Cuối cùng, hai người đến bên ngoài nơi chôn cất của Tiên đế, Thẩm Lăng nhìn thấy căn mộ này có ba cỗ quan tài, đưa ngón tay ra đếm một chút, Tiên đế, Tiên Hoàng hậu, Mục Hoàng hậu, không thiếu một ai cả.
Thẩm Lăng nhìn về phía quan tài ở cuối cùng, dùng tư duy của người bình thường như nàng để suy nghĩ, đó chắc là của Mục Hoàng hậu nhỉ.
Tạ Nguyên Tuần nói: “Quan tài bên cạnh Tiên đế chính là Mục Hoàng hậu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Lăng: “Hả?” Vậy là nàng đoán sai rồi: “Không phải quan tài bên cạnh Tiên đế nên là Tiên hoàng hậu sao?”
Tạ Nguyên Tuần: “Ban đầu đúng là như vậy, nhưng sau này đã bị ta đổi rồi.”
Thẩm Lăng ngớ người.
- Ngươi có chắc Tiên Hoàng hậu là mẫu thân ruột thịt của mình không, ngươi có thù oán gì với bà ta à? Đặt quan tài của mẹ chồng ở phía sau, còn con dâu và cha chồng cạnh nhau, mắt bà ta nhìn đấy mù luôn rồi!
Tạ Nguyên Tuần liếc nàng, chậm rãi lên tiếng: “Nàng có biết hoàng vị của Tiên đế có được bằng cách nào không?”
Thẩm Lăng nghe xong, lòng bỗng giật mình. Đợi đã, tình huống này có chút không hay, trước giờ nàng đều tuân theo ý nghĩ biết nhiều chết nhiều, nàng không muốn biết những bí mật này đâu!
Tạ Nguyên Tuần: “Hoàng vị của ông ấy có được là nhờ cướp đấy, là cướp từ trong tay huynh trưởng Chiêu Nguyên thái tử của mình.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Lăng bày ra vẻ mặt đau khổ.
- Ta không muốn nghe, ta không muốn nghe đâu!
- Ta của quá khứ không có cơ hội, ta của hiện tại chỉ muốn làm một người tốt. Không, làm một người tai điếc.
Tạ Nguyên Tuần thầm nghĩ: Muộn rồi, hiện giờ hắn rất có hứng thú nói chuyện này.
“Chiêu Nguyên thái tử vừa sinh ra đã được sắc phong làm thái tử, tính tình và năng lực đều phát triển toàn diện, là một vị vua giữ chữ tín. Đáng tiếc ông ấy yêu thương huynh đệ, còn nâng đỡ cho Tiên đế, con sói chỉ muốn gặm sạch ông ấy.”
“Chiêu Nguyên thái tử chết vì bệnh, mà thuốc uống của ông ấy là do chính tay Tiên đế đút.”
Thẩm Lăng tò mò hỏi: “Ông ấy không nghi ngờ gì sao?”
- Dù gì Chiêu Nguyên thái tử cũng là một thái tử từ nhỏ đến lớn, một chút nhận biết nguy hiểm cũng không có ư? Có phải ông ấy có chút ngốc nghếch hay không?
Tạ Nguyên Tuần: “Có nghi ngờ, nhưng ông ấy vẫn uống nó.”
Thẩm Lăng: “???” Ôi, vẫn là một tên ngốc thật.
Tạ Nguyên Tuần: “Bởi vì Tiên đế nói cho ông ấy biết, nếu như ông ấy không chết, ông ta sẽ giết chết Tiên Hoàng hậu, người có con và có tình cảm với Chiêu Nguyên thái tử.”
Tiên Hoàng hậu và Chiêu Nguyên thái tử có tình cảm? Vậy Tạ Nguyên Tuần, hắn, hắn, hắn là huyết mạch của ai? Tiên đế hay là Chiêu Nguyên thái tử?
Thẩm Lăng: “…” Lớp mặt nạ đau khổ trên mặt nàng càng thêm nặng nề.
Nàng nghe được bí mật này, cho dù lát nữa hắn có bắt nàng ở mãi trong Minh Lăng, nàng cũng không nghi ngờ. Nàng cho rằng hắn chỉ nói đến Mục Hoàng hậu, nào biết hắn lại nói cho nàng nghe bí mật động trời như vậy!
Tạ Nguyên Tuần: “Tiên Hoàng hậu là người trong lòng của Chiêu Nguyên thái tử, sau khi Tiên đế biết liền cưới bà ta, rồi lại lợi dụng lòng mến mộ của Chiêu Nguyên thái tử để Tiên Hoàng hậu có con ngoài ý muốn với ông ấy. Đợi đến khi đứa con này được sinh ra, Tiên đế sẽ tiễn Chiêu Nguyên thái tử xuống suối vàng!”
Thẩm Lăng run bần bật.
- Á á á á! Ngươi thừa nhận rồi, thừa nhận rồi!
Giọng điệu Tạ Nguyên Tuần lạnh lẽo: “Bà ta tưởng rằng không còn Chiêu Nguyên thái tử nữa, sau khi giúp Tiên đế diệt trừ thì Tiên đế sẽ yêu bà. Nhưng bà ta nào có ngờ được, lúc Chiêu Nguyên thái tử còn sống, bà ta mới có tác dụng, Chiêu Nguyên thái tử mất rồi, bà ta cũng chẳng còn giá trị lợi dụng nữa.”
“Nhất là bà ta còn sinh ra một đứa con hoang.”
“Bọn họ đều muốn giết chết đứa con hoang này, đáng tiếc, bọn họ không ngờ Chiêu Nguyên thái tử có tính cách ôn hòa cả một đời, trước khi chết đi đã gây ra uy hiếp cho bọn họ.”
“Ông ấy đưa Ảnh Ám Vệ trong cung cho đứa con hoang này, Ảnh Ám Vệ là tử sĩ được hoàng thất của Đại Lương triều bồi dưỡng, ngoài mặt để một người bên cạnh đứa con hoang. Ồ, người này nàng cũng biết đó, chính là Phùng Bạn Bạn mà nàng đã gặp. Trong tối còn có rất nhiều Ảnh Ám Vệ, hễ mà đứa con hoang này có chuyện, vậy thì toàn thiên hạ đều sẽ biết được những chuyện mà Tiên đế và Hoàng hậu đã làm với Chiêu Nguyên thái tử.”
Thẩm Lăng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tạ Nguyên Tuần.
- Con người này, thích cách xưng hô là đứa con hoang thế sao?
- Tự mình nói mình là con hoang, thật là ghê tởm quá à.
Hắn nghiêng đầu nhìn sang: “…”
Thẩm Lăng nghẹn họng, trong giọng nói còn có chút thút thít: “Bệ hạ, đứa con hoang này sống thật là thảm, cha không thương, mẹ không yêu, hu hu hu.”
Tạ Nguyên Tuần lạnh mặt: “Nàng cảm thấy đứa con hoang này là ai?”
Hỏi nàng con hoang là ai? Mẹ nó, muốn nàng phải trả lời kiểu gì, nói thẳng con hoang là hắn sao? Biết thì biết đó, nhưng nếu như chỉ vào mặt Tạ Nguyên Tuần nói hắn là con hoang, là nàng đang chê mạng mình dài hay gì.
Thẩm Lăng: “Bệ hạ. người nói ai chính là người đó.”
Tạ Nguyên Tuần: “Vậy là nàng đi.”
- Ha ha.
Tạ Nguyên Tuần nói tiếp: “Tiên đế thích danh tiếng tốt đẹp, sao ông ta có thể cho phép chuyện xấu mà mình từng làm bị toàn thiên hạ biết được, huống hồ muốn để người khác biết Chiêu Nguyên thái tử vẫn còn huyết mạch. Nếu như bị người khác biết được, những thế lực của Chiêu Nguyên thái tử giữ lại sẽ bảo vệ huyết mạch này, thế là ông ta và Tiên Hoàng hậu nuôi dưỡng đứa con hoang, nhưng có Ảnh Ám Vệ bảo vệ, ông ta không thể tiêu diệt được. Cộng với việc đứa con hoang này có thể cảm nhận được sự chán ghét và sát ý của ông ta, nên cũng không có tình cảm gì với ông ta cả.”
“Sau này ông ta nghĩ ra được một cách, ông ta đút cho Hoàng hậu của mình từng chút từng chút thứ thuốc từng đút cho Chiêu Nguyên thái tử uống, rồi lại bảo Tiên Hoàng hậu mỗi ngày đều đến tiếp xúc với đứa con hoang này. Về lâu về dài, ông ta sẽ có thể loại bỏ hai người mà mình ghét nhất. Nhưng ông ta không ngờ được rằng, Tiên Hoàng hậu chết rồi, nhưng đứa con hoang vẫn còn sống.”
“Ông ta càng phát hiện được, cơ thể của mình trở nên xấu đi, ông ta càng muốn giết đứa con hoang này, cơ thể của ông ta sẽ càng tệ, cuối cùng không thể lên triều. Chỉ đáng tiếc những đứa con khác của ông ta không có năng lực giành hoàng vị với đứa con hoang, bọn họ càng không dám giành, cuối cùng đứa con hoang trở thành Hoàng đế.”
“Ồ, còn về Mục Hoàng hậu, nàng ta càng nực cười hơn nữa. Nàng ta là người bên nhà ngoại của Tiên đế, Tiên đế sắc phong nàng ta làm Hoàng hậu là muốn giữ lấy sự phồn vinh của Mục Quốc Công phủ? Ông ta máu lạnh vô tình bao nhiêu năm nay, không ngờ trước khi chết lại có chút tình cảm, hơi khó tin. Sau này mới biết tình cảm này của ông ta là cảm thấy hổ thẹn với Tiên Hoàng hậu, lại thấy tác phong và khuôn mặt của Hoàng hậu có phần giống với Tiên Hoàng hậu, cho nên mới làm như vậy.”
“Sau khi Cô biết được ý của ông ta thì cảm động vô cùng, đợi đến khi Mục Hoàng hậu vào cung, còn đặc biệt đi qua nhìn nàng ta, cảm thấy nàng ta và Tiên Hoàng hậu có chút giống. Nàng có biết không? Ta nhìn thấy đôi mắt kia của nàng ta là chán ghét, bọn họ đều khiến ta buồn nôn như nhau. Thế là ta tiễn nàng ta xuống dưới bầu bạn cùng Tiên đế, tin chắc rằng Tiên Hoàng hậu nhìn thấy nàng ta, cũng sẽ rất vui.”
Thẩm Lăng: “…”
- Không, ta cảm thấy bà ta không vui chút nào.
Tạ Nguyên Tuần đi qua: “Cho nên, sau này không được nói ta yêu thích nàng ta nữa, có biết chưa?”
Thẩm Lăng gật đầu. Tốt quá rồi, nàng không có cầm kịch bản thế thân bạch nguyệt quang máu chó này!
À, Thẩm Lăng đột nhiên nghĩ đến người từ nhỏ đã sống trong lời nói dối, ác ý, giết chóc, âm mưu, lừa gạt như Tạ Nguyên Tuần, nên hắn để Đại Lương triều diệt vong cũng là điều có thể hiểu được.
“Úi!” Thẩm Lăng đỡ trán, hỏng rồi, có phải nàng đã bị hắn tẩy não rồi không, nàng vậy mà lại cảm thấy hắn làm đất nước diệt vong là chuyện hợp lý.
Đi ra khỏi lăng mộ, Phùng công công đóng lối đi lại. Nàng đi qua, cũng muốn vặn thử, kết quả dùng hết sức bình sinh của mình cũng không vặn nổi.
Nàng phủi tay, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đi đến bên cạnh Tạ Nguyên Tuần.
Tạ Nguyên Tuần nói: “Ta biết nàng vặn không ra.”
Thẩm Lăng: “…” Ngươi nói cái gì, vừa nãy nàng đã làm gì đâu!
“Bệ hạ.” Thẩm Lăng lên tiếng.
Tạ Nguyên Tuần: “Hả?”
Thẩm Lăng nói: “Lăng mộ của người ở đâu?”
Tạ Nguyên Tuần: “Không có.”
Thẩm Lăng: “Sao người lại không có được.” Không phải chỉ cần lên làm Hoàng đế, lăng mộ sẽ bắt đầu được xây dựng ư.
Tạ Nguyên Tuần nói mập mờ: “Ta có chôn vào đó đâu, tính gì là lăng mộ chứ. Đợi ta băng hà, Ảnh Ám Vệ sẽ hỏa táng theo như lời dặn của ta, đốt cháy rồi rải xuống vùng biển ở bên ngoài Bột Hải quận, sống trường tồn với trời đất.”
Thẩm Lăng bày ra bộ dạng như gặp ma, rốt cuộc trong hai người bọn họ, ai mới là người xuyên sách vậy? Tại sao cảm ngộ của hắn lại cao như vậy? Thẩm Lăng có thể chấp nhận việc hỏa táng, Tạ Nguyên Tuần cũng có thể sao? Lẽ nào hắn không cảm thấy cách làm này giống như hồn bay phách tán sao?
Tạ Nguyên Tuần gõ đầu nàng: “Nàng cũng được hồn bay phách tán chung với ta đó.”
Thẩm Lăng: “Ồ.” Xem ra bản thân hắn cũng biết cách làm này là hồn bay phách à.
Tạ Nguyên Tuần: “Nàng không sợ sao?”
Thẩm Lăng lắc đầu: “Không sợ.” Nàng mỉm cười, nói lời ngọt ngào với hắn: “Có bệ hạ ở đây, thiếp không sợ gì cả.”
- Ta sợ gì chứ, lúc đó ta cũng chết rồi.
- Sau khi ta chết đi, quan tâm gì đến chuyện này nữa.
Tạ Nguyên Tuần khá hài lòng về câu trả lời của Thẩm Lăng, tuy trông có vẻ như đang nịnh hót hắn, nhưng hắn vẫn có thể chấp nhận: “Nhưng hiện tại ta đổi ý rồi.”
“Ồ.” Đổi thì đổi đi, có ảnh hưởng đến nàng đâu.
Tạ Nguyên Tuần nhướng mày: “Nàng không tò mò tại sao ta lại đổi ý sao?”
- Ta không tò mò.
- Haiz, chẳng qua là để dỗ ngươi nên ta đành phải giả vờ tò mò, ngươi xem đi, ta đã hy sinh biết bao nhiêu vì ngươi đó! Nói biết bao lời dối trá!
Thẩm Lăng: “Bệ hạ, người mau nói đi ạ, thiếp tò mò lắm.”
- Không thể nào đâu!
“…” Tạ Nguyên Tuần suýt chút không muốn nói nữa, cảm thấy chẳng có cảm giác thành tựu chút nào, nhưng cuối cùng hắn vẫn nói ra: “Nói không chừng sau này sẽ có người giống chúng ta hôm nay đi vào lăng mộ Tiên đế, tiến vào trong lăng mộ của chúng ta.” Trước đây hắn không quan tâm chuyện sau này, hiện giờ có Thẩm Lăng bên cạnh, hắn không thể nào qua loa như vậy được nữa. Lăng mộ của hắn phải được tu sửa thật đẹp mới được.
Khóe môi Thẩm Lăng co giật.
- Ngươi sợ sau này không có người nhảy đầm trên nấm mộ giống như ngươi à?
Tạ Nguyên Tuần không vội trả lời, hai người cứ thế bước đi, Thẩm Lăng suýt nữa té ngã, nhưng đã được Tạ Nguyên Tuần giữ kịp thời. Hắn dứt khoát nắm lấy tay nàng, chỉ là nàng đi đằng trước, hắn ở đằng sau.
Mới đầu Thẩm Lăng cảm thấy bình thường, sau này nàng lại cảm thấy bọn họ giống như đang dắt chó đi dạo vậy, là hắn dắt nàng.
Thẩm Lăng im lặng lùi về sau, bước đi ngang hàng với Tạ Nguyên Tuần. Lúc đi đến một chỗ nào đó. Tạ Nguyên Tuần dừng lại, Thẩm Lăng không chú ý, tiếp tục đi về trước, chỉ là tay bọn họ vẫn nắm lấy nhau. Tạ Nguyên Tuần vừa dừng lại, Thẩm Lăng giống như lò xo từ phía trước bị bắn trở lại phía sau.
“Nàng nghe thấy chưa?” Tạ Nguyên Tuần hỏi.
“Nghe thấy gì cơ?” Thẩm Lăng dựng tai lắng nghe, chỉ nghe thấy tiếng chim và tiếng gió thổi lá bay.
Tạ Nguyên Tuần im lặng nhìn nàng.
Thẩm Lăng giẫm xuống đất, nàng xem bên dưới chính là Tạ Nguyên Tuần.
- Đừng tưởng ta không nhìn ra sự ghét bỏ trong ánh mắt của ngươi.
- Ngươi nói rõ xem nào, rốt cuộc ngươi nghe thấy gì!
Tạ Nguyên Tuần không lên tiếng, hắn dẫn nàng đến chỗ bản thân nghe âm thanh. Phùng công công đứng ở phía sau, muốn nói lại thôi.
Sau đó Thẩm Lăng liền nghe thấy được âm thanh mà mới nãy Tạ Nguyên Tuần nghe được.
“…” Sao nàng không thể nào ngờ được, chỗ này mà cũng có người làm chuyện ấy, nàng nghe thấy âm thanh rất mờ ám!
Tạ Nguyên Tuần vén cành cây che tầm nhìn lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, sau khi hắn nhìn thấy khung cảnh kia, con ngươi hắn co lại, Thẩm Lăng giả vờ không cẩn thận nhìn theo tầm mắt của hắn.
- Woa, woa, woa! Quả nhiên là một đôi uyên ương làm chuyện ấy ngoài đồng hoang.
- Tình hình trận chiến rất kịch liệt đó nha. Á, tư thế này có hơi khó, eo của người nữ kia không bị gãy đấy chứ, người nam…
Tạ Nguyên Tuần bịt mắt Thẩm Lăng lại, ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng: “Nàng nhìn thấy gì rồi?”
Thẩm Lăng bỗng trở nên ngoan ngoãn, một chút cũng nhìn ra sự điên cuồng trong lòng nàng: “Mắt thiếp có bụi bay vào, không nhìn thấy gì cả.”
Tạ Nguyên Tuần che mắt nàng, lúc này đây, Thẩm Lăng thật sự không nhìn thấy gì cả, chỉ có đôi tai thỉnh thoảng nghe được chút âm thanh mà thôi.
Thẩm Lăng nói: “Bệ hạ, thiếp có thể tự che được ạ.” Để nàng bịt mắt, chắc chắn sẽ để ra kẽ hở ở giữa ngón tay.
- Ngươi bịt tai và mắt ta kỹ quá, còn bản thân ngươi thì không bịt, không công bằng chút nào.
- Muốn xem thì chúng ta cùng xem, không xem thì chúng ta đừng ai xem hết. Đồ tốt mà không chia sẻ cho nhau, ngươi còn là người không hả?
Tạ Nguyên Tuần: “…” Câu trả lời của hắn chính là bịt càng chặt hơn, ngoại trừ mũi ra, môi mắt tai đều bị hắn bịt lại, không chừa cái nào.
Thẩm Lăng vặn tay hắn nhưng không được, nàng quyết định từ bỏ, cơ thể ngả vào lòng hắn.
- Haizz, để ta xem mở đầu, không cho xem kết thúc, còn không bằng ban đầu đừng kéo ta đến xem.
- Nhưng hoạt động rảnh rỗi của người canh mộ Minh Lăng này cũng đặc biệt thật đấy, lấy trời làm chăn, lấy đất làm mền để biểu diễn phim hành động…
Thẩm Lăng bỗng nhiên dừng lại lời nói trong lòng, nàng cảm nhận được có một điểm quan trọng đã bị nàng bỏ sót. Đôi uyên ương hoang dại này không che gì hết đúng không, mà Tạ Nguyên Tuần lại không có kinh nghiệm về mặt này, vậy chẳng phải đang tiến hành mô phỏng hiện trường cho hắn xem sao? Nếu như hắn học được rồi, vậy nàng không phải sẽ bị hắn làm cái kia thật sao?
Thẩm Lăng bắt đầu giãy giụa, không dễ dàng gì miệng nàng mới thoát khỏi bàn tay hắn, Thẩm Lăng gấp gáp nói: “Bệ hạ, chúng ta đi thôi.”
Tạ Nguyên Tuần không có ý rời đi như lời nàng nói.
Thẩm Lăng: “Bệ hạ, thiếp muốn đi vệ sinh.”
Cuối cùng Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng một cái: “Đi tại đây đi.”
Thẩm Lăng: “…”
- Con mẹ nó, ngươi là ma quỷ à!
- Bảo ta giải quyết ở đây, sao ngươi không để ta giải quyết lên đầu ngươi luôn đi!
- Phụt! Lời nói vô sỉ như vậy mà ngươi cũng nói ra được. Ta nói cho ngươi biết, nếu như ta thật sự muốn đi vệ sinh, ta tuyệt đối sẽ bị ngươi dọa đến tè ra quần luôn!
Thẩm Lăng nhấc chân, giẫm mạnh lên trên hắn: “Bệ hạ, thiếp đói bụng.”
Tạ Nguyên Tuần suy nghĩ một lúc, đưa tay phải của nàng đặt bên miệng nàng, nói: “Nàng ngậm nó một lúc trước đi.”
Thẩm Lăng: “…”
- Đây là tay của ta! Không phải móng heo!
Vẻ mặt nàng hung tợn, tên chó Tạ Nguyên Tuần này thật không phải người mà! Nàng nghiến răng nghiến lợi, vô cùng tức giận. Ha ha, không cho nàng xem, không cho nàng nghe, còn không cho nàng đi để một mình hắn học lén, có chuyện tốt như vậy ư.
Thẩm Lăng không nói một lời đã hét lớn lên: “Có rắn, á á… Á á á á!”
- Ta xem giờ ngươi còn xem được cái rắm!
- Dám chọc tức ta, chốc lát ta nổi đóa cho ngươi xem.
Đôi uyên ương kia hoảng loạn tách nhau ra, cầm lấy quần áo mặc lên người. Phùng công công vẫy tay bào bọn họ bịt chặt miệng lại: “Bệ hạ, người muốn xử lý bọn họ như thế nào?”
Tạ Nguyên Tuần nói: “Cứ xử lý theo luật đi.”
Phùng công công: “Vâng ạ.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lăng nghe thấy Tạ Nguyên Tuần nói xử lý theo luật: “Bọn họ làm vậy ở Minh Lăng, nếu xử lý theo luật thì kết cục sẽ như thế nào?”
Tạ Nguyên Tuần trả lời: “Làm ô uế hoàng lăng, theo luật thì nên xử trảm.”
Sao hắn không trực tiếp mở lời nói giết bọn họ luôn. Ồ, nàng hiểu rồi, Tạ Nguyên Tuần là đang trả phí dạy học cho bọn họ, người khác là dạy được đồ đề, đói chết sư phụ, còn bọn họ dạy Tạ Nguyên Tuần, cũng làm mất luôn mạng của mình. Không phải Tạ Nguyên Tuần bắt buộc phải giết bọn họ, mà vì bọn họ xúc phạm đến luật pháp.
Quả nhiên là hai tên cu li sống sờ sờ mà.
Trên đường trở về cung, Tạ Nguyên Tuần không nhắc đến chuyện này, nếu không phải Thẩm Lăng còn đang buồn bã vì bản thân chỉ xem được đoạn mở đầu, còn lại không xem được, biết đâu nàng sẽ cảm thấy hôm nay bọn họ đến Minh Lăng thật, không gặp phải những chuyện khác.
Thẩm Lăng cho rằng Tạ Nguyên Tuần sẽ trở về Thái Cực điện, nhưng nàng không ngờ hắn lại đi theo nàng đến Trường Nhạc cung. Chuyện này vẫn chưa kỳ lạ, thứ kỳ lạ hơn còn ở phía sau. Nàng thay quần áo, hắn bước qua tấm bình phong, tiến vào nhìn, nàng lấy hết can đảm thay đồ trước mắt hắn. Lúc nàng ăn cơm, hắn đứng bên cạnh nhìn. Buổi tối nàng đi tắm rửa thay đồ lên giường ngủ, suốt quá trình Tạ Nguyên Tuần đều đi theo nàng. Thẩm Lăng bị hắn nhìn đến dựng cả tóc gáy.
“Bệ hạ, người muốn ngủ ở đây sao?” Thẩm Lăng hỏi.
Tạ Nguyên Tuần: “Không cần đâu, ta trở về Thái Cực điện.”
Thẩm Lăng: “Ồ ồ, vậy thiếp xin cung tiễn bệ hạ.”
Sau đó Thẩm Lăng nhắm mắt đi ngủ, đi ngủ, đi ngủ… Nàng…không…ngủ…được!
Ông nội Tạ Nguyên Tuần này còn đang đứng bên giường nhìn nàng!
“…”
- Mẹ nó, không phải ta đã cung tiến ngươi đi rồi à, sao ngươi còn chưa đi!
- Trời ơi, tiên nữ như ta thật sự hấp dẫn ngươi thế sao, khiến ngươi lưu luyến không quên, nhớ mãi không thôi. Nhưng hiện giờ ta chỉ muốn được ngủ một giấc thật ngon thôi, ta hết sức rồi. Ngươi nói đi, ta hấp dẫn ngươi ở điểm nào, ta sửa có được không?
Cuối cùng Thẩm Lăng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Nguyên Tuần đang đứng, vỗ vị trí bên cạnh mình: “Bệ hạ, người lên ngủ đi ạ.”
Mà Tạ Nguyên Tuần đứng ở bên giường đã đi rồi.
Thẩm Lăng: “…”
- Cho nên tay ta vỗ không khí, miệng ta nói với hư không sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...