Trong quan nha của Lục bộ Thượng thư, Hộ bộ Thượng thư Khúc Thượng thư đang vùi đầu vào bàn làm việc, khí lạnh của đá lan tỏa trong phòng xua tan sự nóng bức trong không khí, tâm trạng của ông ta đang rất tốt, bên ngoài truyền đến một trận âm thanh chúc mừng, lấy lòng. Ông ta có nghe loáng thoáng thấy có người gọi “Thẩm đại nhân”, Khúc Thượng thư ngẩng đầu, chau mày, Thẩm Thượng thư dạo này làm việc càng ngày càng không chu toàn như lúc trước rồi.
Từ sau khi con gái Thẩm Lăng của Thẩm Khang Chính được bệ hạ sắc phong Bảo phi, địa vị của ông ta trong quan nha càng ngày càng cao. Tuy Khúc Thượng thư đều là Thượng thư của Lục bộ giống Thẩm Khang Chính, nhưng Khúc Thượng thư nắm quyền ở Hộ bộ, còn địa vị của Thẩm Khang Chính ở Lại bộ không hề cao. Hai thị lang của Lại bộ, một người là người của Dương Tả tướng, thị lang còn lại không có mối quan hệ nào nhưng tài năng xuất sắc, chỉ trung thành với bệ hạ, phần lớn quyền lực ở Lại bộ đều nằm trong tay hai thị lang này. Thẩm Khang Chính có được chức Lại bộ Thượng thư là vì hai người này đối đầu với nhau, ai cũng không muốn để đối phương trở thành Lại bộ Thượng thư, thế là chọn ra một người làm việc bình thường nhất, cũng chính là Thẩm Khang Chính.
Chắc hiện giờ bọn họ đã hối hận lắm rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn dĩ bọn họ tưởng rằng Thẩm Khang Chính là vật may mắn mà bọn họ đẩy ra, mà Thẩm Khang Chính cũng không thích cầm quyền, mọi người đều bình an vô sự. Nào ngờ Thẩm Khang Chính lại là con người xảo trá, bên ngoài thì giả vờ không thích cầm quyền, đợi đến khi con gái đứng vững ở hậu cung của bệ hạ, ông ta mới lộ rõ bộ mặt thật.
Lại hộ hiện giờ không còn ai dám chống đối với Thẩm Khang Chính nữa.
Đây chính là chỗ tốt của việc sinh con gái.
Trong nhà của Khúc Thượng thư không có con gái ở độ tuổi thích hợp, nếu như có, ông ta cũng muốn đưa người vào cung cho bệ hạ. Hễ mà nàng ta học được một chút bản lĩnh tranh giành yêu thương của Bảo phi, Khúc Thượng thư cũng không cần lẳng lặng đứng nhìn bộ dạng đắc ý của Thẩm Khang Chính như hiện giờ rồi.
Thẩm Khang Chính bây giờ đã thay đổi tác phong trước đây của mình, ông ta lấy của Hộ bộ không ít bạc, ngặt nỗi Khúc Thượng thư không thể không đưa được. Điểm thi khoa cử ở các nơi đều phải tu sửa, nếu không đưa bạc, chẳng lẽ muốn làm chậm trễ việc thi khoa cử của triều đình sao? Quan viên cáo lão hồi hương, không đưa bạc là muốn làm thất vọng những quan viên vì nước vì dân của triều đình ư? Khúc Thượng thư coi trọng Hộ bộ, sao ông ta có thể nói chuyện bình thường với Thẩm Khang Chính suốt ngày đến tìm mình lấy bạc, lúc trước yếu thế hơn mình được?
Thẩm Khang Chính cũng sử dụng chỗ bạc này khiến danh tiếng của mình càng ngày càng tốt, tất cả mọi người trong kinh thành đều gọi Thẩm Khang Chính là Bao Thanh Thiên.
Đường Thị lang là thuộc hạ cấp dưới, nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của Khúc Thượng thư, hắn ta đứng dậy đi đến bên cạnh Khúc Thượng thư.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Thị lang lộ vẻ mặt không vui: “Khúc đại nhân, có cần hạ quan ra bảo bọn họ câm miệng không? Đại nhân làm việc vất vả vì quốc khố và triều đình, bọn họ đã không chia sẻ giúp người đã đành, còn đứng ở bên ngoài nói chuyện làm phiền đến người làm việc. Đại nhân có tính tình tốt, nhưng không thể cứ dung túng cho bọn họ, phải dạy dỗ bọn họ mới được.”
Khúc Thượng thư: “Dạy dỗ thế nào? Bọn họ cũng không phải người của Hộ bộ ta, ta tìm ai dạy dỗ bây giờ.”
Đường Thị lang: “Bọn họ là quan viên của Lại bộ, mà Lại bộ thuộc quyền quản lý của Thẩm Thượng thư.”
Khúc Thượng thư nhìn hắn ta: “Ngươi muốn ta đi tìm Thẩm Thượng thư nói chuyện?”
Đường Thị lang gật đầu: “Đúng vậy, thưa đại nhân. Người không biết đám người Lại bộ bên kia hống hách thế nào đâu, trước đây bọn họ làm việc rất giữ bổn phận giống như Thẩm Thượng thư vậy, bây giờ không biết tại sao đã thay đổi rồi. Chức quan của bọn ta thấp, lời nói cũng không có bao nhiêu trọng lượng, còn đại nhân thì khác, người đến gặp Thẩm Thượng thư, những người này sẽ không đến làm phiền người giống hiện tại nữa.”
Khúc Thượng thư mỉm cười, ông ta đặt bút lông trong tay xuống: “Ta đi tìm ông ta nói chuyện thì được gì, chỉ cần vị Bảo phi trong cung kia còn được bệ hạ yêu thương, ông ta sẽ không thiếu người nịnh nọt.”
“Ngươi cảm thấy bất công thay ta, cũng là có chút tâm tư riêng của mình. Ngươi nói vậy vì cảm thấy mình không vinh quang bằng những quan viên bên Lại bộ, ít được người bên dưới hiếu kính, hay là nói người cảm thấy hứng thú với chức vị Thượng thư của ta, muốn khiêu khích quan hệ giữa ta và Thẩm huynh?”
Đường Thị lang giật mình, hoảng sợ cúi người, nói: “Đại nhân, hạ quan chưa từng nghĩ đến chuyện này.”
Khúc Thượng thư xua tay, điều chỉnh lại giọng điệu nói chuyện: “Ngươi chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được, những chuyện khác dù ngươi có nghĩ nhiều cũng không được gì đâu.”
“Không còn nói đến chuyện xa vời, chỉ nhìn mỗi chỗ đá dùng trong nhà chúng ta, ngươi cũng không được có ý kiến với Thẩm Thượng thư.” Đúng là Khúc Thượng thư có chút ý kiến với Thẩm Khang CHính, nhưng ông ta nhận rõ, nên sẽ không để những lời đắc tội người khác bị đồn ra bên ngoài.
Lời nói của ông ta có chút sâu xa: “Chỗ đá này được vận chuyển từ kho đá đến, số lượng mỗi ngày cung cấp cho nha môn chúng ta cũng nhiều hơn trước, cũng may bệ hạ có cách làm đá mới, có điều cách làm này là Bảo phi dâng lên cho bệ hạ, chúng ta cảm ơn bệ hạ, cảm ơn Bảo phi, theo đó cũng nên cảm ơn người nhà của Bảo phi.”
Dù trong lòng Đường Thị lang có suy nghĩ thế nào, trên mặt hắn ta vẫn làm ra bộ mặt hổ thẹn: “Đại nhân dạy dỗ chí phải ạ, hạ quan sẽ ghi nhớ lời của người nói.”
Khúc Thượng thư: “Ừ, đi làm việc đi.”
Đường Thị lang đi khỏi, Khúc Thượng thư lại cầm bút lông lên, nhưng mãi vẫn không đặt bút xuống. Ông ta nhắm mắt, che đi vẻ bực dọc bên trong, những thứ tốt mà Thẩm Khang Chính nhận được đều do vị nương nương trong cung kia cho ông ta. Khúc Thượng thư chi cảm thấy đáng tiếc, tại sao Bảo phi lại không phải con gái của ông ta chứ?
“Hắt xì!” Thẩm Lăng – người bị Khúc Thượng thư cảm thấy đáng tiếc vì không phải con gái nhà họ Khúc, hắt xì một cái.
Lưu Châu: “Nương nương, người không sao chứ, chúng ta có cần trở về cung không?”
Thẩm Lăng bỏ trái ớt đang đặt bên mũi ngửi ra chỗ khác: “Không sao, là mùi của trái ớt này quá hắc, ta bị sặc rồi.”
Sau khi Thẩm Lăng đến Ngự Hoa viên thả diều, trong cung lần lượt cũng có người đến thả, nhưng bọn họ không dám thả ở chỗ khác, chỉ dám đến Ngự Hoa viên. Mới đầu Thẩm Lăng có lấy con diều thô sơ mà Tạ Nguyên Tuần làm cho nàng ra chơi, nhưng người thả ở Ngự Hoa viên quá nhiều, diều của nàng không cẩn thận đã bị móc rối với diều của người khác, rồi rơi xuống nước ướt sũng, lúc được nhặt lên, trên mặt nó đã có hai cái lỗ. Vốn dĩ Thẩm Lăng muốn bảo Lưu Vân sửa lại nó, Lưu Vân chính là cung nữ làm diều mà lúc trước Thẩm Lăng đã gặp được. Thẩm Lăng thấy Lưu Vân không làm ra được cảm giác thô sơ này, nên không bảo nàng ấy sửa nữa, mà tự mình cẩn thận học cách cầm kim. Kết quả chính là càng sửa càng hỏng, nên Thẩm Lăng dứt khoát bỏ nó vào phòng kho luôn.
Thẩm Lăng nghĩ xong cả rồi, nếu hôm nào đó Tạ Nguyên Tuần hỏi đến, nàng sẽ nói nàng không nỡ lấy ra chơi, chứ sao có thể nói hắn biết nàng đã làm con diều của hắn chỉ còn lại một cái khung được.
Hôm nay Ngự Hoa viên cũng có người đến thả diều, còn Thẩm Lăng thì đến đi dạo, trái ớt nàng cầm trong tay là nàng vừa mới tìm được ở Ngự Hoa viên.
Khi Thẩm Lăng biết ớt được coi như hoa để ngắm, vẻ mặt nàng ngơ ngác và cạn lời.
Thẩm Lăng nhìn kỹ, trái ớt này chính là trái ớt trong ấn tượng của nàng. Nàng nhìn về hai cây ớt đã kết trái ở Ngự Hoa viên, có người hầu chăm sóc riêng nên hình dáng cũng không tệ, nếu không vì trái này quá quen mắt, Thẩm Lăng sẽ không nhận ra nó là trái ớt.
Thẩm Lăng buồn miệng, nói: “Hái hết bọn chúng rồi mang đến Ngự Thiện phòng làm đồ ăn đi.” Nàng tin đầu bếp ở Ngự Thiện phòng sẽ bị vị cay của trái ớt này chinh phục.
Lưu Châu lắc đầu khuyên nhủ: “Nương nương, trước nay chưa có chủ tử nào ăn món này cả, nó đều được làm hoa để ngắm, người đừng thấy nó trông mới mẻ, thực ra ăn nó rồi bụng sẽ thấy khó chịu. Lúc trước nô tỳ nghe nói có một thái giám già trong cung thấy nó rớt dưới đất, bèn lén lút nhặt lên ăn, sau đó bụng khó chịu, bị đau đến chết đó ạ. Thân thể của người rất quý giá, nhất định không thể thử nó được.”
Nếu Thẩm Lăng ăn xong cảm thấy trong người không khỏe, vậy thì đầu của đám người hầu như các nàng sẽ đồng loạt rơi xuống đất hết.
Thẩm Lăng: “Ngươi nói ông ta ăn trái ớt này bị đau đến chết?”
- Chắc không phải vì người đó chưa từng ăn qua vị cay xé lưỡi như vậy đó chứ. Lần đầu tiên ăn, bụng sẽ không quen, dạ dày bị kích thích quá độ, cộng với việc tuổi tác đã cao, sức đề kháng trong cơ thể kém, cho nên mới chết vì ăn ớt.
Lưu Châu không muốn để Thẩm Lăng ăn trái ớt này, nàng ta đã miêu tả bộ dạng khi chết của thái giám già kia vô cùng khủng bố và thê thảm. Thẩm Lăng nghe xong, vẻ mặt cứng đơ. Nàng thật muốn hỏi Lưu Châu, có chắc là vị thái giám già kia ăn ớt, chứ không phải uống Hạc Đỉnh Hồng không?
Thẩm Lăng không từ bỏ, tuy Ngự Thiện phòng có thể làm ra món ăn cay, nhưng vị cay này không hăng xíu nào, mức độ cay giống hệt như lúc trước Thẩm Lăng ăn một trái ớt xanh, không hề cay chút nào. Nàng không dễ dàng gì mới tìm được một trái ớt đỏ siêu cay này, nên quyết tâm phải ăn cho bằng được.
Cảm giác cay xé lưỡi, xé họng, chảy nước mắt kia, nàng thật nhớ nhung quá đi.
Lưu Châu quỳ xuống: “Nương nương, nó thật sự không ăn được đâu. Nếu như người muốn ăn, nô tỳ có chết cũng sẽ ngăn cản người.”
Thẩm Lăng bảo nàng ta đứng dậy, Lưu Châu dập đầu dưới chân Thẩm Lăng, giang tay, bày ra bộ dạng quyết tâm không để Thẩm Lăng ăn ớt, muốn ăn thì chỉ có thể bước qua cơ thể nàng ta.
Thẩm Lăng xoa trán, giải thích: “Trái ớt này có thể ăn, nó không có độc, không gây hại cho người đâu.”
Lưu Châu bày tỏ mình không tin, còn bảo Thẩm Lăng đừng cố chấp như thế nữa: “Nương nương, người nói có thể ăn, vậy sao trước đây vị thái giám già kia ăn phải lại chết?”
Thẩm Lăng: “Đó là điều ngoài ý muốn, ngươi xem đó, nó được dùng để ngắm rồi, có thể chăm bẵm trong Ngự Hoa viên chứng tỏ nó không có hại, bằng không phải to gan lớn mật ra sao mới dám chăm nom thứ đồ có độc này trong cung chứ? Chuyện này hoàn toàn không có đạo lý, ngươi nói có phải hay không?”
Lưu Châu: “Nhưng thái giám già đã chết rồi.”
Thẩm Lăng: “Đó là lý do cá nhân của ông ta, hay là ngươi xem ta ăn, xem thử có chuyện gì hay không.”
Lưu Châu: “Nhưng thái giám già đã chết rồi.”
Thẩm Lăng: “…”
Thẩm Lăng thở dài, thuyết phục người khác thật là khó, nhưng nàng cũng biết là Lưu Châu lo lắng cho mình.
Thẩm Lăng suy nghĩ nói: “Hay là như vậy đi, nếu ngươi lo lắng trái ớt này có vấn đề, vậy để Ngự Thiện phòng đút cho động vật ăn trước. Không, vẫn là đút cho tử tù đi, xem bọn họ ăn vào có chết hay không. Nếu như không có, thì ngươi không thể ngăn cản ta ăn nữa.”
Lúc này Lưu Châu mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Thẩm Lăng vui vẻ bào người mang ớt đến Ngự Thiện phòng, sau đó nàng lại đi dạo quanh Ngự Hoa viên, nói không chừng còn tìm được thứ gì có thể ăn.
Nào ngờ, ở hai bên Đông và Tây của Ngự Hoa viên có vài cặp mắt của đám người hầu đang âm thầm đi theo sau Thẩm Lăng.
Phía Đông, cung nữ mặc bồ đồ màu hồng phấn ra hiệu ánh mắt với đồng bọn của mình: “Nàng ta qua tới rồi, chúng ta có thể bắt đầu.”
Phía Tây, một thái giám có vẻ ngoài bình thường, mặc bộ đồ màu xanh đang híp mắt cười, nói với người bên cạnh: “Chúng ta nên đến bên kia dọn dẹp rồi.”
Hai nhóm người cứ thế chạm trán với nhau, cung nữ mặc đồ hồng và thái giám nhìn nhau, bọn họ đều cảm thấy đối phương là người qua đường, nhân vật không quan trọng, thế là hai người đứng ở vị trí đã chọn sẵn, một bên làm việc của mình, một bên bắt đầu nói chuyện.
Cung nữ đồ hồng: “Đóa mẫu đơn trắng này thật xinh đẹp, các ngươi có biết khi Mục Hoàng hậu ở trong cung thích nhất là mẫu đơn trắng không, ngài ấy…”
Thái giám đồ xanh: “Mấy ngày trước, sau khi bệ hạ và Bảo phi đến Ngự Hoa viên thả diều, trong cung đã nhộn nhịp hơn nhiều, Nói thật lòng, khung cảnh như vậy ta cũng chỉ thấy vào lúc Mục Hoàng hậu còn sống…”
Hả?
Hả hả hả?
Cung nữ đồ hồng và thái giám đồ xanh im lặng, bọn họ ngẩng đầu nhìn đối phương, trên đầu hai người đều xuất hiện một dấu hỏi. Chuyện gì thế này, sao nàng ta/ hắn ta cũng nhắc đến Mục Hoàng hậu?
Cung nữ đồ hồng nghĩ: Ta nhận được mệnh lệnh của Tĩnh phi nương nương nên mới nhắc đến Mục Hoàng hậu, chắc hắn ta cũng không cẩn thận nói chung một chủ đề với ta.
Thái giám đồ xanh nghĩ: Không dễ dàng gì ta mới có được mệnh lệnh của phủ Công chúa, ta nhất định phải làm tốt chuyện này, không thể để Tiết tiểu hầu gia thất vọng được. Chắc nàng ta cũng là bất ngờ nhắc đến Mục Hoàng hậu thôi.
Thế là hai người lại bắt đầu nói tiếp.
Cung nữ đồ hồng: “Mục Hoàng hậu là Hoàng hậu mà Tiên đế chọn cho bệ hạ, nghe nói năm đó sau khi ngài ấy vào cung đã có được sự yêu chiều của bệ hạ, bệ hạ chỉ đi gặp mỗi ngài ấy, không hề gặp những người khác trong cung. Các ngươi nói xem, có phải rất giống với Bảo phi hiện tại không?”
Thái giám đồ xanh: “Mục Hoàng hậu thích nhộn nhịp, đối xử với mọi người rất tốt bụng, lại có xuất thân từ phủ Mục Quốc Công. Nếu không vì người của phủ Mục Quốc Công quá hống hách, liên lụy đến ngài ấy, ắt hẳn ngài ấy cũng sẽ không chết trong tay bệ hạ. Nhưng bệ hạ vì ngài ấy, không những trị tội phủ Mục Quốc Công, còn khiến cả phủ phải tuẫn táng cùng Mục Hoàng hậu, bệ hạ đối xử với Mục Hoàng hậu rất khác biệt. Những chuyện này đều là chuyện xưa cũ, rất ít người biết đến, ta cũng là nhìn thấy sự yêu chiều của bệ hạ với Bảo phi nên mới nhớ ra mà thôi.”
Cung nữ đồ hồng: “…”
Thái giám đồ xanh: “…”
Bọn họ lại nhìn đối phương, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ. Tại sao hắn ta/ nàng ta lại nhắc đến Mục Hoàng hậu, nhắc đến Bảo phi giống như mình? Lẽ nào đối phương cũng bị phái đến gây chuyện với Thẩm Lăng sao?
Thẩm Lăng không hề di chuyển, nghe thấy lời của hai người này, nàng nhướng mày. Sự yêu chiều mà nàng có được rất giống với Mục Hoàng hậu?
Thẩm Lăng biết Tạ Nguyên Tuần có một Hoàng hậu, đương nhiên vị Hoàng hậu này đã bị hắn giết rồi. Nhưng hiện tại trông thấy hai người này “nói thì thầm”, sao nàng lại ngửi thấy có mùi âm mưu ở đây, mà mùi này còn có chút nồng nặc nữa.
Bọn họ là hai nhóm người khác nhau phải không.
Ánh mắt Thẩm Lăng nhìn lướt qua cung nữ đồ hồng và thái giám đồ xanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...