Cung nữ đồ hồng và thái giám đồ xanh đứng đối diện nhau, bọn họ không ngốc, nếu một lần mà hai người đều nhắc đến Mục Hoàng hậu có thể nói là điều bất ngờ, vậy thì hai lần nhắc đến không thể dùng từ bất ngờ để giải thích được. Đối phương nhất định cũng không có ý đồ tốt giống như mình!
Cung nữ nhấc cằm, nâng mắt lên: Ngươi nói?
Thái giám cũng dùng ánh mắt giống y chang để truyền đạt thông tin: Ngươi nói?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cung nữ nheo mắt: Ngươi nói trước đi.
Thái giám cứng rắn: Không, ngươi nói trước đi.
Cung nữ: Ngươi… ngươi không nói thì tránh ra cho ta!
Cung nữ đồ hồng hừ một tiếng, trợn mắt nhìn hắn ta. Thái giám: “…”
Cung nữ đồ hồng nói: “Các ngươi đừng có mà không tin lời ta nói, ta hầu hạ trong cung thời gian lâu, đã từng thấy qua rất nhiều chuyện mà các ngươi không biết. Nữ nhân chỉ cần có được sủng ái của bệ hạ, phi tử ở hậu cung sẽ bị nàng ta giẫm bẹp dưới chân…”
Thẩm Lăng nghe đến gật gù, tuy nói ra khiến bản thân có hơi ngại ngùng, nhưng từ sau khi Thẩm Lăng vào cung, quả thực nàng vẫn luôn được Tạ Nguyên Tuần yêu thương.
- Lời cung nữ này nói như đang nói đến ta vậy, cảm giác rất mạnh mẽ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
- Là ta không sai rồi.
Thái giám đồ xanh lén lút liếc nhìn về phía Thẩm Lăng, hắn ta không chịu yếu thế, nói: “Thái độ của ngài ấy với người hầu trong cung rất tốt, vừa có ân huệ vừa có uy nghiêm, quản lý ổn thỏa mọi thứ, làm việc có chừng mực, bệ hạ đều nói về điều tốt của ngài ấy, trong mắt không chứa đựng phi tử khác…”
Thẩm Lăng tiếp tục gật đầu.
- Hả? Cái này hình như cũng giống ta.
- Trường Nhạc cung của ta quản lý rất tốt.
Cung nữ đồ hồng: “Mỗi ngày bệ hạ đều đi gặp ngài ấy, nghe nói còn dẫn ngài ấy đến Thái Cực điện. Thái Cực điện là nơi như thế nào, là tẩm điện của bệ hạ, nếu như bệ hạ không để ý đến ngài ấy, sẽ đưa ngài ấy đến đó được sao…”
- Là ta.
“Cho nên bệ hạ đối xử với Mục Hoàng hậu rất tốt, Bảo phi mà các ngươi nhìn thấy bây giờ, đừng cảm thấy kinh ngạc về sự yêu chiều của bệ hạ đối với ngài ấy. Dù gì trước ngài ấy, đã từng có một tiền lệ. Đáng tiếc sau khi Mục Hoàng hậu mất, những chuyện liên quan đến ngài ấy đều rất ít người nhắc đến, vì sợ bệ hạ nghe thấy sẽ đau lòng.”
- Là ta… là cái rắm á! Bọn họ nói là Mục Hoàng hậu, ta chen vào làm cái gì?
Nghe bọn họ nói đến tình cảm sâu nặng của Tạ Nguyên Tuần và Mục Hoàng hậu, biểu cảm trên mặt Thẩm Lăng không hề thay đổi. Lưu Châu biết Thẩm Lăng được sủng ái, sợ nàng nghe được những lời này sẽ đau lòng, bèn nhấc chân muốn đi ra xử lý hai người hầu lắm mồm này. Thẩm Lăng đưa tay ngăn lại, nàng cũng không còn tâm trạng đi dạo Ngự Hoa viên nữa, quay người đi về phía Trường Nhạc cung.
Nhác thấy nàng đã rời đi, cung nữ đồ hồng và thái giám đồ xanh đều nở nụ cười hài lòng, rồi lại nhìn đối phương, bọn họ nghiêm mặt, ai đi hướng người đấy. Cung nữ đồ hồng trở về cung điện của Tĩnh phi, tìm Chu ma ma báo cáo đã làm tốt việc được giao. Thái giám thì định đợi người của Tiết Hầu gia đến liên lạc với hắn ta sẽ báo cáo.
Thẩm Lăng trở về đến Trường Nhạc cung, nàng vào trong điện ngồi xuống.
Lưu Châu lo lắng nói: “Nương nương, người đừng để những lời nói của bọn họ vào lòng, bệ hạ có tình ý với người đó.”
Thẩm Lăng nghe đến hai chữ “tình ý” thì đau răng, nàng bày ra tư thái đã có tính toán trong lòng: “Hắn cũng có tình ý với Mục Hoàng hậu.”
Lưu Châu im lặng vài giây, không phản đối câu nói này. Chuyện của Mục Hoàng hậu, Lưu Châu cũng biết giống hệt hai người hầu kia, nhưng nàng ta suy nghĩ kỹ mới nói: “Nhưng ngài ấy đã chết rồi, nương nương vẫn còn đây.”
“Oái!” Răng Thẩm Lăng càng đau hơn, nàng xua tay bảo Lưu Châu lui xuổng: “Ngươi để ta ở một mình một lúc đi.”
Thẩm Lăng thở dài, tâm trạng nàng nặng nề. Không ngờ, thật không ngờ nhà, hóa ra nàng được thiết lập làm người thay thế của bạch nguyệt quang! Nhưng đây cũng có thể giải thích được vì sao nàng vừa vào cung, Tạ Nguyên Tuần đã nhìn nàng bằng con mắt “chứa chan tình cảm” như vậy, cho dù thỉnh thoảng nàng sẽ hơi hờn dỗi, giương nanh múa vuốt với hắn, nhưng người hung tàn như hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc giết nàng, bởi vì nàng là một người thay thế!
Nghĩ đến những cốt truyện ngôn tình máu chó kia, có nam chính nào mà không có chút nhân tố thần kinh đâu chứ. Phần lớn các chiêu sử dụng đều là giam cầm, ngược đãi, đánh đập, yêu mà không có được, ngược hết cả ruột gan, tình tiết gì cũng có cả. Với cái tính cách khốn nạn kia của Tạ Nguyên Tuần, Thẩm Lăng lấy đại cũng ra được một câu chuyện tình cảm thê lương—
Năm đó Mục Hoàng hậu vào cung, chìm đắm vào biển tình với Tạ Nguyên Tuần, kết quả Tạ Nguyên Tuần quá chuyên quyền độc đáo, vui buồn thất thường, nói không chừng hai người vì thế mà đứt gánh giữa chừng. Mục Hoàng hậu suốt ngày rơi lệ trong cung, buổi tối lại giống một hòn vọng phu đứng trước cửa cung đợi chờ Tạ Nguyên Tuần. Mục Hoàng hậu muốn hắn đích thân đến tìm mình, thì nàng ta sẽ tha thứ cho hắn, và rồi hai người lại tốt đẹp như xưa. Nhưng Tạ Nguyên Tuần là một Hoàng đế, sao hắn có thể cúi đầu vì một nữ nhân, cho dù người đó là Hoàng hậu cũng không thể được, rồi bọn họ cứ ở trong tình hình cứng ngắc như thế mãi.
Tạ Nguyên Tuần không đi gặp nàng ta, bên cạnh còn có thần tử gian xảo là Phùng công công nhận lợi ích của những phi tử khác, luôn nói xấu về Mục Hoàng hậu bên tai Tạ Nguyên Tuần, cái gì mà không biết tốt xấu, đắc ý vênh váo. Lúc này lại trùng hợp Mục Quốc Công phủ bị Ngự Sử vạch tội, hắn vì yêu mà sinh ra hận thù, trong một lúc tức giận đã giam hết người của Mục Quốc Công phủ vào ngục.
Mục Hoàng hậu nghe thấy nhà mẹ đẻ mình bị bắt nhốt, ôi hay rồi, cơ thể nàng ta sụp đổ, đổ bệnh nằm trên giường, cuối cùng hết thuốc chữa, cho đến lúc sắp chết mới gặp được Tạ Nguyên Tuần. Nàng ta chết trong lòng hắn, để lại câu nói cuối cùng chính là bảo Tạ Nguyên Tuần tha cho người của Mục Quốc Công phủ.
Mục Hoàng hậu cứ thế buông tay rời đi, khiến Tạ Nguyên Tuần vô cùng đau buồn, hai tay xé rách quần áo của mình ngay tại chỗ, ngẩng đầu lên trời khóc lóc hỏi vì sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với hắn như vậy, đến cả một chút tình yêu cuối cùng của hắn cũng đoạt mất. Hắn nhìn Mục Hoàng hậu đã không còn hơi thở, tức giận đến bật cười, biến thái nói với Mục Hoàng hậu: “Nàng chết rồi, giữ lại Mục Quốc Công phủ có nghĩa lý gì nữa?”. Thế là hắn hạ chỉ giết sạch người của Mục Quốc Công phủ, để bọn họ tuẫn táng cùng Mục Hoàng hậu.
Từ đó về sau, Tạ Nguyên Tuần ngoại trừ làm Hoàng đế, cuộc đời của hắn không còn gặp được bạch nguyệt quang là Mục Hoàng hậu nữa.
Sau đó, thế thân là Thẩm Lăng vào cung tuyển tú, khi Tạ Nguyên Tuần nhìn thấy nàng, bỗng chốc kinh ngạc, lòng thầm nghĩ, lẽ nào chính là Mục Hoàng hậu đến tìm hắn rồi sao? Thế là hắn đã coi Thẩm Lăng như thế thân bạch nguyệt quang của mình, cho nàng các loại yêu thương, hoàn toàn là bộ dạng trong mắt chỉ có nàng, không còn nhìn thấy người nào khác…
“Ối!” Cả người Thẩm Lăng cảm thấy không khỏe, cốt truyện máu chó này quá buồn nôn rồi. Lại nhớ đến câu chuyện mà nàng bịa ra, nhớ đến “Tạ Nguyên Tuần” sẽ gào thét, “Tạ Nguyên Tuần” sẽ vì yêu mà sinh lòng hận thù kia, Thẩm Lăng bỗng nổi một lớp da gà.
Cho dù đây là câu chuyện Thẩm Lăng bịa ra, nhưng nội dung quan trọng vẫn không thay đổi, quả thực thái độ của Tạ Nguyên Tuần đối với Mục Hoàng hậu rất khác. Có vấn đề, bằng không Lưu Châu cũng sẽ không nói được lời phản pháo nào sau khi nghe thấy những lời nói ở Ngự Hoa viên kia. Điều này chứng minh năm đó tên khốn Tạ Nguyên Tuần thật sự có tình cảm với Mục Hoàng hậu.
Hiện giờ nàng trở thành người thay thế của bạch nguyệt quang, nếu như chuyện này là thật, vậy thì hình tượng nhân vật của Tạ Nguyên Tuần sụp đổ quá rồi, đáng lẽ hắn nên là kiểu người đoạn tình tuyệt ái mới phải!
Thẩm Lăng chỉ cảm thấy quá mệt lòng, uổng công nàng còn tưởng rằng sự đáng yêu ngoan ngoãn nghe lời của nàng mới khiến Tạ Nguyên Tuần không nổi lên ý muốn giết nàng, kết quả có người đến nói cho nàng biết, nàng nghĩ nhiều rồi, nàng chỉ chiếm chút hào quang của người trước mà thôi. Thái độ của Thẩm Lăng đối với Tạ Nguyên Tuần chính là một ông chủ khó hầu hạ, nàng không chủ động gây chuyện, Tạ Nguyên Tuần có đến, nàng sẽ hỏi thăm ân cần với hắn, làm tốt công việc Bảo phi của nàng, dỗ dành lấy hắn. Tình yêu là gì, Thẩm Lăng chưa từng nghĩ đến bao giờ.
Nhưng hiện tại nàng cầm phải kịch bản thế thân của bạch nguyệt quang, từ những cuốn tiểu thuyết mà Thẩm Lăng từng xem, nàng biết vai thế thân này sớm muộn gì cũng bị chính chủ đánh bại, sẽ không có kết cục tốt đẹp. Hiện giờ ở hậu cung nàng có địa vị cao bao nhiêu, thì tương lai sẽ thê thảm bấy nhiêu. Chính chủ là Mục Hoàng hậu chết rồi, nhưng biết đâu được ngày nào đó nàng ta “sống” lại thì sao.
Cho dù không phải Mục Hoàng hậu sống lại, thì linh hồn của nàng ta lại chiếm cứ thân thể mỹ nhân nào đó, sau khi gặp mặt Tạ Nguyên Tuần, hai người nảy sinh tình cảm. Vậy thì Bảo phi là nàng vẫn sẽ trở thành vị Boss phải bị đánh bại, vậy chẳng phải giang sơn nàng khó khăn lắm mới gây dựng được ở hậu cung phải dâng lên cho người khác sao?
Nói thật lòng, Thẩm Lăng thật sự không sợ tên tâm thần hung tàn Tạ Nguyên Tuần này, nàng sợ là sợ hắn có một tình yêu đích thực! Nhớ đến kết cục của những phi tử ở hậu cung khi các Hoàng đế có tình yêu đích thực: Hán Thành đế Lưu Ngạo có được hai tỷ muội Triệu Phi Yến, Triệu Hợp Đức, các phi tử không sinh được con kết cục thê thảm, phi tử sinh được con kết cục càng thê thảm hơn. Hay là Đường Cao Tông, Lý Trị có được Võ Tắc Thiên, Tiêu Thục phi và Vương Hoàng hậu rơi vào kết cục bị cắt hết tay chân, đựng vào trong hũ rượu, cuối cùng bị hạ chỉ ban chết…
Không, không, không, cũng không thể nghĩ bản thân thê thảm như vậy được, ai nói nàng nhất định sẽ là người thay thế, nói không chừng Tạ Nguyên Tuần và Mục Hoàng hậu căn bản không có ý đó, chỉ là người trong cung đồn thổi mà thôi. Nhưng không có lửa làm sao có khói.
Thẩm Lăng: “…” Nghĩ như thế nào nàng cũng cảm thấy hơi hoảng loạn.
“Bốp!” Nàng đập bàn, quyết định rồi, nàng phải cẩn thận dò la trước mặt Tạ Nguyên Tuần một phen mới được. Nếu như nàng thật sự bị hắn coi thành người thay thế của bạch nguyệt quang, nàng không thể đánh thắng được hắn, chỉ đành cách tên Hoàng đế, ông chủ lớn khó hầu hạ này càng xa càng tốt.
Nàng hoàn toàn quên mất rằng mình xuyên vào trong một cuốn tiểu thuyết, cho dù Tạ Nguyên Tuần có khiến Đại Lương triều bị diệt vong, hắn cũng không có lấy một tình yêu đích thực.
Thẩm Lăng muốn tìm Tạ Nguyên Tuần, nhưng đã mấy ngày rồi hắn không xuất hiện, lúc cần thì không thấy hắn, lúc không cần thì ngày ngày đến gặp nàng. Hắn không đến, tâm tư muốn dò la hắn cũng đã giảm đi, nàng lại thoải mái hưởng thụ cuộc sống ăn ngon uống no của mình.
Mãi cho đến khi nàng đang trang điểm vào sáng hôm nay, nhìn thấy Tạ Nguyên Tuần đang sải bước đi vào Trường Nhạc cung, Thẩm Lăng mới ra mình vẫn còn chuyện quan trọng chưa làm.
Mí mắt Thẩm Lăng co giật: “Bệ hạ, người cẩn thận chút.” Đừng có cắm cây trâm vào da đầu nàng.
Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng: “Nàng không cần, vậy ta cất đây.”
Ngươi nhìn kiểu nào ra ta không cần vậy, ngươi muốn dùng cây trâm này đâm xuyên đầu ta hay gì? Thẩm Lăng nói: “Thiếp không có nói là không cần.”
Tạ Nguyên Tuần nhẹ nhàng cài trâm lên.
Thẩm Lăng nghiêng đầu nhìn tới nhìn lui bản thân trong gương, lâu lâu lại nhìn về phía Tạ Nguyên Tuần đang đứng phía sau mình.
Ngón tay Tạ Nguyên Tuần lướt qua mái tóc nàng: “Nàng muốn nói gì à?”
Thẩm Lăng: “Bệ hạ, cây trâm này là người làm sao?”
Tạ Nguyên Tuần: “Sao nàng nhìn ra được?”
Thẩm Lăng: “Bởi vì thiếp và bệ hạ có thần giao cách cảm, vừa nhìn thấy nó, thiếp liền cảm nhận được hơi thở của bệ hạ lưu giữ trên đó.”
- Được thôi, ta đoán đó.
- Nhưng đều là đồ thủ công, ngươi có thể làm cây trăm tỉnh tế, xinh đẹp như vậy, tại sao con diều ngươi làm lại thô sơ như thế?
Còn có thể tại vì sao, nàng thật sự cho rằng những cây trâm mà mấy ngày nay hắn làm ở Thái Cực điện là công cốc à? Cây trâm mà Thẩm Lăng cài trên đầu chính là cây trâm hắn làm đẹp nhất.
Tạ Nguyên Tuần cảm thấy Thẩm Lăng đeo nhiều trang sức trên đầu quá rồi, thế là hắn bèn tháo hết đống trang sức kia để lên bàn, chỉ để lại mỗi cây trăm bạch ngọc.
Thẩm Lăng ngạc nhiên kêu lên: “Người làm gì thế?”
- Muốn tóc ta rối bời, làm ma nữa à?
- Ta ngồi lâu như vậy mới chải tóc xong, ngươi lại đến gây rối cái gì.
Tạ Nguyên Tuần: “Hôm nay nàng gài cây trâm này đi.” Hắn lại bổ sung thêm một câu: “Nàng gài nhiều như vậy không thấy nặng đầu à?”
Lời này, chi bằng hắn đừng nói thì hơn.
Thẩm Lăng vẻ mặt lạnh lùng, cái tên nam nhân thẳng thắn này phát ngôn cũng chân thật quá rồi, không biết đám nữ nhân bọn họ rất thích cái đẹp sao, đừng nói là gài một trang sức trên đầu, dù là son môi và sơn móng tay cũng phải chọn màu đỏ. Nàng có rất nhiều màu đỏ, nào là đỏ tươi, đỏ sẫm, đỏ cam, đỏ hồng, đỏ hồng đào…
Thẩm Lăng cầm bút chuẩn bị kẻ lông mày, Tạ Nguyên Tuần hỏi: “Nàng lại làm gì thế?”
Thẩm Lăng: “Kẻ lông mày.”
“Đưa cho ta, ta kẻ cho nàng.” Tạ Nguyên Tuần cầm lấy bút, đừng phía trước nàng, vẻ mặt nghiêm túc quan sát lông mày của nàng.
Thẩm Lăng đầu đầy dấu hỏi, lòng hiếu kỳ của hắn lại bộc phát rồi à? Nhưng hắn muốn thì cứ để hắn kẻ vậy, như vậy nàng có thể lười biếng. Bỗng Thẩm Lăng hỏi: “Trước đây người từng kẻ lông mày sao?”
Tạ Nguyên Tuần bình tĩnh trả lời: “Không có.”
Thẩm Lăng: “…” Vậy sao ngươi lại bình tĩnh thế?
- Anh hai à, ta đâu có chọc gì ngươi đâu, phải không.
Thẩm Lăng rất không muốn một tay mơ như Tạ Nguyên Tuần vẽ vời lung tung trên mặt nàng, lông mày cũng không được! Nàng mở miệng: “Bệ hạ, thực ra thiếp có thể tự kẻ được, không cần người kẻ giùm thiếp đâu…”
Câu trả lời của Tạ Nguyên Tuần chính là cây bút trên tay hắn đã chạm vào lông mày của nàng.
Thẩm Lăng chỉ đành bóp mũi tiếp nhận.
Nàng nhớ đến bản thân còn chuyện muốn hỏi hắn, động đậy cơ thể, Tạ Nguyên Tuần cất lời: “Đừng động đậy.”
Thẩm Lăng “ồ” một tiếng, duy trì cơ thể ngồi im, hỏi: “Bệ hạ, thiếp không cẩn thận nghe được người khác nói đến Mục Hoàng hậu, còn nghe bọn họ nói người rất yêu thương nàng ấy.” Nàng dậm mắm thêm muối: “Bọn họ còn nói người thích nàng ấy nữa, ở chỗ người, thiếp cũng chỉ là thế thân của nàng ấy mà thôi.”
Nàng nói xong thì im miệng, trái tim có chút căng thẳng.
Thẩm Lăng nói xong, nhưng nàng không nhận được câu trả lời. Tạ Nguyên Tuần im lặng, Thẩm Lăng ngẩng đầu nhìn hắn.
- Ố ồ, ta hỏi trúng rồi chứ gì.
- Nhìn vẻ mặt hồi tưởng này của ngươi, là đang nhớ lại những tháng ngày nồng say trên giường của hai người phải không.
- Lúc nhìn ta, có phải ngươi đang nhớ về tình yêu của quá khứ không? Có nhớ tình yêu đích thực của mình không? Sau khi bạch nguyệt quang Mục Hoàng hậu chết đi, ngươi lại có được một thế thân như ta, ngươi hạnh phúc vô cùng đó.
Tạ Nguyên Tuần nhìn khuôn mặt đắm chìm trong “chân tướng” không thể nào thoát ra được của Thẩm Lăng ở trước mặt: “…” Hắn có chút muốn gọi nàng là đồ ngốc nghếch rồi.
Suy nghĩ trong đầu của nàng khiến hắn cạn lời.
Cái gì Mục Hoàng hậu tình yêu đích thực, bạch nguyệt quang cái gì, lại còn xem nàng là thế thân gì nữa, nàng đang nghĩ linh tinh cái gì vậy? Hắn thật không nên để nàng xem nhiều truyện như vậy.
Vốn dĩ nàng đã không thông minh, nay lại càng ngốc hơn.
Tạ Nguyên Tuần cong ngón trỏ, gõ vào trán Thẩm Lẳng: “Ngốc.”
“Thiếp ngốc chỗ nào?” Thẩm Lăng rên rỉ, nàng nhìn hắn: “Không lẽ có chỗ nào thiếp nói không đúng sao?”
Tạ Nguyên Tuần: “Chỗ nào cũng không đúng.”
Con ngươi Thẩm Lăng phát sáng, ề hế, có chút vui mừng, không cần lo lắng bản thân trở thành người thay thế nữa.
Tạ Nguyên Tuần bỏ bút kẻ xuống: “Xong rồi.”
“Thiếp xem nào.” Thẩm Lăng vui vẻ nói.
Thẩm Lăng nhìn vào trong gương, sau đó nàng nhìn thấy phiên bản cậu bé bút chì của chính mình, cơ thể nàng đưa về trước quan sát, Thẩm Lăng – cậu bé bút chì cũng tiến về trước theo. Cơ thể nàng ngả về sau, Thẩm Lăng – cậu bé bút chì cũng ngả ra theo.
Thẩm Lăng run rẩy sờ hàng lông mày của mình.
Thẩm Lăng – cậu bé bút chì trong gương đồng cũng đưa tay sờ lông mày.
Thẩm Lăng: “…”
Tạ Nguyên Tuần hỏi: “Ta kẻ có đẹp không?”
Thẩm Lăng nhìn hắn, tim đập không theo quy luật.
- Á á á á!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...