguyên Tuần ha ha ha nằm sấp trên người nàng cười, Thẩm Lăng vừa vặn đang viết chữ, bị hắn làm như vậy, chữ liền trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo giống như một con sâu bướm đang bò.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"..." Thật muốn đánh người.
 
Sau khi bị Tạ Nguyên Tuần đột kích kiểm tra bài tập một lần, sau đó Thẩm Lăng cho dù có bận rộn hơn nữa, nàng cũng không bỏ việc luyện tập, tuy rằng thời gian còn ngắn, nhưng chữ nàng viết tốt hơn rất nhiều so với lúc đầu Tạ Nguyên Tuần nhìn thấy, mơ hồ mang theo một chút bút phong của Tạ Nguyên Tuần, nhưng mà còn rất nông, không phải người ở trên phương diện thư pháp có ánh mắt tinh xảo thì không nhìn ra, có thể nói Thẩm Lăng còn có học.
 
Các cây bút của Nhạc Cung đưa ấn bản mới nhất của " Chuyện mới hàng tuần " vừa in xong mang tới trình cho Thẩm Lăng, cho dù Thẩm Lăng biết nội dung trên đó, dù sao cũng là tài liệu trên sách mật do nàng sao chép, nhưng hiện tại nhìn thấy thành quả nàng không khỏi cảm khái người chuyên nghiệp làm ra chính là không giống nhau, tốt hơn nhiều so với chất lượng trước kia của nàng.
 
Thẩm Lăng hỏi: "Lần này trong cung có ai mua không?”
 
Lưu Châu cười nói: "Có, thưa nương nương, nghe Lưu Vân nói, trong cung có không ít người đến muốn nhờ nàng đến Trường Nhạc cung mua một phần, lúc trước Nhạc cung in ra đều bị cướp mất.”
 
Thẩm Lăng: "Bán tốt như vậy sao?”
 
Lưu Châu: "Cũng không phải, trong cung khác là cái dạng gì nô tỳ không rõ lắm, nhưng ở Trường Nhạc cung chúng ta, nương nương người chỉ cần vừa đi ra ngoài, là có thể nghe được không ít người đàm luận chuyện trong tờ báo này, trong cung có người biết chữ, biết chữ sẽ nói cho người không biết chữ, bọn họ đều rất tức giận Đường mỗ làm quan kia là một con sào xấu, biết rõ cháu gái là muội muội ruột trước khi lâm chung phó thác cho hắn, hắn còn tùy ý để cháu gái ở hậu viện bị đủ các loại lạnh nhạt trào phúng, cháu gái cuối cùng sẽ buồn bực trong lòng mà chết cũng không kỳ quái.”
 
"Còn có số bạc mà muội muội Đường mỗ phó thác cho nữ nhi kia, nói là rơi vào trong tay phu nhân của hắn, nhưng nô tỳ cảm thấy càng giống như rơi vào trong tay hắn, hắn cầm ngân lượng của cháu gái ở bên ngoài mở tiệc chiêu đãi đồng liêu, muội muội ruột của hắn nếu còn sống, biết được có khi xé xác hắn ra ấy chứ."
 
Lưu Châu hiếm khi tò mò hỏi: "Nương nương, đây có phải là sự thật không? Thật sự có quan viên vì mưu đoạt tài sản của cháu gái, hại chết cháu gái ruột sao?”
 
Thẩm Lăng nói: "Là thật, ta làm báo, cho dù nó không nghiêm túc như tờ báo, nó cũng phải chú ý chuyện trên đó là chân nhân chân thật, nhiều lắm là nhân vật dùng một cái bút danh khác, không phải dùng tên thật, nếu như không thật, vậy ta còn không bằng để cho người bên Nhạc Cung viết sách cho ta xem.”
 
Thẩm Lăng nói: "Trong cung có thể bán tốt, vậy bên ngoài cũng sẽ bán không kém, ngươi bảo Lưu Vân gần đây liền liên lạc với người của Nhạc cung, bán nó ra ngoài đi.”
 
Lưu Châu: "Vâng.”
 
"Tân sự chu báo" từ trong cung truyền ra rất nhanh đã nổi tiếng trong kinh thành, chúng nó không giống với công báo, có hạn chế đối tượng đọc sách, mà là mỗi người ai có thể xem, chỉ cần biết chữ, chỉ cần có bạc, chỉ cần vài văn.
 
Người ngoài không biết chỗ dựa của tờ báo này là ai, chỉ biết là người trong hoàng cung truyền ra, nhưng tin tức linh thông vẫn biết nó không thoát khỏi quan hệ với Bảo phi Thẩm Lăng.

 
Bối cảnh đứng sau tờ báo thâm hậu, nội dung lại liên quan đến muội muội ruột ủy thác, hậu viện âm ti, mưu đoạt bạc v.v... mấy vở kịch lớn, không nóng mới gọi là kỳ quái, nhất thời trên dưới, ngay cả quan viên trong quan nha cũng đang đàm luận.
 
"Quan viên tên Đường mỗ này làm không đúng rồi, lúc trước hắn có thể thông qua khoa cử trở thành quan viên, ngoại trừ có hắn khắc khổ học tập ra, không thể thiếu người nhà của hắn ủng hộ. Ta đọc tờ báo này nói, muội muội Đường mỗ đã gả cho một thương hộ, chính là vì có thể để cho hắn không thiếu bạc trong kỳ thi khoa cử, kết quả hắn đánh một trận thành quan lớn, liền xa cách với muội muội ruột, đây thật sự là không nên, phía sau muội muội tìm được hắn ủy thác lại, những bạc kia cũng nên đợi đến khi cháu gái lớn lên trả lại đầy đủ, làm sao có thể tự mình nuốt hết được.”
 
"Tài lộc động lòng người mà, tuy nói muội muội có ân với Đường mỗ, nhưng liên quan đến nhiều bạc như vậy, không ai có thể chân chính thanh minh, nhưng ta sẽ không làm ra loại chuyện này..."
 
"Ha ha, điều kiện tiên quyết là ngươi phải có một cháu gái, còn phải có một muội muội gả vào trong thương hộ, bằng không muốn trở thành Đường mỗ này cũng không có cơ hội."
 
"Đường mỗ này phẩm hạnh quá mức thấp kém, đối với cháu gái của mình còn bạc như vôi, hắn đối với dân chúng còn có thể có lòng yêu thương sao?"
 
"Các ngươi nói thật sự có người tên Đường mỗ này, hay là giả?"
 
"Giả đi, ai dám nói bừa, đặt điều quan viên lung tung, không sợ ăn kiện sao?"
 
"Hắc hắc đây cũng không phải, các ngươi có biết tờ báo này từ nơi nào lưu truyền ra không? Ta nói cho các ngươi biết, là hoàng cung, cho nên ta cảm thấy thật sự có quan viên này, chẳng qua là lấy một cái tên giả.”
 
"Hí! Vậy 'Đường mỗ' này rốt cuộc là ai?”
 
Tất cả mọi người bắt đầu nghị luận suy đoán 'Đường mỗ' chỉ là ai.
 
Trong hộ bộ nha môn, Đường thị lang dọc theo đường đi đều cảm giác được không thích hợp, nhân khí của hắn hình như cao hơn so với bình thường, cơ hồ mỗi người nhìn thấy hắn, đều sẽ đặt ánh mắt trên người hắn, sau đó thấp giọng xì xào bàn tán.
 
Ngay cả những đồng liêu không đối phó hắn, nhìn thấy hắn, cũng sẽ chú ý đến hắn vài giây.
 
Đường thị lang: "???”
 
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
 
Đường thị lang buồn bực đi về phía trước, hắn đuổi theo một đám người đi trước mặt hắn: "Lý huynh, Trương huynh, các huynh sao lại không chờ ta vậy, hại ta đến còn tưởng rằng các huynh xảy ra chuyện, cố ý để hạ nhân đến phủ các huynh hỏi thăm, kết quả các huynh đã tới rồi.”
 
Lý Khiêm chắp tay, đánh một cái ha ha nói: "A, ta nhớ tới ta còn có chuyện phải xử lý ngay lập tức, ta liền đi trước một bước.”
 
Hắn liên tục chạy không ngừng. Trương Khánh và Đường thị lang cùng làm thị lang, Lý Khiêm có thể đi, hắn không thể, Trương Khánh hàm súc nói: "Đường huynh, chẳng lẽ huynh chưa biết gì sao?”
 
Đường thị lang: "Ta nên biết cái gì? Tất cả những gì ta biết là thái độ của huynh đối với ta rất kỳ lạ.”
 
Trương Khánh nói: "Nha môn có thể có người mang theo "Chuyện mới hàng tuần", huynh có thể tìm một người mượn xem một chút, sau đó huynh liền biết vì sao.”
 
Lúc Trương Khánh cùng Đường thị lang nói chuyện, các quan viên chung quanh cũng lặng lẽ đánh giá bọn họ, nhân vật chủ yếu là Đường thị lang, Trương Khánh là thuận tiện.
 
Đúng lúc này, Khúc thượng thư nghiêm mặt đi ra nói, "Đường thị lang, ngươi theo ta vào đây một chuyến, những người còn lại đừng đứng mãi đấy, đi làm việc đi.”
 
Đường thị lang đi theo phía sau Khúc thượng thư: "Đại nhân, ngài gọi hạ quan tới là có chuyện gì?”
 
Khúc thượng thư nhìn chằm chằm Đường thị lang trong chốc lát, thấy vậy Đường thị lang có chút khẩn trương: "Đại nhân? ”
 
Khúc Thượng Thư thở dài, "Ngươi đi theo ta hai năm rồi, ngươi làm việc coi như cần cù, đối với ta cũng tôn kính, ta từ trước đến nay cũng sẽ không xen vào chuyện gia đình thuộc hạ, nhưng ngươi, ai..."
 

Khúc thượng thư không nói nữa, hắn lấy ra một tờ báo ném tới trước mặt Đường thị lang: "Ngươi tự mình xem đi.”
 
Đường thị lang cầm lấy lên, lúc đầu cho rằng là công báo, còn muốn nói hắn đã xem qua, kết quả hắn sau khi nhìn thấy nội dung trên, thân thể lập tức cứng đờ.
 
Nội tâm Đường thị lang hoảng sợ, chuyện này gọi là Đường mỗ, sao lại giống hắn như vậy?
 
Cùng họ Đường, cùng có một muội muội, muội muội cùng gả cho thương hộ, ngay cả muội muội mang cháu gái đến nhờ hắn cũng giống nhau như đúc, càng đừng nói đến chuyện sau này muội ủy thác cháu gái và nữ gia sản bạc.
 
Đường thị lang: "Cái này, cái này... Đại nhân, ngài cho hạ quan xem cái này làm gì, đây đều là vô nghĩa, không thể thành thật.”
 
Khúc Thượng Thư: "Chẳng lẽ ngươi không có muội muội tới tìm ngươi ủy thác sao? Cháu gái của ngươi không phải vừa qua đời sao?”
 
Đường thị lang cương trực vươn cổ nói: "Có là có, nhưng cháu gái hạ quan từ nhỏ thân thể đã không tốt, nàng đi tới kinh thành không hợp thổ nhưỡng, lại có đủ loại nhân tố mới bệnh qua đời.”
 
Khúc Thượng Thư: "Ngươi nói chết bệnh thì chính là bệnh chết sao.”
 
Khúc thượng thư cũng không nghĩ tới hắn vừa nói như vậy, Đường thị lang sẽ thừa nhận.
 
Mấy năm trước Đường thị lang ở trước mặt bọn họ nhắc tới cháu gái đã chết của hắn, bọn họ còn cảm khái vài câu thế sự vô thường, nào ngờ Đường thị lang lại tàn nhẫn như vậy, đối với cháu gái ruột của mình lạnh lùng đến thế.
 
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Đường thị lang hôm nay vừa tới, các quan viên Hộ bộ ai cũng nhìn hắn chằm chằm, họ Đường, cháu gái đã chết, không liên tưởng đến trên người Đường thị lang cũng rất khó.
 
Đường thị lang nói: "Đại nhân, đây là vu khống hạ quan, kính xin ngài chủ trì công đạo cho hạ quan, phong tỏa tờ báo này, hôm nay nó có thể vu khống hạ quan, như vậy ngày mai nó có thể vu khống những người khác.”
 
Khúc Thượng Thư lắc đầu: "Ngươi xem trọng ta quá rồi, ta cũng không quản được tờ báo này, nó là từ trong cung đi ra, ai dám phong đây?”
 
Đường thị lang: "Vậy để cho nó vẫn tồn tại, để cho người trong thiên hạ nhìn mà chê cười hạ quan sao?”
 
Khúc thượng thư: "Chúng ta là người làm quan, tu thân, Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, mỗi một việc đều không thể thiếu, nếu ta là ngươi, sẽ không nghĩ người khác có thể chê cười ta hay không, mà là sẽ lo lắng trước, ngự sử có buộc tội hay không, bệ hạ có cái nhìn như thế nào với ngươi.”
 
Khúc thượng thư không đánh giá hành vi của Đường thị lang là tốt hay xấu, đương quan nào có thể vỗ ngực nói mình không có một chút chuyện không thể nói chứ? Đại khái cũng chỉ có người mới vào triều đình, mới có thể có một trái tim thuần túy.
 
Đường thị lang mờ mịt đi ra ngoài, tay đặt ở trong tay áo run rẩy, mưu đoạt gia sản cháu gái như vậy, Ngự Sử làm sao có thể không buộc tội, nếu gặp phải Tạ Nguyên Tuần tâm tình không tốt, nhìn hắn không vừa mắt, quan vị của hắn khả năng sẽ mất, thậm chí không riêng gì quan vị, còn có thể bao gồm mạng của hắn.
 
Trong đại triều hội ngày hôm sau, Đường thị lang quả nhiên bị Ngự sử buộc tội, Tạ Nguyên Tuần chống đầu ngồi trên long ỷ, hắn nhìn Đường thị lang quỳ trên mặt đất mồ hôi không ngừng, ánh mắt mang theo lạnh lùng.
 
Nhìn trong chốc lát, Tạ Nguyên Tuần mới nhớ tới Đường thị lang là ai, là nhân vật chính mà hắn đã dành mật báo cho Thẩm Lăng.
 
Tạ Nguyên Tuần hơi có hứng thú một chút, hỏi: "Ngự sử buộc tội có phải là thật không?”
 
Ngự sử: "Hồi bệ hạ, là thật.”
 
Tạ Nguyên Tuần: "Vậy Đường thị lang ngươi nói như thế nào đây?”
 
Đường thị lang run sợ: "Bệ, bệ hạ, thần, thần..." Thần nửa ngày cũng không có thần xuất ra danh đường gì.
 

Tạ Nguyên Tuần ung dung nói: "Cô nghe ngự sử nói ngươi mưu đoạt gia sản của thân muội ngươi, có bao nhiêu bạc?”
 
Đường thị lang: "Bệ hạ, thần chưa bao giờ mơ ước gia sản của gia muội, từ khi thần làm quan tới nay, cẩn thận, thanh liêm, tình cảm với gia muội rất tốt, nói thần mưu đoạt sản của người ta, đây là đang bịa đặt!”
 
Tạ Nguyên Tuần: "Bao nhiêu bạc.”
 
Đường thị lang: "Năm vạn lượng.”
 
Tạ Nguyên Tuần: "Đối với bổng lộc của ngươi mà nói, đây quả thật là một khoản bạc không ít, nếu chỉ dựa vào bổng lộc của ngươi, không biết phải tích góp đến khi nào mới có thể tích góp được năm vạn lượng.”
 
Đường thị lang: "Bệ hạ, thần thật sự không có.”
 
Đại khái là nhìn Tạ Nguyên Tuần hôm nay tâm tình không tệ, Đường thị lang cũng dám vì chính hắn biện giải: "Tất cả là do tờ báo kia vu khống thần, người sau lưng kia cư mưu mô bất lương, bệ hạ..."
 
Tạ Nguyên Tuần đột nhiên ném một quyển tấu chương lên đầu Đường thị lang, dùng sức rất lớn, mặt Đường thị lang bị đập đến xanh.
 
Đường thị lang hoảng sợ nói: "Bệ hạ thứ tội, bệ hạ thứ tội.”
 
Hắn không biết khi hắn đề cập đến tờ báo kia, Tạ Nguyên Tuần sẽ tức giận, nếu hắn biết, hắn nhất định sẽ không đề cập tới.
 
Tạ Nguyên Tuần nói: "Cô thấy Ngự Sử nói rất đúng, ngươi đúng là phạm tội, như vậy đi, cô cho ngươi một ngày, ai hại cháu gái của ngươi, ngươi phải để cho nàng ấy đền mạng, cháu gái của ngươi cũng là thần dân của cô, nàng ấy bị oan khuất, cô cũng phải làm chủ cho nàng ấy, ngươi nói có đúng không?”
 
Đường thị lang: "Vâng, vâng, bệ hạ anh minh.”
 
Tạ Nguyên Tuần: "Về phần ngươi..."
 
Hắn muốn thu thập Đường thị lang, nhưng mà hắn nghĩ đến Thẩm Lăng, nói không chừng Thẩm Lăng còn có thể cần dùng thêm tài liệu của Đường thị lang, hắn liền miễn cưỡng buông tha hắn đi.
 
Tạ Nguyên Tuần mở miệng nói: "Cô biết ngươi thanh minh, bạc trong nhà nhiều, nghĩ đến ngươi sống cũng sẽ bất an, như vậy đi, ngươi đưa mười vạn lượng kia cống nạp cho triều đình, cho dù cô vì ngươi giải ưu giải nan, nếu một ngày nào đó ngươi thiếu bạc, ngươi liền nói cho Cô, cô trả bạc trả lại cho ngươi.”
 
Đường thị lang bất chấp chuyện Tạ Nguyên Tuần há miệng liền lật năm vạn lượng thành mười vạn lượng: "Thần tuân lệnh, cảm tạ hảo ý của bệ hạ.”
 
Tạ Nguyên Tuần: "Ừm, vậy lui triều đi.”
 
Các triều thần nhao nhao rời đi, chỉ còn lại Đường thị lang mờ mịt quỳ trên mặt đất bất động.
 
Một lúc lâu sau, hắn mới lẩm bẩm nói: "Ta, ta đi đâu tìm mười vạn lượng..."
 
"Tả tướng, ngươi nói bệ hạ lúc trước ở trên triều, có phải đang che chở tờ báo kia cùng người phía sau nó hay không, Đường thị lang mới nói một hai câu, đã bị bệ hạ phạt."
 
"Đúng vậy, đó chính là mười vạn lượng, lần này hắn thật đúng là bồi thường phu nhân lại gãy bạc."
 
Dương Tả Tướng nói: "Được rồi, chuyện này không liên quan đến các ngươi, có cái gì để nói, mặc kệ tờ báo kia là ai làm, các ngươi chỉ cần biết, bệ hạ không muốn nghe người khác chửi bới là được rồi.”
 
Trong lòng Dương Tả tướng đã có một đối tượng hoài nghi, đó chính là Thẩm Lăng, nhưng mà hắn tin tưởng ngoại trừ hắn, cũng có những quan viên mưu mô thâm tính khác đoán được.
 
Dương Tả Tướng híp mắt nhìn bóng lưng Thẩm Khang Chính.
 
"Người này nếu mạng tốt lên, thật sự là ngăn cũng không đỡ được."
 
Đãi ngộ của ông và nữ nhi của mình trong cung điện đúng là khác một trời một vực.
 
“Tả tướng, ngài nói gì vậy?”
 
Dương Tả tướng: "Không có gì, đi thôi, đúng rồi, ta cảnh cáo các ngươi trước, xử lý chuyện hậu viện của mình cho tốt đi, đừng trở thành Đường thị lang tiếp theo, lần này hắn cho dù không chết, đó cũng là so với chết còn thảm hơn." Bệ hạ lúc hắn giết người tàn nhẫn, không nghĩ tới hắn không giết người cũng sẽ tàn nhẫn như vậy.
 
......

 
Thẩm Lăng phái người đến Thái Cực điện mời Tạ Nguyên Tuần tới, nàng bảo Lưu Châu đưa đi cho tử tù thí nghiệm kết quả ớt có thể ăn hay không, đáp án là có thể ăn, không có ai ăn xong tử vong cả, sau khi nhận được tin tức, Thẩm Lăng liền bảo Ngự Thiện phòng dùng ớt làm các loại thức ăn cay.
 
Đồng thời, nàng còn rất "hiếu khách" mời Tạ Nguyên Tuần chia sẻ cùng nàng.
 
Làm thế nào những điều tốt đẹp có thể không được chia sẻ với hắn chứ.
 
Tạ Nguyên Tuần không bao lâu sau đã tới.
 
Thẩm Lăng phân phó Lưu Châu: "Có thể bắt đầu bày bữa được rồi, ngươi bảo người ngự thiện phòng chuẩn bị chút sữa tươi, chuẩn bị một chén là được rồi." Nếu Tạ Nguyên Tuần bị cay đến đỏ mắt, lập tức cho hắn uống sữa tươi.
 
Lưu Châu: "Vâng.”
 
Đợi đến khi bữa ăn được sắp xếp xong xuôi, Tạ Nguyên Tuần nhìn thấy một bàn đỏ rực, bất kể là xào luộc hấp nấu cũng mang theo màu đỏ độc đáo.
 
Tạ Nguyên Tuần nói: "Đây là thứ tốt nàng muốn ta nếm thử?”
 
Hắn nghe Phùng công công nói qua Thẩm Lăng bảo người ngự thiện phòng khuấy động nguyên liệu tươi ngon gì đó, chỉ là thấy nàng đã lâu không có động tĩnh, hắn còn tưởng rằng nàng buông tha.
 
"Đúng vậy, chính là chúng nó." Thẩm Lăng nghiêm trang nói: "Bệ hạ, thần thiếp cam đoan chúng nó sẽ rất khác với những gì ngài đã từng ăn trước kia.”
 
—— Tại sao lại khác nhau, người cũng đừng không hỏi ta, người hỏi ta, ta cũng sẽ không nói hì hì!
 
Tạ Nguyên Tuần cầm lấy đũa gắp thức ăn ăn một miếng, mặt không chút thay đổi nhai nuốt, sau đó lại phân biệt ăn một miếng trên các món ăn khác nhau.
 
Thẩm Lăng: "..."
 
—— Vì sao người lại bình tĩnh như vậy? Người không cảm thấy cay sao?
 
Thẩm Lăng hỏi: "Ngon không?”
 
Tạ Nguyên Tuần nói: "Cũng không tệ lắm.”
 
Và sau đó thì sao? Không còn gì khác sao? Hắn cũng chỉ có một đánh giá không tệ sao?
 
Thẩm Lăng nhíu mày.
 
—— Chẳng lẽ là ớt thả còn chưa đủ?
 
Thẩm Lăng ăn một miếng, ánh mắt sáng lên, không sai mà, thật sự rất cay! Nếu như Tạ Nguyên Tuần bình tĩnh như vậy, có vẻ là hắn không sợ cay, bằng không lần đầu tiên ăn cay như vậy khẳng định sẽ không chịu nổi, thiệt thòi cho Thẩm Lăng còn tưởng rằng nàng có thể làm cho Tạ Nguyên Tuần đỏ mắt một chút, nghĩ tới đây, Thẩm Lăng lại nhìn Tạ Nguyên Tuần một chút, chỉ tiếc nàng không có cơ hội nhìn thấy loại các cảnh tượng này.
 
"Há miệng." Tạ Nguyên Tuần nói.
 
Đầu óc Thẩm Lăng không có phản ứng, miệng của nàng đã mở ra.
 
Tạ Nguyên Tuần tùy ý hỏi: "Nàng để cho Nhạc Cung bán báo kiếm được bao nhiêu bạc?”
 
Thẩm Lăng nói: "Hơn một hai trăm đi, bạc có phải rất nhiều hay không? Phải biết rằng thần thiếp mới bán một phần mấy văn, tích ít thành nhiều.”
 
Tạ Nguyên Tuần nga một tiếng, hắn dùng một loại ngữ khí siêu bình thản 'Hôm nay nàng ăn cơm chưa': "Nàng dựa vào nó kiếm được một hai trăm lượng bạc, ta dựa vào nó lại kiếm được mười vạn lượng.”
 
Thẩm Lăng: "À, mười vạn lượng, mười vạn... Phốc phốc khụ khụ khụ khụ! "Thẩm Lăng bị thức ăn cay trong miệng sặc đến ho khan, nàng vội vàng cầm lấy sữa tươi ở một bên uống, đây vốn là nàng chuẩn bị cho hắn, không nghĩ tới hắn vô dụng, bị nàng uống.
 
Thẩm Lăng ngừng ho khan, nàng khiếp sợ nói: "Người nói là mười vạn lượng, thật sự là mười lượng sao?!”
 
—— Cmn, tại sao người như này lại kiếm được nhiều tiền hơn con nhưng lại không cần vất vả như con?! Người đây không phải là tăng gấp mấy lần, mà là tăng gấp trăm lần!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui