Hoàng hậu thích diễn của bạo quân

Đại cung nữ bên cạnh Thẩm Lăng là Lưu Châu, nàng ta giống như quản gia tư nhân của nàng. Mới đầu Lưu Vân chỉ là một cung nữ nhỏ, kỹ năng làm diều của nàng ấy đã lọt vào mắt Thẩm Lăng nên được nàng đề bạt lên làm nha hoàn hầu hạ bên người nàng. Dần dần Lưu Vân trở thành tai mắt của Thẩm Lăng, luôn biết được không ít chuyện trong cung. Lưu Châu thấy Lưu Vân có thể khiến Thẩm Lăng vui vẻ, cộng với nàng ấy không phải người xấu, đối xử với nàng ta cũng tôn kính, nên Lưu Châu đã dẫn Lưu Vân đến bên người, trở thành cung nữ thứ hai được trọng dụng ở chỗ Thẩm Lăng.
 
Lưu Vân nói: “Nương nương, trong cung có người nhắc đến Mục Hoàng hậu, người cũng là nghe người ta nói nên mới biết. Đám người mà bệ hạ giết chính là đám người đã nhắc đến Mục Hoàng hậu trong cung, mà người nói đầu tiên là nha hoàn Thanh Bích bị Chu ma ma sai khiến. Bọn họ nói những lời linh tinh kia là muốn chia rẽ người và bệ hạ. Chỉ là bệ hạ thông minh, có một đôi mắt tinh tường, đã nhìn ra được âm mưu của người khác, tìm ra kẻ đầu sỏ. Nếu như Tĩnh phi không đích thân đánh chết Chu ma ma, vậy nàng ta chính là chủ mưu giống hệt Chu ma ma. Để phủi sạch quan hệ, nàng ta chỉ đành dùng gậy đánh chết Chu ma ma.”
 
Thẩm Lăng nghĩ Tĩnh phi vứt bỏ Chu ma ma, cũng thật sự đã cắt mất cánh tay đắc lực của nàng ta rồi. Chu ma ma có thể đưa ra quyết định lung tung sau lưng chủ tử của mình được sao, Thẩm Lăng không tin. So với Chu ma ma, Thẩm Lăng càng tin những lời nói kia là Tĩnh phi cho người truyền ra, Chu ma ma chỉ là người đội nồi mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tĩnh phi cũng ác độc thật đấy, thủ đoạn thả con săn sắt bắt con cá rô này cũng thành thục quá rồi. Đừng nói gì mà Chu ma ma chỉ là một nô tài, cho dù nuôi thú cưng lâu ngày cũng sẽ nảy sinh tình cảm, huống hồ là một Chu ma ma rất trung thành với Tĩnh phi, chuyện gì cũng suy nghĩ cho nàng ta. Kết quả, vừa mới xảy ra chuyện, Tĩnh phi đã đích thân đánh chết bà ta.
 
Điều này chỉ có thể nói rằng Tĩnh phi quan tâm Chu ma ma cũng tới thế mà thôi. Có lẽ trong mắt Tĩnh phi, nô tài như Chu ma ma có rất nhiều.
 
Tĩnh phi đối xử với Chu ma ma bằng thái độ như vậy, lẽ nào nàng ta không sợ làm mất lòng những người hầu khác sao?
 
Hay là nói Tĩnh phi không hề nghĩ đến điều này, nàng ta bị Tạ Nguyên Tuần gọi qua, sau đó bị dọa đến mất hồn mất vía nên bước tới con đường cụt này? Thẩm Lăng lại uống một ngụm trà nóng, chuyện này cũng không phải không có khả năng, Tạ Nguyên Tuần giống như giáo viên chủ nhiệm vậy, ai gặp cũng phải sợ hãi, nhất là những người chột dạ. Nó sẽ sản sinh lực sát thương một trăm phần trăm.
 
Thẩm Lăng im lặng, cũng may trước giờ nàng không hề sợ giáo viên, hề hề.
 
Tạ Nguyên Tuần làm một màn này với Tĩnh phi, cho dù không hoàn toàn phế bỏ Tĩnh phi thì nàng ta cũng sẽ yên tĩnh một khoảng thời gian.
 
“Ồ?” Sao Thẩm Lăng cảm thấy hình như Tạ Nguyên Tuần đang giành đất diễn với nàng thế nhỉ. Theo lý mà nói, là Tĩnh phi đang ngầm gây chuyện với nàng, đáng lẽ nên để Thẩm Lăng đánh trả lại mới phải. Kết quả, Tạ Nguyên Tuần xử lý mạnh mẽ Tĩnh phi rồi, mà chính chủ như nàng còn phải nghe chuyện này thông qua miệng của Lưu Vân.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng không cần bản thân nàng bận tâm, Thẩm Lăng cũng sẽ không chạy đi trách hắn nhiều chuyện.
 
Lưu Vân nói liến thoắng: “Nương nương, người không biết đâu, lần này Giang Tiệp Dư không có đi tìm Tĩnh phi. Trước đây Giang Tiệp Dư thích nhất là đến cung của Tĩnh phi, bởi vì Tĩnh phi hào phòng, mỗi lần Giang Tiệp Dư đến đó, đều lấy được không ít thứ tốt mang về…”
 
Thẩm Lăng uống hết một tách trà.
 
- Nàng ta không phải hào phóng, mà bị lỗ nặng.
 
- Hơn nữa, không phải ta xem nhẹ Tĩnh phi, nhưng nàng ta thật sự không thể đấu lại Giang Tiệp Dư mưu mô kia.
 
Lưu Vân: “Tổng quản của Ngự Thiện phòng trông thì có vẻ nghiêm túc, nói chuyện thẳng thắn. Thực ra ông ấy giả vờ đó, tâm tư của ông ấy rất mỏng manh yếu đuối. Có một lần nô tỳ từng đến Ngự Thiện phòng, không cẩn thận nhìn thấy ông ấy đang lặng lẽ lau nước mắt ở chỗ nhốt động vật, còn nghe ông ấy nói đi đường bình an, kiếp sau đầu thai vào nơi tốt hơn…”
 
Thẩm Lăng: “…”
 
- Không phải chứ, ta từng gặp tổng quản Ngự Thiện phòng này khi ông ấy đến cảm ơn, tuy ông ấy hơi mập nhưng vẫn có thể nhìn ra được cơ bắp và sức lực trên người, bằng không cũng không thể nhấc nổi nồi niêu. Kết quả, ngươi nói ta biết, vẻ ngoài của ông ấy là một chàng trai cơ bắp, nhưng nội tâm lại là một em gái mít ướt?
 
- Trái ngược này cũng lớn quá rồi.
 
Lưu Vân: “Bên chỗ Thú viên, có một cô cô thích tìm người khác mượn bạc, mỗi lần mượn xong sẽ không trả, người xung quanh đều bị nàng ta mượn đến sợ luôn rồi. Nếu như người khác tìm nàng ta mượn bạc, nàng ta còn nổi nóng nữa…”
 
Thẩm Lăng gật đầu.
 
- Ta hiểu, lúc mượn tiền người khác thì ông nội tổ tông, lúc trả tiền thì nàng ta chính là tổ tông ông nội, người khác là cháu trai.
 

Lưu Vân: “Còn nữa ạ, Nhạc cung có một chủ sự mới xuất hiện, nhưng hắn ta chuyện về viết truyện, người thuộc quyền quản lý cũng làm công việc này, truyện viết ra khiến người ta muốn xem hết lần này đến lần khác. Nhưng đào kép kia ngoại trừ nhảy múa, còn lại đều đợi sử dụng truyện của hắn ta để lên sân khấu biểu diễn…”
 
Thẩm Lăng im lặng nhìn về Lưu Vân đang nói luyên thuyên không ngừng, có lẽ vì ánh mắt nàng quá nóng bỏng, Lưu Vân thắc mắc hỏi: “Nương nương, người nhìn nô tỳ như thế làm gì ạ?”
 
Thẩm Lăng: “Không có gì, chỉ là cảm thấy ngươi biết nhiều chuyện ghê.”
 
Quả thực là nơi tập hợp những tin tức trong cung.
 
Lưu Vân xoa tay cười: “Đều là bản lĩnh gia truyền ạ, giống như phụ thân của nô tỳ. Trước kia, khi ông ấy còn chưa mất, mấy con phố xung quanh, không có chuyện này mà phụ thân nô tỳ không biết cả. Chẳng hạn như người khác có lén lút vụng trộm hay không, có cướp bóc tài sản người khác hay không, bạn bè có làm chuyện xấu sau lưng mình hay không. Chỉ cần tìm phụ thân nô tỳ, chuyện gì ông ấy cũng sẽ nói.”
 
Thẩm Lăng ngây người, nàng hỏi một cách chân thành: “Lưu Vân, sao phụ thân của ngươi chết vậy?”
 
Lưu Vân: “Bệnh chết ạ.”
 
Thẩm Lăng im lặng, hóa ra không phải bị người ta chụp bao bố đánh chết. Nàng còn tưởng rằng… Khụ khụ khụ!
 
Bỗng nhiên Thẩm Lăng có một ý nghĩ to gan, nàng có địa vị, Lưu Vân có tài nguyên, nàng ấy là nguyên liệu tốt trong việc tìm kiếm tin tức, Nhạc cung bên kia cũng có thể tìm người viết bài, chi bằng nàng mở một tòa báo giải trí, thế nào?
 
Đại Lương triều có toà báo chính thức, chính là công báo, nhưng bên trên đều nói đến chính sự của triều đình, cũng để cho quan viên xem, nữ tử muốn xem công báo là chuyện không thể nào. Cùng lắm là có thể xem truyện, mời đoàn kịch đến nhà biểu diễn, cũng chẳng còn hoạt động vui chơi gì nữa.
 
Thẩm Lăng suy ngẫm, chủ ý này của nàng cũng không tệ. Thẩm Lăng nói: “Lưu Vân, ngươi đi lấy giấy bút tới đây cho ta, ta ghi lại những chuyện ngươi biết.”
 
Lưu Vân cười: “Nương nương, người ghi lại những thứ này làm gì ạ, nếu người muốn nghe thì nô tỳ nói cho người nghe là được rồi. Nếu như người muốn ghi lại, tay người sẽ viết đến mỏi đó.”
 
Thẩm Lăng: “Đương nhiên là ta có chỗ dùng đến rồi.”
 
Lưu Vân chỉ đành lấy giấy bút đến cho Thẩm Lăng, Thẩm Lăng trải phẳng giấy lên bàn, viết lên trên “Tuần báo tin tức mới của Đại Lương triều”, lại cảm thấy thêm chữ Đại Lương triều lên trên quá chính thức, nên nàng gạch nó đi, đổi thành “Tuần báo tin tức mới”, ngụ ý chính là báo nói về những điều mới mẻ, kỳ quái.
 
Lưu Vân: “Cân, Đinh, Chu, Hựu.”
 
Thẩm Lăng: “Cân Đinh Chu Hựu cái gì?” Nàng đọc riêng từng chữ mà Lưu Vân nói ra, nàng biết là ý gì, nhưng đọc chung với nhau thì nàng lại không hiểu.
 
Lưu Vân chỉ về bốn chữ được Thẩm Lăng viết trên giấy: “Chính là những từ nương nương viết đó ạ! Cân, Đinh, Chu, Hựu!” Nàng ấy nói từng chữ, rồi dùng ngón tay di chuyển bên dưới mỗi chữ.
 
Thẩm Lăng: “…” Không có văn hóa thật đáng sợ, tuần báo tin tức mới đọc thành Cân Đinh Chu Hựu, biết mặt chữ mà biết một nửa là gen khắc trong cơ thể à.
 
Thẩm Lăng nói: “Cái này đọc là “Tuần báo tin tức mới”, ngươi chỉ đọc đúng một chữ.”
 
Lưu Vân kích động nói: “Vậy sao ạ, nô tỳ còn đọc đúng rồi à!”
 
Thẩm Lăng nhìn nàng ấy.
 
- Cô gái à, sao giọng điệu của ngươi nghe có chút không bình thường thế, sao trông còn bất ngờ hơn cả ta nữa?
 
“Ngươi có thể nói được rồi.” Thẩm Lăng cúi đầu chuẩn bị viết.
 

Lưu Vân không hiểu, nhưng nàng vẫn nghe theo lời dặn của Thẩm Lăng, bắt đầu nói.
 
Càng viết, vẻ mặt của Thẩm Lăng càng rối rắm, chuyện Lưu Vân biết có phải nhiều quá rồi không. Nàng suy nghĩ một lúc, nói: “Chuyện của bệ hạ, ngươi không cần đi nghe ngóng, cách Thái Cực điện xa một chút.”
 
Lưu Vân nghe vậy, liên tục gật đầu: “Nô tỳ sẽ không nghe ngóng đâu ạ, người bên phía bệ hạ rất kín miệng, bọn họ ngủ cũng không hề nói mớ.”
 
Thẩm Lăng: “Ngươi thì sao?”
 
Lưu Vân: “Nô tỳ ngủ say rồi, nô tỳ không biết mình có nói hay không, nhưng lúc trước có khi nô tỳ dậy sớm, trên mặt còn hơi sưng, chắc đã bị muỗi cắn rồi.”
 
Thẩm Lăng: “…”
 
- Không, ta cảm thấy ngươi bị người ta đánh đó, bằng không mặt ngươi sẽ không sưng, ngươi xui xẻo như vậy sao không nghĩ tới vì sao mặt người khác không sưng mà chỉ mỗi ngươi bị sưng?
 
Nàng vỗ vai Lưu Vân, cảm thán: “Ngươi có thể sống đến bây giờ quả không dễ dàng.” Vậy mà lại không bị đánh chết, thật kỳ tích.
 
Lưu Vân: “Hả?”
 
Làm một hồi, Thẩm Lăng đã làm ra được một bài báo có giọng văn và hình thức thô sơ. Nàng nhìn cũng thấy khá hài lòng, vốn dĩ nàng muốn gọi mấy cây bút ở Nhạc cung viết dựa theo bài này, sau đó đi in ấn. Nhưng nàng nhìn nội dung bên trên, tuy là tin tức, có điều cũng là tin tức trong cung, vẫn nên mang đi hỏi Tạ Nguyên Tuần trước xem có thể in ấn được hay không. Nàng không muốn đến lúc đó bị tịch thu đâu, an toàn vẫn là trên hết.
 
Thẩm Lăng cầm tờ báo đi đến Thái Cực điện, lúc đi qua nàng còn cho rằng bên này sẽ là tình cảnh máu chảy thành sông, nào ngờ không phải vậy. Mặt đất rất sạch sẽ, nếu không phải nàng nghe được những chuyện Tạ Nguyên Tuần đã làm từ trong miệng Lưu Vân, nàng thật sự sẽ không cho rằng Tạ Nguyên Tuần giết người ở đây.
 
Mà!
 
Giây tiếp theo Thẩm Lăng đã nhìn thấy Tạ Nguyên Tuần giết người rồi.
 
- Vả mặt đến nhanh thật, chắc lốc xoáy cũng không theo kịp tốc độ này.
 
- Mẹ nó, còn đang giết, đã giờ trưa rồi, ngươi có chắc là mình không giết đến điên không?”
 
Tạ Nguyên Tuần ngẩng đầu lên, nhìn qua.
 
Thẩm Lăng khẽ cười, đáy lòng lại đang lẩm bẩm:
 
- Thính lực gì vậy, ta và ngươi cách xa như thế mà ngươi cũng biết được ta đến, tiếng bước chân của ta nhẹ lắm mà.
 
Thẩm Lăng chậm rãi bước tới, sau đó nàng mới phát hiện không phải Tạ Nguyên Tuần đang giết người, mà là hắn nhìn người khác giết. Có một người hầu bị trói lại, ánh mắt Thẩm Lăng nhìn lướt qua sợi dây, trên mặt người hầu kia có đặt giấy ướt, bên cạnh có người đang đặt từng tờ từng tờ lên trên, đã đặt được bốn tờ rồi, hắn ta đã không còn nín thở được nữa.
 
Thẩm Lăng thử nín thở, rất khó chịu, nàng mới nín được một lúc mà lồng ngực đã muốn nổ tung rồi, có một đốm lửa không lên không xuống, cứ chạy khắp nơi trong cơ thể.
 
Tạ Nguyên Tuần: “Nàng đang nhìn gì?”
 
Thẩm Lăng: “Dây trói… Không phải, thiếp đang nhìn xem hắn ta là ai.” Phù, suýt chút thì nói ra lời dịu dàng rồi.

 
Tạ Nguyên Tuần: “Thám tử bị người khác mua chuộc.”
 
Thẩm Lăng: “Ai mua chuộc vậy?”
 
- Tên nào to gan như thế, dám mua chuộc người ở trong hoàng cung của ngươi, hẳn là một tên dữ dằn.
 
- Ta khá tò mò đó.
 
Tạ Nguyên Tuần nói: “Không biết.”
 
Thẩm Lăng: “???”
 
- Không phải ngươi nói hắn ta bị mua chuộc à, sao ngươi lại không biết hắn ta bị ai mua chuộc? Vấn đề này rất nghiêm túc đó, nếu như không điều tra rõ ràng, người kia lại tiếp tục mua chuộc người thì phải làm sao?
 
Tạ Nguyên Tuần nói: “Bị mua chuộc bao nhiêu ta giết bấy nhiêu, thế nào cũng sẽ có người sợ, không dám bị mua chuộc nữa.”
 
Thẩm Lăng cảm thấy nỗi lo của nàng là dư thừa, Tạ Nguyên Tuần là người chiếm cứ địa vị tuyệt đối, người khác muốn mua chuộc chắc chắn sẽ phải bỏ ra số tiền lớn, tốn nhiều công sức. Mà chỉ với một mệnh lệnh của Tạ Nguyên Tuần, những thứ này đều công cốc cả. Những con ruồi bé nhỏ chỉ dám ẩn nấp trong bóng tối mà thôi.
 
Thẩm Lăng cảm thán.
 
- Đây chính là một người có sức lực lớn có thể chiến thắng mười người biết võ công.
 
- Đến có nhiều hơn nữa cũng là uổng công vô ích.
 
Thẩm Lăng: “Người cho hắn ta chết một cách thoải mái đi.” Dù gì cũng sắp chết rồi, lúc này còn giày vò hắn ta nữa, ý thức của hắn ta cũng không cảm nhận được. Nàng sẽ không cầu xin giùm hắn ta, bị mua chuộc chính là phản bội chủ, là gián điệp. Thử hỏi có bao nhiêu không cẩn thận bị gián điệp hại đến máu chảy đầm đìa chứ.
 
Tạ Nguyên Tuần: “Ồ.” Hắn động tác, một đao giết chết người này, máu trên cổ chảy xuống đất bèn có người hầu im lặng đến dọn dẹp sạch sẽ, rồi lại kéo người chết đi.
 
Thẩm Lăng: “…” Tại sao ngươi lại ngoan ngoãn nghe lời ta như thế!
 
Thẩm Lăng lấy tờ báo ra: “Bệ hạ, người xem qua đi, nội dung trên này có thể mang đi in ấn không?” Nàng lại nhớ đến thám tử bị mua chuộc mà Tạ Nguyên Tuần vừa mới giết, hỏi: “Làm vậy có tiết lộ tin tức của người, có ảnh hưởng đến người không?”
 
Nếu như có thì nàng sẽ không làm nữa.
 
Tạ Nguyên Tuần: “Sẽ không.”
 
Trái tim bay lơ lửng của Thẩm Lăng bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm.
 
Tạ Nguyên Tuần nói: “Bài này là ai viết?”
 
Mắt Thẩm Lăng sáng bừng, hắn cảm thấy nội dung không tệ, muốn khen người sao: “Bệ hạ, là thiếp viết ạ.”
 
Tạ Nguyên Tuần: “Chữ viết của nàng còn không bằng Cô lúc nhỏ, quá xấu xí. Nàng có chắc là mình dùng tay chứ không phải chân không?”
 
Thẩm Lăng: “…” Ánh sáng trong mắt nàng vụt tắt.
 
- Ha ha, lần sau ta sẽ mang cho ngươi xem tờ báo được viết bằng chân, để ngươi ngửi mùi hôi chân!
 
- Ta viết rất khó coi sao, chẳng phải Lưu Vân nói ta viết rất đẹp à? Ồ, được thôi, ta quên là nàng ấy không biết chữ.
 
Tạ Nguyên Tuần nhìn Phùng công công: “Tìm bút mực lúc nhỏ của ta ra đây.”
 

Phùng công công nghe lệnh, đích thân đi tìm.
 
Hắn lại nói với Thẩm Lăng: “Bắt đầu từ hôm nay, nàng hãy luyện chữ theo bút mực của ta, mỗi ngày viết mười tờ, ta sẽ đến kiểm tra, không được phép làm biếng, ít nhất phải có hai chữ hợp lệ. Nếu như nàng không đạt được yêu cầu, thì viết lại mười tờ, cho đến khi đạt được yêu cầu của ta mới thôi. Sau này ta sẽ dựa theo trình độ luyện tập của nàng đề từ từ nâng cao yêu cầu. Nếu như không được, đôi tay này của nàng không cần nữa đâu.”
 
Thẩm Lăng co giật khóe miệng, tuy nàng biết hắn vì muốn tốt cho mình, nhưng tại sao hắn lại làm ra bộ dáng phản diện, xấu xa như vậy?
 
Nàng không nhịn được mà hỏi: “Lẽ nào người còn muốn chặt tay thiếp sao?”
 
Tạ Nguyên Tuần: “Có chứ, chặt xuống bỏ vào trong hũ.”
 
Thẩm Lăng: “…”
 
- Mẹ nó, ngươi xem ta là rau ngâm à, còn bỏ vào trong hũ, sao ngươi không bỏ lên trời luôn đi?
 
Thẩm Lăng kéo tay áo hắn: “Người còn chưa trả lời thiếp, tờ báo này có được in ấn hay không.”
 
Tạ Nguyên Tuần: “Được.”
 
- Tốt quá!
 
Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng, hắn đồng ý khiến nàng vui vẻ như vậy sao?
 
Tạ Nguyên Tuần không khỏi ghét bỏ, nói: “Nàng cho rằng thứ đồ như vậy có thể tiết lộ được tin tức của ta sao. Có phải nàng hiểu nhầm gì về ta không? Người ta mua chuộc người là vì họ muốn biết hành tung của ta, còn không chính là muốn tính toán có được chút lợi ích ở chỗ ta. Cái này của nàng là gì, mỗi ngày Ngự Thiện phòng làm bao nhiêu món ăn, sao nàng không viết thực đơn luôn đi. Còn nữa, gì mà cung nữ từ bạn bè thân thiết đến quan hệ bất hòa, ai thèm quan tâm chứ?”
 
Thẩm Lăng tức giận, rồi sao, ý là tờ báo của nàng không có điểm nào nổi bật à.
 
Thẩm Lăng cứng rắn nói: “Người cảm thấy không hay, không có nghĩa là người khác cũng nghĩ như vậy. Hơn nữa, cái này của thiếp không phải công báo, cho dù là những chuyện vặt vãnh cũng sẽ có người thích xem.”
 
Tạ Nguyên Tuần: “Nàng giận à?”
 
Thẩm Lăng lớn tiếng: “Ôi chào, bệ hạ, người nhìn ra rồi à, chậc chậc, lợi hại thiệt đó…”
 
Tạ Nguyên Tuần lạnh lùng ôm lấy mặt nàng: “Có nàng lắm lời.”
 
Thẩm Lăng: “…”
 
- Ngươi, ngươi, ngươi đánh lén!
 
Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng: Không đánh lén thì nàng cũng chẳng đánh lại được.
 
Thẩm Lăng lấy tờ báo trong tay Tạ Nguyên Tuần về: “Thiếp đi đây.”
 
Tạ Nguyên Tuần gọi nàng lại: “Đợi đã.”
 
Thẩm Lăng yểu điệu: “Sao thế ạ?” Lẽ nào còn muốn nàng ở lại với hắn sao? Ây da, không được đâu, hiện giờ nàng có chuyện chính cần làm, không giống người có nhiều thời gian rảnh rỗi như hắn đâu.
 
Tạ Nguyên Tuần nói: “Nàng quên lấy bút mực theo rồi.” Thật đúng lúc Phùng công công đi lấy bút mực lúc nhỏ của Tạ Nguyên Tuần trở về, đang mỉm cười với nàng.
 
Thẩm Lăng: “…”
 
- M ẹ k i ế p, ngươi thật sự giao bài tập cho ta đấy à, lương tâm của ngươi không thấy đau sao!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui